Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 448: Chương 448: Tuyệt Cục Cầu Sanh




Ở một chỗ trên thượng du cách phía bắc Dĩnh Thủy mười lăm dặm, bộ đội thủy, lục của Hoang nhân hội sư bên bờ đông. Các thuyền hàng chở ngựa đậu ở bảy, tám bến cảng mới được dựng tạm sơ sài. Chiến mã nối đuôi nhau lên bờ, thay thế những con ngựa đã mỏi mệt do phải hành quân liên tục một ngày một đêm.

Những điểm cao chiến lược bên bờ đông đều bị chiến sỹ Hoang nhân chiếm cứ để có thể ứng phó với bất kỳ địch nhân nào dám đến chọc giận bọn họ.

Hơn hai ngàn chiến sỹ người nào cũng ý khí hừng hực. Mặc dù tối qua đã có một trận tuyết nhỏ, nhưng lúc này mây rất thưa thớt, trời trong xanh, tầm nhìn không bị hạn chế.

Các lãnh tụ đại quân Hoang nhân tụ tập trên một gò cao ở gần bờ, nghiên cứu sách lược tiến quân.

Một bức bản đồ tình thế quân địch đơn giản do Cao Ngạn vẽ ra, được trải rộng trên mặt đất tuyết, bốn góc dùng bốn hòn đá chặn lên.

Mộ Dung Chiến dùng thân phận chủ soái nói: “Mời Cao thiếu gia nói ra tình hình trận địa bên địch.”

Cao Ngạn thấy mọi người chú ý nhìn mình, gã liền lập tức phấn chấn, hắng giọng một tiếng, oang oang nói: “Bên địch có sáu tòa lũy trại bằng gỗ phân ra hai bên bờ, mỗi chiếc cách nhau ước chừng ngàn bộ, nhưng mới chỉ hoàn thành gần một nửa, căn bản không có sức phòng ngự. Nhưng nếu để chúng hoàn thành xây dựng thì chỉ sáu lũy trại này là có thể chống cự lại được sự tấn công mạnh mẽ của thiên quân vạn mã bên ta. Chúng lại tăng cường thêm hầm bẫy và tiễn lâu thì chúng ta vĩnh viễn sẽ không thể đoạt bắc Dĩnh khẩu lại được.”

Hồng Tử Xuân hỏi: “Nguyên liệu để chúng xây dựng lũy trại phải chăng được lấy tại chỗ?”

Cao Ngạn lắc đầu đáp: “Khẳng định là được vận chuyển đến từ phương Bắc. Nguyên vật liệu không những được chất như núi gần đó, còn có hơn hai mươi chiếc thuyền hàng vẫn đậu ở bên bờ Dĩnh Thủy.”

Thác Bạt Nghi gật đầu: “Lý là như thế. Nếu ta là Mộ Dung Thùy cũng sẽ phải xây dựng lũy trại trong thời gian ngắn nhất. Như vậy mới có thể giữ được bắc Dĩnh Khẩu.”

Cơ Biệt hỏi: “Địch nhân có làm gì để bảo vệ đường sông không?”

Vương Trấn Ác đáp thay: “Nói một cách nghiêm chỉnh thì không có. Người Yên lần này không những đến rất vội vã lại chuẩn bị chưa đủ, cố gắng xây dựng xong sáu tòa doanh lũy trước khi bị chúng ta tấn công. Không ngờ gặp phải tuyết sớm đầu mùa, không chỉ viện binh bị trì hoãn mà công trình xây dựng cũng tiến triển chậm chạp. Mọi tính toán của người Yên đều hỏng.”

Cao Ngạn tiếp lời: ”Ở phía hạ du lũy trại, người Yên thiết lập tám tòa tiễn lâu, mỗi tòa cao hai trượng, lại đào công sự, hầm bẫy. Các vị xem bản đồ của ta sẽ rõ vị trí tiễn lâu và công sự. Theo ta thấy thì đó chỉ là thừa giấy vẽ voi chứ làm sao chống lại được sự xung kích của đại quân chúng ta?”

Lưu Mục Chi nói: “Trong tình hình bình thường, trước khi doanh lũy phòng thủ được hoàn thành thì người Yên sẽ bố trí chiến thuyền bảo vệ mặt sông. Nhưng Cao thiếu gia không thấy chiến thuyền người Yên, đủ biết người Yên trải qua nhiều cuộc chiến tranh, chiến thuyền tổn thất nghiêm trọng. Chúng không có cách gì điều phối chiến thuyền về phòng thủ bắc Dĩnh khẩu được.”

Cao Ngạn đề tỉnh: “Ven bờ sông, người Yên đã bố trí hơn hai mươi chiếc máy bắn đá, lại thêm vào hỏa tiễn. Nếu chúng ta chỉ tấn công bằng đường thủy mà không có đường bộ phối hợp thì người gặp thất bại chính là bọn ta đó.”

Mộ Dung Chiến tổng kết: “Bây giờ, tình hình địch nhân đã rõ ràng. Tuy đó là những gì Cao Ngạn thấy cách đây hai ngày, nhưng trong hai ngày qua, những việc mà người Yên có thể làm được rất hạn chế. Vì thế chúng ta mới quyết định dùng nhanh đánh nhanh, thế như lôi đình vạn quân đánh một đòn khắc địch. Mấu chốt quan trọng là sách lược chỉ đánh bờ đông. Đây là do Trấn Ác nghĩ ra.”

Hắn chuyển sang phía Vương Trấn Ác nói: “Ngươi tự nói ra đi.”

Vương Trấn Ác nói: “Cao thiếu gia mang về tin tình báo rất rõ ràng, làm chúng ta hoàn toàn nắm được tình hình của địch. Trước tiên, địch nhân ngày đêm xây dựng lũy trại, lại bị mưa tuyết làm khổ, sớm đã người mỏi thần mệt, sức chiến đấu giảm mạnh, sỹ khí xuống thấp. Kể cả như thế, nếu chúng ta phát động tấn công toàn diện đối với người Yên thì trong tình huống không có chỗ bỏ chạy hay tránh né, sẽ khơi dậy đấu chí liều chết phản kháng của bọn chúng. Chúng ta có thắng thì thương vong tất cũng thảm trọng. Vì thế chúng ta dùng chiến thuật mở một con đường sống cho chúng, trước tiên từ đường thủy phát động tấn công. Bộ đội trên bộ tập trung toàn lực đánh phái trận địch ở bờ Đông, tận dụng hình thế đặc thù của Dĩnh Thủy, phá tan đấu chí của địch nhân về thực chất cũng như về tâm lý. Đó chính là ngu kiến của Trấn Ác, nói ra để các vị đương gia xem xét.”

Trác Cuồng Sinh cười dài: “Đó chính là sách lược cao minh nhất. Mời Chiến gia điều binh khiển tướng. Mọi người tay chân ngứa ngáy lắm rồi!”

Mọi người hưởng ứng vang trời.

:77:

“Bình!”

Thác Bạt Khuê đập mạnh tay lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, âm thanh chấn động đại đường. Hai mắt hắn hàm chứa sát khí, lấp loáng phát quang, thần thái uy mãnh.

Trưởng Tôn Đạo Sinh và Thôi Hoành đứng trước mặt gã không dám nói gì.

Thác Bạt Khuê tức giận: “Mặc Sĩ Minh Dao, phải chăng ngươi chán sống rồi!”

Theo tin tức vừa truyền về, một đội vận chuyển ngựa từ Thịnh Nhạc tới bị người Bí tộc tập kích giữa đường. Gần trăm người chết, năm trăm chiến mã thượng đẳng bị cướp đi, làm Thác Bạt Khuê nổi trận lôi đình, lập tức triệu kiến hai tướng lĩnh đắc lực nhất là Trưởng Tôn Đạo Sinh và Thôi Hoành.

Trưởng Tôn Đạo Sinh nói: “Người Bí tộc rõ ràng muốn cô lập Bình Thành và Nhạn Môn. Lại nhằm lúc mùa đông tuyết lạnh, căn bản không sợ chúng ta phản kích, vì thế mới dám hành động, không hề cố kỵ điều gì.”

Hai mắt Thác Bạt Khuê sát cơ đại thịnh, nói: “Người Bí tộc không để ta vào trong mắt rồi.”

Tiếp đó, ngoài ý liệu của mọi người, hắn bật cười: “Ta đã dùng chiến thuật mã tặc đối phó với Phù Kiên, không tưởng nổi bây giờ lại có người dùng chiến thuật mã tặc đối phó lại ta. Đó phải chăng là nhân quả tuần hoàn?”

Trưởng Tôn Đạo Sinh và Thôi Hoành đều không dám đáp lời hắn.

Thác Bạt Khuê nhìn hai người, trầm giọng: “Nếu như ta buông bỏ Bình Thành và Nhạn Môn thì sẽ có hậu quả gì?”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy ngạc nhiên. Với tính cách Thác Bạt Khuê thì hắn sẽ không bỏ cuộc giữa đường, cứ thế nhận thua như vậy.

Thôi Hoành cung kính đáp: “Nếu quả chúng ta buông bỏ hai thành này thì chẳng khác nào làm mọi nỗ lực trước đây trôi sông trôi biển hết. Không những mất cơ hội duy nhất có thể thống nhất phương Bắc, mà còn phải triệt thoái về Tái Bắc, trở lại sinh hoạt kiểu du mục, di cư theo nguồn nước và cây cỏ.”

Thác Bạt Khuê gật đầu: “Nói hay lắm! Trước tiết xuân năm mới trăm hoa đua nở sắp đến, chúng ta bất kể thế nào cũng phải giữ vững Bình Thành và Nhạn Môn. Ta thật không hiểu, người Bí tộc kể cả có thể cắt đứt liện hệ với Thịnh Nhạc thì cũng có tác dụng gì đâu?”

Trưởng Tôn Đạo Sinh đáp: “Với thực lực của người Bí tộc không có khả năng cắt đứt liên hệ của chúng ta với Thịnh Nhạc. Chỉ cần chúng ta có đủ quân là có thể bảo đảm tuyến đường vận chuyển thông suốt.”

Hắn lại tiếp: “Đạo Sinh nguyện phụ trách việc điều tra người Bí tộc. Chỉ cần giao cho hạ thần binh mã, nếu Bí nhân vẫn không rút lui thì hạ thần cầm chắc sẽ nhổ tận gốc rễ bọn chúng.”

Thác Bạt Khuê hỏi: “Thôi khanh thấy thế nào?”

Thôi Hoành đáp: “Bí nhân muốn kích cho Tộc chủ tức giận.”

Thác Bạt Khuê ngạc nhiên hỏi: “Bọn chúng còn cho rằng ta chưa đủ tức giận sao?”

Thôi Hoành đáp: “Bí nhân luôn tự mình hành động. Tuy làm việc cho Mộ Dung Thùy, nhưng là để báo ân chứ không phải biến thành con chó trung thành, chỉ tuân theo mệnh lệnh của lão. Vì thế hạ thần cho rằng giữa Bí tộc và Mộ Dung Thùy có hiệp nghị bí mật. Ví dụ như chỉ cần Bí tộc hoàn thành những mục tiêu nào đó thì sẽ thành công mà rút lui. Sau này sẽ không liên quan gì với Mộ Dung Thùy nữa.”

Trưởng Tôn Đạo Sinh lạnh lùng hỏi: “Giả sử mục tiêu hiệp nghị bí mật là Bí nhân sẽ giúp Mộ Dung Thùy thống nhất phương Bắc thì sao?”

Thác Bạt Khuê cười nhẹ: “Đạo Sinh tức giận rồi! Vừa rồi ta đã đại động can hỏa, hận không thể gặp một Bí nhân mà giết, nhưng qua sự đề tỉnh của Thôi khanh lập tức bình tĩnh lại. Đối thủ chân chính của ta là Mộ Dung Thùy chứ không phải Bí nhân, làm sao có thể để Bí nhân làm loạn hết sách lược tổng thể được?”

Trưởng Tôn Đạo Sinh bi phẫn nói: “Chúng ta làm sao để cho máu của tộc nhân cứ chảy một cách vô ích như vậy? Món nợ giữa chúng ta và Bí nhân tất phải tính toán cho rõ ràng, nợ máu phải trả bằng máu.”

Thôi Hoành nói: “Bí nhân trước tiên làm các việc phá hỏng ruộng vườn, đốt lương thảo, cắt đứt đường vận chuyển tới Thịnh Nhạc… Chỉ có một mục đích là nhiễu loạn tâm lý dân chúng, tước giảm đấu chí và sỹ khí quân ta, cô lập quân ta, để Mộ Dung Thùy chuẩn bị phản công. Vì thế chúng ta phải bình tĩnh ứng phó, tuyệt không thể tự làm loạn trận cước, nếu không sẽ rơi vào tròng của Mộ Dung Thùy.”

Trưởng Tôn Đạo Sinh nhíu mày: “Nếu như chúng ta tiếp tục để cho Bí nhân hoành hành, không sợ sẽ làm nhuệ khí của các chiến sỹ xuống thấp sao?”

Thác Bạt Khuê nói chen vào: “Hiện nay, ta đã rõ ràng tình thế địch. Quân lực chúng ta chỉ có thể bảo vệ được hai thành, có điểm giống tình hình ngày xưa giữa Phù Kiên và chúng ta. Binh lực của Phù Kiên tuy gấp ta hàng trăm lần, nhưng do chúng ta dùng chiến lược vừa đánh vừa chạy nên hắn có lực mà không làm gì được. Nếu như bây giờ chúng ta lao sư động chúng, đại cử binh mã đi truy bắt Bí nhân thì bề ngoài có vẻ như chúng ta nắm được quyền chủ động, nhưng thật ra lại bị Bí nhân dắt mũi dẫn đi. Cuối cùng đuổi mãi tới lúc mệt mỏi, sẽ tới lúc quân sỹ không còn đấu chí. Việc đó, người trí làm sao làm được?”

Trưởng Tôn Đạo Sinh hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta chỉ ngồi một chỗ nhìn Bí nhân dương oai diễu võ, nhe nanh múa vuốt sao?”

Thác Bạt Khuê đã hoàn toàn hồi phục vẻ ung dung lạnh lùng bình thường, trầm giọng: “Ta hiểu rõ tâm tình của Đạo Sinh. Nhưng để đánh bại Mộ Dung Thuỳ, chúng ta tất phải nhẫn nại, nhẫn nại cho tới lúc xuất hiện cơ hội tốt nhất. Khi đó sẽ do Thôi khanh đề xuất sách lược ‘cầm tặc tiên cầm vương’, triệt để thu thập Bí tộc. Việc này sẽ phát sinh trước khi Mộ Dung Thuỳ phản công, lập tức có thể gây phấn chấn dân tâm và sỹ khí, từ mất thành được, càng đả kích mạnh mẽ Mộ Dung Thuỳ.”

Thôi Hoành nghe không ngớt gật đầu.

Trưởng Tôn Đạo Sinh lộ vẻ suy nghĩ, cho thấy tâm tình kích động của hắn đã dần dần hồi phục lại.

Thác Bạt Khuê than: “Ta chỉ lo lắng một việc thôi.”

Thôi Hoành và Trường Tôn Đạo Sinh đều ngạc nhiên, chờ hắn nói tiếp.

Thác Bạt Khuê từ từ nói: “Sở dĩ Bí nhân có thể muốn gì làm nấy là vì chúng đã nhìn ra nhược điểm của chúng ta là chiến tuyến quá dài. Vì thế chúng có thể dùng binh lực không đến ngàn người là có thể cắt đứt giao thông giữa Thịnh Nhạc và Biên Hoang tập. Ta lo lắng là Bí nhân đã nhìn ra nhược điểm của chúng ta thì Mộ Dung Thuỳ đương nhiên cũng nhìn ra. Với tính tình của Mộ Dung Thuỳ thì sẽ tuyệt không bỏ lỡ cơ hội.”

Trường Tôn Đạo Sinh và Thôi Hoành đều muốn nói nhưng lại không biết nói gì. Trừ khi buông bỏ Bình Thành và Nhạn Môn. Nếu không, tình hình như Thác Bạt Khuê vừa nói sẽ không cách nào thay đổi được.

Thác Bạt Khuê lại tiếp: “Trước đây, việc chúng ta làm xuất sắc nhất chính là công tác tình báo, rõ như trong lòng bàn tay mọi động hướng của người Yên. Nhưng bây giờ tình hình đã xoay chuyển ngược lại. Mộ Dung Thuỳ thông qua Bí nhân đã hoàn toàn nắm được bố trí thực hư của chúng ta. Nhưng chúng ta lại như một kẻ bị bịt mắt, bịt tai, hoàn toàn không biết gì về những sự việc bên ngoài phạm vi hai thành. Ngày nào mà tình hình này vẫn chưa thay đổi được thì ngày đó chúng ta vẫn hãm thân trong thế yếu chờ người đến giết.”

Trườởng Tôn Đạo Sinh gật đầu: “Ta vẫn chủ trương lập tức phản kích bí nhân vì việc này đã trở thành mấu chốt quan trọng ảnh hưởng tới thành bại của cuộc đấu tranh giữa chúng ta và Mộ Dung Thuỳ. Chỉ khi trừ diệt được Bí nhân thì chúng ta mới có thể thay đổi hoàn toàn thế yếu.”

Thác Bạt Khuê điềm đạm nói: “Tháng này, khí lạnh không ngừng tràn về. Năm ngày nữa là ngày lập đông. Nên biết những ngày tới sẽ là những ngày đông giá rét, cuộc chiến tranh của chúng ta với Bí tộc sẽ kéo dài. Nhất thời không cần gấp gáp và cần định mưu kế rồi mới hành động, một kích là thành công. Bí nhân giống như là một con độc xà hung mãnh ẩn nấp trong đồng cỏ, lựa người mà cắn. Chúng ta đã không xuất thủ thì thôi, nếu xuất thủ tất phải đánh trúng chỗ yếu hại của nó. Nếu không, bị nó cắn lại một miếng thì sẽ rất nguy hiểm đó.”

Trường Tôn Đạo Sinh hỏi: “Chúng ta rốt cuộc là chờ đợi cơ hội như thế nào?”

Thác Bạt Khuê đáp: “Chính là khi Hoang nhân đột phá được sự phong toả của người Yên, cùng chúng ta nối lại được liên hệ.”

Trường Tôn Đạo Sinh tắc họng không nói gì được.

Thác Bạt Khuê cười khổ: “Chúng ta chính là đang bị hãm trong thế bị động, chỉ có thể chờ đợi, chỉ có thể khổ tâm nhẫn nhịn. So với bất kỳ người nào khác, việc giết cho Bí tộc không còn manh giáp, ta mong muốn hơn nhiều. Nhưng cũng biết Bí nhân là những ác ngư ở sông hồ. Nếu như chúng ta lại tiến vào trong nước để truy sát chúng thì sẽ chỉ bị chúng cắn cho sứt da trầy vảy. Phương pháp duy nhất là bắt sạch giết tuyệt bọn chúng. Chỉ nên đấu trí đấu lực với chúng, không nên chỉ dùng cái dũng của kẻ thất phu.”

Hắn hai lần dùng hai ví dụ để hình dung về Bí nhân, cho thấy hắn từng suy nghĩ rất sâu sắc về vấn đề của bọn chúng.

Lúc này, ngoài song hoa tuyết đã lất phất rơi, như để báo hiệu cho họ biết mùa đông giá lạnh đã tràn ngập đất trời.

Ánh mắt Thác Bạt Khuê nhìn ra thiên địa mênh mông trắng xoá bên ngoài, cảm xúc nói: “Ta chưa từng nghĩ rằng sau trận đại thắng lại hãm thân vào tình cảnh thế này. Ta không những lo lắng cho Biên Hoang tập, mà còn lo cho Thịnh Nhạc.”

Thôi Hoành và Trường Tôn Đạo Sinh đều cảm thông sâu sắc.

Bí nhân tham gia vào cuộc chiến có tác động làm thay đổi cán cân lực lượng. Bí nhân không những kiêu dũng thiện chiến, mà còn có thể phát huy sức chiến đấu siêu nhiên trong những hoàn cảnh thời tiết khắc nghiệt. Với chiến lược cao minh của Mặc Sĩ Minh Dao, tuy Thác Bạt tộc hơn về binh lực, nhưng không cách nào tiêu trừ được sự uy hiếp của Bí nhân.

Chỉ xét việc Bí nhân có thể hai lần tập kích xa đội chở hoàng kim và đội vận chuyển ngựa là biết về mặt tình báo, Bí nhân đã chiếm hết thượng phong. Hiện giờ, Thác Bạt tộc chỉ có thể khống chế tình hình bên trong cứ địa, còn khu vực rộng lớn bên ngoài là trời đất của Bí nhân.

Tình thế Biên Hoang tập cố nhiên là ác liệt, càng khiến người ta lo lắng là vẫn phải đang xây dựng lại Thịnh Nhạc. Tuy có các đại tướng như Trưởng Tôn Tung chủ trì, nhưng bất kể là sức phòng ngự và binh lực đều vô cùng bạc nhược. Nếu như Mộ Dung Thuỳ phái quân đánh phá thì thật không chịu nổi một đòn.

Điều may mắn duy nhất là người Yên ở chiến dịch đèo Tham Hợp đã bị thiêu huỷ số lượng lớn chiến thuyền nên trước mắt, người Yên thiếu thốn chiến thuyền, khó có thể theo đường thuỷ tấn công Thịnh Nhạc. Đường bộ thì gió tuyết tơi bời. Nếu không, Thác Bạt Khuê chỉ còn cách hồi sư rồi tử thủ Thịnh Nhạc.

Thác Bạt Khuê hỏi Trưởng Tôn Đạo Sinh: “Có tin mới nhất về Hách Liên Bột Bột không?”

Trưởng Tôn Đạo Sinh đáp: “Tin tức mới nhất đã cách đây năm ngày. Nghe nói Hách Liên Bột Bột vì lấy số lượng lớn chiến mã mà người Nhu Nhiên chuyển cho Diêu Trường nên quan hệ với Diêu Trường trở nên căng thẳng như nước và lửa.”

Hắn lại tiếp: “May là Hách Liên Bột Bột tự lo cho mình chưa xong, nếu không, tình cảnh của chúng ta càng thêm ác liệt.”

Thác Bạt Khuê nhíu mày hỏi: “Hách Liên Bột Bột quả thực tự lo cho mình không xong ư?”

Thôi Hoành đáp: “Hách Liên Bột Bột không phải là người ngu xuẩn! Hắn từng phản bội Mộ Dung Thuỳ. Theo lý mà nói thì phải toạ sơn quan hổ đấu, sau đó mới mưu đoạt lợi. Hơn nữa, hành quân trong vùng tuyết rất không thích hợp nên chắc hắn có thể nhẫn nại được.”

Thác Bạt Khuê khẽ lắc lắc đầu, chừng như muốn dùng động tác đó để trừ bỏ những phiền não trong đầu.

Ngay vào lúc này, hắn nghĩ tới Sở Vô Hạ. Mấy ngày nay, thương thế của nàng tiến triển rất nhiều, đã có thể rời khỏi giường. Nữ nhân này vô cùng thông minh, giỏi đoán ý người, đàm đạo với nàng quả là một việc khoan khoái, có thể giải bớt lo sầu.

Ài!

Chỉ hận là mình lại không cách gì bỏ hết lòng đề phòng đối với nàng. Không chỉ vì những kỷ lục bất lương của nàng trong quá khứ, mà nói cho cùng thì Yến Phi chính là cừu nhân giết cha của nàng, làm hắn không thể không hoài nghi động cơ của nàng đối với mình.

Phải chăng hắn đã hiểu nhầm về nàng rồi?

Nếu như nàng không hiến tặng cho hắn số lớn hoàng kim thì giờ đây thì liệu có tình hình như bây giờ không?

Vì quan hệ với Biên Hoang tập, tác dụng mà số lượng lớn hoàng kim đó mang lại quả không tính nổi. Ít nhất thì trước mắt làm hắn tràn đầy chờ đợi và hy vọng.

Thác Bạt Khuê hỏi: “Phía Biên Hoang tập có tin tức gì mới không?”

Trưởng Tôn Đạo Sinh đáp: “Chúng ta phái đi hơn hai mươi thám tử đến Tứ Thuỷ thám thính tình hình, chỉ có ba người sống sót trở lại. Nghe báo cáo là người Yên đã tiến tới bắc Dĩnh khẩu, cắt đứt giao thông đường thuỷ của Biên Hoang tập lên phương Bắc. Vì kỵ binh người Yên không ngừng tuần tra ở Tứ Thuỷ nên người của chúng ta không cách gì vượt qua Tứ Thuỷ thám sát tình hình địch được.”

Thác Bạt Khuê cười khổ: “Lại có tin tức xấu như thế nữa.”

Lại hỏi: “Không có ai từ Biên Hoang tập đến sao?”

Trưởng Tôn Đạo Sinh lắc đầu ra hiệu không có.

Thác Bạt Khuê đưa mắt nhìn Thôi Hoành.

Thôi Hoành nói: “Ba trăm gia tướng thủ hạ của hạ thần tối qua đã tới Nhạn Môn, được Trương tiên sinh an bày ổn thoả rồi.”

Thác Bạt Khuê bật cười: “Đó là tin tức tốt duy nhất.”

Thôi Hoành nói: “Hy vọng Yến huynh có thể trở lại sớm, chúng ta có thể tiến hành kế dụ địch ‘Cầm tặc tiên cầm vương’.”

Thác Bạt Khuê lo lắng trầm trọng: “Liệu Yến Phi có thể đến giúp chúng ta không, cần phải xem Hoang nhân có thể một lần nữa sáng tạo kỳ tích, đoạt lại bắc Dĩnh khẩu về tay hay không. Vì thế hiện tại, cuộc đấu tranh với Mộ Dung Thuỳ đã chuyển về Biên Hoang tập rồi.”

Thôi Hoành nói: “Đối với việc đó, hạ thần có đủ lòng tin. Quan trọng là Hoang nhân không những nhân tài đông đúc, mà sỹ khí lại như mặt trời. Biên Hoang là địa bàn của họ. Người Yên và Bí nhân đều là quân lao sư viễn chinh, cao thấp tự nó đã phân biệt rất lớn rồi.”

Thác Bạt Khuê tinh thần phấn chấn hỏi: “Quả thực như thế sao?”

Thôi Hoành đáp: “Đó chính là suy nghĩ trong lòng hạ thần, một chữ cũng không giả dối.”

Ánh mắt Thác Bạt Khuê lại chuyển ra ngoài song cửa, tự nói một mình: “Tiểu Phi à! Rốt cuộc là ngươi đang ở đâu?”

Trường Tôn Đạo Sinh và Thôi Hoành đều nảy sinh cảm giác khác lạ. Từ trước tới nay, Thác Bạt Khuê trước mặt người khác luôn cho thấy mặt kiên cường, tràn đầy lòng tin, chỉ huy quyết đoán của hắn. Nhưng dưới áp lực to lớn của địch nhân, hắn cuối cùng cũng lộ ra một mặt yếu nhược, vì thế mới mong đợi Yến Phi tới đến thế.

Hiện giờ tình thế vô cùng rõ ràng. Vận mệnh Thác Bạt Khuê đã gắn chặt với vận mệnh của Hoang nhân. Bất kỳ bên nào diệt vong thì ngày tàn của bên kia cũng không còn xa mấy.

Hết chương 448

~*~*~*~*~*~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.