Trời vừa sáng, hắn đã
vội vàng rời khỏi nhà vì đó là cách tốt nhất để tránh mặt em. Hắn không dám đối
mặt với em sau khi biết được sự thật. Ngồi trong phòng làm việc mà đầu óc hắn
cứ nghĩ mãi về câu chuyện của em đêm qua. Khi hắn hỏi em đã mơ thấy gì thì em
đã khẳng định đó không phải là giấc mơ mà là sự thật của mười một năm về trước,
cái năm mà em đã lên sáu tuổi. Cũng nhờ câu
chuyện đó mà hắn đã biết được chân tướng sự việc.
“Trước kia gia
đình em có mở một tiệm vàng ở thành phố Los Angeles, tên là Big Sea. Nhưng
chẳng may lại bị một băng cướp xông vô và vơ vét toàn bộ số vàng trong tiệm. Ba
em vì kháng cự nên đã bị bắn chết còn mẹ em... Hức! - Em nấc nghẹn, ánh mắt hoe
đỏ. - Mẹ em vì đau lòng trước cái chết của ba nên đã nhào vào người tên đã ra
tay bắn chết ba em và ra sức đánh nhưng rồi bà cũng chết dưới họng súng của
họ.”
“Em có thấy mặt
bọn chúng không? Lúc ba mẹ em bị bắn chết, em đã ở đâu?” - Hắn ngồi bật
dậy, gấp gáp hỏi em, trong lòng tự dưng lại dấy lên một cảm xúc lo lắng khó tả.
“Bọn chúng đều bịt
mặt nên em không thể thấy. - Em lắc đầu. - Lúc thấy ba mẹ em lần lượt bị chúng
bắn chết, em không dám bước chân ra khỏi nhà. Em đứng nhìn họ qua khe cửa nhỏ,
lúc đó em thấy một cậu nhóc bịt mặt đen, cậu ta đang nhìn về phía em và đang
từng bước tiến tới. Em sợ lắm, em sợ sẽ giống như ba mẹ, đều sẽ chết dưới tay
họ nên em đã theo cửa sau và chạy thật nhanh ra khỏi đó, không dám quay đầu
lại. Kể từ đó, em chẳng còn gì cả, ba mẹ và tiền bạc, em đều mất hết. Em còn
nhỏ, không thể đi làm kiếm tiền nên cách duy nhất để em duy trì sự sống là phải
đi xin ăn.”
Ngồi nghe em kể mà lòng
hắn chợt thắt lại, tim khẽ nhói lên từng hồi. Từ lúc bắt đầu nghe cho đến khi
câu chuyện kết thúc, hắn mới bàng hoàng nhận ra, bọn cướp mà em nói hiện đang
có mặt trong Leaders và cậu nhóc đó không ai khác là hắn. Câu chuyện em kể hoàn
toàn giống với những gì mà hắn thấy khi hắn lãnh đạo vụ cướp năm mười tuổi.
Giống lắm! Giống đến từng chi tiết. Dù đã chắc chắn nhưng hắn vẫn muốn kiểm tra
lại, trong lòng vẫn mang một chút hy vọng mong manh rằng gia đình em không phải
do hắn giết. Nếu không, em sẽ hận hắn suốt đời và hắn sẽ mất em mãi mãi. Đợi
cho em ngủ say, hắn mới mở laptop ra và kiểm tra lại. Nhìn vào trang dữ liệu có
dòng chữ lớn màu đen “Big Sea - Một tiệm vàng lớn ở Los Angeles” hắn
như người chết đi, hoàn toàn không tin vào mắt mình. Hy vọng nhỏ nhoi của hắn
cuối cùng cũng bị dập tắt, tất cả là sự thật, một sự thật đau lòng không thể
chối cãi.
Hắn là người đã gián
tiếp giết ba mẹ em và biến em từ một tiểu thư đài các phải đi xin ăn đầu đường
xó chợ, còn tàn nhẫn nào hơn thế? Em chính là người con gái đó, người con gái
đã khiến cho hắn phải dao động chỉ qua một ánh nhìn. Thảo nào khi gặp em ở trước
cổng và khi nhìn vào mắt em hắn đã cảm thấy rất quen thuộc. Tại sao lúc đó hắn
không sớm nhận ra em? Và tại sao lúc đó hắn lại ép em làm việc cho mình? Nếu
như điều đó không xảy ra thì có lẽ bây giờ hắn đã chẳng yêu em và sẽ không thấy
đau lòng khi biết được mọi chuyện. Khiến em mất ba mẹ là hắn, khiến em phải đi
xin ăn cũng là hắn và gây ra cho em mọi tổn thương cũng là hắn. Mọi chuyền đều bắt nguồn từ hắn, làm thế nào để đối mặt
với em đây?
Cuộc sống vốn dĩ rất
khó khăn, một đứa bé mới sáu tuổi như em đã phải lăn lộn với bề bộn của xã hội,
chưa kể đến những lúc mưa nắng thất thường, thời tiết thay đổi làm cho sức khỏe
em trở nên yếu đi, những lúc đó ai đã chăm sóc cho em? Nhìn bề ngoài em mỏng
manh, yếu đuối như thế nhưng lại có thể vượt qua mọi gian nan, khó khăn để sống
đến bây giờ, nếu là hắn chắc chắn hắn sẽ không làm được. Hắn thật sự cảm thấy
khâm phục em!
- Ê tụi bây! Biết hồi
nãy khi tao mang đồ ăn đến cho thiếu gia tao đã thấy gì không? - Lina cố tình
gây sự tò mò với mấy người ở gian nhà bếp.
Câu hỏi ẩn ý của Lina
đã khiến cho sự tò mò của họ trỗi dậy. Bọn họ bắt đầu nháo nhào, làm rộn cả
không gian.
- Thấy gì? Thấy gì?
- Tao thấy... - Lina cố
tình nói lấp lửng làm cho bọn người kia căng mắt ra và nín thở để nhìn cô, chờ
đợi. Lina thấy vậy, cô cười gian. - Tao thấy con Sand bước ra từ phòng của
thiếu gia.
- Hả? Mày nói cái gì? -
Cả bọn đồng loạt kêu lên như không tin vào những gì mà cô nói. - Sao có thể thế
được? Làm sao nó có thể vào phòng của thiếu gia? Hay là mày hoa mắt nên nhìn
lầm? - Một người trong nhóm lên tiếng phản bác.
- Lầm sao được mà lầm? Chính mắt tao thấy
rõ ràng mà, nó còn hốt hoảng khi nhìn thấy tao nữa. - Lina chỉ tay vào mắt
mình, khẳng định. - Mà tao nghe nói nào giờ thiếu gia không cho phép bất kì ai
vào phòng của cậu ấy hết, vậy mà bây giờ cậu ấy lại để cho nó vào phòng. Có khi
nào... thiếu gia và nó đang yêu nhau không?
Câu hỏi của Lina làm
cho cả bọn phải đưa mắt nhìn nhau, có khi nào là thế thật không? Nhưng thiếu
gia mà lại đi yêu một đứa nghèo hèn như thế à? Dù không tin nhưng họ không còn
cách nghĩ nào khác.
Những tưởng câu chuyện
chỉ dừng lại ở đó khi Lina chỉ kể cho bọn người ở gian nhà bếp nghe nhưng nào
ngờ, bên ngoài đã có một người nghe thấy và đang nổi trận lôi đình.
Jane bóp chặt hai tay,
gương mặt cô dần đỏ lên và đôi mắt ánh lên những tia nhìn giận dữ đi nhanh đến
nhà hắn. Cô ước gì lúc nãy mình nghe lầm hoặc Lina nhìn lầm nhưng tai cô đã
nghe rõ mồn một và Lina đã chắc chắn như thế thì có thể lầm được sao? Cô hết
chịu nổi rồi, thực sự đã hết chịu nổi. Lần trước hắn
vì em mà ra tay đánh cô, lần này lại còn cho em bước vào phòng. Từ lâu,
cô đã mong ước được một lần bước chân vào phòng hắn nhưng hắn lại nhất quyết
không cho, vậy mà hắn lại để cho em bước vào. Thực ra thì cô hay em mới thực sự
là vợ chưa cưới của hắn đây?
Bước chân cô dần trở
nên nhanh hơn, dồn dập hơn khi nghĩ đến câu nói cuối cùng của Lina. Có khi nào
đúng như Lina đã nói, em và hắn đang yêu nhau? Không được, không thể có chuyện
đó được, mà nếu như có cô cũng sẽ tìm mọi cách để ngăn lại.
Vừa đi vừa nghĩ, cô đã
đứng trước cửa nhà hắn lúc nào không hay. Vẫn là cái cách bước vào mà không
thèm gõ cửa, cô đẩy cửa bước vào nhưng lần này cánh cửa bị cô đẩy ra với một
lực khá mạnh khiến cho em đang ăn cũng phải giật mình chạy ra.
- Tiểu thư! cô đến tìm
thiếu gia ạ? Anh ấy đã đi làm từ sớm rồi. - Thấy sắc mặt Jane không được tốt,
em đoán cô có chuyện không vui nên khi hỏi, trong lời nói em có vẻ hơi sợ.
Anh ấy? Jane nhíu mày,
quả thật thì giữa hai người đang có chuyện gì giấu cô, trước kia em thường gọi
hắn bằng ngài nhưng bây giờ lại gọi bằng anh, thử hỏi có thể không nghi ngờ
sao?
- Tao đến đây không
phải để tìm Zin, tao đến là để tìm mày. - Jane trừng mắt, nghiến răng gằn từng
tiếng. Cô vừa nói vừa bước đến gần em.
- Tìm tôi? - Em chỉ tay
vào mình đồng thời cũng lùi về phía sau vài bước. - Nhưng cô tìm tôi có chuyện
gì?
- Hứ! - Jane nhếch môi,
khinh khỉnh nói. - Mày còn làm bộ hỏi tao nữa à? Tại sao mày lại vào phòng của
Zin hả?
- Tại vì phòng của tôi
bị khóa nên anh ấy mới bảo tôi vào phòng anh ấy ngủ đỡ. - Em thật thà nói.
- Bị khóa à? - Cô nhướn
mày, sau đó liền đi tới phòng em, vặn nắm cửa và mở mạnh ra, cánh cửa đập mạnh
vào tường khiến em giật nảy mình. Cô giương mắt lên nhìn em. - Bị khóa mà mày
nói là như thế này đây hả?
Em kinh ngạc, không nói
lên lời. Rõ ràng hôm qua nó bị khóa thật mà sao bây giờ lại...?
“Ngày mai anh kêu
người tới mở cửa phòng cho em.”
Nhớ tới câu nói hôm qua
của hắn, em chợt hiểu ra mọi chuyện nhưng tuyệt nhiên em lại không chịu mở
miệng giải thích với cô. Vì em biết, có giải thích chắc gì cô đã chịu nghe khi
người nói là em.
- Nói! Có phải mày và
Zin đang quen nhau không? - Cô quát.
Em giật mình, không
hiểu vì sao cô lại biết được chuyện này nhưng khi nhớ lại lúc nãy Lina nhìn
thấy em bước ra từ phòng hắn thì em mới hiểu. Em đoán là Lina đã nói cho Jane
biết, vì những người ở gian nhà bếp trước nay đều không ưa em.
- Tôi... Tôi... - Em ấp
úng, không biết nên trả lời với cô làm sao, em không dám phủ nhận nhưng cũng
không dám khẳng định trước mặt cô.
Em không trả lời được,
tức là cô đã đoán đúng. Sự tức giận của cô càng tăng lên khi nghĩ đến cảnh hai
người họ ngủ chung với nhau và ôm ấp nhau. Làm sao chồng chưa cưới của cô lại
có thể yêu một đứa hèn hạ như thế?
Càng nghĩ cô càng ghét
em hơn, ghét em vì được hắn yêu thương, ghét em vì được hắn cho vào phòng ngủ
và ghét em đã cướp đi người đàn ông mà cô yêu. Cô biết hắn không yêu cô, cô có
thể chấp nhận điều đó miễn sao hắn không bỏ rơi cô nhưng việc hắn yêu em thì cô
không bao giờ chấp nhận được.
Ánh mắt cô căm hận nhìn
em, nhìn vào cái bản mặt luôn làm ra vẻ vô tội trước mặt đàn ông của em, lửa
giận trong lòng cô càng sục sôi. Cô bước thật nhanh đến chỗ em, nắm tóc em dựng
ngược ra sau và giáng vào gương mặt xinh xắn ấy hai cái tát tay đau điếng làm
em không đứng vững được nên ngã xuống đất. Cô gầm gừ:
- Nói! Mày và Zin quen
nhau từ khi nào?
Em không đáp, chỉ biết
im lặng chịu trận. Em biết mình có lỗi với cô vì đã cướp đi hắn từ tay cô.
Sự im lặng của em càng
làm cô tức điên hơn, cô kéo em đứng dậy rồi tát tới tấp vào mặt em thêm mấy cái
nữa, cuối cùng cô đập mạnh đầu em vào tường, hai hàng lông mày em chau lại vì
đau đớn. Jane cười ha hả khi thấy máu dần rướm ra trên trán em. Cô định tiếp
tục thì vừa lúc đó Andrea chạy vào, anh đẩy Jane qua một bên rồi đến chỗ em.
Nhìn thấy gương mặt đang đỏ tấy lên và máu
trên trán em đang chảy ra, anh quay mặt lại hỏi Jane:
- Cô đang làm cái quái
gì vậy hả?
Jane không ngạc nhiên
và cũng không hề lo sợ trước sự có mặt đột ngột hay sự giận dữ của anh, cô thản
nhiên đáp:
- Anh không thấy sao mà
còn hỏi? Tôi đang dạy cho nó một bài học. - Cô chỉ tay vào mặt em.
Anh quay mặt lại nhìn
em, vừa định hỏi em đã xảy ra chuyện gì thì đã thấy em khóc tự bao giờ. Điều đó
càng khiến cho Jane càng khinh thường em hơn, cô chế giễu:
- Đúng là một đứa mau
nước mắt, có phải mày dùng những giọt nước mắt cá sấu đó để dụ dỗ đàn ông
không? Cùng một lúc có thể dụ được cả hai người đàn ông, tao thực sự khâm phục
mày đó.
- Cô thôi đi! - Andrea
tức giận quát lớn.
Jane nhếch môi, nhìn
hai người lần cuối rồi bỏ đi.
Andrea giúp em lau nước
mắt rồi dìu em đến ghế ngồi. Anh chạy đi tìm hộp dụng cụ y tế để băng vết
thương trên trán cho em và luôn miệng hỏi em có đau không nhưng cái anh nhận
được chỉ là những cái lắc đầu từ em. Nhìn em phải chịu đau, chịu khổ anh cảm
thấy rất xót xa. Nếu như người em yêu là anh thì bây giờ em đâu phải chịu khổ
sở như vậy.
- Bây giờ cũng trễ rồi,
cậu nên về nhà đi nếu không Sea sẽ lo lắng đấy. - Liz khuyên hắn. - Có gì sẽ
tính sau.
- Mình không muốn về. - Hắn mệt mỏi trả
lời.
Từ lúc đi làm về hắn
không chịu về nhà mà lại đến nhà Liz. Hắn không muốn gặp em sau khi đã biết
được sự thật. Hắn không muốn em nhìn hắn bằng đôi mắt trong sáng ấy, rồi sẽ có
một ngày đôi mắt trong sáng ấy sẽ biến mất và thay vào đó em sẽ nhìn hắn bằng
ánh mắt chứa đầy thù hận. Hắn rất sợ, sợ ngày đó sẽ xảy ra, sợ rằng một mai em
sẽ biết được mọi chuyện, em sẽ rời bỏ hắn, sẽ biến mất khỏi cuộc đời hắn như
chưa từng tồn tại. Nếu ngày đó xảy ra, chắc chắn hắn sẽ tự kết liễu đời mình để
rửa hận thay em.
Nhìn dáng vẻ sầu thảm
của người bạn thân chơi với mình từ nhỏ đến lớn, Liz cũng cảm thấy buồn thay.
Chưa bao giờ cậu thấy hắn buồn và khó xử như thế. Khi hắn nói với cậu hắn đã
nói ra tình cảm của mình cho em biết, lúc đó cậu đã nổi điên lên và chửi hắn
một trận xối xả vì đã không nghe những gì mà cậu nói. Nhưng khi nghe hắn nói em
cũng có tình cảm với hắn thì vẻ mặt cậu chợt dịu xuống và thôi không chửi hắn
nữa. Hắn nói em cũng có tình cảm với hắn sao? Thật khó tin nhưng cậu biết hắn
là một người luôn xem trọng chuyện tình cảm nên cậu không nghi ngờ.
Tình yêu của họ đã
khiến cho cậu bất ngờ lắm rồi nhưng chuyện hắn nói, hắn đã giết ba mẹ em và
khiến em phải đi xin ăn còn khiến cậu bất ngờ hơn ngàn lần. Hắn đã kể cho cậu
nghe mọi chuyện, khi nghe xong cậu đã không tránh khỏi bàng hoàng, sửng sốt. Có
lý nào đúng như người ta đã nói tình yêu và thù hận luôn đi đôi với nhau?
Trong chuyện này, mặc
dù là bạn thân nhưng cậu cũng không biết nên giúp hắn bằng cách nào, chỉ có hắn
mới có thể tự mình giải quyết mà thôi.
- Không lẽ cậu tính ở
đây đến sáng à? Cậu nỡ để Sea ở nhà một mình sao?
Hắn ngước nhìn cậu,
không trả lời.
Đúng là hắn không nỡ để
em ở nhà một mình nhưng cứ nghĩ đến việc phải đối mặt với em thì chân hắn không
sao nhấc nổi. Cứ cho là hắn hèn nhát muốn trốn tránh đi, miễn sao đừng bắt hắn
phải giáp mặt với em lúc này. Tâm trí hắn đang rối lắm, rối như tơ vò. Hắn có
nên nói sự thật kinh khủng này cho em biết không? Nếu sau khi em biết được kẻ
đã khiến em tan nhà nát cửa là ai thì liệu em có còn cao thượng để tha thứ cho
hắn không?
“Tít... Tít”
Miên man suy nghĩ, chợt
có tiếng tin nhắn điện thoại vang lên. Hắn lấy điện thoại trong túi ra, vừa vui
lại vừa buồn khi nhìn thấy cái tên mà hắn đã lưu trong danh bạ “Cô
ngốc“.
“Sao giờ này anh
chưa về?”
Tin nhắn vỏn vẹn có sáu
chữ nhưng nó thể hiện được sự lo lắng của em, tim hắn dường như đã ấm lên được
vài phần. Không suy nghĩ nhiều, hắn đứng lên và chào cậu ra về, nhưng trước khi
đi hắn còn để lại cho cậu một câu:
- Mình sẽ nói cho cô ấy
biết sự thật.
- Zin! Cậu đừng dại dột
như thế, cậu suy nghĩ kĩ lại đi. - Cậu nói với theo nhưng tiếc là hắn đã đi
mất.
Cậu thở dài, tính hắn
vốn cứng nhắc, có nói gì cũng không nghe nên cậu không đuổi theo ngăn cản, mọi
chuyện cứ thuận theo ý trời vậy.
“Mong rằng hai
người sẽ không có chuyện gì.”
Vừa về đến nhà, hắn đã
thấy dáng người nhỏ bé ngồi trên ghế sofa đợi hắn, mắt hướng vào màn hình ti vi
coi hoạt hình. Hắn không nhịn được, liền cười nhẹ một cái. Em thật là, đã mười
bảy tuổi đầu rồi mà còn coi phim hoạt hình nữa sao?
Nhưng dường như em
không tập trung coi, vừa coi vừa ngó ra cửa để xem hắn đã về chưa thì đã thấy
hắn đứng đó từ lúc nào. Em mừng rỡ để remote lên bàn rồi chạy ra với hắn, chưa
kịp mở miệng thì hắn đã lên tiếng:
- Trán em bị sao vậy? -
Nhìn thấy miếng băng màu trắng trên trán em, hắn lo lắng hỏi.
Em đưa tay sờ lên chỗ
vết thương, cười cười:
- À! Là do em không cẩn
thận nên va đầu vào tường.
Em không nói cho hắn
biết vết thương này là do Jane gây ra vì em không muốn hắn lại vì em mà cãi
nhau với cô.
- Sao lại đi đứng không
cẩn thận như vậy chứ? - Hắn sờ vào chỗ vết thương, lòng cảm thấy đau nhói, bất
kể vết thương nhỏ gì có mặt trên người em hắn đều cảm thấy đau. - Lần sau em
nhớ phải chú ý khi đi lại nghe không?
- Dạ! - Em ngoan ngoãn
gật đầu.
Ban sáng Andrea đã rất
tức giận trước thái độ ngông cuồng của Jane, anh muốn nói chuyện này cho hắn
biết để hắn giải quyết vì thân phận bây giờ của anh không làm gì được cô nhưng
đã bị em ngăn lại và bảo anh phải giữ bí mật chuyện này. Ban đầu anh không nghe
nhưng thấy em năn nỉ, anh không đành lòng liền gật đầu.
Em biết không chỉ có
Liz mà cả Andrea cũng rất thương em nên khi em vừa lấy lại tên Sea, em liền
nhắn tin cho hai người với một tâm trạng rất vui: “Sau này hãy gọi em là
Sea nhé! ^^” Niềm vui, hạnh phúc em có được ngoài hắn ra thì anh và cậu là
hai người mà em muốn chia sẻ nhất. Ông trời vẫn còn thương em lắm, cùng một lúc
để cho ba người đàn ông yêu thương em.
- Lại ghế ngồi với anh,
anh có chuyện quan trọng muốn nói với em. - Hắn nắm tay em trở lại ghế ngồi,
sắc mặt ngày càng trở nên tồi tệ.
Hắn đã quyết định rồi,
sẽ nói cho em biết. Hắn biết em sẽ không dễ dàng chấp nhận và tha thứ cho hắn
nhưng chẳng thà tự mình nói ra còn hơn để người khác nói. Hắn muốn em biết được
sự thật càng sớm càng tốt, để em biết người mà em đang yêu hết lòng thực ra là
ai và em nên dừng lại ở đâu. Dẫu biết rằng sẽ rất khó cho cả hai nhưng hắn
không muốn che giấu và lừa dối em, em không đáng phải bị như vậy.
Hắn để em ngồi trên ghế
còn hắn thì ngồi quỳ gối dưới đất, tay nắm chặt tay em đang để trên đùi. Em
nhướn mày nhìn hắn, chờ xem hắn đang định nói gì với em.
Đừng! Em đừng nhìn hắn
bằng ánh mắt như thế, đối diện với ánh mắt trong veo không vấn đục như nước hồ
thu ấy miệng hắn chợt cứng đờ, không nói được lời nào.
Hắn đang rất căng
thẳng, căng thẳng đến độ mồ hôi đã bắt đầu toát ra.
Thấy trán hắn lấm tấm
mồ hôi, không do dự em liền đưa tay lau giúp hắn nhưng đã bị hắn ngăn lại.
- Anh sao vậy? Thấy
không khỏe ở chỗ nào hả? - Em chớp mắt hỏi.
Hắn lắc đầu, liệu sau
khi nghe hắn nói xong chuyện này, em có còn quan tâm đến hắn như vậy không?
- Sea... - Hắn ngập
ngừng, mấy chữ sau cùng thật khó mở lời. - Đừng yêu anh nữa!
Câu nói ấy vừa là
khuyên nhủ vừa là mệnh lệnh, em nên nghe theo chiều hướng
nào đây?
- Anh đang nói gì vậy?
Có phải hôm nay tâm trạng anh không được tốt không? - Em hoảng loạn, vội đánh
trống lảng.
- Em cũng hiểu là anh
đang nói gì mà, đừng yêu anh nữa, anh không đáng để em yêu đâu.
- Không! Em không chịu,
anh không thể vừa nói ra là bắt em tuân theo được. Em không nghe đâu. - Em bịt
chặt hai tay lại, lắc đầu nguầy nguậy.
- Phải nghe, em nhất
định phải nghe, nếu không chắc chắn sau này em sẽ hối hận. - Hắn gỡ hai tay em
ra, cố nói to để em nghe. Xin em, xin em hãy nghe hắn lần này.
- Nhưng tại sao mới được chứ? - Em đưa đôi
mắt đỏ hoe lên nhìn hắn, nước mắt chực trào.
- TẠI VÌ ANH LÀ NGƯỜI
ĐÃ GIẾT CHẾT BA MẸ EM. - Cuối cùng hắn không chịu được nữa, quát lớn.
Giọt nước mắt chực trào của em cuối cùng
cũng rơi xuống...