Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 520: Chương 520: Thần Bí Nữ Ni




Hẻm Ô Y, Tạ gia.

Tạ Đạo Uẩn bước lên tầng hai, Tạ Chung Tú đang thẫn thờ ngồi ở một góc, hai mắt vô thần nhìn bà, tiếp đó hai mắt đỏ lên hiển thị sự phẫn uất trong lòng nhưng vẫn nhịn không khóc thành tiếng.

Tạ Đạo Uẩn hoàn toàn hiểu rõ cảm thụ của Tạ Chung Tú vì bà cũng có cảm thụ như vậy.

Tạ Chung Tú dùng ngữ điệu bình tĩnh trái ngược với tâm tình lúc này của nàng nói: “Tên gian tặc đó đi rồi à?

Tạ Đạo Uẩn là lần đầu tiên nghe thấy Tạ Chung Tú mắng người như vậy, có thể thấy Tạ Chung Tú thống hận Hoàn Huyền thế nào.

Tạ Đạo Uẩn ngồi xuống cạnh nàng đáp: “Đi rồi!”

Tạ Chung Tú mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

Tạ Đạo Uẩn nhẹ nhàng nói: “Tú Tú phải chăng muốn hỏi vì sao Hoàn Huyền lại muốn đến Tạ gia chúng ta?”

Ánh mắt Tạ Chung Tú xạ ra sự thù hận sâu sắc trong lòng, đáp: “Tên gian tặc đó hại chết Đạm Chân còn chưa đủ, còn muốn hại chết cả con.”

Tạ Đạo Uẩn giật mình thốt: “Tú Tú!”

Tạ Chung Tú nói với giọng lạnh nhạt khiến người ta phải rùng mình: “Con dù chết cũng không để cho Hoàn Huyền được toại nguyện đâu.”

Tạ Đạo Uẩn chấn động tâm thần, biến sắc nói: “Tú Tú nhất định phải phấn chấn lên, đừng bao giờ có ý niệm tự tìm cái chết. Chỉ cần cô cô còn một hơi thở, nhất định sẽ không để cho Hoàn Huyền toại ý đâu.”

Tạ Chung Tú đau khổ nói: “Hiện tại tên gian tặc đó quyền khuynh Kiến Khang, chúng ta làm sao chống lại hắn? Ôi! Tiểu Hỗn tuy nhìn có vẻ khôn lanh, nhưng cũng hồ đồ như cha gã. Tên gian tặc đó mới chỉ vẽ ra chút viễn cảnh đã khiến gã choáng ngợp và cho là một ân huệ không ngờ. Trước khi đi dự yến tiệc với tên gian tặc đó còn đặc biệt tìm đến con, mang theo lễ vật của tên gian tặc đó, bị con tống cả người lẫn đồ ra ngoài. Cha sao lại sớm rời xa Tú Tú như vậy? Chỉ còn một mình Tú Tú cô đơn thế này.”

Tạ Đạo Uẩn xót xa nói: “Tú Tú đừng nói những lời như vậy, Tạ gia chúng ta vẫn còn hy vọng. Hy vọng này toàn là do cha con tạo ra đó.”

Tạ Chung Tú ngẩn người thốt: “Hy vọng?”

Tạ Đạo Uẩn gật đầu: “Là một hy vọng có thể thành hiện thực, còn nhớ Lưu Dụ không?”

Tạ Chung Tú giật mình nhìn bà.

Tạ Đạo Uẩn trầm giọng nói tiếp: “Lưu Dụ sau khi đại phá Thiên Sư quân đã bí mật trở về Quảng Lăng, phát động binh biến không đổ máu, đoạt được binh quyền từ tay Lưu Lao Chi. Hiện tại Lưu Dụ đã chiếm lĩnh Kinh khẩu, đang khua chiêng gióng trống chuẩn bị phản kích Hoàn Huyền.”

Tạ Chung Tú lộ ra thần sắc như không thể tin nổi, hai mắt hồi phục một chút thần thái hỏi: “Có chuyện đó sao?”

Tạ Đạo Uẩn vội nói: “Chuyện này vô cùng chính xác, ở hẻm Ô Y ai ai cũng biết.”

Tạ Chung Tú lo lắng hỏi: “Lưu Dụ có đấu lại tên gian tặc đó không?”

Tạ Đạo Uẩn đáp: “Tú Tú cho dù không tin Lưu Dụ thì cũng phải tin cha con chứ, cha con trước nay chưa từng nhìn nhầm người.”

Gương mặt Tạ Chung Tú sáng hẳn lên, miệng lẩm nhẩm: “Lưu Dụ!”

Tạ Đạo Uẩn nói: “Trận quyết chiến giữa Lưu Dụ và Hoàn Huyền đã như tên trên cung. Lưu Dụ muốn thắng trận này thu phục Kiến Khang thì phải tốc chiến tốc quyết, tránh Hoàn Huyền có cơ hội ổn định trận cước. Nếu như Lưu Dụ có thể đánh bại Hoàn Huyền thì khổ nạn của bọn ta sẽ qua thôi.”

Tạ Chung Tú không biết nghĩ đến điều gì, ủ rũ cúi đầu.

Tạ Đạo Uẩn đau lòng hỏi: “Tú Tú à! Rốt cuộc giữa con và Lưu Dụ đã xảy ra chuyện gì?”

Tạ Chung Tú đau buồn trả lời không liên quan gì đến câu hỏi: “Vô dụng thôi, con và gã tuyệt không có khả năng đâu.”

Tạ Đạo Uẩn ngẩn ra gọi: “Tú Tú!”

Tạ Chung Tú hiện ra thần sắc mệt mỏi nói: “Con vì chuyện đấu tranh vươn lên của con cháu Tạ gia chúng ta mà đau lòng. Ôi! Con mệt rồi! Muốn nghỉ sớm một chút.”

Tạ Đạo Uẩn dìu nàng đứng dậy nói: “Tú Tú, con phải kiên cường lên, ngàn vạn lần đừng bỏ cuộc.”

Tạ Chung Tú ủ rũ nói: “Lưu Dụ đánh không thắng Hoàn Huyền thì sao chứ? Đánh thắng thì sao?”

Nói xong hai mắt nhắm lại, thân thể lảo đảo muốn té xuống.

Tạ Đạo Uẩn cật lực đỡ nàng kinh hãi gọi lớn: “Người đâu!”

Hai tiểu tỳ từ dưới lầu chạy lên giúp nàng đỡ Tạ Chung Tú.

Tạ Chung Tú lại mở mắt ra, nhãn thần uể oải, một lúc lâu sau mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

Tạ Đạo Uẩn thấy nàng tỉnh lại liền sai một tiểu tỳ đi mời đại phu, sau đó cùng với tiểu tỳ kia đỡ nàng vào khuê phòng, đặt nàng nằm xuống giường rồi đắp chăn lên.

Tạ Chung Tú từ trong chăn đưa tay ra nắm lấy tay Tạ Đạo Uẩn: “Cô cô không cần lo lắng cho Tú Tú, con sẽ không có chuyện gì đâu! Cô cô cũng cần phải bảo trọng thân thể, cô cô đã ốm đi nhiều lắm rồi!”

Tạ Đạo Uẩn nhẹ nhàng nói: “Tú Tú phải chăng có lời gì muốn nói với Lưu Dụ? Cô cô sẽ nhờ Tống đại thúc chuyển lời cho con.”

Thân thể Tạ Chung Tú trong chăn run lên một chặp, hai mắt hiện ra thần sắc nồng nhiệt, sau lại bị nhãn thần thê lương cam chịu thay thế, cay đắng nói: “Không còn lời gì để nói nữa rồi.”

Tạ Đạo Uẩn nghiêm mặt nói: “Tú Tú có từng nghĩ thế này không. Nếu Lưu Dụ thắng được trận này thì không cần đi theo vết xe đổ của cha con, chịu kiềm chế bởi Hoàng triều họ Tư Mã thị không có chí tiến thủ kia, có thể có cơ hội thống nhất thiên hạ.”

Tạ Chung Tú nghi hoặc nói: “Ý cô cô là…”

Tạ Đạo Uẩn cúi người thì thầm: “Ý ta là nếu như Lưu Dụ công nhập Kiến Khang thì không phải khuất thân làm kẻ dưới trướng ai cả, Tú Tú có hiểu không?”

Tạ Chung Tú “a” lên một tiếng, hiển thị nàng chưa từng nghĩ qua là Lưu Dụ có thể là quân chủ tương lai của tân triều.

Tạ Đạo Uẩn nói: “Tú Tú vẫn muốn giấu ta sao? Con không nói ra thì cô cô làm sao giúp con đưa ra quyết định chứ?”

Tạ Chung Tú nước mắt như mưa lắc đầu: “Không có tác dụng gì đâu, con đã làm chàng tổn thương quá nặng, chàng sẽ không tha thứ cho con, chỉ hận con thôi.”

Tạ Đạo Uẩn ngạc nhiên hỏi: “Tú Tú tự mình gặp qua Lưu Dụ rồi sao?”

Tạ Chung Tú khóc không thành tiếng đáp: “Con đã lén gặp chàng hai lần, lần sau cùng đã từ chối chàng, con còn nhớ rõ thần tình của chàng lúc đó. Ôi! Con đã gây ra chuyện gì rồi?”

Tạ Đạo Uẩn tuy vẫn không biết rõ tình huống nhưng đại khái cũng đoán ra được, lại sợ nàng quá kích động nên không dám hỏi tiếp, vừa lau nước mắt cho nàng vừa nói: “Hảo hài tử! Mọi chuyện đều đã qua rồi, Lưu Dụ vào được Kiến Khang sẽ đem đến một luồng không khí mới, một thời đại mới, chúng ta cũng sẽ có một bắt đầu mới. Yên tâm đi! Cô cô sẽ an bài cho con, để con được sống chung với người mình yêu. Hôn nhân của cao môn đại tộc đã làm khổ con gái Tạ gia chúng ta. Cô cô nhất định không để cho con đi vào con đường của chúng ta đâu.”

Tạ Chung Tú nhắm mắt lại, nhanh chóng phát ra tiếng thở đều đều, do quá mệt mỏi nên đã ngủ ngay.

Nước mắt của Tạ Đạo Uẩn rốt cuộc cũng không nhịn được nhỏ xuống.

Trước khi Lưu Dụ đánh bại Hoàn Huyền chính là khoảng thời gian mưa gió phong ba của Tạ gia, mình có đủ sức chống chọi tiếp không?

Nghĩ đến đây, tim bà chợt đau nhói lên khiến cho lục phủ ngũ tạng cũng đau theo. Từ khi chồng và con trai chết thảm ở Cối Kê, chứng đau tim của bà thỉnh thoảng lại phác tác. Lần sau đều kịch liệt hơn lần trước, khiến bà biết được mình không còn sống bao lâu nữa. Thế nhưng bà dù sao cũng phải chống chọi tiếp, cho đến khi Chung Tú có chỗ yên thân.

Lúc đó thì bà không còn tâm sự gì nữa.

:77:

Yến Phi đạp chân lên đầu tường Quy Thiện tự, phóng người vọt lên, lên xuống vài cái đã đứng trên nóc Đại Hùng bảo điện của Quy Thiện tự, hình thế cả một tự viện đập vào mắt chàng.

Chàng cố ý để lộ hành tung, cũng để thử năng lực ứng biến của nữ ni thần bí.

Gió lạnh thổi vù vù, đại bộ phận Kiến Khang đã tắt đèn tối đen, chỉ độc một dải sông Tần Hoài vẫn có đèn đuốc sáng trưng, chứng tỏ sự thay triều đổi đại ở Kiến Khang không hề ảnh hưởng gì đến Tần Hoài phong nguyệt.

Bất luận ai làm Hoàng đế thì lối sinh hoạt đàn đúm bê tha của cao môn vọng tộc ở Kiến Khang vẫn sẽ tiếp tục. Hoàn Huyền như vậy, Lưu Dụ cũng không phải ngoại lệ.

Yến Phi trong lòng chợt phát sinh cảm xúc.

So với các tộc người Hồ chịu cực chịu khổ ở phương Bắc, vũ dũng đã trở thành đặc tính, người phương Nam thật không phải là đối thủ. Trận chiến bại ở Phì Thủy vấn đề không phải ở sự yếu kém của binh sỹ mà là tại Phù Kiên.

Phù Kiên không nghi ngờ gì là một bá chủ đầy triển vọng, đáng tiếc là gặp phải đối thủ kiệt xuất trăm năm khó gặp, hỗ trợ lẫn nhau là Tạ An và Tạ Huyền.

Giả như đổi lại là Thác Bạt Khuê thì sao?

Nghĩ đến đó, Yến Phi rốt cuộc phát sinh cảm ứng.

Yến Phi cũng không thể không bội phục đến tận đáy lòng vị ni cô trẻ tuổi đến từ Tĩnh Trai này. Chàng khẳng định võ công nàng nếu không bằng Tôn Ân thì cũng xấp xỉ cỡ đó mới có thể thoát khỏi màn lưới cảm ứng của chàng.

Người đến dừng chân ở sát mái ngói phía sau.

Yến Phi từ từ chuyển thân, tiếp đó trừng mắt nhìn vị nữ ni bảo tướng trang nghiêm, thanh lệ thoát tục trước mắt thất thanh gọi…

Hết chương 520

~*~*~*~*~*~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.