Suốt dọc đường từ tiệm
trà sữa về nhà, em cứ tủm tỉm cười miết. Hắn nhìn em cười mà cũng phải cười
theo, hắn không nghĩ là món quà của mình lại có thể khiến em vui như vậy. Có lẽ
trước kia em đã khóc quá nhiều nên bây giờ chỉ một việc nhỏ nhặt cũng có thể
làm em nở nụ cười. Nhưng càng nhìn em, hắn lại càng thấy mình không xứng đáng
với tình cảm của em, người như em đáng lý ra phải xứng với một người tốt như
Liz hay Andrea mới đúng. Nhưng biết làm sao được khi mà người em yêu... lại là
hắn.
Hắn đã rất vui khi nghe
em nói hắn là món quà vô giá mà ông trời đã ban tặng cho em. Nhưng em biết
không? Em mới chính là món quà vô giá mà ông trời đã ban tặng cho hắn. Vì nếu
không có em, hắn sẽ mãi sống trong cái thế giới màu đen của hắn và hắn sẽ không
biết được cuộc đời này vẫn còn rất nhiều điều mới mẻ mà hắn chưa biết. Em là
ánh sáng để soi rọi và dẫn dắt cho cuộc đời đen tối của hắn và là trái tim, là
hơi thở của hắn vì nếu như không có hai thứ đó thì chắc chắn hắn sẽ không sống
nổi.
Sinh nhật hôm nay đúng
là rất vui, em sẽ ghi nhớ mãi ngày này. Ngày mà hắn nói cảm ơn em đã sinh ra
trên đời này, để hắn được biết thế nào là yêu thương. Câu nói đó đối với em quả
thật rất hay và hiện tại em đang mỉm cười vì điều đó.
Cả hai về đến nhà là đã
hơn mười một giờ, như thường lệ em chúc hắn ngủ ngon rồi bản thân em cũng đi về
phòng và không quên mang theo Puppy. Nhưng khi em đưa tay ra để vặn nắm cửa thì
lại không sao mở được.
- Ủa, sao kì vậy? - Em
cố ra sức mở nhưng vẫn không được.
- Sao vậy Sea? - Thấy
em vẫn loay hoay mãi với cái cửa nên hắn hỏi, đồng thời cũng bước lại gần em.
- Em không mở cửa được.
- Em ủ dột nhìn hắn.
- Đâu? Để anh xem.
Em gật đầu rồi nhường
chỗ cho hắn qua, hắn cũng ra sức mở thử nhưng cũng như em, đều không được.
- Hình như nó bị khóa
trong rồi. - Cố gắng mở thêm vài lần nữa nhưng cuối cùng hắn cũng đành bó tay.
- Khoá trong? - Em tròn
mắt. - Nhưng em có bao giờ khóa cửa đâu.
- Thôi! - Hắn phẩy tay.
- Hôm nay tạm thời em vào phòng anh ngủ đỡ, có gì ngày mai anh kêu người tới mở
cửa phòng cho em.
Hắn nói là làm, em chưa
kịp mở lời từ chối thì ngay lập tức nhận được cái trừng mắt của hắn. Vì vốn sợ hắn nên em không dám phản đối mà chỉ
lẳng lặng để hắn kéo tay đi.
Cạch!
Cánh cửa bật mở, một
gian phòng rộng lớn được bày ra trước mắt. Em thích thú đảo mắt nhìn quanh một
vòng, tay em chợt rút khỏi tay hắn và chạy thẳng vào trong. Phòng hắn rất lớn,
lớn hơn phòng em rất nhiều, ngay cả chiếc giường cũng vậy, to gấp hai lần chiếc
giường của em, lại còn có cả một con gấu bông bự nữa. Em tự hỏi hắn là con trai
mà cũng mê mấy thứ đó sao?
Chạy loanh quanh khắp
phòng hắn để quan sát mọi thứ, mặc dù hắn là con trai nhưng em phải công nhận
là phòng hắn rất gọn gàng và sạch sẽ, tất cả mọi thứ trong này đều được hắn sắp
xếp ngăn nắp đâu ra đó. Căn phòng được bày trí khá đơn giản, ngoài những vật
dụng cần thiết ra thì còn có cả một cây đàn dương cầm được đặt kế bàn làm việc.
Em đã từng nghe hắn đánh đàn và cho đến bây giờ em vẫn chưa quên được giai điệu
của bài hát mà em chưa biết tên đó. Dù chỉ nghe có một lần nhưng em biết nó rất
hay, từng nốt nhạc được hắn đánh lên nghe rất du dương và sâu lắng. Tuy em
không rành về âm nhạc nhưng bài hát đó em lại rất thích, thích vì giai điệu nhẹ
nhàng của nó.
Hắn phải bật cười trước
vẻ mặt thích thú không chút kiêng nể gì của em. Đứng ngoài cửa một lúc, hắn
cũng nhanh chóng bước vào với em nhưng khi hắn vừa định đóng cửa thì thấy Puppy
đủng đỉnh từ ngoài chạy vào. Hắn tặc lưỡi rồi đưa chân ra cản nó trước khi nó
kịp chạy vào.
- Mày không được vào
đâu, hôm nay mày chịu khó ngủ ở ngoài một bữa đi, tao còn rất nhiều chuyện cần
”giải quyết” với chủ của mày. - Hắn nhìn nó cười gian rồi nhanh tay
đóng cửa lại để em không nhìn thấy.
Hắn không vội làm mất
đi niềm vui hiện tại của em, chỉ lặng lẽ đứng quan sát em từ sau lưng. Không
phải phòng em tự dưng lại bị khóa trong đâu mà tất cả đều nằm trong kế hoạch
của hắn. Trước khi đưa em ra khỏi nhà, hắn đã gọi điện cho Luck và bảo y khoảng
tám giờ thì đến khóa cửa phòng em lại. Y không hiểu ý định của hắn nhưng vì đây
là lệnh nên y chỉ việc làm theo và không có quyền hỏi.
Hắn bảo Luck làm thế
không phải vì có ý định xấu với em, mà vì hắn muốn em nằm cạnh hắn, ở trong
vòng tay của hắn để em có thể cảm nhận được tình yêu thương mà hắn dành cho em
trong ngày sinh nhật.
Tuy hắn không thể cho
em được tình cảm gia đình nhưng hắn sẽ cho em tình yêu của hắn và tất cả những
gì mà hắn có.
- Sea! Em xem nè.
Nghe tiếng hắn gọi, em
liền quay đầu nhìn lại. Đôi mắt em bình thường đã to nay lại càng to hơn khi em
cố căng mắt ra để nhìn vật mà hắn đang cầm trên tay. Là sợi dây chuyền đó, sợi
dây chuyền hình ngôi sao mà đã lâu rồi em chưa được nhìn thấy cũng như chạm
vào. Em nhớ nó, nhớ nó da diết. Em đã xa nó tận chín năm, một thời gian quá dài
để em có thể nhìn thấy nó. Bước chân em không tự chủ được liền bước tới chỗ
hắn, tay cũng vô thức chạm vào sợi dây chuyền mà hắn đang cầm. Cảm giác quen
thuộc khi chạm vào vật kỉ niệm chợt ùa về. Em vui lắm! Vui vì lại được nhìn
thấy nó và được chạm vào nó. Mắt em di chuyển từ sợi dây chuyền lên nhìn hắn, nghẹn
ngào không nói nên lời. Em muốn cảm ơn hắn, cảm ơn hắn vì đã không ít lần khiến
em vui trong ngày sinh nhật em. Em chưa từng vui như vậy, một niềm vui đã lâu
rồi em chưa từng có kể từ lúc em vào đây. Phải làm gì để em có thể nói lời cảm
ơn này với hắn đây?
Hắn không nói gì, chỉ
im lặng nhìn em thể hiện cảm xúc rồi nhẹ xoay người em lại, đeo sợi dây chuyền
vào cổ em. Em còn nhớ, hắn đã từng lấy đi sợi chuyền của em rất nhanh, nhanh
đến nỗi em không cảm nhận được vậy mà bây giờ khi hắn đeo sợi dây chuyền cho em
lại rất chậm rãi và nhẹ nhàng.
- Anh trả nó lại cho
em. Từ bây giờ trở đi, nó mãi mãi thuộc về em. - Hắn ôm em và nói.
Đó là sợi dây chuyền mà
hắn rất muốn trả lại cho em khi hắn bắt đầu nhận ra là mình có tình cảm với em
nhưng chưa có dịp. Thật không ngờ là cái dịp đó lại rơi trúng vào ngày sinh
nhật em. Có lẽ hắn chưa từng xem nó là bảo vật nhưng hắn cũng chưa từng vứt nó
sang một góc. Từ lúc hắn lấy nó ra khỏi người em, hắn luôn cất giữ rất kĩ mặc
dù lúc đó... hắn rất ghét em.
Trả lại sợi dây chuyền
cho em đồng nghĩa với việc thời hạn mười năm làm việc của em đã hết hiệu lực.
Bây giờ giữa em và hắn không có điều kiện mà chỉ có tình yêu.
- Cảm ơn anh! - Em nắm
chặt sợi dây chuyền trên cổ, quay người lại cảm ơn hắn.
Nhưng đáp lại lời cảm
ơn của em là một cái cốc nhẹ từ hắn. Hắn nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng và mắng
em một trận nên thân. Tại sao lại cảm ơn hắn trong khi hắn mới là người nên nói
lời xin lỗi với em? Hắn đã quá sai lầm khi đã lấy đi thứ quan trọng nhất đối
với em, vì nếu nó không quan trọng thì em đã chẳng chấp nhận với điều kiện của
hắn. Hắn có lỗi với em rất nhiều vì đã không nhận ra em là một cô gái tốt từ
sớm.
- Cũng trễ rồi, em mau
tắm rửa thay đồ rồi đi ngủ. - Hắn nhắc em.
- Nhưng phòng em bị
khóa rồi, em không có đồ để thay. - Em đáp.
Hắn nghe thế chỉ cười
rồi bảo em ở yên trong phòng đợi hắn, còn bản thân hắn thì đi ra ngoài. Hắn lấy
chìa khóa dự phòng trên kệ tủ ti vi ngoài phòng khách rồi mở cửa vào phòng em,
khi bước ra trên tay hắn còn mang theo một bộ pijama dài tay màu xanh dương có
hình Đôrêmon cho em. Em nhận đồ từ tay hắn mà miệng vẫn không quên hỏi hắn lấy
đồ từ đâu ra, hắn không những không lúng túng hay giật mình khi nghe em hỏi mà
ngược lại hắn còn nói một cách bình thản là gọi điện cho người đem tới. Nhưng
em lại tin lời hắn nói mà không mảy may nghi ngờ, chỉ “ờ” một tiếng
rồi đi vào nhà tắm để lại hắn với nụ cười tinh quái sau lưng.
Hắn đi tới bàn làm
việc, mở tủ và lấy ra một bức ảnh. Hắn nhìn bức ảnh đó một cách chăm chú và
trìu mến. Trong hình là một người phụ nữ với mái tóc xoăn ôm lấy khuôn mặt hình
trái xoan, dáng người bà thanh mảnh và cách ăn mặc chỉ với quần jean, áo thun
của bà đã toát ra vẻ giản dị, mộc mạc của một người phụ nữ bình thường. Bà là
một người rất đẹp, đẹp cả bên ngoài lẫn bên trong. Bà là người mẹ mà hắn yêu
mến và kính trọng nhất nhưng tiếc là bà đã ra đi quá sớm nên không thể tận mắt
chứng kiến sự trưởng thành của hắn.
Hắn muốn nói cho bà biết là hắn đã tìm được
người con gái cho riêng mình, người ấy rất tốt và rất ngoan hiền, không một ai
có thể xứng đáng làm con dâu của bà ngoài người đó, là em. Em xứng đáng hơn bất
kì ai. Hắn sẽ không như cha hắn, sẽ không vì tham vọng mà nhẫn tâm ra tay giết
người mình yêu, dù có phải rời khỏi Leaders với hai bàn tay trắng thì hắn cũng
không ngại làm nếu như việc đó có thể khiến cho em được an toàn.
“Con nhất định sẽ
đem lại hạnh phúc cho cô ấy, mẹ hãy tin ở con.”
Hắn cười với bà và
trong ảnh, bà cũng đang cười với hắn, một nụ cười mang đầy sự tin tưởng.
- Ai vậy anh?
Hắn hơi giật mình vì
tiếng nói đột ngột của em từ phía sau, nếu như không cầm chắc thì có lẽ bức ảnh
đó đã rớt xuống đất vì sự xuất hiện bất thình lình của em mất. Em ra từ khi nào
mà sao hắn không nghe thấy tiếng động gì hết vậy?
Em hơi nghiêng mình
nhìn hắn, em thấy vẻ mặt hắn khi nhìn người phụ nữ trong ảnh rất lạ, hắn chưa
từng nhìn em như thế. Lúc nãy khi thay đồ xong, em định bước ra nhè nhẹ để hù
hắn nhưng em kịp dừng lại khi thấy hắn đang chăm chú nhìn bức ảnh đang cầm. Em
cũng tò mò nhìn thử xem người trong ảnh là ai nhưng nhìn mãi mà em cũng không
biết được nên đành lên tiếng hỏi hắn.
- Mẹ anh. - Hắn vừa nói
vừa cất bức ảnh vào chỗ cũ.
Mẹ sao? Nói mới nhớ,
hình như em chưa bao giờ nhìn thấy mẹ hắn mà cũng chưa bao giờ nghe hắn nhắc
tới ngoại trừ lần hắn cãi nhau với cha hắn. Một năm trước, cha hắn có đến thăm
hắn, trong khi nói chuyện qua lại ông đã vô tình nhắc tới mẹ hắn nhưng lúc đó
hắn đã giận dữ và bỏ về phòng nhưng trước khi đi, hắn còn nói lại một câu:
”Từ nay về sao cha đừng nhắc tới mẹ nữa, cha không xứng đáng đâu.” Là
một người cha, hẳn sẽ rất tức giận khi nghe con mình nói thế nhưng ông thì
khác, ông chỉ im lặng không nói. Ánh mắt ông buồn bã nhìn theo cửa phòng đã
đóng sầm lại của hắn, dường như trong chuyện này, ông hoàn toàn là người có
lỗi.
Từ lúc đó trở đi, em
không thấy ông đến thăm hắn nữa. Qua chuyện đó em mới biết được quan hệ giữa
hắn và cha hắn không tốt như em vẫn nghĩ.
- Mẹ anh sao? - Em hỏi
lại. - Vậy bây giờ mẹ anh đang ở đâu?
Em ngây thơ hỏi mà
không biết rằng câu hỏi của em đã khiến hắn sầm mặt xuống. Hắn bước về phía
giường và bỏ lại em hai từ “mất rồi” rất nhỏ nhưng cũng đủ cho em
nghe thấy.
Biết mình lỡ lời nên em
vội chạy theo xin lỗi hắn và mong hắn đừng giận mình nhưng hắn không trách em,
chỉ cười rồi kéo em ngồi xuống bên cạnh mình, bắt đầu kể chuyện quá khứ của gia
đình mình cho em nghe.
- Mẹ anh mất khi anh
vừa tròn ba tuổi. Đó là ngày sinh nhật anh, một ngày sinh nhật vừa vui lại vừa
buồn. Cha và mẹ anh đã tổ chức cho anh một buổi sinh nhật thật lớn ở một nhà
hàng nổi tiếng. Anh đã rất vui vì có đầy đủ cả cha lẫn mẹ trong ngày sinh nhật của
mình nhưng em biết không?
Giọng hắn bắt đầu trở
nên trầm xuống:
- Khi tiệc vừa tàn và vừa về đến nhà, cha anh
chẳng nói chẳng rằng ông đã lấy trong tủ ra một khẩu súng và bắn chết bà chỉ
bằng một câu giải thích thật đáng khinh. Ông nói vì quy định trong Leaders nên
ông buộc phải giết bà. Mặc dù bà đã van xin hết lời nhưng ông vẫn không quan
tâm, dù yêu bà đến mấy nhưng trong mắt ông tiền bạc và địa vị quan trọng hơn
cả. Ông đã bắn chết bà trước sự ngỡ ngàng của anh, trước một đứa con nít không
hiểu chuyện gì như anh. Anh cứ tưởng đó là ngày vui nhất nhưng hóa ra lại là
ngày khiến anh đau buồn nhất. Anh hận ông nhưng cũng hận bản thân mình, anh hận
mình ngày đó còn quá nhỏ nên không thể cản ông, lúc đó anh chỉ biết khóc thôi.
Hắn dừng lại, quơ tay lấy con gấu rồi tiếp:
- Trước lúc ra đi, bà đã tặng anh con gấu bông
này. Bà nói khi đi ngủ anh hãy ôm nó, nó sẽ thay bà đưa anh vào giấc ngủ dễ
dàng.
Em bàng hoàng với câu
chuyện mà hắn vừa kể. Em không thể tin là một người chồng lại có thể ra tay
giết vợ mình như vậy, đáng sợ quá! Từ trước đến giờ, em chỉ biết yêu hắn mà
không chịu tìm hiểu về cuộc đời hắn. Hắn thật đáng thương khi tận mắt chứng
kiến cảnh tượng kinh hoàng đó, em hoàn toàn hiểu được cảm giác mà hắn đã trải
qua vì em cũng như hắn, cũng đã tận mắt nhìn thấy cảnh ba mẹ mình bị bọn cướp
giết. Hoàn cảnh của em và hắn tuy không giống nhau hoàn toàn nhưng đâu đó cũng
có chút tương đồng. Chắc vì chuyện đó nên hắn luôn tỏ ra là một người lạnh lùng
và tàn ác để che đi nỗi đau đang chất chứa trong lòng.
Tự dưng qua chuyện này,
em lại hiểu và thấy thương hắn nhiều hơn. Khi hắn kể, em thấy trong mắt hắn khẽ
long lanh một giọt nước, tựa hồ như chỉ cần chớp nhẹ thì nó sẽ rơi ra bất cứ
lúc nào. Em chưa bao giờ thấy hắn như thế trước mặt em nhưng khi nhắc tới mẹ
hắn, hắn lại gạt bỏ hình tượng của mình qua một bên để tha hồ mà thể hiện cảm
xúc. Mẹ hắn mất, có lẽ đó là nỗi đau dai dẳng và lớn nhất trong cuộc đời này
của hắn.
Nhưng có một chuyện mà
em không hề biết, đó là mẹ hắn chưa bao giờ là vợ của ông cả. Ông chưa từng cho
bà một danh phận đường hoàng như bao người phụ nữ khác, mặc dù yêu bà nhưng ông
chỉ có thể xem bà là tình nhân mà thôi và sinh ra hắn chắc cũng là do sự cố
ngoài ý muốn chứ thật lòng ông cũng không muốn.
- Nếu anh muốn khóc thì
cứ việc khóc đi, em không để ý đâu.
Em chủ động ôm hắn, an
ủi hắn là việc duy nhất em có thể làm lúc này. Hắn gục mặt trên vai em và khóc,
tất cả mọi đau đớn dồn nén bấy lâu trong lòng đều vỡ òa trong phút chốc. Hắn đã
khóc, đây là lần đầu tiên hắn khóc trước mặt người khác mà người đó lại chính
là em. Hắn không hiểu sao mình lại có thể khóc trên vai em như một đứa con nít
như thế? Có lẽ chỉ có em là người duy nhất có thể thấy được sự yếu đuối của hắn
lúc này.
- Anh xin lỗi! Anh
không nên như thế trước mặt em. - Rời khỏi vai em, hắn tự lau nước mắt cho mình
rồi lấy lại vẻ bình thường ban đầu, hắn nói.
- Không sao, em không
nghĩ gì đâu mà ngược lại em còn thấy rất vui vì có thể chia sẻ nỗi buồn cùng
anh. - Em cười, tay lấy con gấu bông của hắn ôm vào lòng.
- Trễ rồi đấy, em ngủ
trước đi để anh đi tắm cái đã.
Em nghe lời hắn, vội
nằm xuống giường nhưng tay vẫn ôm chặt con gấu bông không buông, vì em tính
dùng nó để chia đôi “ranh giới” giữa hai người, dù gì em cũng là con
gái nên không thể không phòng bị được.
Hắn bật cười trước hành
động trẻ con của em, em sợ hắn sẽ làm chuyện đồi bại với một cô gái ngây ngốc
như em sao? Thật hết chỗ nói!
Hắn kéo chăn lên đắp
cho em và hôn nhẹ lên trán em, chờ cho em nhắm mắt rồi hắn mới chịu rời đi.
…
- Không! Không! Đừng
giết ba mẹ tôi! Xin các người đừng giết ba mẹ tôi!
Trong cơn mơ, em cố
gắng gào thét và không ngừng cầu xin bọn cướp tha cho ba mẹ em một con đường
sống. Tay chân em giãy giụa, toàn thân đều đổ mồ hôi mặc dù nhiệt độ trong
phòng không thấp. Em lại mơ thấy giấc mơ đó, cho đến bây giờ nó vẫn không ngừng
đeo bám em. Cứ tưởng rằng giấc mơ đó từ một năm về trước đã không còn xuất hiện
nhưng nào ngờ ngày hôm nay, khi em nằm cạnh hắn nó lại tìm về với em. Trong mơ,
hình ảnh cậu nhóc đó dần dần hiện rõ trước mắt em, mặc dù cậu ta đã bịt mặt
nhưng em lại thấy cậu nhóc đó quen lắm, nhất là đôi mắt vô hồn của cậu ta.
Dường như em đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi nhưng lại không sao nhớ nổi là mình
đã từng nhìn thấy ở đâu và khi nào.
- Sea! Tỉnh lại đi em,
em bị sao vậy? - Hắn lay người em.
Mặc cho hắn gọi, hắn
lay nhưng em vẫn không chịu mở mắt, cả người em cứ cựa quậy liên tục, mồ hôi
cũng ra ngày càng nhiều hơn. Hình như em đang mơ thấy ác mộng, nhìn vẻ mặt em
mà xem, tái xanh như thiếu mất sinh khí. Tay em bấu chặt lấy con gấu bông bên
cạnh, đầu cứ lắc qua lắc lại và miệng không ngừng kêu lên những tiếng
”Không! Không!” nghe không rõ ràng. Mặt hắn cũng bắt đầu toát mồ hôi,
lo sợ em sẽ xảy ra chuyện gì nên hắn gọi em lớn hơn và lay người em mạnh hơn
nữa chỉ mong sao em mau chóng tỉnh dậy.
Quả nhiên sau một hồi
cực khổ gọi em, cuối cùng em cũng chịu mở mắt. Nhưng khi em bắt gặp ánh mắt hắn
đang nhìn mình thì đột nhiên em hoảng hốt và ngồi bật dậy, thở dốc. Tại sao lại
giống đến vậy? Ánh mắt của hắn và cậu nhóc trong mơ rất giống nhau, giống đến
nỗi một khi đã nhìn thì không thể nhầm lẫn vào đâu được. Nhưng dù có giống thì
em vẫn không tin hắn là cậu nhóc năm đó.
- Em gặp ác mộng sao? -
Hắn nhíu mày hỏi và nhận được cái gật đầu từ em. - Em đừng sợ, chỉ là một giấc
mơ không đẹp thôi. Nằm xuống và nhắm mắt lại, hãy ngủ một giấc thật ngon cho
đến sáng, mọi chuyện rồi sẽ trở lại bình thường thôi.
Hắn đỡ em nằm xuống,
lấy tay lau mồ hôi cho em và nhẹ giọng trấn an.
Hắn cũng nằm xuống, đôi
mắt nhắm hờ và tay nhẹ xoa lưng em để em dễ ngủ. Em gượng cười rồi nhắm mắt
lại, nhưng được một lúc mắt em lại mở ra. Em đã cố gắng ngủ nhưng không được.
- Zin! - Em nhìn vào
gương mặt đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ của hắn, cất giọng nói. - Em không
ngủ được.
Hắn mở mắt ra nhìn em,
vén nhẹ mái tóc em ra sau, hỏi nhỏ:
- Tại sao?
- Vì em sợ khi nhắm
mắt... giấc mơ đó lại tái hiện.
Thực sự bây giờ hắn
đang rất mệt và cảm thấy cực kì buồn ngủ nhưng em như thế, làm sao hắn có thể
an tâm mà ngủ đây?
Nếu như em không ngủ
được thì hắn sẽ thức cùng em.
Nhìn em một lúc lâu,
hắn mới cất tiếng hỏi em đã mơ thấy gì nhưng hắn không ngờ được chính vì câu
hỏi đó đã cho hắn biết được một sự thật kinh hoàng mà hắn không bao giờ ngờ
tới.
Phải chăng là định mệnh
đã sắp xếp mọi chuyện? Giấc mơ của em và câu hỏi của hắn liệu đó có phải là
điềm báo không tốt?