Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 519: Chương 519: Thánh Quân Ma Môn




Trong lúc Hoàn Huyền đang ở Hoài Nguyệt lâu hân thưởng Tần Hoài phong nguyệt thì Yến Phi đến Kiến Khang.

Dù cho không có thỉnh cầu của Lưu Dụ thì chàng cũng sẽ đến Kiến Khang, đối mặt đánh một trận quyết liệt với Ma môn. Từ Hướng Vũ Điền và Quỷ Ảnh, có thể nhìn ra thực lực kinh người của Ma môn. Đúng như Hướng Vũ Điền đã nói, với Ma môn không có lời gì có thể nói, cứ thấy một tên giết một tên, gặp một đôi giết một đôi, không phải ngươi chết thì ta xong đời.”

Thành bại của Lưu Dụ ảnh hưởng trực tiếp đến sự quyết chiến với Mộ Dung Thùy ở phương Bắc. Nếu chẳng phải Lưu Dụ hùng tài đại lược, nghĩ ra kế táo bạo quay ngược về Bắc đến Quảng Lăng đoạt binh quyền từ trên tay Lưu Lao Chi để kìm chế Hoàn Huyền thì khẳng định đội chiến thuyền của Hoàn Huyền lúc này đang kéo đến Thọ Dương, cắt đứt tuyền đường sinh mệnh nối liền với phương Nam. Tiếp theo sau đó sẽ là hành động quân sự quy mô lớn tập trung đối phó với Biên Hoang tập. Giả thiết Lưu Dụ vẫn đang ở Hải Diêm cùng với Thiên Sư quân kìm chế lẫn nhau, mất đi sự chi viện của Biên Hoang tập, đồng thời Kiến Khang, Quảng Lăng, Kinh khẩu cùng những trọng trấn lại rơi vào tay Hoàn Huyền, khẳng định Lưu Dụ xong đời. Lúc đó Hoang nhân tự lo không xong còn phối hợp thế nào được với Thác Bạt Khuê ứng phó Mộ Dung Thùy.”

Nghĩ đến điều đó thôi Yến Phi cũng phải lau mồ hôi lạnh, thắng bại chỉ cánh nhau một sợi chỉ mỏng manh.

Chàng đến Kiến Khang còn một mục đích khác là bảo vệ Chi Độn đại sư.

Đối với Ma môn mà nói thì Chi Độn là người đầu tiên cần phải trừ khử ở Kiến Khang. Chi Độn tuy không hiểu võ công, nhưng Phật pháp tinh thâm, ở Kiến Khang đức cao trọng vọng, là nhân vật đại biểu cho Phật môn phương Nam, có sức ảnh hưởng rộng lớn đối với cao môn Kiến Khang, còn là người hiểu Ma môn rõ đến từng chi tiết. Một người có sức uy hiếp đối với Ma môn như vậy, chắc chắn Ma môn sẽ không để cho người đó tiếp tục sống.”

Nhưng Ma môn cũng tuyệt không dám vội vàng giết chết Chi Độn mà có thể sẽ đợi tới khi ổn định trận cước mới động thủ. Phật môn cũng sẽ phái cao thủ hộ pháp bảo vệ Chi Độn.

Tình hình ở Kiến Khang phức tạp, nếu là người không rõ nội tình cũng khó mà tưởng tượng.

Yến Phi toàn thân mặc một bộ dạ hành màu đen, đầu và mặt bao kín hở mỗi mắt, mũi, tai và miệng, theo hướng hồ Yến Tước lẻn vào thành Kiến Khang, thi triển thân pháp, gặp nhà vượt nhà, hướng về Quy Thiện tự mà lao đi.

Nhìn vẻ ngoài của Kiến Khang vẫn thấy ánh đèn rực rỡ, thịnh vượng phồn vinh. Nếu không hiểu được biến hóa Kiến Khang những ngày gần đây thay đổi vùn vụt, ai cũng không nghĩ đến thiên hạ của họ Tư Mã đã bị họ Hoàn thay thế.

Tình hình đập vào mắt càng khiến cho Yến Phi cảm nhận được tính trọng yếu của việc quản trị nội bộ đang dao động bên phía Hoàn Huyền. Mặc Lưu Dụ tung hoành sa trường như thế nào, mà chỉ đấu lực không đấu trí thì dù cho Lưu Dụ huy động hết toàn quân công đánh Kiến Khang cũng chỉ nhận lấy thất bại thảm hại.

Chẳng những cung thành Kiến Khang có sức phòng ngự vững chắc mà còn có các thành phụ như Thạch Đầu thành, Dã thành, Việt thành, Đông Phủ thành, Đan Dương quận thành. Mà chỉ một Thạch Đầu thành trong đó cũng đủ khiến cho quân đội công đánh Kiến Khang chịu không nổi phải bỏ chạy.

Đột nhiên trong lòng Yến Phi phát tín hiệu cảnh giác, vội vàng nằm phục xuống mái tranh, ngẩng đầu nhìn về hướng cung thành.

Ở trên cao nơi không có ánh đèn xuất hiện một đạo nhân ảnh nơi mái ngói cách chỗ chàng hơn ba trăm trượng, đang chạy như một kẻ trộm phóng về hướng Quy Thiên tự.

Yến Phi từ thân hình đối phương nhận ra là một người phụ nữ, dáng điệu lại mềm mại uyển chuyển. Nếu như giấu dưới tấm khăn che kín đầu là một gương mặt mỹ lệ, khẳng định là một mỹ nữ có sắc đẹp khuynh thành.

Chàng dám khẳng định nữ nhân này là Ma môn yêu nữ, mà phải là loại cao thủ nổi bật ở trong đó. Thân pháp của thị thấp thoáng có chút giống Quỷ Ảnh lại tuyệt không phải là Lý Thục Trang.

Thị có thể là ai?

Chẳng lẽ là Tiều Nộn Ngọc?

Sao lại khéo đến vậy. Trong lúc Yến Phi đang suy tư, nữ tử đã vượt qua đằng trước hướng về khu Quy Thiện tự không ánh đèn. Yến Phi không chần chừ nữa nhanh chóng bám sát theo sau thị.

:77:

Kỷ Thiên Thiên ngồi trên một cái ghế tựa ở bên cạnh giường, tâm tình chán nản.

Nàng biết rõ ngoại trừ Yến Phi ra thì không có một loại linh đơn diệu dược nào có thể trị khỏi tâm bệnh của nàng.

Cảnh tượng chôn sống hàng vạn người hiện lên trong đầu nàng. Thác Bạt Khuê thật không có chọn lựa khác sao? Hay là bản thân Thác Bạt Khuê là người khát máu?

Chỉ hận tối qua mộng gặp Yến Phi đã khiến nàng hao tổn tâm lực, làm cho nàng không cách nào trong một thời gian ngắn có thể gọi được Yến Phi nữa.

Nàng tự nhắc nhở mình, hiện tại đang hãm thân vào một trận quyết chiến sinh tử có liên quan đến sự tồn vong của hai tộc nhân đối địch. Vì phải tranh thủ cho thắng lợi cuối cùng, bất kể bên nào cũng không từ thủ đoạn, hiện rõ bản chất ghê sợ của chiến tranh.

Vì sao Yến lang không ngăn cản hành động tàn ác giống như mất hết nhân tính của Thác Bạt Khuê vậy? Nghi vấn này luôn luôn phảng phất trong lòng nàng.

Nàng phải tiếp tục kiên trì và kiên cường lên.

Đột nhiên nàng cảm thấy mối hoài nghi khó giải cứ xâm chiếm tâm tình. Sự hoài nghi dần dần chuyển thành chán nản, bàng hoàng tựa như trên thế gian không có bất kể điều gì có ý nghĩa làm cho người ta theo đuổi và phấn đấu, bao gồm cả sự tự do của nàng và Tiểu Thi trong đó nữa.

Cùng một thời gian ấy, nàng hiểu được bản thân đang rơi vào một đáy thung lũng khác. Nếu nàng không thể khắc phục thì rất có khả năng Thác Bạt Khuê phải thua trận thảm bại. Bởi vì Mộ Dung Thùy hiển nhiên sử dụng lại thủ đoạn kỳ binh của hắn, rồi sẽ tới lượt Mộ Dung Thùy đem các chiến sỹ Thác Bạt tộc đi chôn sống. Mình tuyệt không thể bỏ cuộc.

Hai ý tưởng mâu thuẫn nhau đang gặm nhấm trái tim nàng, càng đẩy tâm tình nàng tệ hại hơn nữa.

Một trận hoa mắt chóng mặt nổi lên trước khi nàng mất đi ý thức, lờ mờ nghe được tiếng kêu gọi gấp gáp của Tiểu Thi.

:77:

Yến Phi leo qua tường vào rồi tránh qua hai chòi canh gác chìm, đi đến một khu nhà lớn ở trong vườn.

Khu nhà lớn này là láng giềng với Quy Thiên tự chiếm hơn một mẫu đất. Khi nữ nhân thần bí đi vào trong nhà thì Yến Phi còn đang nghĩ thị có từ khu nhà này bí mật sang Quy Thiện tự không, nhưng khi phát hiện khu nhà có nhiều trạm canh mới biết sự tình rất không đơn giản.

Ngược lại với cao thủ khác, dù cho khinh công kém Yến Phi không xa cũng không cách nào tiến vào phạm vi khu nhà mà địch nhân không phát giác. Bởi vì những trạm canh ngầm của đối phương được phân bố phi thường xảo diệu, giấu mình ở những căn phòng trên cao, nghiêm mật giám sát, ngay cả con chim nhỏ bay qua cũng không thoát được ánh mắt của bọn họ.

Nhưng dưới sự linh ứng thần diệu của Yến Phi lại có thể nắm được khoảng trống và sự sơ hở trong sức chú ý của đối phương. Chàng dùng thân pháp nhanh như quỷ mị giống như lọt qua mắt lưới, dễ dàng xuyên qua cửa.

Yến Phi tụ công vào hai tai lập tức tiếp nhận được ở trong khu nhà có nhiều âm thanh khác nhau. Nhận rõ mục tiêu, lao về phía Tây viện gần Quy Thiên tự nhất, đương nhiên rất thận trọng không để địch nhân phát giác sự xâm nhập của chàng.

Thanh âm càng rõ ràng hơn, là tiếng nam nữ đang đối thoại.

Yến Phi trong lòng thầm mừng, thật không ngờ có được thu hoạch ngoài ý muốn mà lại không mất một chút sức lực nào. Nơi đây chắc là sào huyệt bí mật của Ma môn, nằm ở bên cạnh Quy Thiện tự, có ý ở gần để giám thị Chi Độn. Thật khiến người ta không nghĩ đến.

Cuối cùng Yến Phi ẩn thân trên một cây cổ thụ trong khu vườn nhỏ ở Tây viện. Cách chỗ chàng khoảng ba trượng là một nhà lầu hai tầng và nằm giữa khoảng cách đó là một cái ao nhỏ nuôi cá. Tiếng nói chuyện truyền ra từ tầng dưới của căn nhà.

Dù đối phương đã cố ý thu liễm âm thanh, nhưng vẫn không cách nào giấu được đôi tai linh mẫn khác những cao thủ bình thường của Yến Phi.

Một thanh âm của nữ nhân nói: “Rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?”

Yến Phi kêu hay trong lòng, vì cuộc nói chuyện của hai người ở trong nhà cũng mới bắt đầu vào vấn đề chính.

Một giọng đàn ông già nua nói theo: “Sợ rằng người của Tĩnh Trai đến rồi!”

Nữ nhân thất thanh: “Điều này thật không có thể. Từ khi triều đại nhà Hán mất đến nay, bất luận Tĩnh Trai hay Thiền Viện đều thu cờ cất trống, khôn ngoan giữ mình, hãn hữu phái người xuất sơn. Sao có thể vào thời khắc này lại đột nhiên xuất hiện trong Quy Thiện tự chứ?”

Yến Phi nghe được chẳng hiểu gì cả. Vì chưa từng nghe qua hai môn phái Tĩnh Trai và Thiền Viện, chỉ đoán được hai phái ấy chẳng những là tử địch của Ma môn, còn là hệ phái Ma môn khiếp sợ.

Thanh âm già nua nói: “Phản ứng của Ngọc cô nương rất hợp lý. Ban đầu ta cũng nghĩ không phải người của Tĩnh Trai, nhưng khi đối phương đả thương liền năm cao thủ bên ta, mới nổi lên hoài nghi. Xuất thủ là một ni cô trẻ tuổi, hạ thủ rất có phân lượng, những người bị thị đánh đều thụ thương ở kinh mạch, trong một giai đoạn ngắn khó xuất thủ được nữa, nhưng tính mạng không có lo ngại. Đó chính là tác phong không sát sinh của Tĩnh Trai.”

Yến Phi thầm nghĩ, lão già này gọi nữ nhân là Ngọc cô nương nên ắt là Tiều Nộn Ngọc. Giọng điệu lão cung kính, hiển nhiên địa vị của Tiều Nộn Ngọc ở trong Ma môn phải cao hơn lão ta.

Tiều Nộn Ngọc hỏi: “Nữ ni này vẻ ngoài thế nào?”

Lão già đáp: “Do mọi người động thủ vào trời tối mà thân thủ nữ ni đó lại nhanh như tia chớp nên không có ai nhìn thấy rõ ràng. Một ngày không trừ khử nữ ni này, bọn ta đừng mong động được nửa cọng lông của Chi Độn. Nếu nữ ni này đạt cảnh giới ´Kiếm tâm thông minh`, bất kể hành động tập kích ám sát nào cũng đều phải qua cửa thị.”

Yến Phi bỏ được một nửa lớn tâm sự, chàng chính đang đau đầu vì làm thế nào bảo vệ Chi Độn, bây giờ có người khác lo, đương nhiên là lý tưởng nhất rồi.

Tiều Nộn Ngọc nói: “Nếu đối phương thật từ Tĩnh Trai đến, sợ rằng phải Tiều công xuất thủ may ra mới có thể nắm chắc thắng lợi.”

Lão già nói: “Ngọc cô nương nghĩ nên phải làm thế nào?”

Tiều Nộn Ngọc khổ não nói: “Ta không biết được. Ài! Lần này về thật phát sinh chi tiết ngang trái, đột nhiên chui ra một nữ ni từ Tĩnh Trai đến. Rắc rối nhất là bọn ta căn bản không biết rõ thực lực của đối phương, không biết đối phương còn có cao thủ khác tiềm phục không.”

Lão già nói: “Nguyên kế hoạch ban đầu của bọn ta là muốn khiến cho Chi Độn chết không được rõ ràng, làm cho tất cả mọi người bao gồm cả Hoàn Huyền trong đó không tìm được một chi tiết nhỏ để nắm gáy bọn ta. Nếu như làm sự tình náo loạn lên, đối với bọn ta chỉ có hại không lợi.”

Lại nói: “Ngọc cô nương có thể nghĩ biện pháp ở chỗ Hoàn Huyền không, ta không tin hắn không muốn trừ khử Chi Độn.”

Tiều Nộn Ngọc đồng thời hồi phục bình tĩnh, điềm đạm nói: “Chi Độn chẳng những ngoài đời là bạn ngoài cõi tục của Tạ An, mà còn tinh thông Phật pháp, nhận được sự qúy trọng và tôn kính của cao môn Kiến Khang. Có thể nói, Chi Độn chính là đại biểu cho những năm tháng vinh quang thịnh thế của Cao môn Kiến Khang và tượng trưng cho tinh thần Kiến Khang. Ngang ngược như Tư Mã Đạo Tử dù biết rõ Chi Độn ủng hộ Lưu Dụ, khi gặp Chi Độn vẫn phải giữa lễ rất cung kính, không dám nói nửa câu vô lễ. Hiện tại Hoàn Huyền trận cước chưa ổn định, nếu dám công khai giải quyết Chi Độn thì sẽ rước lấy sự bất mãn mãnh liệt của cao môn Kiến Khang. Sao Hoàn Huyền dám mạo hiểm như vậy? Vấn đề của Chi Độn tất phải do bọn ta giải quyết.”

Lão già hỏi: “Có phải bọn ta nên tạm hoãn hành động đối phó Chi Độn lại không?”

Tiều Nộn Ngọc nói: “Ta lập tức trở về cung thương nghị với Tiều công, do người quyết định. Hiện tại bọn ngươi phải lập tức triệt thoái, bỏ chỗ này đi không thể lưu lại bất kể đầu mối gì để cho địch nhân có thể điều tra ra bọn ta. Rõ ràng chưa?”

Lão già nói: “Hiểu rồi! Tất cả theo sự phân phó của Ngọc tiểu thư làm việc.”

Yến Phi đang muốn nhấc chân bỏ đi, đến bên cạnh coi xem nữ ni đến từ Tĩnh Trai ấy rốt cuộc là thần thánh phương nào, tiện thể đưa ra cảnh cáo đối với nàng. Nhưng nghe được Tiều Nộn Ngọc thở dài một hơi tựa hồ còn có vấn đề, vội ở lại nguyên chỗ nghe tiếp.

Lão già nói: “Vì sao Ngọc cô nương có vẻ lo âu trầm trọng vậy, Chi Độn tịnh không thể ảnh hưởng đến phát triển của đại cuộc. Đợi bọn ta đạt được mục đích, chẳng phải nói Chi Độn mà Tĩnh Trai và Thiền Viện cũng sẽ không có đất đứng.”

Khi y nhắc đến Tĩnh Trai và Thiền Viện thì trong lời nói lộ ra cừu hận sâu sắc.

Tiều Nộn Ngọc nói: “Ta không phải đang nghĩ đến vấn đề của Chi Độn. Hiện tại Chi Độn có thể giữ được cái mạng già cũng là phi thường khó khăn rồi, dưới tình hình trước mắt, lão căn bản khó có tác dụng gì. Nhưng ta lo lắng là người Tĩnh Trai có thể vào thời khắc quan trọng này lại hướng về Chi Độn đề xuất bảo hộ, có vẻ như đã nhìn ra toàn bộ kế hoạch của bọn ta, thế mới khiến người ta phải lo lắng.”

Yến Phi trong lòng khen ngợi, Tiều Nộn Ngọc xác thực không phải như bọn nữ lưu bình thường, xem xét sự tình thông suốt rõ ràng. Lại nghĩ đến có lẽ Chi Độn hướng về Tĩnh Trai cầu viện, vì hiểu được bản thân nguy trong sớm tối.

Lão già nói: “Phải! Trong chuyện của người bí ẩn này có huyền cơ, bọn ta nhất thiết không thể lơ là được.”

Tiều Nộn Ngọc nói: “Hiện tại bọn ta tưởng như là chiếm hết thượng phong, sự thật trong đó thì nguy cơ bốn bề, một lần không cẩn thận sẽ thất bại khi sắp thành công. Trương sư thúc đem tình hình thực tế bẩm lên Thánh quân, để người đưa chủ ý.”

Yến Phi nghe được trong lòng rất lo ngại, Thánh quân theo lời Tiều Nộn Ngọc khẳng định không phải Tiều Túng, bởi vì nếu là người đó Tiều Nộn Ngọc tự đi nói với y là được, đâu cần phải người khác đi thông báo.

Vì sao Hướng Vũ Điền chưa từng nhắc qua con người này?

Nghe ngữ điệu Tiều Nộn Ngọc nói và sự tôn kính đối với người kêu “Thánh quân” này, mới biết rất có thể tất cả hành động cướp đoạt chính quyền của Ma môn là từ trong đầu y sinh ra.

Nếu có thể giết chết người này sẽ là một sự đả kích rất nghiêm trọng đối với Ma môn.

Trương sư thúc nói: “Tất cả tuân theo sự phân phó của Ngọc cô nương.”

Yến Phi đã có chủ ý, dù cho Trương sư thúc đi lên trời để báo cáo với Thánh quân ấy, chàng thề phải theo chân đến tận trời.

Tiều Nộn Ngọc trầm giọng: “Cẩn thận bị người theo chân, nhìn vẻ ngoài Kiến Khang luôn luôn yên tĩnh, kỳ thật là nguy cơ bốn bề.”

Trương sư thúc tin tưởng mười phần nói: “Theo chân ta cũng vô dụng, ta sẽ chỉ dùng thủ pháp đặc biệt của bổn môn liên lạc với Thánh quân.”

Yến Phi trong lòng cười vui, hai người một phen đối đáp tựa như là nhằm vào chàng mà nói, sự thật là nhằm vào ni cô trẻ tuổi đến từ Tĩnh Trai. Bất quá chàng cũng hiểu được đúng như Trương sư thúc nói, theo chân y sẽ chỉ lãng phí thời gian, lập tức bỏ đi ý tưởng ấy.

Trong nhà im lặng xuống.

Sau một thoáng Tiều Nộn Ngọc mới nói: “Lúc này có hai người khiến người ta lo lắng nhất, một người là Lưu Dụ còn người kia là Hoàn Huyền. Ngươi nói đi người nào khiến người ta đau đầu?”

Trương sư thúc ngạc nhiên, hỏi: “Ta minh bạch hiện tại Lưu Dụ là người có khả năng uy hiếp đối với bọn ta nhất, nhưng vì sao Hoàn Huyền sẽ thành nan đề của bọn ta?”

Tiều Nộn Ngọc uất ức nói: “Tên khốn Hoàn Huyền ấy đắc chí chút thì quên hết, lại không chịu nghe lời người khác, chẳng để Lưu Dụ vào trong mắt, vì nghĩ Lưu Dụ khó thành sự. Hắn chỉ vội xưng đế giống như người nghiện làm Hoàng đế. Hừ! Nếu không phải bọn ta không còn sự chọn lựa khác, ta thật muốn nhân lúc hắn dâm dục mê mẩn thì một chưởng kết liễu đời hắn.”

Trương sư thúc cười nói: “Bằng vào thủ đoạn của Ngọc cô nương làm cho Hoàn Huyền thần hồn điên đảo. Nào sợ đối với Ngọc cô nương Hoàn Huyền không bảo sao nghe vậy chứ?”

Tiều Nộn Ngọc đáp: “Hoàn Huyền sẽ không tín nhiệm người khác, ta cũng không ngoại lệ. Ta còn phải hết sức tránh đàm luận chính sự cùng hắn, cũng tránh rước lấy sự nghi ngờ của hắn. Ôi! Ta rất khổ sở!”

Trương sư thúc nói: “Không có đầu tư thì sao có thu hoạch chứ? Nếu như tương lai Thánh môn ta đức trùm thiên hạ, Ngọc cô nương theo lẽ có công đầu.”

Tiều Nộn Ngọc bình tĩnh nói: “Sao ta có đủ tư cách nhận công đầu, muốn luận công thì Tiều công và phu nhân mới xứng đáng tuyển chọn, khi nào đến lượt ta?”

Tiếp theo nói: “Đối với Lưu Dụ người này, bọn ta không thể coi thường. Bởi vì gã có thể đúng vào thời khắc quan trọng bí mật quay trở về Quảng Lăng, phát động binh biến, phá hỏng kế hoạch chu tường của bọn ta đối với Bắc Phủ binh. Hiện nay gã lại giữ vững Kinh khẩu, còn có cao thủ đáng sợ như Yến Phi hộ giá. Lần này bọn ta không có cách nào tiến hành ám sát, chỉ còn dư lại một cách là cùng gã phân minh gặp nhau ở trên sa trường. Có thể thấy người này binh pháp như thần, hùng tài đại lược. Nếu như không có bọn ta cố sức miễn cưỡng chống đỡ, khẳng định Hoàn Huyền đấu không lại gã.”

Trương sư thúc nói: “Có phải Ngọc cô nương bi quan quá không? Hiện tại bọn ta chiếm hết ưu thế thượng phong, Lưu Dụ bất luận ở kinh tế, chính trị và quân sự chắc cũng chênh lệch so với bọn ta, báo lên Thánh quân như thế, sợ sẽ khiến Thánh quân không nắm được tình hình xác thực.”

Tiều Nộn Ngọc nói: “Những lời vừa nãy không phải ta nói mà là chính mồm Tiều công nói ra.”

Trương sư thúc liền vội ngậm miệng.

Tiều Nộn Ngọc nói: “Tiều công còn nói, nếu tình hình cứ y hiện tại phát triển tiếp, phía Lưu Dụ tất bại không nghi ngờ. Bất quá Lưu Dụ và Yến Phi đều không phải là người yếu đuối sẵn sàng ngồi chờ chết. Sự thật đã chứng minh Lưu Dụ có thể nắm được chính xác thời cuộc, nếu không sao gã có thể vào lúc thời cơ thích hợp nhất đoạt được quyền khống chế Hải Diêm, lại đúng thời khắc quan trọng nhất bí mật quay về Quảng Lăng?”

Trương sư thúc hỏi: “Lưu Dụ còn có thể làm gì nữa?”

Tiều Nộn Ngọc thản nhiên nói: “Ta không biết được.”

Trương sư thúc vì điều đó ngạc nhiên.

Tiều Nộn Ngọc tiếp tục nói: “Chính vì bọn ta nhìn không thông thủ đoạn của Lưu Dụ, cho nên mới lo lắng vậy. Bởi vậy phải bẩm lên Thánh quân xin người nghĩ biện pháp.”

Trương sư thúc nói: “Thánh quân tất có biện pháp ứng phó.”

Tiều Nộn Ngọc nói: “Trước khi ta đến Giang Lăng, Thánh quân từng chỉ ra cho ta, giai đoạn thời gian nguy hiểm nhất đối với bọn ta là sau khi Hoàn Huyền công chiếm xong Kiến Khang, lúc đấy chưa hoàn toàn ổn định trận cước. Bởi vì bọn ta đã từ tối chuyển sang sáng, nếu không cẩn thận sẽ thành mục tiêu rõ ràng cho địch nhân công kích. Người đặc biệt lo lắng cho phu nhân, vì phu nhân quan hệ đến thành bại của bọn ta.”

Trương sư thúc vui vẻ nói: “Phu nhân thần công cái thế, phương diện tự bảo vệ hoàn toàn không vấn đề. Chỉ cần cẩn thận một chút thì đủ có thể ứng phó với bất kể âm mưu quỷ kế nào của địch nhân. Việc của Hoàn Huyền xin Ngọc cô nương không nên lo lắng quá, với mỵ thuật của phu nhân và thêm dùng thuốc, hai việc tiến hành cùng lúc, khẳng định Hoàn Huyền sẽ bị nàng nắm trong lòng bàn tay, ngoan ngoãn hợp tác cùng bọn ta.”

Tiều Nộn Ngọc nói: “Tất cả phải coi thủ đoạn của phu nhân rồi, sức ảnh hưởng của ta đối với Hoàn Huyền đang không ngừng suy giảm.”

Nghe đến đây, Yến Phi biết rằng không nghe trộm được việc gì quan trọng nữa, mới lặng lẽ bỏ đi.

Hết chương 519

~*~*~*~*~*~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.