CHƯƠNG 2
Ta là Diệp Dịch Hành phái tới đấy!
Con người trước mắt đều biến thành động vật khổng lồ, nếu có cô gái nào đi giầy cao gót bước qua, tiếng bước chân còn vang như sét đánh. Diệp Dịch Hành bị dọa đến run sợ trong lòng, cẩn cẩn dực dực bước nhanh men theo tòa nhà, đề phòng lại gặp phải “sự cố giao thông” chớp mắt liền bị người ta dẫm lên thành mèo dẹp lép mà xuống suối vàng, hắn sẽ là con mèo đầu tiên vì không biết bước đi kiểu gì mà bị dẫm chết! Vừa nghĩ tới kết cục bi thảm này, Diệp Dịch Hành sợ đến nỗi co tai chạy trốn.
Đột nhiên biến thành mèo, có cảm giác không quen cũng là bình thường.
Nhưng mà mèo cũng có lợi thế của mèo.
Lộ trình người phải đi bộ tầm 10 phút, bạn mèo Diệp Dịch Hành chỉ cần 2 phút là đến nơi.
Thể nghiệm tốc độ vượt trội chưa từng thử qua, Diệp Dịch Hành thậm chí còn có chút hưởng thụ cảm giác thoải mái này, cảm nhận cảnh tượng bên người cấp tốc lùi lại, dường như không chịu chút sức cản của không khí nào, khiến hắn tự do thi chạy với gió, nếu không có cái túi nhỏ trên cổ kia, cảm giác sẽ tuyệt hơn nhiều.
Quả nhiên biến thành mèo cũng không tệ. Diệp Dịch Hành tự tiêu khiển tự thích chí cảm khái, sau này nửa đêm muốn dạo mát vân vân, tự mình ra chạy vài vòng là được, còn mua xe làm cái gì a, mấy ngày hôm trước cùng Dương Khúc đi xem triểm lãm xe còn có chút tâm động, hiện giờ thì từ bỏ dự định triệt để rồi.
Làm một con mèo, ưu thế lớn nhất chính là bước chân không tiếng động mà làm một con mèo đen, ưu điểm lớn nhất đương nhiên bóng dáng như mị ảnh!
Lắc mình một cái, nhân lúc không ai chú ý, Diệp Dịch Hành liền lủi vào quán rượu, cho dù bảo vệ có phát hiện, cũng không đuổi kịp hắn, hắc hắc! Lúc này bạn mèo đen đã chạy lên cầu thang —— hắn cũng không muốn bị thang máy kẹp chết, vài bước đã lên đến tầng bốn, giờ hắn biết vì sao mèo leo nhanh vậy rồi…
Còn nhớ là phòng số 401B, Diệp Dịch Hành ra sức ngẩng cái đầu mèo nhìn cửa phòng karaoke thật lớn, tuy rằng hiệu quả cách âm của các phòng đều tương đối tốt, nhưng với chú mèo Diệp Dịch Hành linh nhạy mà nói, thính lực tốt đến nỗi hắn gần như muốn giơ chân lên che lỗ tai mình —— thực sự quá ồn! Ngoài tiếng hát tiếng cười đùa ầm ĩ, hắn thậm chí còn nghe thấy trong một căn phòng có tiếng rên rỉ quỷ dị… Dùng mũi nghĩ cũng biết người bên trong đang làm gì.
Đúng là chốn ăn chơi đàn đúm, ở đâu cũng na ná nhau. Dù là quán rượu cấp năm sao cũng vậy.
Phẫn hận dùng mũi mèo thở phì một cái, Diệp Dịch Hành len lén nhìn qua bàn phục vụ, không hiểu lắm sao nhân viên phục vụ cũng không ở, liếc liếc máy vi tính trên bàn làm việc, màn hình còn phát ra tiếng QQ “tích tích tích” mờ nhạt.
Chậc chậc, đúng là ở đâu cũng có người lười biếng không làm việc đàng hoàng. Vừa nghĩ vậy, Diệp Dịch Hành đã tìm đến trước cửa phòng 401B, bên trong phát ra tiếng chạm cốc lanh canh cùng tiếng mọi người vui đùa ầm ĩ, hòa vào đó là nền nhạc vui vẻ.
Diệp Dịch Hành nghĩ nghĩ có nên ngồi trước cửa phòng 401B chờ Dương Khúc đi ra không, nhưng Dương Khúc là nhân vật bị vây ở giữa, tụ hội hẳn cũng bắt đầu rồi, ai còn nhớ đến cái người Diệp Dịch Hành còn chưa tới nữa!
Đang xoắn xuýt trong lòng, Diệp Dịch Hành chợt nghe tiếng Dương Khúc cười nói: “Các vị đợi một chút nữa nhé, ta còn một người anh em chưa tới!”
Có người nói tiếp: “Có phải là Diệp phó bộ trưởng không a, yo, sái đại bài rồi, đã muộn gần nửa giờ rồi ha ha ha!” Hẳn là Liễu Đình hội viên bộ văn nghệ.
Sau đó lại có một thanh âm quen thuộc nói: “Nhanh, chuẩn bị một hộp bia, chờ cậu ta tới một hơi chuốc chết cậu ta!”
Diệp Dịch Hành đổ mồ hôi lạnh.
Dương Khúc còn nói: “Không biết là chuyện gì, vừa nãy điện thoại còn nói mười phút tới, đã quá nửa tiếng đồng hồ rồi, điện thoại lại không gọi được.”
“Không phải chứ! Chẳng lẽ chạy tới chỗ nữ nhân rồi?” Không biết là ai nói câu này, Diệp Dịch Hành nghe xong hận nghiến răng nghiến lợi. Anh đây là thanh niên tốt chân chính đích thực, cư nhiên bị một câu nói của ngươi hình dung xấu xa như vậy, đáng chết!
Có người cười hòa giải: “Này này Hoàng Cát, tích chút khẩu đức đi, có nữ đồng chí ở đây đó!”
Tai mèo của Diệp Dịch Hành dựng thẳng, miêu quyền nắm chặt: thì ra là ngươi “Hoàng Lão Cát”, anh đây nhớ kĩ chú mày rồi.
Lại nghe có người nói: “Cậu cẩn thận một chút, nói không chừng Diệp đại soái ca đang đứng ngoài cửa nghe trộm nha, cậu ta lại là người có tiếng ‘người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta ta nhổ cỏ tận gốc’ a ha ha!”
Diệp Dịch Hành cả kinh, (= 皿 =) Người này là ai, bị hắn nói trúng mình đang ngồi ngay cửa. Bất quá lúc này trong mắt người khác hắn chỉ là một con mèo mà không phải diệp dịch hành thôi. Còn nữa còn nữa, hắn là người trợn mắt đã đòi báo thù sao? Cái gì mà “người nếu phạm ta ta nhổ cỏ tận gốc” chứ! Coi ta như quả bom nguyên tử Mĩ thả xuống Hiroshima sao.
…
Diệp Dịch Hành thầm nghĩ trong lòng, cứ ngồi mãi như thế cũng không phải biện pháp hay a! Nếu có ai đi ngang qua nhất định sẽ phát hiện ra mình, quán rượu nào cũng không cho phép chó mèo các loại gia súc (= =) vào, vận khí không tốt, bị nhân viên phát hiện ra còn không quăng mình ra ngoài? Còn nữa, Dương Khúc cũng không chắc sẽ ra ngoài, dù hắn có phải gọi cho mình, di! Gọi điện? Đúng rồi, điện thoại ở ngay trong cái túi trên cổ ta, bên trong ồn như vậy, Dương Khúc muốn gọi điện cũng phải ra hành lang, cho nên phải nhanh tìm được chứng cứ gì đó chứng minh thân phận trước khi Dương Khúc gọi lại cho mình, sau đó nắm chặt cơ hội nhờ hắn giúp đỡ!
Thân phận thân phận…
Dưới tình trạng khẩn cấp, đầu Diệp Dịch Hành bỗng lóe ánh chớp, chạy tới bàn phục vụ, quả nhiên có máy in!
Lúc này hắn có chút cảm tạ nhân viên đã tạm thời rời vị trí công tác. Nhẹ nhàng nhảy lên ghế xoay, Diệp Dịch Hành dùng móng vuốt mèo điều khiển chuột mở WORD ra, cái này khá là đơn giản. Khi móng mèo chuyển qua bàn phím, Diệp Dịch Hành thiếu chút nữa thổ huyết: một cái chân mèo chỉ có 4 đầu móng làm được gì a!! Con mẹ nó khác gì trang sức chứ!! Một chưởng hạ xuống liền bốn phím thì làm ăn gì a!!! Chết tiệt!!!!
Dùng hết khí lực mở móng vuốt, cẩn cẩn dực dực chỉ dùng một móng mèo ấn bàn phím, ông trời của ta, trên thế giới có con mèo thông minh như hắn sao! Thời khắc quan trọng này thà dùng nửa phút đánh một chữ cũng tuyệt đối không thể ấn sai! Bằng không phím xóa thực sự là thách thức với móng mèo của hắn rồi!
Thật vất vả đánh xong năm chữ, Diệp Dịch Hành thở phào nhẹ nhõm, không ngoài dự đoán, tiếng chuông điện thoại brừ vang lên, sau đó dễ dàng điều khiển chuột in ra, sau đó mèo ta ngoạm một cái, gặm theo tờ giấy A4 vừa thò ra nhảy xuống ghế.
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong! Diệp Dịch Hành chạy nhanh đến gần phòng 401B, trong lòng kích động, người anh em ngươi đến rồi! Mau tới giải cứu ta!!!
Quả nhiên Dương Khúc đã ra khỏi phòng, bất quá cửa phòng vẫn nửa mở như trước, hắn quay đầu liếc thấy Diệp Dịch Hành đang ngồi bên tường cách đó không xa, tay cầm điện thoại lòng nghi hoặc, “Di! Sao lại có mèo ở đây?”
Người bên trong cũng không nhìn thấy tình hình bên ngoài, Diệp Dịch Hành trấn định ngồi trong góc tường, mắt lấp lánh nhìn Dương Khúc, miệng ngoạm một tờ giấy A4, trên cổ là một túi nhỏ, trong túi có tiếng điện thoại vang lên ứng với trạng thái kết nối của điện thoại Dương Khúc…
Dương Khúc nhíu nhíu mày, bước tới ngồi xổm xuống, xác nhận tiếng chuông điện thoại vọng ra từ trên người con mèo này đích thực là nhạc chuông di động của Diệp Dịch Hành! Gỡ tờ giấy A4 khỏi miệng con mèo đang đang đờ ra, trên mặt giấy chỉ có năm chữ:
Ta là Diệp Nhất Hành
….
…
“Ha ha ha ha…. A ha ha ha ha ha…”
Dương Khúc đột nhiên co lại, cất tiếng cười to, thiếu chút nữa cười lăn ra mặt đất rồi.
Mọi người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau…
Diệp Dịch Hành có một dự cảm vô cùng không tốt…
Cười đã, Dương Khúc chống hông đứng dậy, thở hổn hển ráng hít không khí gọi với về phía thang máy: ”Diệp Dịch Hành cậu ra đây cho tôi, chơi cá tháng tư như vậy được rồi đi, tôi bị cậu đùa cười vỡ bụng rồi!!”
Diệp Dịch Hành co quắp miệng đầu đầy mây đen: (= 皿 =) Ta giết a! Toàn thân là lông mèo màu đen cũng không thể biểu đạt phiền muộn của anh đây a! Anh đây nói thật với ngươi ngươi lại vẫn một bộ dạng ngu ngốc a! Anh đây đánh giá sai chỉ số thông minh của ngươi rồi Dương Khúc!!!!!
Trong hành lang ngoại trừ tiếng nhạc truyền ra từ trong phòng, không còn bất luận hồi âm nào khác…
Khi Dương Khúc vừa gọi xong câu đó, trong phòng liền im lặng triệt để, tiếng nhạc cũng bị giảm nhỏ đi.
Mọi người trong phòng lộ vẻ mặt chờ mong đợi Diệp soái ca hoa hoa lệ lệ lên sân khấu…
Nụ cười của Dương Khúc dần dần cứng ngắc lại, bởi vì lúc này, con mèo đen ở góc tường ấy, đang giơ móng mèo làm động tác giơ ngón giữa ra với hắn.
Anh đây nếu là một con mèo có thể gõ chữ, đương nhiên cũng có thể giơ ngón giữa!
Một phút trôi qua…
Hai phút trôi qua…
Dương Khúc vẫn đang ở trạng thái ngẩn ngơ, dường như hoàn toàn không thể tiếp thu cảnh tượng quỷ dị trước mắt, khuôn mặt vẫn nhăn nhó như trước, không thể tin được nhìn sinh vật màu đen kì lạ, khiến cho mọi người trong phòng đều bắt đầu rối lên.
Diệp Dịch Hành rốt cuộc mất sạch kiên nhẫn rống lên, sau đó liền ”Meo meo —-” rồi.
……
Diệp Dịch Hành nghe thấy tiếng kêu của chính mình trong nháy mắt liền muốn nhổ đi hết lông trên người mình, ta sao tự dưng ngốc đi vậy a! Ta là mèo ta là mèo nha!! Ta hiện tại là mèo nha! Ta là một quả cầu lông a !!!!!
Đoàn người trong phòng liền nhốn nháo lên, chờ Diệp Dịch Hành đến lại là tiếng mèo kêu ?? Mấy nữ sinh hiếu kì đi tới liền thấy bạn mèo đen đáng yêu vẻ mặt xoắn xuýt ở đó.
“A———!!!!!!!!!! Đáng yêu quá đi!!!!!!!!”
Đám nữ nhân kia nhào lên thoáng cái ôm hắn vào lòng tranh nhau vuốt ve, mà Diệp Dịch Hành lúc này chỉ có thể bi phẫn cảm khái trong lòng: ta sai rồi, anh đây xuất hiện không phải để hù chết họ, mà là bị một đám nữ nhân chà đạp đến chết!!!
Tuyệt vọng liếc liếc Dương Khúc còn đang trong trạng thái ngẩn ngơ, Diệp Dịch Hành tự an ủi —-
Bình tĩnh! Diệp Dịch Hành! Bình tĩnh! Thay đổi chiến lược! Đâm lao phải theo lao! Hiện giờ phải để bọn họ tin ngươi là trò đùa cá tháng tư của Diệp Dịch Hành!!
Ngươi không phải Diệp Dịch Hành, ngươi là do Diệp Dịch Hành phái tới thôi!!!
xxx
Lúc chẳng biết bị ai gỡ cái túi trên cổ trao cho Dương Khúc, Diệp Dịch Hành nghĩ mình cứ như Tôn Ngộ Không được giải chú kim cô, nhờ thân thể linh hoạt tìm đúng cơ hội từ đám nữ nhân “độc thủ giết mèo” kia thoát ra, lủi về phía góc ngược lại, nhưng trong phòng này chỗ nào cũng có người, bên kia là quần thể nam sinh, một đống nam nhân thấy mèo đen chạy đến, đều hưng phấn nhảy ra đùa, có người nắm tai hắn, có người túm đuôi hắn, Diệp Dịch Hành muốn khóc cũng không khóc nổi, từ lúc chào đời đến nay hắn chưa từng chật vật đến thế…
Đang hoảng sợ né tránh thoắt cái nhảy lên trên người một nam sinh tương đối yên tĩnh, Diệp Dịch Hành bỗng thấy đám người kia không dám tới gần hắn nữa, vẫn duy trì cự ly nhất định sắc mặt quỷ dị nhìn hắn cùng người phía sau hắn, có xấu hổ, có hiếu kì.
A ha? Nam sinh này là người cách ly sao? Diệp Dịch Hành chưa kịp quay đầu, liền phát hiện ra mình hoàn toàn bị bế lên xoay lại, nhảy vào mắt là gương mặt gần đến nỗi chưa bao giờ dám nghĩ đến của Hà Nghiên Luật —— đẹp đến mức không chút tì vết. Đôi môi hồng khẽ nhếch, đôi mắt sáng như bức họa, hàng mi dài uốn cong kiều diễm, đôi mắt màu hổ phách thản nhiên nhìn hắn, ánh mắt như thể xuyên thấu qua cơ thể mèo nhìn vào linh hồn hắn.
Người mình chưa bao giờ dám nhìn thẳng hiện giờ lại gần trong gang tấc, Diệp Dịch Hành cử động một cái cũng không dám, thậm chí còn quên cả hô hấp.
Người này chính là Hà Nghiên Luật, đệ nhất mĩ nhân khoa Văn học.
Khí chất tao nhã, ứng xử trầm tĩnh. Với người ra vẻ khách sáo lễ phép, thái độ hoàn toàn khác một trời một vực.
Hà Nghiên Luật còn có một thân phận người khác không biết, là tay viết tiểu thuyết huyễn huyễn nổi tiếng trên internet, bút danh Chi Ngôn. Cũng là đối thủ đơn phương của Diệp Dịch Hành.
Nhưng khiến Diệp Dịch Hành không biết nên khóc hay cười chính là, lúc người ta nhắc đến Diệp Dịch Hành và Hà Nghiên Luật, trước giờ đều không nói “đối thủ”, mà là “xứng đôi”, bởi vì, Diệp Dịch Hành được xưng tụng là Đệ nhất soái ca khoa Văn học.
Tướng mạo, tài hoa, bạn bè, hoàn cảnh gia đình… Từ nhỏ vốn là con cưng của trời khiến Diệp Dịch Hành rất hưởng thụ cảm giác làm tiêu điểm quan tâm của người khác. Hắn đẹp trai chỉ là chuyện nhỏ, hắn tiêu dao hào hiệp, hắn tự kỉ thậm chí có chút tự phụ, hắn tùy hứng nhưng vẫn được mọi người sủng ái như trước.
Mãi đến tận khi hắn gặp Chi Ngôn —- từ cao trung năm hai, người trên chiến trường tiểu thuyết mình tốn ba năm vẫn không vượt qua nổi. Không thể phủ nhận, khi mới online đọc tiểu thuyết huyễn huyễn của Chi Ngôn, Diệp Dịch hành vẫn rất tán tưởng và mơ ước được như y. Kiêu ngạo tuổi trẻ khiến Diệp Dịch Hành từ nhỏ đã được gọi là “tài tử văn học”, “tác gia tương lai” quyết chí nhất định phải chấp bút đuổi theo, nhưng đến tận bây giờ, “tráng” chí vẫn chưa thành công.
Hắn cùng Hà Nghiên Luật chưa bao giờ nói chuyện với nhau một câu, nhưng trong khoa văn nho nhỏ của Đại học F, nhân vật quan trọng như hai người Diệp, Hà tất nhiên thường được người ta nhắc tới, vì vậy cũng có nghe danh nhau. Loại ràng buộc và ‘quen biết’ này có một cảm giác rất kì lạ.
Năm thứ nhất, khi các nữ sinh thường đánh đồng hắn với mĩ nhân năm hai Hà Nghiên Luật, Diệp Dịch Hành còn có chút hiếu kì Hà Nghiên Luật là một người như thế nào, nói không chừng một ngày nào đó hiệp lộ tương phùng, hắn còn có thể nói giỡn với đối phương: “Nghe người ta nói chúng ta là một đôi, ha ha, ngưỡng mộ đã lâu!”
Nhưng mà, nhân sinh thường như một màn kịch, có đôi khi để ngươi biết một ít chân tướng không thể nào tin được, khiến ngươi do dự lùi bước, thay đổi thái độ.
Ví dụ như, Diệp Dịch Hành đã biết Chi Ngôn chính là Hà Nghiên Luật.
Ví dụ như, Hà Nghiên Luật là một người lạnh lùng mà bất cận nhân tình.
Ví dụ như, có bao nhiêu nữ sinh, thậm chí cả nam sinh bày tỏ với Hà Nghiên Luật, đều bị từ chối thẳng thừng.
Nửa năm trước, khi hắn lơ đãng biết được vị đàn anh mĩ nhân này chính là Chi Ngôn, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khó có thể nói nên lời, kinh ngạc? Tán thưởng? Hay là đố kị?
Hắn không biết.
Càng nghe nhiều, càng để ý, nhưng càng kiêu ngạo. Từ đó, khi Diệp Dịch Hành nghe thấy các loại bàn tán CP Hà Diệp, đều bỏ mặc, giả vờ không hề có chút hứng thú với vị đàn anh cao ngạo lạnh lùng giả dối thâm trầm kia. Hắn thà rằng nỗ lực khiến chính mình tỏa sáng, làm một nguồn hấp dẫn, cũng không có mặt mũi tiếp cận người ta, thậm chí còn có một cản trở lớn trong việc tiếp cận người khác.
Mà giờ khắc này, Diệp Dịch Hành đang được Hà Nghiên Luật ôm vào lòng, đôi mắt mê người kia của đối phương, rất thanh thản, rất lãnh đạm nhìn hắn, Diệp Dịch Hành thật chịu không nổi —— tim đập nhanh không ngừng, thần kinh não bộ hoàn toàn ngừng hoạt động.
Hiện giờ hắn là một con mèo may mắn đến cỡ nào a! Nhưng lại là mèo đen!!
Mặt đỏ lên cũng không hiện ra màu hồng trên lông được!! Đây là phương thức che dấu thần kì đến cỡ nào a!!
Bàn tay hơi lạnh của Hà Nghiên Luật đang đặt trên thân thể mình, cho dù biến thành mèo rồi, hắn vẫn có thể hoàn toàn cảm nhận được cảm giác đụng chạm thân mật này. Không chỉ đơn giản là ôm, Hà Nghiên Luật còn dùng ngón tay thon dài, hơi vuốt ve lông trên người hắn.
Diệp Dịch Hành không còn lời nào để diễn tả loại vui sướng và rung động không muốn thừa nhận này, tâm tình khó chịu như được trấn an, hắn không muốn để người thứ hai biết.
Mọi người vây xem trong lòng đều vô cùng kinh ngạc và kinh hỉ, Hà Nghiên Luật trước mặt dường như không giống bình thường, nét mặt mang chút tiếu ý này, họ tới giờ cũng chưa từng thấy qua, như thể lãnh mỹ nhân dưới ánh mặt trời mùa xuân rực rỡ, dần dần nổi lên mặt nước, tinh khiết trang nhã, ôn nhuận như ngọc.
“Nó hình như không sợ tôi.” Hà Nghiên Luật nhẹ nhàng nói, sau đó đặt con mèo đen lên đùi mình, đưa tay vuốt ve đầu nó, ôn nhu vỗ về. “… Thật dễ thương.”
Ba chữ cuối cùng như một mật kiếm, ngoan ác đâm vào trái tim Diệp Dịch Hành, vừa ngọt ngào tê dại vừa đau đớn vướng mắc. Được một loại lực đạo cực độ thư thích vuốt ve, cuối cùng tư duy của bạn mèo Diệp Dịch Hành cũng đầu hàng dưới sự áp chế tuyệt đối của mâu thuẫn giữa lí trí và tiềm thức. Hắn chậm rãi thả lỏng trên đùi Hà Nghiên Luật, gối lên chân trước mơ mơ màng màng nghĩ: Hiện tại trước mặt Hà Nghiên Luật là một con mèo đen, không phải là Diệp Dịch Hành ta a…
Thực sự chỉ là mèo đen thôi, nếu là ta, ta tuyệt đối không để y sờ…
Cho nên nói, giờ ta chỉ là mèo mà thôi…