CHƯƠNG 3
Đực hay là cái!
Diệp Dịch Hành tuyệt đối không thể tin được, chính mình lại vì được vuốt ve rất thoải mái mà ngủ trên đùi một nam nhân… !
Nhưng đương nhiên hắn không phải hoàn toàn ngủ say như chết, nên vẫn có cảnh giác. Chỉ là vừa rồi chạy vội tới khách sạn, lại trải qua nhiều chuyện hoạt kê nhầm lẫn khiến tinh thần căng thẳng như vậy, giờ phút này hắn chỉ muốn nhắm mắt lại chậm rãi dưỡng thần, huống chi cảm giác nằm trên đùi người nào đó được người ta vuốt ve rất “tiêu hồn”, kết quả là, Diệp Dịch Hành mệt mỏi dần nhắm mắt lại, lý trí trí tuệ đều thành mây bay, năm giây sau hoàn toàn mất đi ý thức.
Hà Nghiên Luật một tay đặt trên lưng mèo đen, tay còn lại đùa nghịch bàn chân nho nhỏ của nó, có chút ngạc nhiên nói: “Nó đang ngủ…”
Mọi người vẫn không nhúc nhích, mở to hai mắt thưởng thức bức họa mỹ nhân vuốt ve mèo hài hòa trước mắt, trong lòng thầm kích động: mỹ nhân đang cười, mỹ nhân đang cười, lãnh mỹ nhân thế nhưng đang cười a a a! Lãnh mỹ nhân trong truyền thuyết gì đó, lãnh cái đầu nhà ngươi!! Y cười như ánh mặt trời sáng lạn đến mức có thể làm tan tuyết trắng cho mầm non đâm chồi a!
Có người một lần nữa nhắc lại đề tài lúc nãy vì mèo đen mà bị lãng quên: “Con mèo này không phải là Diệp Dịch Hành mang đến sao? Vậy cậu ta đâu?”
Đến lúc này mọi người mới sửng sốt, nghi hoặc nhìn về phía Dương Khúc.
Dương Khúc cau mày mở túi quà tặng trong tay ra, chiếc điện thoại di động màu trắng của Diệp im lặng nằm ở bên trong, ngoài ra, còn có chìa khóa, chi phiếu, cùng một cái hộp vuông không bao lại, hắn lấy ra nhìn, đúng là chiếc ví hiệu Prada mình trước kia từng nói qua với Diệp Dịch Hành, không nghĩ người này lại có tâm, cư nhiên mua nó làm quà sinh nhật tặng hắn…
Dương Khúc trong lòng vô cùng cảm động, nhưng cũng có nhiều lo lắng cùng hoài nghi.
Những món đồ tùy thân của Diệp Dịch Hành đều ở trong này, vậy hắn có thể đi đâu? Vừa rồi gọi điện thoại rõ ràng còn nghe hắn nói mười phút nữa sẽ đến, lúc sau lại không có tin tức, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây? Tờ giấy kia cũng rất đáng ngờ, vì sao trên đó lại viết “Ta là Diệp Nhất Hành” ?
Hiện tại bình tĩnh suy ngẫm, mới cảm thấy được chuyện này thực sự rất kì lạ.
Bởi vì Diệp Dịch Hành từ trước đến nay luôn là người phóng khoáng ngay thẳng, nhất định sẽ không bày ra trò đùa “trẻ con” này. Còn nữa, cho dù là hắn đùa đi, vậy hắn đang ở đâu? Vì sao lại không xuất hiện? Theo lý thuyết đồ vật tùy thân, nhất là ví tiền cùng chìa khóa, không nên để cho một con mèo mang theo, vật nuôi hiện tại có thể thông minh như vậy sao? Còn nữa, hắn chưa từng nghe nói Diệp Dịch Hành có nuôi mèo a… Quỷ dị nhất là động tác của mèo đen đối với hắn lúc ấy, trong nháy mắt hắn thật sự có cảm giác mèo đen trước mắt chính là Diệp Dịch Hành!
Không đúng không đúng, đừng nghĩ lung tung, chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra…
Dương Khúc lắc đầu muốn xua đi ý nghĩ kì lạ vừa xuất hiện, đem đồ vật của Diệp Dịch Hành cùng tờ giấy A4 bị chính mình im lặng vò nát bỏ vào trong túi, nói: “Diệp Dịch Hành tạm thời có việc, không đến được …”
“A, vậy con mèo đen này là của ai?”
Dương Khúc gãi gãi đầu nói: “Có thể là con mèo không cẩn thận lạc vào khách sạn đi…”
Mọi người nghe xong có chút thất vọng, nhất là mấy nữ sinh, trong đó một tiểu học muội khoa văn nghệ buồn bã hỏi: “Ôi? Diệp học trưởng vì sao không đến a? !”
Liễu Đình liếc qua Dương Khúc còn chưa hoàn hồn một chút, vội vã bước lên mời mọi người uống rượu trước, vừa dỗ dành cô nữ sinh kia: “Cứ nói Diệp học trưởng Diệp học trưởng mãi, có Liễu học trưởng ở đây rồi không phải cũng như nhau sao!”
Một nam sinh cũng theo đó mà giễu cợt: “Đúng vậy a! Em xem nơi này còn có Trương học trưởng Vương học trưởng Lý học trưởng, ha ha ha, học muội không thể chỉ treo mình tại một thân cây nha!”
Học muội kia ngang bướng hừ một tiếng, nhếch môi: “Các ngươi có chỗ nào đẹp trai bằng Diệp học trưởng a!”
Hoàng Cát phẫn nộ nói: “Các em là một đám sắc – nữ! Chỉ biết nhìn trai đẹp! Hoàng học trưởng ta cho các em biết chân tướng —— những đứa đẹp trai không phải là thứ tốt lành gì! Chuyên dựa vào bề ngoài lừa các em, đến lúc bị ăn không nhả xương các em có hối hận cũng không kịp! Hãy nhân bây giờ mà ngã vào vòng tay ấm áp của Hoàng học trưởng anh đi! !”
“Eo ôi” Các nữ sinh đồng loạt thổn thức.
“Chúng em thích trai đẹp, bị ăn cũng tình nguyện!” Một nữ sinh xinh đẹp to gan cười hi hi, phản bác nói.
“Không những như vậy, còn nữa a, chúng em chẳng những thích trai đẹp, còn thích nhìn trai đẹp với trai đẹp ở cùng nhau…” Một người nữ sinh vừa nói vừa cọ sát hai ngón tay vào nhau, “Cùng nhau…như vậy! !”
“Ha ha ha ha ha…” Các nữ sinh phát ra tiếng cười “Khủng bố”, không khí lập tức lại trở nên náo nhiệt và vui vẻ như trước đó.
Hoàng Cát tức giận đến nghiến răng, nhưng nhìn thấy các nữ sinh tươi cười trong lòng lại trở nên mâu thuẫn cảm thấy vui: “Xem ra tôi đây phải qua Hàn Quốc chỉnh dung a…”
Một nam sinh cười nhạo nói: “Hoàng lão cát, ông dù có đi chỉnh sửa nhan sắc vẫn không thể bằng Hà học trưởng thiên sinh lệ chất! Đừng tốn công phí tiền làm chuyện vô ích!”
“Đúng vậy! Không chừng chỉnh không đẹp lại còn bị lên báo —— Một nam học sinh đại học F phẩu thuật thẩm mỹ không thành chết ngay trên bàn mổ!”
“Đến lúc đó đại học F đại càng nổi danh ! !”
Những trận cười liên tiếp vang lên.
“Hễ đẹp là được, nam nữ đều ăn…”
Không màng nhìn đến Hà Nghiên Luật ngồi ớ một góc nghe xong sắc mặt trắng bệch, lại có người cao giọng nói: “Đâu chỉ vậy! Ngay cả mèo cũng bất chấp đâm đầu vào…”
“Đúng vậy! ! Còn nằm ngủ trên đùi Hà học trưởng! !”
“Thiên vị người đẹp a! !”
“Ha ha ha ha ha…”
“Ai! Con mèo này là đực hay là cái a?” Không biết là ai hỏi vấn đề này, mọi người bắt đầu trở nên ầm ĩ sôi nổi.
Một nam sinh kích động nói: “Mau! Kiểm tra thân thể nó thử xem!”
Một đám người lập tức xông tới: “Hà học trưởng! Cậu lật nó lại cho chúng tôi nhìn xem!”
Hà Nghiên Luật trong lòng khó chịu, tuy không tức giận, nhưng biểu tình ôm hòa trên mặt đã không còn như trước, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ.
Hoàng Cát nhận thấy được sắc mặt đối phương thay đổi, vội vàng giải vây nói: “Chuyện này sao có thể phiền Hà học trưởng, vẫn là để tôi đóng vai người xấu đi…” Khi đưa tay định bắt con mèo, mèo đen bỗng nhiên tỉnh lại …
Diệp Dịch Hành sởn gai ốc nhìn mọi người đang vây quanh trước mắt, ánh mắt bọn họ hiện lên lục quang, biểu tình vô cùng “dữ tợn”.
Phải chăng giác quan thứ sáu của hắn sai rồi? !Vì sao đám người trước mắt đều mang cùng một bộ dáng muốn cưỡng-gian hắn a!
(= 皿 =) Giờ phút này là một con mèo, hắn cảm thấy trinh tiết của mình đang bị đe dọa ghê gớm…
Diệp Dịch Hành cong lưng nhảy dựng lên, từ từ lui về phía sau, cảm giác được đuôi của mình đã đụng đến eo của Hà Nghiên Luật ( có đuôi thật sự là một cảm giác kỳ lạ… ), lập tức thu đuôi lại, ngay sau đó phần lưng trên chạm phải bụng đối phương, không đường thối lui …
Diệp Dịch Hành trừng mắt bọn họ, nhe răng nhếch miệng —— Không được đến gần ta! ! !
“Meo—— ngao —— ô “
(=口=) Đây là cái gì? ? Vì sao tiếng kêu của ta lại không có chút uy lực nào! ? Ngược lại còn như nũng nịu cầu xin sự bảo vệ của người khác!
Một vài nam sinh chăm chú quan sát không thể tin được vào mắt mình mà nhìn biểu tình của Hà học trưởng trong chớp mắt đã trở lại vẻ nhu hòa, đối phương vươn một tay bắt lấy hai chân trước của mèo đen, nắm nó kéo lên trên, sau đó bụng mèo ngực mèo chân mèo JJ mèo đều được phô bày trước mặt mọi người không bỏ sót chỗ nào…
…
A a a a a a a a! ! Thần Jehovah và Thích ca mâu ni của ta a!!!!!!! Đây là chuyện quái quỷ gì a!?
Diệp Dịch Hành chưa kịp giãy dụa, đã thấy dưới thân chợt lạnh…
Ngón tay thon dài của người nào đó đã đụng đến giữa hai chân hắn, chỉ chạm nhẹ một cái liền buông ra, sau đó nghe được giọng của Hà Nghiên Luật như gió nhẹ thổi qua: “Là đực.”
“Nga nga nga là đực a “
“Thì ra là đực nha “
…
Diệp Dịch Hành hai chân khép chặt ba hồn thoát xác sáu phách quy thiên cả người như nhũn ra máu dồn lên não, ngất.
Trước khi ngất đi, linh hồn ai oán của mèo Diệp Dịch Hành vẫn còn dư âm lượn lờ trong đầu, không dứt bên tai ——
“Hà Nghiên Luật! ! ! cậu được lắm! ! ! ! ! “
Mấy nữ sinh xúm lại cùng nhau thét chói tai: “Là đực là đực! Là đực đó! Là đực a ! ! ! …”
Một nam sinh không hiểu nổi liền nghĩ thầm trong bụng: Chẳng qua là đực thôi, liền đã kích động như vậy? Nếu là cái không biết các nàng còn phấn khích như thế nào nữa a? Dương Khúc bất động thanh sắc liếc nhìn nam sinh kia một cái, trong lòng không nhịn được cười, ai, chính vì là đực nên các nàng mới hưng phấn a… Anh bạn nhỏ kiến thức còn chưa đủ này, nên cố gắng học hỏi thêm vài năm đi…
“Được rồi được rồi, các người đừng vì một con mèo náo loạn không ngừng! Ngày hôm nay tôi mới là nhân vật chính mà!”
“Ai nha, lại quên mất Dương bộ trưởng, tội đáng chết vạn lần tội đáng chết vạn lần!” Mọi người nhanh chóng mời rượu chúc mừng, đem sự chú ý về mèo đen cùng Hà Nghiên Luật thu lại.
Thu lại không được chính là hồn phách của Diệp Dịch Hành, phiêu đãng vô định trên không trung: Lão tử trước mặt mọi người bị sờ JJ, là bị Hà Nghiên Luật sờ JJ, khuất nhục này lão tử chết không nhắm mắt chết không nhắm mắt, chết không nhắm mắt a! ! !
Diệp Dịch Hành! Thù này không báo không phải là quân tử! ! !
Từ từ! Anh bây giờ là đang ở… trên đùi Hà Nghiên Luật mà?
Cho nên … rất gần cái kia đi ==…
…
Hồn phách người nào đó nháy mắt trở về cơ thể.
Hà Nghiên Luật nhẹ nhàng xoa lỗ tai mèo đen, nhìn thân thể nó run run cuộn đuôi lại bộ dáng đáng thương nằm trên đùi y, thầm nghĩ: Tiểu gia hỏa này cư nhiên còn thẹn thùng…
Nhưng khi đang thấy buồn cười, bỗng nhiên phát giác một chân trước của mèo đen đang từ từ chạm đến… giữa hai chân y… !
Hà Nghiên Luật cả người cứng đờ, trợn mắt há miệng mà nhìn móng vuốt nhỏ đè lên vị trí cái kia của mình, sau đó lại lén lút rụt trở về…
… !
Súc sinh này cho rằng ta không biết sao! ?
Trên tay dụng lực ——
“Meo ngao…”
Diệp Dịch Hành bị nhéo lỗ tai.
Mèo ta đau đến mức lập tức nhảy dựng lên, muốn chạy trốn lại bị Hà Nghiên Luật gắt gao níu chặt lỗ tai, hơn nữa… đuôi cư nhiên cũng bị đối phương nắm trong tay! Một cảm giác đau đớn cùng tê dại không thể giải thích từ đuôi truyền tới toàn thân, giống như bộ vị trọng yếu nhất của cơ thể bị nắm lấy, vô cùng khó chịu…Cái đuôi này quả nhiên không phải thứ tốt lành gì! Chỉ khiến cho ta có thêm một chỗ hiểm a! Thậm muốn quay đầu lại cắn y một cái thật mạnh a!
(T口T)
“Tiểu sắc – miêu…” Hà Nghiên Luật nhìn mèo con đang run rẩy vừa cảm thấy bực mình lại vừa thấy buồn cười, lực đạo trên tay cũng giảm bớt, nhưng động tác vẫn trói buộc đối phương như trước không buông ra.
Diệp Dịch Hành sâu trong lòng tự an ủi chính mình: Bình tĩnh a bình tĩnh! Diệp Dịch Hành! Quân tử báo thù, mười năm không muộn! ! ! !
Có Liễu Đình Hoàng Cát đầy khiếu hài hước, tiệc sinh nhật Dương Khúc trở nên sôi động, vô cùng huyên náo. Dương bộ trưởng mới ở nửa chừng cuộc vui đã say khướt bị ném sang một bên, ngay cả Hà Nghiên Luật cũng bị mọi người quấy rối chuốc một ly rượu. Hà mỹ nhân không quen uống rượu, sau khi nhấp môi vài ngụm sắc mặt liền trở nên đỏ hồng mệt mỏi muốn ngủ, vì thế ôm mèo con tựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần.
Diệp Dịch Hành thầm nghĩ may mà mình “vắng mặt”, trong hoàn cảnh này nếu là Diệp Dịch Hành nhất định sẽ bị chộp tới chuốc rượu, tôn chỉ của đám người kia chính là ” Súng chĩa hết vào chim đầu đàn “, lúc nào cũng bày trò chuốc rượu quen thuộc, hơn nữa còn là chuốc đến chết, chuốc chết người nào ra người đó.
Tuy rằng Diệp Dịch Hành có thể uống rượu, nhưng là hắn rượu phẩm không tốt.
Cái được gọi rượu phẩm không tốt chính là, sau khi rượu vào liền nói lời thật lòng, hỏi cái gì trả lời cái đó, từng bị người ta giễu cợt nói, nếu hắn là tội phạm thì không cần phải tra khảo, trực tiếp chuốc hắn say là được. Hơn nữa, sau khi Diệp Dịch Hành uống rượu lá gan hoàn vô cùng lớn, giống như Võ Tòng anh dũng dám đi đánh hổ, những chuyện tính dục thường ngày không dám làm bị rượu kích thích mà…
Kinh nghiệm đáng xấu hổ nhất là vào ngày họp mặt bạn cũ sau khi tốt nghiệp trung học, bởi vì uống say bị mọi người khiêu khích, hắn ngay lập tức áp đảo vị giáo viên chủ nhiệm trẻ tuổi sau đó tuột quần đối phương ra… Tuy rằng chưa có chuyện gì xảy ra, bởi vì thầy giáo hoảng sợ thét chói tai khiến mình bị mọi người kéo ra, nhưng sau khi tỉnh lại Diệp Dịch Hành cũng không còn mặt mũi gặp thầy gíao cũ của mình…
Từ đó về sau Diệp Dịch Hành có một nguyên tắc tuyệt đối tuân thủ khi uống rượu —— Đầu có thể rơi máu có thể chảy, uống rượu không thể uống đến hết!
Lúc này nhìn một đám học sinh bị chuốc say mà ngã xuống, Diệp Dịch Hành lại một lần nữa cảm thấy may mắn, may mà mình biến thành mèo!
Qua mười một giờ, các nữ sinh vì ký túc xá quy định thời gian đóng cửa nên ra về trước, một đám nam sinh không còn sức chiến đấu vờ lấy danh “đưa nữ sinh trở về ký túc xá” mà trốn đi luôn.
Hà Nghiên Luật lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, “nghiêng nghiêng ngả ngả” đứng dậy vượt bước mấy cổ “thi thể” đi đến bên cạnh Dương Khúc, đẩy hắn, Dương Khúc mơ mơ màng màng mở to mắt, thấy Hà Nghiên Luật từ trong túi lấy ra một cây bút máy đưa cho hắn, nói: “Sở Văn Hạnh tặng quà sinh nhật cho anh.”
Dương Khúc trong chớ mắt liền thanh tỉnh, lắc lắc đầu thân thể cử động một chút, tiếp nhận bút máy hỏi: “Cậu ta đâu?”
Hà Nghiên Luật nói: “Hôm nay là đại thọ ông của cậu ta, về với ông bà, cho nên phải nhờ tôi đến… Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Dương Khúc gật gật đầu cười nói: “Cám ơn.”
Nói xong, cầm bút máy, đầu nghiêng qua một bên thiếp đi…
Diệp Dịch Hành gương mặt giật giật mà nhìn Dương Khúc, trong lòng khinh thường nói: Uy uy, ông anh, ngươi giả vờ say cũng không cần giả vờ thái quá như vậy chứ?
Hà Nghiên Luật nhìn xung quanh, hình như không còn ai thanh tỉnh, y vuốt ve mèo đen trong lòng nói: “Xem ra tất cả đều say a…”
Móng vuốt Diệp Dịch Hành bấu vào áo Hà nghiêm Luật, sợ người nào đó sẽ thẳng tay bỏ hắn lại nơi mùi rượu ngập trời “thi thể” chất đống này.
“Ngươi… muốn theo ta về hay không?” Hà Nghiên Luật cúi đầu nhẹ giọng hỏi mèo đen trong lòng.
Trái tim đáng thương của Diệp Dịch Hành lại bắt đầu đập loạn “Thình thịch thình thích” trong lòng ngực khiến hắn chật vật chống đỡ…
Theo Hà Nghiên Luật về… Theo Hà Nghiên Luật về…
Vậy có nghĩa là sống cùng với y? Cùng nhau ăn cơm cùng nhau ngủ cùng một phòng? ( Uy uy ai nói với ngươi vậy? ) còn có thể xem Hà Nghiên Luật rốt cuộc viết tiểu thuyết như thế nào… ?
Tất cả những hiếu kỳ bản thân đều sẽ được thỏa mãn mà lại không bị đối phương phát hiện mình chính là Diệp Dịch Hành!
Rung động! Kích động! Nổi da gà! ! ! Anh đây muốn theo cậu về! ! !
“Meo meo “
Diệp Dịch Hành run run “lông tơ” trên người kêu hai tiếng, theo bản năng cúi đầu cọ vào ngực Hà Nghiên Luật, thể hiện sự đồng ý của bản thân.
Hà Nghiên Luật vui vẻ khẽ cười một tiếng: “… Nhóc này.”
Ra khỏi khách sạn, Hà Nghiên Luật hít thở một hơi, ánh mắt cũng không mơ màng, bước đi cũng không nghiêng ngã, một tay ôm mèo đen, cước bộ nhẹ nhàng đi đến cạnh đường lớn, tiện tay đón một chiếc TAXI, ngồi vào xe trong khi Diệp Dịch Hành trợn mắt há hốc mồm.
—— Người này say thật sao? Thực sự là say sao! ? (=皿=)
Diệp Dịch Hành trong lòng tức muốn hộc máu, chết tiệt, anh đây lạc hậu rồi !
Anh đây phải sửa nguyên tắc —— Thà rằng giả vờ, thà rằng ngủ, uống rượu không thể uống đến say! !
Hà Nghiên Luật nhẹ nhàng lấy ví tiền ra, dùng thanh âm bình thản trong trẻo như thường lệ nói với tài xế ——
“Làm phiền đến học viện đường nam đại học F, Tinh nguyệt uyển số 16″