CHƯƠNG 4:
Ngươi là đệ đệ, ta là ba ba
Tinh Nguyệt Uyển là nhà trọ tư nhân độc thân cách đại học F gần nhất, phía nam giáp với thư viện của đại học F, phía tây là sân vận động, đi bộ tầm mười phút thì tới trung tâm thương mại. Tinh Nguyệt Uyển xây theo kiến trúc bốn tầng, mỗi tầng năm căn hộ, sân bãi còn có thêm hai thao trường có đường băng bốn trăm mét, khu lâm viên quy hoạch lại theo một loại phong tình khác, vườn hoa, núi giả, suối nhân tạo tầng tầng lớp lớp lượn quanh xen kẽ. Bước vào khu vực Tinh Nguyệt Uyển, sẽ khiến người ta có cảm giác dường như bị cách ly khỏi trần thế ồn ào bên ngoài.
Nhưng vì chiếm ưu thế về địa hình, kiến trúc quy hoạch thiết kế trang nhã xa hoa, tiền thuê càng tăng cao quá mức, cho nên Tinh Nguyệt Uyển từ trước đến nay ai ai cũng biết là nơi học sinh có tiền và thành phần tri thức, quý tộc tụ tập.
Hà Nghiên Luật có tiền, Diệp Dịch Hành cũng không phải không biết. Hắn biết, Hà Nghiên Luật lấy tên Chi Ngôn xuất bản huyền huyễn tiểu thuyết đã dài đến hai hệ liệt rồi, tính lại cũng tổng cộng bốn quyển sách. Nhưng việc Hà Nghiên Luật chọn sống ở Tinh Nguyệt Uyển thì hắn thật không ngờ tới… Bởi vì tiền thuê bốn năm trong Tinh Nguyệt Uyển đủ để mua một ngôi nhà mặt đường bình thường trong thành phố rồi, không đáng a!
Khi Diệp Dịch Hành tốt nghiệp cao trung, nhờ Diệp ma ma “tài trợ”, liền thẳng tay mua một căn hộ trong khu nhà gần đại học F, chính thức “độc lập”, nghe nói khu nhà đó khi ấy là bất động sản Diệp ba ba đầu tư. Bất quá dạng sinh viên có người nhà đầu tư bất động sản như vậy cũng không nhiều, bằng không nếu sinh viên vừa lên đại học đã có nhà thì thế giới đã không còn người nghèo nữa rồi.
Cũng may bản thân Diệp Dịch Hành cũng không quá rêu rao, mọi người chỉ nghĩ nhà hắn ở trong thành phố nên học ngoại trú mà thôi.
Trở lại chủ đề chính, trước đây cũng nghe nói Hà Nghiên Luật không ở trong kí túc xá sinh viên, lại không ngờ y sống ở Tinh Nguyệt Uyển.
Lúc này trong lòng Diệp Dịch Hành bỗng mơ hồ kích động, cuộc sống sinh hoạt mà không ai biết đến của Hà Nghiên Luật, đang từng chút từng chút một hiện ra trước mắt hắn. Cảm xúc như đang xem một quyển sách vô cùng hay, lật từng trang từng trang, chậm rãi vạch trần tất cả mâu thuẫn và câu chuyện tác giả thiết kế, khiến Diệp Dịch Hành không ngừng hưng phấn.
Nhà của Hà Nghiên Luật sẽ ra sao nhỉ? Trang trí theo phong cách gì? Nông thôn? Phong cách châu Âu? Hiện đại?
Diệp Dịch Hành nghĩ thầm, loại quý công tử cao ngạo này chắc chắn là có khiết phích đi! Cho nên khẳng định là tường sơn thuần trắng cùng đồ đạc đạm sắc lạnh, còn sô pha tất nhiên là loại sô pha bọc da nghiêm chỉnh, cùng đủ loại hồng tửu cùng đồ trang trí tinh phẩm, sau đó là tách sứ đẹp để uống cà phê, còn có một cái giá để đầy sách bìa da.
Ừm! Khẳng định là vậy!
Sau đó, Hà Nghiên Luật rút ra chìa khóa tra vào ổ, xoay tròn, đẩy cửa, bật đèn.
(OAO) Phòng khách nhà Hà Nghiên Luật —–
Trên sô pha màu cam nhạt còn có một núi quần áo giặt xong phơi khô rồi còn chưa gỡ móc, áo sơmi màu trắng, áo khoác, quần, quần ngủ, còn có cả áo ngủ in hình gà con (?), đâu đâu cũng thấy sách và tạp chí mở ra vung vãi, trên sô pha đông một quyển tây một quyển, trên bàn trà bằng gỗ có cả chocolate đã bóc vỏ và bánh quy hình gấu (?), thậm chí còn có vài miếng rơi ra ngoài, cốc sữa uống một nửa, cái bát có in hình nhân vật hoạt hình trẻ em hay dùng còn có vết yến mạch hư hư thực thực… Quỷ dị hơn là cái món đồ chơi đầy lông ngồi bên sô pha kia là cái gì?! Là thỏ sao? A a mà giờ mới phát hiện ra trên mặt đất cư nhiên còn có thảm!! Còn là màu trắng!! Có lông mềm nữa!! Đây là… nhà con gái sao!?
Tuy rằng không có mùi vị kì quái hay bẩn thỉu, nhưng cái này hoàn toàn không giống phong cách thâm trầm khiết phích sạch sẽ ngăn nắp không nhiễm một hạt bụi a a!! Mẹ nó hãm hại ta a! ! Tiêu biểu của trong ngoài bất nhất a!!
Hà Nghiên Luật đặt tạm Diệp Dịch Hành lên đài cao ở huyền quan, cởi giầy cùng áo khoác, sau đó lại ôm lấy hắn, hướng về phía phòng khách hô một câu: “Đại Bạch, có khách mới nha!” Sau đó đi thẳng vào phòng tắm. Diệp Dịch Hành vốn đang nghi hoặc y nói chuyện với ai, lại bị cảnh trong phòng tắm dời tầm chú ý, thở phào một hơi, may mà chỗ này còn coi như hợp với hình tượng chủ nhân.
Hà Nghiên Luật buông chú mèo đen, nói như thể nó có thể hiểu được: “Đừng chạy loạn nhé.”
Diệp Dịch Hành sửng sốt: Cậu ta hẳn không biết mình là người đi, trong mắt cậu ta mình chỉ là mèo thôi.
Tuy rằng nói bình thường mọi người đối xử với động vật nhỏ đều nhân cách hóa chúng nó, dùng ngôn ngữ để hiểu nhau, nhưng trên thực tế trong lòng chúng ta đều hiểu động vật nghe không hiểu, chúng nó chỉ là căn cứ theo ngữ khí, biểu tình và ngôn ngữ chân tay của bạn để phán đoán ý tứ của bạn, rồi phản ứng theo ý bạn muốn.
Nhưng lúc này linh hồn của chú mèo đen lại là bản nhân Diệp Dịch Hành, cho nên nghe thấy câu nói như đối đãi với trẻ em của Hà Nghiên Luật, khiết hắn cảm thấy vô cùng ngượng ngạo…
Tuy rằng nghĩ như vậy, người nào đó vẫn ngoan ngoãn như trước ngồi trên mặt đất không dám lộn xộn. Hà Nghiên Luật mở nước nóng, lấy ra một cái khăn mặt sạch sẽ từ bên tủ nhúng nước. Diệp Dịch Hành rung rung tai cẩn thận nhìn động tác của đối phương mà nghĩ, y không phải là muốn lau người cho mình chứ.
Hà Nghiên Luật tuy rằng không quen dọn dẹp, nhưng phương diện vệ sinh cũng rất chú trọng, dù sao y cũng không muốn cuộc sống xung quanh của mình đâu đâu cũng là bụi bặm chồng chất, quần áo dính đầy dầu mỡ, vi khuẩn.
Tuy rằng phong cách bên trong nhà có chút chênh lệch với trong tưởng tưởng (= =), nhưng vẫn còn trong phạm vi Diệp Dịch Hành có thể tiếp thu, còn hơn nhà mình, nếu không phải có người định kì đến quét dọn, không chừng còn loạn hơn nhà Hà Nghiên Luật…
Xem tình hình ở đây, dường như Hà Nghiên Luật cũng không có thói quen để người xa lạ vào nhà, cho nên mới tùy ý vứt đồ linh tinh. Người này bên ngoài rất chú trọng đến mặt mũi, từ bộ quần áo y mặc cùng kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ là có thể nhìn ra, là loại trang phục thư sinh thanh tú điển hình. Mái tóc ngắn màu nâu nhạt chưa từng nhuộm, tóc mái trên trán hơi che khuất đôi mắt mê người, rất ít cười, nếu không cần thiết, tuyệt đối không chủ động nói chuyện với bạn, cho dù là môn không thích cũng sẽ lên lớp nghe, thế nhưng sẽ cầm theo một quyển sách ngồi bên im lặng xem… (Này này, Diệp tiểu miêu rốt cuộc ngươi quan tâm đến người ta bao lâu rồi?)
Cho nên mới nói, y tuyệt đối không để bất cứ ai thấy được bộ dáng này!! Trong lòng Diệp Dịch Hành không hiểu sao có chút vui vẻ, thì ra là cuộc sống sinh hoạt như vậy a, Hà Nghiên Luật trong ngoài bất nhất cũng rất “đáng yêu” nha…
Đối phương giũ giũ khăn mặt trong nước, hơi vắt khô một chút liền ngồi xổm xuống, nhấc một chân của Diệp Dịch Hành lên (= =), bắt đầu nhẹ nhàng lau lau, đám lông trên mu, đệm thịt phía dưới… Lau xong chân trước, Hà Nghiên Luật vỗ vỗ lưng Diệp Dịch Hành bảo: “Chân sau.”
Diệp Dịch Hành cố chịu đựng cái ngưa ngứa khi bị lau, tự giác xoay người nhấc chân sau lên: Nhẫn nại! Nhẫn nại! Vì lưu lại, phải biểu hiện tốt!!
Chân sau cũng vệ sinh xong, Hà Nghiên Luật nhếch miệng cười: “Thật ngoan.”
Bụng Diệp Dịch Hành thoáng thắt lại: Đại ca ngươi không phải nuôi ta như trẻ con đó chứ! Cái câu “thật ngoan” này lão tử nghe sao có vẻ kì quặc quá a!
Hà Nghiên Luật rửa sạch tay, nói với mèo đen: “Đến đây…” Sau đó bước vào phòng khách, đi tới bên sô pha, dẹp dẹp một chút quần áo ở trên, chừa ra một chỗ ngồi xuống, đưa tay sờ sờ con thỏ to tướng ngồi gần đó, nói với Diệp Dịch Hành vừa ra theo: “Đây là Đại Bạch,” Đón lấy Diệp Dịch Hành vẻ mặt hắc tuyến. “Ngươi gọi là Tiểu Hắc đi.”
…
…
Diệp Dịch Hành hai mắt trợn trừng, thổ huyết mà chết.
Hà Nghiên Luật nhìn về phía con thỏ Đại Bạch, tiếp tục nói, “Đây là tỷ tỷ.” chuyển qua Diệp Dịch Hành, “Ngươi là đệ đệ,” Sau đó chỉ chỉ bản thân. “Ta là ba ba.”
Diệp Dịch Hành giật giật chân sau, hồn phách thăng thiên.
—- Chờ lão tử khôi phục dạng người nhất định phải nói cho người ta Hà Nghiên Luật hai mươi mốt tuổi ở nhà có một đứa con gái là một con thỏ bông đầy lông!! Diệp Dịch Hành ngươi có phải đã bị sét đánh đến mức trong mềm oặt ngoài cháy xém trong cháy xém ngoài mềm rũ nhiều lần dẫn đến tinh thần bấn loạn khóc không được cười không xong không!!! Mẹ nó nguơi tuyệt đối không thể nói Hà Nghiên Luật còn có một đứa con trai là mèo đen — Đó chính là ngươi!!!
Hai mươi tuổi 4 tháng 1 ngày, Diệp Dịch Hành có thêm một tỷ tỷ thỏ bông và một ba ba lớn hơn mình một tuổi…
Đây là cuộc sống mới sao! Cuộc sống tàn khốc, thực tế, hoa lệ!!
Hà Nghiên Luật bình tĩnh buông Diệp Dịch Hành đã mềm rũ thành bún, cẩn thận dọn một ít đồ ăn vặt vương trên bàn trà vào thùng rác, sau đó cầm ly sữa cùng bát yến mạch vào phòng bếp, mở vòi nước bên máy rửa chén, bỏ vào, ấn nút…
Lại rửa tay lần nữa.
Diệp Dịch Hành ườn ra thảm nhìn một loạt động tác của Hà Nghiên Luật, vô lực nôn mửa. Người này quả nhiên có khiết phúc phiến diện không giải thích nổi a!! Vừa cảm khái xong, liền phát hiện ra cử động kì quái cảu Hà Nghiên Luật —–
Di —- di di?! Y làm gì vậy? (=皿=) Cởi cúc áo sơmi ? Cởi ném vào máy giặt quần áo… ? Trong áo sơmi còn có một cái áo nội y sát người… (=口=) Gì chứ, cư nhiên làm trò lưu loát cởi đồ trước mặt “con trai”, “con gái” như thể, cởi, cởi rồi! Lại tiếp tục vứt vào máy giặt… A a a quần cũng cởi rồi!! Quần, quần, quần, quần… lót… may mà không cởi hu hu…
Diệp Dịch Hành đại não trống rỗng toàn thân vô lực nằm bẹp trên mặt đất, ánh mắt si ngốc nhìn Hà Nghiên Luật chỉ còn độc cái quần lót bước vào phòng tắm… Hắn bỗng cảm thấy đầu mình rất nóng… Hạ thân, cũng rất nóng…
Cổ Hà Nghiên Luật thật trắng, tay chân thon dài xinh đẹp, đường cong trên lưng cũng thật hoàn mỹ, eo thật nhỏ, mông… Diệp Dịch Hành ngừng lại!! Không được nghĩ nữa! A di đà phật! Tạp niệm cút đi! Ác linh biến ngay!! Hà Nghiên Luật biến mau!!
Xong, càng ngày càng nóng rồi…
Lúc này Diệp Dịch Hành bắt đầu hối hận mình có lựa chọn chính xác hay không…
Quyến rũ trước mặt rất mê người, như đóa hoa anh túc vừa ngọt ngào vừa tà ác, nhưng lại là thứ mình không thể nắm giữ. Hắn do dự không dám bước nhanh tới, nhưng không chống đỡ được lời kêu gọi của ác ma rảo bước nhanh…
Biết rõ đây là một con đường không có đường về, linh cảm chỉ thấy vạn kiếp bất phục.
Nhưng vẫn như trước không thể ngăn được trái tim ngày càng đập nhanh hơn, chìm sâu vào tình cảm này.
xxx
Thừa dịp Hà Nghiên Luật còn ở trong phòng tắm, Diệp Dịch Hành đứng dậy bắt đầu lang thang nhìn xung quanh.
Vì là khu nhà thiết kế giống nhau, cho nên chỉ có phòng bếp cùng phòng khách là chiếm hai tầng, bên góc gần cửa ra vào có cầu thang gỗ màu sắc nhàn nhạt thông lên tầng hai là phòng ngủ và phòng sách, không gian nhảy hai tầng thiết kế vô cùng tinh xảo, lầu hai còn có hành lang rộng một mét có thể bao quát hơn phân nửa phòng khách tầng một. Căn cứ vào sở thích cá nhân của chủ nhà, phòng sách và phòng ngủ cũng được nối thông, không có tường hay đồ trang trí gì ngăn cách, cả không gian nối liền với nhau.
Diệp Dịch Hành thoải mái bước lên lầu hai, tiến vào “không gian cá nhân” thực sự của Hà Nghiên Luật, nháy mắt đập vào mặt là mùi sách nồng nặc chấn động hắn — Sách cao đến nửa bờ tường, thêm một cái giá gỗ cũng thế, sách để phía trên cũng không xếp chỉnh tề như trong thư viện, nhưng nội dung lại khiến Diệp Dịch Hành cắn lưỡi —- tài liệu từ cũ đến mới, tiểu thuyết nổi tiếng, sách lịch sử, địa lý, chính trị triết học, thậm chí còn có cả truyện tranh và phim hoạt hình… Bên rìa giá sách dán đầy tờ giấy ghi chú, phía trên ghi lại sách nào đang dùng làm tư liệu gần đây nhất, có lẽ liên quan đến lĩnh vực nào đó…
Gần giá sách là một cái bàn làm việc thật lớn bày đầy sách tư liệu đã giở nhiều đến mức nát ra, sổ ghi chú, bản đồ. Ngoài ra còn có một laptop vỏ màu trắng bạch, bên cạnh là tách cà phê đã uống một nửa, rồi thêm vài cái bánh quy bị cắn một nửa…
Trên tường đối diện bàn làm việc, treo một bức thư pháp cũng không có vẻ đẹp lắm: “Đắc chi thản nhiên, thất chi đạm nhiên.” () Thản nhiên có được, lãnh đạm mất đi.
Hiện tại, dường như Diệp Dịch Hành đã biết điểm khác biệt giữa hắn là Hà Nghiên Luật.
Hắn dựa vào chỉ số thông minh và tài văn Câu Chuyện Thứ để sáng tác, đến bây giờ cũng chưa từng như y, vì công việc viết thủ trên internet mà nỗ lực đến vậy. Cảm giác dồn hết công sức này, tâm tình chăm chú này, nghị lực này… Diệp Dịch Hành đến giờ cũng chưa bao giờ có…
Còn cả những quyển sách này nữa, hắn cam đoan có hơn phân nửa mình chưa hề xem qua, thậm chí còn cả tài liệu nghiên cứu học thuật không thèm nhìn, sự cẩn thận trong sáng tác, hắn từng có sao? Trên bảng xếp hạng chỉ chênh lệch ba thứ hạng, nhưng nếu không có những điểm này bù đắp, cả đời mình đều không thể vượt qua được y…
Bởi vì với chuyện này, trước giờ Diệp Dịch Hành chỉ ôm tâm tình đùa giỡn mà thôi.
Cứ tiếp tục như vậy, sau này không chỉ là vấn đề thua kém hai ba hạng nữa, Hà Nghiên Luật sẽ còn tiến xa hơn, xa đến mức hắn không thể theo kịp…
Thân thể vác theo linh hồn không thể không chế đến gần bàn làm việc, mèo đen nhẹ nhàng nhảy lên ghế lên bàn, nhìn những tờ giấy nhớ dán xung quanh chép thật nhiều ghi chú và bút kí, có thơ từ danh ngôn, chép lại linh cảm, còn có vài lời tâm tình linh tinh vẽ xấu hoặc viết xiêu xiêu vẹo vẹo (chữ người nào đó thực sự không tốt) —-
[Tiểu Luật là vị hoàng tử giỏi giang nhất trên đời!] A ha? Y là nữ sinh trung học sao? Tâm tình quái đản như thế cũng viết?
[Đừng sợ, ngủ một giấc là ổn thôi!] Ngươi đang sợ gì?
[Thấy mẹ của bạn học đưa cho hắn sườn xào chua ngọt tự tay làm, thật muốn ăn, nhưng không ai làm cho ta ăn.] Ngươi có tiền như vậy, đi ăn nhà hàng không phải xong rồi sao…
[Hắn có thật nhiều bạn, trông hắn thật vui vẻ.] Hắn là ai vậy?
[Hà Nghiên Luật, phải kiên cường.] Ngươi, không hạnh phúc sao?
…
Hà Nghiên Luật tắm rửa xong, thổi khô tóc, tâm tình dường như không tệ, trực tiếp khoác áo tắm lên lầu hai.
Diệp Dịch Hành nằm trên bàn làm việc, chân trước nhoài về phía tường, đọc say sưa hứng thú. Đột nhiên thân thể nhẹ bẫng, cả người lại bị nhấc lên.
Mẹ nó a! Là mèo là thường thường bị người ta nhấc lên xoay tròn thế này sao?! Còn lộn một vòng ba trăm sáu mươi độ! Ba chiều! Lập thể! Meo ao ——-!!!
“Dám nhìn lén bí mật của ba ba…” Hà Nghiên Luật giả vờ tức giận dạy dỗ, trong giọng điệu lại mang theo ý cười.
“Meo” Anh đây còn lâu mới có ba ba ấu trĩ như ngươi!!
“Phải nghiêm phạt đúng không?” Hà Nghiên Luật nói, ôm mèo đen sang một gian phòng có một chiếc giường đôi…
Diệp Dịch Hành nhìn ra giường thuần trắng cùng với cái chăn vỏ màu xám, bầu không khí quả nhiên ngăn nắp sạch sẽ hoàn toàn khác với trên bàn làm việc kia. Tính cách người này tuyệt đối không thể dựa vào một không gian là thể hiện ra toàn bộ!!
Hà Nghiên Luật nằm dài trên giường, nửa người dựa vào cái gối êm dày to tướng, ôm chú mèo lên ngực mình.
Diệp Dịch Hành ngồi trên người ai đó vừa tắm rửa xong còn lộ ra hơi nước đạm đạm, trái tim đập thình thịch, sau đó híp mắt nhìn hắn, lười biếng cười hỏi —-
“Tiểu tử kia, nói ba ba nghe… Ngươi, rốt cuộc là ai?”