Biến Miêu Ký Kí Sự Biến Thành Mèo

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7:

Cùng Nhau Trèo Lên Brokeback Mountain

Có một loại bạn bè, gọi là anh em.

Có một loại anh em, tên là – tình yêu.

May mắn, Diệp Dịch Hành và Dương Khúc, chỉ giới hạn ở câu đầu tiên.

Cho dù là biến thành mèo, Diệp Dịch Hành sau cú sốc đầu đã kịp lãnh tĩnh trở lại, quyết định đem chân tướng này nói cho Dương Khúc, cậu thậm chí không có một chút hoài nghi nào về sự tín nhiệm của cậu đối với Dương Khúc—— đối phương sẽ cùng cậu hiên ngang đối mặt với trận chiến này, giúp cậu vượt qua hết thảy khó khăn.

Nhưng mà, ngặt một nỗi, người đang sống sờ sờ trước mặt lại bị biến thành con mèo, cái loại chuyện này, bất luận là kẻ nào trước tiên cũng sẽ không thể tin tưởng nổi. Đây là thực tế a, không phải cái loại khoa học viễn tưởng tiểu thuyết gì đó.

Đổi một cái góc độ khác mà nói, nếu Dương Khúc biến thành con mèo tìm đến Diệp Dịch Hành, Diệp Dịch Hành cũng sẽ cảm thấy được chính mình xuất hiện ảo giác, này dĩ nhiên không quan hệ đến “tín nhiệm” cùng “chỉ số thông minh”, mà là năng lực chấp nhận vấn đề.

——Vì thế, khi mở cửa, Dương Khúc lần thứ hai đưa ánh mắt quỷ dị nhìn con mèo đen kia.

Anh hình như từ hôm qua đến giờ vẫn đang đấu tranh với tư tưởng của mình, đột nhiên gặp lại mèo đen, đầu anh đột nhiên lóe lên tia sáng chớp nhoáng, vô thức nhìn mèo đen mà thốt ra hỏi: “Cậu, là Diệp Dịch Hành?”. Dương Khúc tự nhận thấy bản thân thật là mâu thuẫn. Bản năng anh liên tục kháng cự hiện tượng quỷ dị rồi lại khẩn trương nhìn con mèo chờ mong nói cho anh biết một câu giải thích hợp lý.

Mèo đen gật gật đầu: “Meo “

Chính xác mà nói, cậu chính là tin tưởng cái chỉ số IQ của Dương Khúc. Hôm qua đã đoán trước được anh sẽ nhìn cậu mà hỏi như vậy rồi.

Nghe được tiếng mèo “ôn nhu” kêu lên, Dương Khúc trong lòng phanh một tiếng đứt gãy.

—— Gia hỏa này… Là, là, là Diệp Dịch Hành!

Người anh em của anh biến, thành, một con mèo!(T曲T)

Diệp Dịch Hành không thèm nhìn bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của Dương Khúc, sớm biết anh có loại phản ứng này rồi mà, lập tức tự giác đi vào nhà.

Cha mẹ Dương Khúc hiện ở nước ngoài, là giáo sư đại học nổi danh, rất ít khi về nước. Mà Dương Khúc bởi vì từ nhỏ thích tiếng Trung mà chấp nhận ở lại học, cho nên nhà này này chỉ có một mình anh ở.

Diệp Dịch Hành ngựa quen đường cũ chạy đến phòng ngủ của Dương Khúc. Dương Khúc khiếp sợ nhìn ra bên ngoài, xác định không có loại “sinh vật” nào khác liền đóng cửa lại rồi theo nối gót bước vào. Quả thật, nếu bị hàng xóm phát hiện anh đang cùng một con mèo nói chuyện, đại khái sẽ nghĩ đến đứa con nhà họ Dương do ở một mình quá lâu nên bị mắc bệnh thần kinh đi!

Dương Khúc mở laptop lên, Diệp Dịch Hành nhảy lên bàn làm việc, liền lập tức dùng trỏ chuột mở WordPad, bị Dương Khúc chăm chú ánh mắt nóng như lửa nhìn mình bắt đầu gian nan đánh chữ——

[ Ngươi hỏi đi ]

Đánh xong ba chữ, Diệp Dịch Hành xoay người ngồi xổm trên bàn làm việc nhìn hình tượng sụp đổ của bạn tốt.

Mèo đánh chữ! Mèo đánh chữ kìa! Con mèo trước mặt anh đang đánh chữ A A A A A A !

“Tôi, tôi… Cậu cho tôi yên tĩnh một chút trước a! !”

Dương Khúc lắc lắc đầu, hung hăng nhắm mắt lại, lại mở ra lần nữa—— mèo đen vẫn còn ở chỗ cũ, lắc lắc cái đuôi nhìn anh.

Anh rót một ly nước lạnh uống một hơi, quay đầu lại nhìn bàn làm việc, mèo kia vẫn ngồi tại chỗ, quơ quơ móng vuốt với anh.

Dương Khúc lại ở trong phòng ôm lấy đầu bạo tẩu vài vòng, sau rốt cục cũng đầu hàng mà đặt mông ngồi xuống giường, phóng tầm mắt nhìn chằm chằm mèo đen, run run thốt lên: “Thật… thần kỳ!”

Mèo đen gật gật đầu, vươn móng vuốt tiếp tục gõ chữ: OK sao

Đánh dấu hỏi rất là khó khăn, vì thế cậu liền đơn giản nhất chính là thuyết minh nó ra a.

Dương Khúc nhìn chữ trên màn hình, giờ khắc này mới lý giải được nỗi thống khổ của một con mèo.

Biến thành mèo khẳng định là không thể nói tiếng người rồi, phương thức biểu đạt chính là chỉ có thể đánh chữ, nhưng bởi vì chỉ có móng vuốt cho nên đánh chữ cũng thật khó khăn, hơn nữa tốc độ lại quá chậm. Vì vậy, Dương Khúc phải tận lực tránh đặt ra mấy câu nghi vấn, còn phải nhất nhất tại hỏi đúng chỗ quan trọng, vừa đỡ cho con mèo kia khỏi phải đánh nhiều chữ, vừa để anh có thể rõ ràng minh bạch….

Cuộc khảo nghiệm chỉ số thông minh cùng năng lực suy đoán đã bắt đầu rồi a!

Anh em, tôi đây sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của cậu!!

Dương Khúc đứng trên mặt đất kích động không ngừng, vươn tay sờ sờ mèo đen: đứa nhỏ tội nghiệp, cư nhiên lại biến thành cái dạng này… Nguyên bản là thằng nhỏ đô con tiêu sái suất khí đầy mình không ai bị kịp! Giờ phút này lại có bao nhiêu bi thống a!… Ô ô… Đừng sợ, anh đây suốt đời vẫn là anh em của cậu! Cho dù cậu có biến thành một con… mèo…

Diệp Dịch Hành cơ mặt co rút nhìn hai mắt đẫm lệ lưng tròng tràn đầy thương cảm của Dương Khúc, dùng đuôi cũng biết anh nghĩ cái gì, tha cho tôi đi thu hồi lại cái vẻ mặt gớm ghiếc kia của anh dùm tôi a! Tôi còn chưa có chết nha! Chẳng qua là biến thành con mèo thôi! Anh nha, nếu không thu hồi tôi liền dùng móng vuốt hủy dung anh!

Dương Khúc nhìn thấy ánh mắt khí phách của mèo đen đồng dạng hung tợn giơ móng mèo lên, lập tức ý thức được chính mình đang đả kích lòng tự trọng của đối phương, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đích xác, đây mới là Diệp Dịch Hành mà anh biết nha!

“Nói cách khác, cậu bị biến thành con mèo?”

Mèo đen gật đầu.

“Khi nào vậy? Tối hôm qua lúc trên đường tới tham dự tiệc sinh nhật tôi sao?”

Mèo đen gật đầu.

“Nói như vậy lúc tôi gọi cho cậu, đến khi tôi gửi cho cậu cái tin nhắn nhưng cậu không có hồi âm lúc đó… đã biến thành mèo sao? Tuy rằng tôi hiện tại tin cậu, bất quá, tôi thật sự không tưởng tượng được cậu như thế lại biến thành mèo…”

Diệp Dịch Hành thở dài, nếu như mình nói do trước đó cứu con mèo đen trên đường sau lại gặp tai nạn xe cộ ngay trên cái đường đó, sau đó con mèo đen đó báo ân cứu cậu, cậu mới biến thành cái dạng này, Dương Khúc có thể hay không tin nha? Nhưng mà “hắc miêu báo ân” này mới là có vấn đề đi! Không có khoa học căn cứ gì đó, chỉ có thể dùng hiện tượng siêu nhiên thần quái để giải thích… cái này… muốn đánh chữ thì phải đánh tới một đống lận a!

Nhìn mèo đen trầm mặc, Dương Khúc đại khái coi như là hiểu được, đích xác nói ra rất dài dòng, tóm lại, chính là bị biến thành mèo: “Tôi biết giải thích ra thì cực kỳ phức tạp, chúng ta trước không nói về đó đi, nột, để tôi tổng hạ lại vấn đề đề của cậu đã…”

Dù sao cũng là một thiên tài học tập, gần mười năm đèn sách, thành tích đều hạng nhất, thậm chí tới đại học cũng toàn là nằm trong top dẫn đầu, Dương Khúc ngay từ đầu đã tỏ ra là còn người có đầu óc tỉnh táo, mọi chuyện đều cẩn thận suy xét rồi mới đưa ra quyết sách. Chính vì cái ưu điểm này mà làm cho người ta kính phục.

“Thứ nhất, cậu nhất định phải mau chóng biến trở về. Tuy rằng tôi có chút hiểu biết về nhân sinh sự sống, nhưng với tình huống của cậu đã không còn thuộc về phạm trù y học, cho nên loại hiện tượng này càng ít người biết càng tốt, nếu không nháo đến nỗi phải công khai tình cảnh của cậu, cậu liền mất tự do, thậm chí là có kết quả bi thảm… Cho nên nói chỉ có thể dựa vào chính mình mà biến trở lại làm người.”

“Khách quan mà nói, trước mắt không biết cậu có thể haykhông biến trở lại được, cho nên phải chuẩn bị hai kế hoạch, trước tiên là tình huống cậu có thể biến trở lại làm người trong thời gian ngắn, tức vài ngày chẳng hạn sau là trường kỳ, mấy tháng hoặc vài năm.”

“Nếu là ngắn hạn, về phương diện này thì không cần phải lo lắng, coi như trốn một vài tiết học, nếu như là trường kỳ thì có chút phiền phức a… Chúng ta trước quan sát hai ngày đi, nếu như không có biến trở về tôi liền thay cậu ra mặt xin tạm nghỉ học, cha mẹ cậu ở bên kia chắc trong nửa năm cũng không có vấn đề gì đi, bọn họ cũng không thể nào quản cậu.”

Mỗi khi nói xong một câu, Dương Khúc đều tạm dừng vài giây cho Diệp Dịch Hành ngẫm lại, cẩn thận nhìn đối phương không có trưng ra cái hành động phản đối nào mới tiếp tục.

“Nếu không biến trở lại… Tôi liền nhận trách nhiệm chiếu cố cậu cả đời đi…” Dương Khúc nói đùa.

Nhưng, Diệp Dịch Hành biết anh nói chính là thật, trong lòng cảm động rất nhiều, nghĩ lại, cậu hiện tại ở tại nhà của Hà Nghiên Luật, nếu cả đời cậu vẫn là mèo, cậu sẽ ở nhà Hà Nghiên Luật cả đời sao? Làm con của anh, làm con mèo của anh… Được sao?

Thế nhưng, Hà Nghiên Luật sau này cũng phải kết hôn….

… Kết hôn? !

Anh muốn rũ bỏ mấy đứa con của anh mà chạy đi kết hôn sao?!

Nghĩ đến đây một chút, Diệp Dịch Hành bỗng nhiên hoảng sợ đứng lên—— anh ta như thế nào có thể kết hôn!

A? Vì cái gì không thể? Anh ta cũng không phải là của mình…

Nhưng, Hà Nghiên Luật cả đời chỉ có thể là người của cậu, cậu cảm nhận được cả đời hai người đều phải ở cùng một chỗ…

Diệp Dịch Hành bị ý tưởng trong tiềm thức của mình dọa sợ, trước đây chưa từng tự hỏi qua, cái vấn đề này lúc trước đều bị cậu chôn vào chỗ sâu nhất trong đầu, lập rào cấm, chưa bao giờ dám bước qua ranh giới ấy.

Vì cái gì? Vì cái gì… Chính mình lại có cái ý tưởng này.

“Tôi nhớ tối hôm qua Hà Nghiên Luật mang cậu trở về, lúc đó tôi còn không biết là cậu, cho nên…” Dương Khúc ngượng ngùng gãi gãi đầu nói chưa xong lại dừng lại làm cho nhịp tim Diệp Dịch Hành gia tốc đập nhanh.

“Nói như vậy cậu bây giờ ở tại nhà anh ta?… Trời ạ!” Dương Khúc mở to hai mắt nhìn, có lẽ Diệp Dịch Hành không có phát giác ra, nhưng Dương Khúc rất rõ ràng,người anh em của mình trong lòng thực sự để tâm, nhất là nửa năm nay, Diệp Dịch Hành đối Hà Nghiên Luật rõ ràng chú ý nhiều hơn bình thường, tóm lại chính là —— thích.

Lại nhớ đến, Diệp Dịch Hành thường theo học ké lớp của anh, có một lần Diệp Dịch Hành cùng Dương Khúc theo học lớp chuyên ngành, tầm mắt chung quy vẫn là hướng về phía Hà Nghiên Luật mà phóng, dương làn điệu khản (chắc là nói vòng vo tam quốc) hỏi cậu có phải hay không coi trọng Hà mỹ nhân, nhớ lúc ấy Diệp Dịch Hành nghe xong liền thoải mái lắc đầu: “Không, chỉ là tò mò người mà mấy nữ sinh đòi gả cho tôi là như thế nào thôi.”

Dương Khúc nói: “Bọn tôi là đang cho cậu món quà cực phẩm a, ngạch, hẳn là đẹp nhất toàn khoa Trung văn đi, là con trai nhưng bộ dạng so với con gái còn muốn hoàn hảo hơn, chậc chậc…”

“Tôi cùng anh quan hệ tốt như vậy, như thế nào lại không có ai ghép cặp cho chúng ta nha.” Diệp Dịch Hành chọn mi hỏi một câu.

“Bởi vì vai chính là anh ta, ” Dương Khúc dùng bút bi chỉ về phía Hà Nghiên Luật, tiếp tục nói, “Hà Nghiên Luật là nam sinh khoa Văn được nữ sinh mệnh danh đệ nhất tòa băng sơn, anh ta có khi còn có tiềm chất của ma giáo giáo chủ không bằng…”

Ma giáo giáo chủ…

Diệp Dịch Hành vẻ mặt hắc tuyến.

“Đây là tâm lý của nữ sinh a, chủ yếu là chọn người các cô cảm thấy đẹp trai nhất để kết đôi với “thần tượng” của các cô thôi a.” Dương Khúc buông thõng tay xuống.

“Sự thật chính là tôi đẹp trai hơn anh?” Diệp Dịch Hành khẽ mỉm cười, thần tình ngọt ngào.

Dương Khúc trong lòng phỉ báng, còn nói cậu không thích, tôi thực muốn nhìn tương lai của cậu sẽ phát triển như thế nào a…

“Đến đây một năm rồi mà con chưa coi trọng nữ sinh nào sao? Người của cậu bị người ta theo đuổi xếp hàng đến tận khoa Hóa rồi kìa.” Văn học viện cùng hóa học viện cách nhau như hai cái sừng chữ F, đại khái muốn đi từ sừng này đến sừng kia thì đi bằng đường chéo cũng mất vài cây số.

“Không biết, không có hứng thú.” Diệp Dịch Hành nhún nhún vai, ánh mắt lén lút lia qua bóng dáng Hà Nghiên Luật, bình thường anh mặt áo sơmi trắng đã có một cỗ khí chất khác người, bài giảng kia toàn được các vị học sĩ trên sáu mươi nổi tiếng giảng giải cũng bị cậu ngó lơ, đem tầm mắt hướng Hà Nghiên Luật mà phiêu. Diệp Dịch Hành trong lòng có chút khó chịu, nhìn đối phương nghiêng đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn tao nhã giống như đóa sen trắng cao quý thanh nhã, tư thái này là từ đầu mà có a?

Diệp Dịch Hành nâng đầu, nghĩ tới Bạch Liên giáo giáo chủ…

Chính mình cũng không ý thức được cái mặt nguyên bản cười ngu đã bị Dương Khúc thu hết vào đáy mắt.

Dương Khúc mặt ngoài không đề cập đến, chỉ hỏi: “Hà Nghiên Luật tính toán muốn nuôi cậu sao? Cậu ở tại… nhà anh ta, có thể sao?”

Nhìn mèo đen liên tục gật đầu, Dương Khúc trong lòng giảo hoạt nở nụ cười, xem ra người nào đó là nhân họa đắc phúc sao.

“Ân… Kia nói cho cậu biết một việc…”

Mèo đen khẽ ngẩng đầu, bộ dáng nghi hoặc.

“Hà Nghiên Luật, người kia… Có điểm ngu ngốc.”

(=皿=)Anh sao lại biết a! !

“Theo tôi được biết, hai năm trước anh ta thi toán chỉ được có 60 điểm. Cậu biết mà, thi vào ngành Trung văn phải thi văn khoa toán học, bất quá tôi cũng là tình cờ đi vào phòng giáo viên mà thấy được, người khác cũng không biết. Năm nay, sinh viên năm ba ngành Trung văn lại phải học môn tin học đại cương, anh ta mỗi lần đi học đều có bộ dạng rất thống khổ…”

(=皿=)Anh nói nhiều vậy là để làm gì?

“Cho nên, nói không chừng anh ta sẽ không thể chiếu cố cậu tốt được nga!” Dương Khúc híp mắt mỉm cười nói.

Diệp Dịch Hành sắc mặt biến đen, kỳ thật mèo đen căn bản trên mặt có biến đen cũng đoán không ra, lông đen thì biến cái gì chả đen. Dương Khúc chỉ có thể phát hiện ánh mắt đối phương có điểm rối rắm, vì thế tiếp tục hỏi: “Cậu vẫn là quyết định để cho anh ta nuôi?”

Diệp Dịch Hành lập tức gật gật đầu.

Anh ta đích xác rất bổn (aka ngu ngốc =.=), thế nhưng Hà Nghiên Luật thật sự rất đáng yêu a… Này tuyệt đối không thể để cho Dương Khúc biết, chỉ có tôi biết là đủ rồi!

Hơn nữa, chiếu cố một con mèo, cùng ngu ngốc hay thông minh cũng không có phát sinh quan hệ gì đi, nhiều nhất là ngẫu nhiên bị anh vô ý thức “khi dễ” thôi, thí dụ như lấy đuôi để thử nước ấm chẳng hạn….

Anh đây… Cam tâm tình nguyện…

Dương Khúc cười đến rất vui vẻ: “Tốt lắm… Tôi đã biết, còn có một việc, muốn cậu giúp…”

Diệp Dịch Hành nghi hoặc, giúp? Cùng Hà Nghiên Luật có liên quan?

“Hà Nghiên Luật có một người bạn, tên là Sở Văn Hạnh.”

Diệp Dịch Hành gật đầu. Sở Văn Hạnh là người duy nhất thường xuyên xuất hiện bên người Hà Nghiên Luật, hơn nữa còn có thể làm cho anh ta ở chốn đông người mỉm cười, những lời này đều là do đám nữ sinh nói qua.

“Sở Văn Hạnh kia hiện tại học đại học F khoa luật. Tôi và cậu ta đã thất lạc nhiều năm…” Dương Khúc nhíu nhíu mày, dừng lại.

A? Thất lạc nhiều năm?

“… Bạn học thời tiểu học.”

Mèo đen lảo đảo một cái thiếu điều ngã sấp xuống bàn làm việc. Anh hai, bạn học tiểu học của anh thất lạc cái len sợi a! ! Bạn học thời tiểu học của tôi không biết đã rơi rụng phía chân trời nào rồi!

Dương Khúc cười tự giễu, tiếp tục nói: “Cậu ta năm lên lớp sáu bởi vì chuyển nhà nên mới phải chuyển trường.”

Diệp Dịch Hành xem xét: cậu ấy, sau đó ở đâu?

“Trước khi chuyển trường một ngày, tôi và cậu ấy thề… Sau này, ở đại học F tôi sẽ cùng cậu ấy gặp nhau, nhưng mà cậu ta vẫn cứ muốn trốn tránh tôi.”

Mèo đen tứ chi mềm nhũn, hoàn toàn nằm úp sấp cái bụng.

Dương Khúc là GAY, cậu sau này mới biết được, hơn nữa Diệp Dịch Hành còn biết Dương Khúc từ nhỏ đã rất thích một người, lại không dự đoán được người đó là Sở Văn Hạnh!

Ni mã a! Anh nha mới học lớp sáu thì biết cái gì mà thích nha! Thậm chí còn là loại chuyện này, tự mình chuốc lấy khổ! Còn có, thế giới này TMD đúng là quá nhỏ đi! Mối tình đầu tiên hồi tiểu học cũng có thể gặp lại! Anh nghĩ là đang đóng phim à!

“Tôi nghe nói, Sở Văn Hạnh thường xuyên đến nhà Hà Nghiên Luật…” Dương Khúc bỗng nhiên nhìn thẳng vào mèo đen, hai mắt hữu thần ngời sáng, “Cho nên nói!! Cậu ở tại nhà Hà Nghiên Luật liền có thể giúp tôi theo dõi Sở Văn Hạnh rồi…. A ha ha ha ha ha….!”

Diệp Dịch Hành hai mắt trắng dã: Dương Khúc! ! Anh đây hiện tại mới biết anh là cái loại biến thái không hơn không kém! Anh đây nhận sự trợ giúp của anh còn phải thay anh làm gián điệp rình coi thế giới của tiểu tình nhân anh là sao a!!

Anh đây ! !…

Thôi là anh em thì nên giúp đỡ lẫn nhau, cho dù chuyện này là xấu xa.

Diệp Dịch Hành hai mắt mèo cũng đồng dạng囧囧 hữu thần nhìn Dương Khúc, trịnh trọng gật gật đầu.

Dương Khúc kích động ôm lấy mèo đen vuốt ve: “Anh em tốt! Vấn đề trường học của cậu cứ giao hết cho tôi xử lý nga!”

“Meo “

“Về sau điện thoại của cậu tôi giúp cậu nhận!! Có cái gì trọng yếu liền lập tức báo cho cậu!!”

“Meo meo “

“Thứ sáu hàng tuần đều phải họp mặt!!”

“Meo meo meo” buổi chiều thứ sáu từ nhà Hà Nghiên Luật chạy đến hẳn không có vấn đề đi.

Vì thế, cái gọi là anh em “hữu nghị” vào giờ khắc này đã được chứng minh, Diệp Dịch Hành từ đầu tới đuôi luôn tín nhiệm Dương Khúc biến thái.

Người ta nói vật hợp theo loài, nhìn đám bè bạn bên cạnh bạn, người ta sẽ vạch ra bạn là người ở tầng lớp nào.

Các ngươi có khả năng sẽ tiến tới trường hợp, hoặc là gần như cùng một trình độ thông minh, hoặc là khí chất và mị lực cá nhân cùng hút cùng đẩy (không hiểu câu này (). Nhóm mà não tàn bị bệnh đa sầu đa cảm thương thân trách phận ở với nhau dẫn đến chứng trầm cảm, nhóm mà thiểu năng ở với nhau tươi cười ngây ngô có khuynh hướng hạnh phúc cả đời, nhóm các anh đẹp trai tuổi trẻ đắc chí tài mạo song toàn thì dắt nhau lên Brokeback Moutain…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.