CHƯƠNG 1
Sự Báo Ân của Hắc Miêu
Ba mươi phút trước, Diệp Dịch Hành vẫn là một con người thân tâm khỏe mạnh phát triển bình thường, nam tính, hai mươi tuổi.
Toàn thân đều là tinh phẩm phục sức hàng hiệu, mái tóc vàng óng kiểu dáng đầy anh tuấn, nét tươi cười trên gương mặt tuấn tú càng tăng thêm vẻ kiệt ngạo bất tuân, từ đầu đến chân đều tỏa ra nét mị hoặc đặc biệt đan xen giữa thiếu niên và nam nhân, vừa nhìn đã biết là một đại ngưu lang, a không, là hình dáng của một đại thư sinh.
Hôm nay là sinh nhật bạn thân Dương Khúc của Diệp Dịch Hành. Nói đến Dương Khúc này, quan hệ giữa hắn và Diệp Dịch Hành thật không đơn giản. Dương Khúc học trên Diệp Dịch Hành một khóa, hiện là hội trưởng của hội Văn Nghệ trường đại học F, đồng thời hắn cũng là bạn học thời cấp ba của Diệp Dịch Hành, tuy cách nhau một lớp, nhưng hai người khi còn cấp ba từng cùng nhau sinh hoạt trong câu lạc bộ văn học, sau khi lên đại học Diệp Dịch Hành lại nhiều lần được Dương Khúc chiếu cố, mà Dương Khúc cũng có ý đem vị trí hội trưởng hội văn nghệ giao cho Diệp Dịch Hành.
Lại nói, hai đời trước cũng là trực tiếp kế thừa, theo lời Dương Khúc nói, chính là “Nếu Diệp Dịch Hành thay thế, tôi mới yên tâm”.
Việc thường xuyên gặp nhau khiến cho mối quan hệ giữa hai người không chỉ đơn giản là mối quan hệ xa lạ khách sáo giữa học trưởng và học đệ, mà trở thành anh em tốt không điều giấu diếm. Hôm nay chính là sinh nhật hai mươi mốt một tuổi Dương Khúc, Diệp Dịch Hành làm sao có thể không tới cổ vũ. Chẳng qua chuyện sinh nhật vào ngày một tháng tư này, đã bị Diệp Dịch Hành cùng các bạn bè khác của Dương Khúc mang ra giễu cợt hắn không ít lần.
Dương Khúc giao lưu rộng rãi, cũng có mời một vài thành viên trong câu lạc bộ văn học và vài người bạn học cùng khoa, những người không biết rõ chuyện nhận được lời mời của Dương hội trưởng, còn nghĩ rằng đây là trò đùa ngày cá tháng tư của hắn, vì được mời mà nửa mừng nửa sợ cùng nửa tin nửa ngờ.
Dương Khúc đối với chuyện này chỉ mỉm cười mà nói, vậy cứ để những người can tâm tình nguyện “bị lừa” đến dự tiệc sinh nhật hắn đi.
(==||)
Mang theo chiếc ví hiệu Prada vừa mua làm quà sinh nhật cho Dương Khúc, Diệp Dịch Hành hướng khách sạn KTV Bao Sương mà đi đến.
Lơ đãng bước đi trên đường, vô số nữ sinh cùng nam sinh đều hướng mắt nhìn, hắn tâm tình vui vẻ phóng ánh mắt đào hoa giật điện chết người không đền mạng, gặp con gái vóc dáng đẹp còn kiêu ngạo huýt sáo cười cợt, thấy nữ sinh này ngượng ngùng khẽ nói nhỏ bên tai bạn mình, hắn càng trở nên tự mãn.
Ngay chỗ rẽ vào phạm vi trường Đại học, nếu đi thẳng tiếp thì sẽ đến trung tâm buôn bán của khu phố. Diệp Dịch Hành lơ đãng liếc qua, chợt phát hiện một con mèo đen ngồi bên trái giao lộ đối diện, bộ dáng ngập ngừng tựa hồ muốn băng qua, nhưng lại sợ những chiếc xe không ngừng qua lại trước mắt, mèo con rón ra rón rén không dám bước xuống nửa bước.
Tình huống kiểu này này, chiếc xe đang phóng nhanh kia căn bản không nhận ra bóng đen của sinh vật kia, tim Diệp Dịch Hành đập mạnh một cái, quả nhiên, mèo đen thừa cơ hội chạy vụt qua bên này. Ánh mắt tài xế lái chiếc xe tải nhỏ nhìn thấy sinh vật đầy lông giữa đường cái, liền liều mạng ấn còi đến chói tai, nhưng không hề có ý định giảm tốc độ, vẫn lái xe vùn vụt lao đi. Con mèo đen kia nghe thấy tiếng còi, cư nhiên lại chậm lại nhìn ngó xung quanh…
Diệp Dịch Hành không có thời gian tự hỏi, không màng đến chiếc xe ngay trước mắt, nhấc đôi chân dài phóng qua, nhanh như chớp dang tay ôm lấy mèo đen.
Thời điểm ôm lấy con mèo, trong đầu Diệp Dịch Hành hiện lên hình ảnh sân bóng rổ, trong lòng bật cười: Tư thế này, thật giống như cần thủ trong nháy mắt đoạt lấy bóng rồi trực tiếp thảy vào rổ.
Dán sát sau lưng hắn là chiếc xe vận tải cùng tài xế ló đầu ra khỏi cửa xe tức giận mắng —— “Muốn chết a!!”
Diệp Dịch Hành kinh hãi đổ mồ hôi, mèo con trên tay bị xem thành bóng rổ giờ phút này cũng không an phận mà liều mạng giãy dụa , vươn móng vuốt sắc nhọn quào lên cánh tay hắn. Hắn thở ra một hơi, ngồi xuống, nhìn con mèo đen trước mắt trêu đùa: “Nhóc này, có biết anh đây vừa cứu mày một mạng không hả! Ân?”
Mèo đen nghe xong những lời này bỗng trở nên an tĩnh, móng vuốt chân trước hơi thu lại, như thể tư thế bái tạ. Đôi mắt mèo đen là một màu xanh biếc mà Diệp Dịch Hành chưng từng thấy qua, màu xanh này so với màu xanh của lục bảo thạch còn thuần khiết hơn, giống như lúc nào cũng có thể phát ra hào quang rực rỡ, giờ phút này ánh lên trong đôi mắt đối diện với Diệp Dịch Hành.
Diệp Dịch Hành mỉm cười với mèo đen, vươn tay còn lại sờ nó, từ đầu vuốt xuống phía đuôi, thân thể mèo đen chậm rãi thả lỏng mà hưởng thụ, vuốt đến lưng, Diệp Dịch Hành mới buông tay, nhẹ nhàng thả nó ra, vỗ vỗ đầu nó, nhẹ giọng cười nói: “Đi đi, nhớ cẩn thận một chút.”
Không còn ràng buộc trên người, mèo đen nháy mắt chạy xa mười bước, xác định đã rời khỏi phạm vi mà người nào đó có thể đưa tay bắt giữ, nó mới dừng, quay đầu lại nhìn Diệp Dịch Hành vẫn ngồi tại chỗ như lúc nãy, đôi mắt xanh biếc sâu thẳm như bóng đêm khiến Diệp Dịch Hành không hiểu vì sao lại nghĩ đến “Ma pháp”, hắn vuốt cằm lẩm bẩm: “Nếu có ma pháp thật, mèo sẽ báo ân a…”
Hey, như vậy, con mèo kia nợ mình một mạng. Mọi người đều nói mèo có đến chín mạng, khi nào ta gặp nguy hiểm, nó đưa ta một cái cũng còn tám cái, cũng không tổn hại chút nào! Nghĩ như vậy , Diệp Dịch Hành lại phá ra cười hắc hắc, viết nhiều tiểu thuyết quá, suy nghĩ cũng không bình thường nữa rồi, một con mèo làm sao có thể nghe hiểu được tiếng người? Càng không cần nói đến báo ân.
Điện thoại rung vang lên tiếng “brừ brừ” cắt ngang suy nghĩ của Diệp Dịch Hành, phủi phủi quần đứng dậy, hắn ấn phím nhận cuộc gọi.
“Uy, Dương Khúc?” Vừa rồi vì cứu con mèo kia nên đã đi ngược hướng, lúc này phải quay trở về phía bên kia, Diệp Dịch Hành vừa nghe điện thoại vừa nhìn đèn giao thông.
“Cậu ở đâu vậy? Còn chưa tới?” Đầu kia di động truyền tới thật ồn ào, tiếng cười ầm ĩ cùng tiếng nhạc điếc tai nhức óc, hòa lẫn tiếng nói chuyện quen thuộc của nhiều người. Có vẻ như, buổi tiệc sắp bắt đầu, Diệp Dịch Hành nhìn đồng hồ trên tay một chút, còn năm phút nữa là đến giờ.
“Đang trên đường đi, mười phút nữa sẽ đến.” Diệp Dịch Hành nói xong, có chút ngại ngùng khi để người khác phải chờ mình, ngay cả nhân vật chính cũng đã gọi điện thoại đến thúc dục…
Nhìn đèn đỏ trước mắt vẫn không đổi màu, Diệp Dịch Hành trong lòng trở nên gấp gáp, thấy không chiếc xe nào chạy đến, liền bước nhanh về phái đối diện.
“Hình như chỉ còn chờ mỗi cậu thôi ! Ha ha, mau tới đi, tới trễ phạt rượu!”
“Được, được, phạt thì phạt!” Diệp Dịch Hành sảng khoái đáp ứng.
Lúc này người kia tựa hồ như bị người nào gọi lại chúc mừng, ngay sau đó một loạt những âm thanh huyên náo truyền đến qua điện thoại, mơ hồ Diệp Dịch Hành nghe thấy có người gọi to, “… Hà Nghiên Luật!”
Bàn tay hắn đang cầm di động chợt cứng lại, tim cũng đập mạnh, sau đó lại nghe có người nói, “Dương đại tài tử mặt mũi thật ghê gớm a, có thể mời được băng sơn mỹ nhân của khoa chúng ta.” Tiếp theo lại là một trận ồn ào…
Diệp Dịch Hành cau mày, tim đập nhanh thình thịch, Hà Nghiên Luật, Hà Nghiên Luật… Y cũng tới?
Không hề để ý đến chuyện mình còn cầm di dộng, thất thần đứng giữa lòng đường, giữa lúc đang nói chuyện, chiếc xe taxi vốn ở xa xa đã gần trong gang tấc. Khoảnh khắc Diệp Dịch Hành quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy đầu xe to lên nhanh chóng cùng gương mặt thất kinh của tài xế sau lớp kính, bên tai là tiếng phanh xe bén nhọn với tiếng bánh xe ma sát lên mặt đất…
Khoảnh khắc cuối cùng ấy, trước mắt lại hiện ra đôi mắt của con mèo đen ấy, xanh biếc, sâu thẳm, từ xa tiến lại.
Trong đầu Diệp Dịch Hành chỉ nghĩ, ngày gì vậy trời, cùng một lúc cư nhiên khiến ta trải qua hai lần phiêu lưu tai nạn xe cộ, thật là họa vô đơn chí, sớm biết vậy trước khi ra ngoài nhớ nhìn lịch âm dương, không đi dự sinh nhật của Dương biến thái nữa, trực tiếp mua quà gửi thẳng cho hắn…
×××
Hình như không bị đâm chết thì phải, sao một chút cảm giác đau đớn cũng không có? Run run xoay người đứng dậy, Diệp Dịch Hành cảm giác như có chút say, khẽ mở mắt ra. Nhìn thế giới như thể đột nhiên phóng đại ra ba bốn lần, cảm giác đầu tiên của Diệp Dịch Hành là, nhìn như đầu óc mình bị đụng hỏng mất rồi, nơi bị đụng chắc có liên hệ đến hệ thống thị giác.
Sau đó, Diệp Dịch Hành cúi đầu, phát hiện ra mình ở rất gần mặt đất, cảm giác như lúc đang tập chống đẩy, hai mắt chỉ cách mặt đất một đoạn. Hơn nữa, cái túi vốn đeo ngay trên người đi đâu mất rồi? Sao hắn không có cảm giác gì trên cổ cả?!
Lúc đang ngẫm nghĩ có chuyện gì đó bất thường, Diệp Dịch Hành chợt trông thấy đôi chân nho nhỏ, đen đen của mình…
Nói đúng ra, là hai móng vuốt.
Ngơ ngác ngồi xổm ở góc đường — Nơi hắn buông con mèo đen kia ra, Diệp Dịch Hành nhìn quan tứ phía, kinh ngạc mà nhớ lại suy nghĩ kỳ lại của mình ban nãy —
[Nếu như có ma pháp, mèo hẳn sẽ báo ân a…]
Người đi đường xung quanh dường như cũng không phát hiện ra hắn, cho đến khi người nào đó đã ngồi trên mặt đất được năm đến sáu phút, mới hoảng hốt nghe thấy giọng cô gái nào đó vang tới từ phía xa. “A, cậu xem kìa, chỗ đó có một con mèo đen, thật đáng yêu…”
“Di, trên cổ nó có đeo một cái túi kìa, là của chủ nhân nó sao? Nha! Thật đáng yêu nga!…”
Diệp Dịch Hành còn đang kiên trì tranh đấu tư tưởng với hiện thực vừa nghe được hai câu đó, liền hoàn toàn hóa đá.
Đây không phải mơ…
Đây không phải mơ!!!!
Hắn thực sự, thực sự biến thành một con mèo!!!
×××
Diệp đại thiếu gia lúc này đang ai oán ngồi xổm trước cửa sổ sát đất.
Hắn nghĩ mình thật lỗ vốn, nếu biết mèo báo ân là thật, mình hẳn là nên một vừa hai phải một chút.
Vừa mới cứu mèo đen xong, chưa được ba phút đã cho người ta cơ hội trả lại mạng cho mình rồi, hắn thậm chí còn chưa kịp thể nghiệm cuộc sống có hai cái mạng trên tay…
Run run ria mép, người nào đó cam chịu nhìn kĩ hình tượng mới của mình: thật tiếc cho mái tóc vàng vừa nhuộm a, tại sao không biến thành mèo vàng nhỉ? Nói sao cũng suất khí hơn một chút a…
Màu đen, nhìn qua thật âm âm u u mà.
Coi cái gương mặt bẹt bẹt như thiếu nợ của ngươi xem…
Còn nhìn ta nữa, ta giết! Có tin anh đây cào chết ngươi không!! Đối mặt với con mèo đen nhe răng nhếch miệng trong mặt kính, Diệp Dịch Hành bỗng nghĩ mình thật ngu ngốc.
Hắn thử mở miệng, sau đó dồn khí đan điền, vận khí, nín hơi, phát ra tiếng — Trong lúc đó phải đảm bảo thanh âm không phát ra qua lớn, sau đó, ”Meo meo”
Mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có tiếng mèo kêu.
Thanh thúy dễ nghe, truyền khắp trăm dặm.
…
…
Nói truyền khắp trăm dặm đương nhiên là hơi khoa trương một chút, nhưng mà, nếu ngươi vừa từ bên kia bước qua, có thể may mắn thấy cảnh tượng quỷ dị đến cực điểm này: Một con mèo đen đeo trên cổ một cái túi quà nho nhỏ, cẩn thận kêu một tiếng, sau đó lông mao toàn thân run lên, bộ dáng sợ hãi như thể bị dọa…
Tứ chi mềm nhũn, Diệp Dịch Hành thiếu chút nữa ngất xỉu. Tuy rằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt với giọng nói mới của mình, nhưng nghe thấy thanh âm ngoài khả năng tiếp thu của mình, hắn vẫn thoáng sởn gai ốc.
Lão Thiên a! Thanh âm trước khi biến giọng của ta cũng đàn ông hơn con mèo này nha! Ngươi bảo ta phải làm sao đối mặt với Giang Đông phụ lão đây!! Bảo ta phải dùng bộ mặt nào tiếp tục dùng thân phận của Diệp Dịch Hành mà sống a!! Không bằng ngươi để ta bị taxi đâm chết, sau đó lại đầu thai còn hơn!! Thân là một nam nhân, ta thà biến thành một con báo, một con cọp, thậm chí một con gấu bắc cực cũng được, ít ra cũng không phải một con mèo ngoại trừ dễ thương chả còn tích sự gì a a!!
Diệp Dịch Hành bi phẫn nhìn con mèo đen hai mắt đẫm lệ lưng tròng trên mặt kiếng, hai tai cụp xuống, đuôi cuộn lại, hoàn toàn một bộ dáng bi thảm khiến người ta thương tiếc.
Giờ không phải lúc tiếp tục ngẩn người, điện thoại hắn lại reo rồi.
Không sai, điện thoại di động và vật phẩm mang theo người đều được đặt trong cái túi đeo trước cổ.
Màn hình lấp lóe hiện ra tên Dương Khúc, Diệp Dịch Hành bất đắc dĩ giơ lên chân trước của mình, xem xét miếng đệm thịt hồng nhạt: Mẹ ơi, móng mèo này nhấn một cái xuống, dám ấn hết mấy nút trên bàn phím luôn a. Cứ cho là ta may mắn ấn được nút nghe, rồi sao? Nói gì đây? Nói với Dương Khúc ”meo meo meo meo meo meo” sao? Hắn còn không cho là ta bị tâm thần…
Còn nữa! Cứ cho là có thể nói, không lẽ ta lại dùng hình tượng này xuất hiện trước mặt một đám người quen, sau đó nói với họ, ”Meo meo rồi lại meo các ngươi nghe rõ chưa, anh đây chính là Diệp Dịch Hành sao!!
Ta có mượn gan hùm cũng chẳng dám khoác mặt mèo đi dọa họ a, kết cục không chừng còn bị họ bắt lại tống vào trung tâm nghiên cứu sinh vật lạ…
Huống chi, huống chi…
Hà Nghiên Luật cũng ở đó!!
Điện thoại lạo reo lên lần thứ hai, giờ là tin nhắn. Diệp Dịch Hành đeo túi chạy vào một cái hẻm nhỏ vắng vẻ, dốc hết sức lực mới dùng móng mèo mở được tin nhắn của Dương Khúc.
”Diệp hỗn đản cậu chết ở đâu rồi, điện thoại cũng không nghe! Hạn cho cậu đến đây trong vòng năm phút! Bằng không anh đây giận thật a! — Dương Khúc.”
Thảm rồi. Cho dù biến thành mèo rồi, thế giới này cũng không biến thành thế giới của mèo.
Cuộc sống vẫn còn tiếp tục, tụ hội ở ngay trước mắt!
Diệp Dịch Hành khẽ cắn môi, rung rung ria mép, được, cho dù lão tử biến thành mèo, cũng muốn trải qua những ngày không chút tì vết! Còn phải làm một con mèo khí phách tiêu diêu tự tại trên trời độc nhất mặt đất không có thứ hai!
Một người luôn theo chủ nghĩa hoàn mĩ như hắn bắt đầu tìm cách giải quyết hai vấn đề trước mặt: Đầu tiên, ta phải đến chỗ tụ hội, sau đó tìm chơ hội khiến Dương Khúc biết ta là Diệp Dịch Hành, chỉ có Dương Khúc mới tin được, đồng thời có thể giúp ta giải quyết vấn đề cuối cùng, trong toàn bộ quá trình, không thể để người thứ ba biết được thân phận thật sự của ta, nhất là Hà Nghiên Luật…
Nếu như để Hà Nghiên Luật biết, thà ta chết đi còn hơn!!
Về phần tại sao Diệp Dịch Hành quan tâm đến ánh mắt Hà Nghiên Luật nhìn hắn như vậy, chúng ta cứ chậm rãi nói sau.
Lúc này, bạn mèo đen Diệp Dịch Hành bắt đầu cất bước đầu tiên trên cuộc sống mới của mình…