CHƯƠNG 8:
Thích Nhất Là Vị Cá Hồi
Diệp Dịch Hành dùng bốn cái chân mới ngắn cũn của mình thay cho phương tiện giao thông mà vội vàng phóng như bay.
Từ sau khi biến thân, trừ bỏ buổi sáng uống chút sữa ra thì Diệp Dịch Hành vẫn chưa có hột cơm nào vào bụng. Mèo không phải là thần tiên, không thể không ăn cơm, ngay lúc cậu gõ một chữ “Đói” vào Câu Chuyện Thứ trình WordPad thì Dương Khúc đã vội vã gọi điện đặt thức ăn.
Thanh trưng lư ngư, Tùng thử quyết ngư, Đường thố lí ngư….
Hai mươi phút sau, Diệp Dịch Hành vừa ngửi được hương vị đồ ăn trong hộp bay ra liền hận không thể đem đầu lưỡi lập tức nuốt vào.
Anh đây quả nhiên đối với cá không có sức chống cự….
Trước mặt anh em nhà mình thì cần gì chú ý đến vấn đề hình tượng, Diệp Dịch Hành liền vùi đầu ăn đến lang thôn hổ yết.
Dương Khúc một bên nhìn một phì cười không ngừng: “Tùy rằng cậu chắc chắn không muốn nghe điều này…”
Nếu biết tôi không muốn nghe thì đừng nói ra a! Diệp Dịch Hành dựng thẳng cái đuôi, tiếp tục ăn cá.
“… Ha ha ha, không được, tôi nhịn không được…” Dương Khúc nằm ở trên giường ôm cái bụng cười đến muốn đứt ruột nói “Nếu tôi để cho các nữ sinh kia biết bộ dạng này của Diệp Dịch Hành, không biết mấy người ấy sẽ như thế nào nữa ha ha ha ….”
“…Tôi cầu xin cậu nha nha ha ha ha! Cậu đừng có làm động tác này được không? Cậu hiện tại chả khác gì con mèo đích thực a… Tôi cảm thấy mình sắp phải vào nhà thương điên tới nơi rồi ha ha ha…”
Diệp Dịch Hành phun ra một tiếng “meo” khó chịu, ria mép run lên, nhếch miệng nhe răng nhảy bổ lên người Dương Khúc, giơ móng …
“Được rồi được rồi anh bạn, là tôi sai lầm rồi… Khụ… Không cười, không cười nữa.” Dương Khúc cố gắng kiềm chế tốt biểu tình trên mặt mới nói tiếp, “Ăn hai con chắc là no rồi đi?”
Cậu thực ra là muốn ăn thêm một con nữa, nhưng hiện tại đúng là đã có điểm no rồi rồi, con cá còn lại kia thôi thì để dành cho Dương Khúc ăn chung với cơm đi, bất quá Dương Khúc sẽ ăn đồ ăn thừa mèo để lại sao (= =)?Lại liếm liếm miệng, Diệp Dịch Hành chỉ móng vuốt về một phía.
Dương Khúc sửng sốt: “Phải đi?”
Mèo đen gật gật đầu. Hồi nãy xem thời khóa biểu của Hà Nghiên Luật, lúc này hẳn là đã tan học rồi, cậu phải nhanh chạy về trước khi đối phương trở về nhà. Không phải là sợ Hà Nghiên Luật phát hiện cậu trộm chạy ra ngoài, mà chính là nghĩ tới nếu đối phương trở về nhà nhưng lại không thấy mình, có thể sẽ cảm thấy rất cô đơn a…
Ngày hôm qua sau khi bị Hà Nghiên Luật mang về nhà, nhìn thấy trên bàn làm việc dán đầy mảnh giấy ghi chú liền biết anh kỳ thực là một người rất tịch mịch cô đơn. Tuy rằng cậu không biết nhiều về đối phương nhưng dựa vào cái tính cách kia của anh thì hẳn anh cũng không cảm nhận được chính mình đang cô đơn.
Bởi vì đường từ nhà Dương Khúc đến trường không tính là quá xa, cho nên Diệp Dịch Hành lúc trở về cũng không gặp chuyện phiền phức, chỉ là lúc qua đường thì cần chú ý hơn một chút. Dương Khúc phải xác định nhiều lần rằng mèo đen có thể tự trở về “một mình”, mới đồng ý mở cửa: “Có cái chuyện gì liền phải lập tức nghĩ biện pháp mà liên hệ với tôi, giờ nào cũng được.”
Diệp Dịch Hành liếc nhìn anh một cái, thâm thúy nhắn một câu cảm tạ cùng tín nhiệm. Dương Khúc hiểu ý cười, nói: “Đi thôi, điều tuyệt vời nhất chính là mình có khả năng trải nghiệm một cuộc sống khác thường với nhân loại. Phải sống cho tốt sống nha.”
Người anh em, tôi biết rồi.
Tôi sẽ hảo hảo hưởng thụ thời gian biến thành mèo này.
Đứng ở một góc độ khác của một loại sinh vật khác mà xem cho thật kỹ cái thế giới này.
×××
Lúc Hà Nghiên Luật còn đang trên đường về, Diệp Dịch Hành bắt đầu tự hỏi mình một vấn đề nghiêm trọng.
Nếu mình đem Hà Nghiên Luật trở thành đổi thủ, kia có phải Diệp Dịch Hành tự nhận mình chính là tác giả mạng luôn không?
Trong cả nước thịnh hành nhất chính là tiểu thuyết trung văn huyễn huyễn, chỉ có một vị tác giả có thể được mọi người cảm thấy trình độ không thua Chi Ngôn chính là —— Lạc Mộc Tri Thu.
Từ lúc học lớp 11 đã bắt đầu viết tiểu thuyết mạng, Diệp Dịch Hành liền dùng hài âm tên của chính mình, nghĩa “Nhìn lá rụng biết mùa thu đến” để làm nghĩa bao hàm, sau đó đặt lại thành bút danh “Lạc Mộc Tri Thu”, gọi tắt là Lạc Mộc.
Chi Ngôn và Lạc Mộc, hai tác giả có văn phong hoàn toàn bất đồng nhau. Nếu như nói tiểu thuyết của Chi Ngôn luôn có những đoạn kịch tính, xúc cảm theo tâm lý tính cách nhân vật thì tiểu thuyết của Lạc Mộc lại có khuynh hướng như rock, tiết tấu nhanh thanh thoát.
Có lẽ là do phong cách sống khác nhau, hoặc là do sự cảm thụ về văn hóa khác nhau, hai người đều có một lượng độc giả hoàn toàn bất đồng. Thiếu niên thích đọc sách thường có khuynh hướng nghe nhạc, mà nghe rock thì lại thích chơi bóng rổ, cho nên ở tại một thời điểm nào đó số lượng độc giả của cả hai sẽ có thay đổi. Theo như Diệp Dịch Hành, thứ hạng đều quyết định tất cả, cho dù có có thông minh siêu việc đến đâu, thì cho dù chỉ kém một thứ hạng cũng là thua.
Thú vị chính là, cho dù là hai tác giả văn phong không giống nhau, cũng có lúc bọn họ đều đồng thời xem bình luận của độc giả.
Diệp Dịch Hành từng vào một diễn đàn xem độc giả bình luận “Chi Ngôn và Lạc Mộc”, trong đó có độc giả thích xem tiểu thuyết Lạc Mộc bình luận: [Rất thích tiểu thuyết của Lạc Mộc, cốt tryện khá thật, làm cho người đọc cảm thấy rất thoải mái khoái trá. Tiểu thuyết của Chi Ngôn tuy rằng viết rất được, nhưng là có chút đông tây rất không thật, có điểm không thể chấp nhận. Có đôi khi hoài nghi Lạc Mộc và Chi Ngôn chính là anh em, Chi Ngôn thiếu hụt thứ gì thì Lạc Mộc lại bù khuyết vào cái đó.]
Sau đó có người phản hồi nói: [Lạc Mộc không viết mộng ảo gì đó bởi vì anh ta là đàn ông chân chính.]
Tiếp theo lại có người nói: [Ý của ngươi Chi Ngôn không phải là đàn ông!? Thao Bạn mới không phải đàn ông đó!]
Sau đó hai bên độc giả bắt đầu cắn xé nhau: [Nói như thế nào thì thứ hạng của Lạc Mộc cũng không bằng Chi Ngôn.]
[Bởi vì độc giả đều thích nằm mơ a… Ai, thế giới thực thì không có quyền lực a.]
[Nằm mơ? Nói nghe tốt như vậy sao! Không phải là ý *** sao, chẳng lẽ Lạc Mộc không ý ***? Mấy người viết tiểu thuyết đều là ý *** cuồng!]
[Ngoài miệng nói đối phương là ý *** cuồng thì chính mình cũng vậy thôi a, đồ ngu!] (Sao ta có cảm giác mấy bạn trên đây càng chửi càng lạc đề a ==’)
[Ầm ĩ cái gì! Không thích Chi Ngôn thì biến đi, đồ vô văn hóa!]
[ Yêu nhất Chi Ngôn Yêu nhất Chi Ngôn Yêu nhất Chi Ngôn Yêu nhất Chi Ngôn Yêu nhất Chi Ngôn Yêu nhất Chi Ngôn Yêu nhất Chi Ngôn…. ]
[ Lạc Mộc thuần gia môn Lạc Mộc thuần gia môn Lạc Mộc thuần gia môn Lạc Mộc thuần gia môn Lạc Mộc thuần gia môn Lạc Mộc thuần gia môn… ] (Lạc Mộc – người đàn ông đích thực ==)
[Thích xem liền xem, không thích thì tự lăn ra chỗ khác nhé. Tác giả còn chưa cãi nhau, các người ở chỗ này cắn lộn chửi bới cái gì!]
Kháp cái chuyển hóa vi bát quái —— (Kháp một cái liền chuyển đề tài)
[Nói không chừng Chi Ngôn và Lạc Mộc là hai vợ chồng!]
[Vợ chồng? Không nghe lầm đi! Tư liệu đều viết cả hai là đàn ông a!]
[Nghe nói bọn họ còn học cùng một trường? Học chung một khối!]
[Thật hay giả vậy? Là bạn học sao?]
[Nghe nói Chi Ngôn học ngành Trung văn tại đại học F, em gái tôi cũng học tại đại học này a, bốc một đám học ngành Trung văn, mười người thì hết chín người đều viết tiểu thuyết == không biết người nào mới chính là Chi Ngôn, nói không chừng tác giả này là nữ a.]
[Không phải đâu! Nữ? Nữ sao có thể viết tiểu thuyết khí phách như vậy? Ông đây mới không tin!]
[Cái bài phía trên kia, Lạc Mộc cũng là học đại học F sao?! A a a a tôi cũng muốn thi đỗ đại học F!]
Bát quái chuyển hóa vì yêu sách ——
[Nghe nói ở ngành Trung văn đại học F có một nhân yêu (nam mà gương mặt có đường nét giống nữ, có thiên hướng đồng tính) còn hoàn hảo hơn con gái nữa a!]
[Nhân yêu? Ngành Đức văn ở đại học F mấy ngày hôm trước có cái nữ sinh đi tham gia thi Super Girl! Ôi, hóa ra làm nam a!]
[Hiện tại là có phải đang thịnh hành vẻ đẹp trung tính hay không a! Đừng vũ nhục ta, ta đi thi năm lần không rớt đều là dựa vào hắn phù hộ!]
…
Tuy rằng đề tài bình thường đều có thể nói đến không đầu không đuôi, nhưng thông minh như Diệp Dịch Hành thì chỉ cần lựa chọn một cái tin tức để xem cũng có thể tìm một chút dấu vết sự thật để lại, sau đó lại dùng kỹ thuật công nghệ thông tin của mình mà làm chút điều tra, tìm hiểu nguồn gốc, thông qua tài khoản truy cập của đối phương mà tra được IP, đại đa số đều là tại phụ cận đại học F, một cái địa chỉ cá nhân cũng không có. Tiếp theo lưu ý IP xuất hiện thay đổi địa phương, cùng loại địa chỉ công cộng của F Đồ Thư Quán văn khoa đại học liền rõ ràng như thế nào lại biết được Chi Ngôn là sinh viên khoa văn đại học F.
Sau đó, nửa năm trước, mang theo laptop đến khu tự học, Diệp Dịch Hành nhàm chán online tùy ý nhìn tài khoản của Chỉ Ngôn hiện lên, cái IP thế nhưng lại xuất hiện ở khu tự học B đại học F – chính là ngay sát vách hắn!
Cậu không ức chế được kích động đến run rẩy đóng máy tính lại, chỉnh lại lại quần áo, giả vờ đi ngang qua, bên trong phòng học đèn đuốc sáng trưng, năm sáu cái đầu ngồi đó đều chăm chú vùi đầu vào đọc sách.
Duy nhất có một người ngồi trên bàn máy tính ở cuối phòng, người nọ mặc cái áo len màu xám cổ chữ V để lộ ra khung xương quai xanh xinh đẹp, một tay nâng cằm, bàn tay thon dài còn lại đặt trên bàn phím laptop màu bạc, hàng mi nhíu lại, ngũ quan xinh xắn phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt trên màn hình, càng có vẻ mị hoặc…
Diệp Dịch Hành tại một khắc kia cảm nhận được, tim mình đập liên hồi như trống trận.
Sau đó, chạy trối chết….
Lúc đó hoàn toàn không nghĩ đến, giờ phút này lại có thể quang minh chính đại xuất hiện ở nhà người kia, nhất tĩnh nhất động quan sát anh.
Mặc dù vẫn rất muốn đả bại tiểu thuyết của Chi Ngôn, nhưng mà, hiện trạng lúc này của Diệp Dịch Hành thật sự là vô lực. Biến thành mèo, đánh một chữ cũng là vấn đề, tiếp tục viết tiểu thuyết như thế nào đây? Mỗi tuần năm ngàn chữ đã là ngoài ý muốn, chỉ là vì đã lỡ ký hợp đồng với nhà xuất bản cùng với sự tín nhiệm của độc giả nên cậu tuyệt đối không thể lơ là được….
Gần đây lại còn viết 《 Ám Thần đích lời tiên đoán 》, tình tiết cũng đang phát triển đến hồi gay cấn, độc giả một đám lại một đám thôi thúc cậu viết tiếp, bây giờ bị như vậy làm sao có thể đáp lại đám độc giả kia?
Lạc Mộc biến thành mèo, không thể tiếp tục sáng tác, thỉnh độc giả kiên nhẫn chờ đợi?
Loại lý do sứt sẹo đầy mình như vậy làm sao mà dám nói a! Sẽ bị khinh bỉ đến chết!
Gởi email báo với biên tập cậu sinh bệnh? Thế nhưng loại bệnh này khi nào thì khỏi? Nếu cả đời không thể trở lại?….
(=皿=)Hiện tại nghĩ mấy chuyện siêu việt ấy làm gì a! Trực tiếp ngoan ngoãn làm con của tên kia là được đi!
Vấn đề này phải suy nghĩ kỹ nga.
Trở lại số 16 Tinh Nguyệt Uyển, lập lại đúng quá trình lúc nãy trốn khỏi nhà, mèo đen liền hai ba cái nhảy lên ban công nhà Hà Nghiên Luật, lắc mình theo cửa sổ phòng bếp đi vào, khẽ giật mình khi nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Hà Nghiên Luật.
Anh đã về đến nhà, hơn nữa xem ra đã phát hiện mèo đen không có ở nhà, bộ dáng bi thương hoàn toàn hiển lộ. Chắc là đã tìm qua một vòng rồi, đầu tóc của anh có chút hỗn độn, một phần tóc còn bị lệch sang một bên. Nút áo cũng bung tới cái thứ ba, ánh mắt hoảng loạn bất an.
Diệp Dịch Hành không hiểu sao bắt đầu đau lòng, ngồi xổm trên bệ cửa phòng bếp, nhẹ nhàng mà kêu một tiếng: “Meo “
Đột nhiên quay đầu lại, Hà Nghiên Luật cùng cặp mắt mèo xanh như bảo thạch cùng nhìn nhau, Diệp Dịch Hành nháy mắt cảm thấy được con ngươi sáng bừng lên, vẻ mặt u ám lập tưc bay biến. Nhưng mà, tâm tình hưng phấn kia cũng chỉ là nhoáng lên một cái liền tiêu thất, đối phương hai bước hướng lại tiểu sinh linh mới vừa làm anh lo lắng kia, cả giận nói: “Tiểu Hắc!”
“Meo” Diệp Dịch Hành ngoan ngoãn kêu lên một tiếng, rũ đầu xuống: còn sống còn sống a, không cần khẩn trương như thế….
“Một mình trốn đi! Ruồng bỏ ba ba! Phải bị tội gì!” Hà Nghiên Luật trừng mắt lạnh, ánh mắt lại lượng lượng như trước, một tay chống nạnh, một tay nắm chân trước của mèo đen lắc lắc, hùng hổ giáng cho Diệp Dịch Hành một cái tội danh.
Diệp Dịch Hành hai mắt trắng dã, đứa ngốc này lại muốn đảo điên hình tượng hoàn mỹ của chính mình sao.
“Ba ba rất lo lắng! Hậu quả rất nghiêm trọng!” Thấy mèo nhỏ không có ý tứ tự kiểm điểm bản thân, Hà Nghiên Luật tăng lực đạo ở tay, gắt gao bắt lấy bả vai mèo đen, Diệp Dịch Hành thậm chí còn cảm thấy có chút đau.
“Meo” cha thủ hạ lưu tình a! (==)
“Không cho nhóc ăn cơm! Nhịn đói đi!”
Hoàn hảo anh đây đã được Dương Khúc cho ăn no …
“Giam vào phòng tối tự kiểm điểm một giờ! !”
(=皿=) Cái gì! ! Diệp Dịch Hành bắt đầu liều mạng giãy dụa, baba nói cái gì vậy a! !
Hà Nghiên Luật đi xung quanh tìm phòng tối, chỉ là nhà của anh cho dù là toilet cũng có một cái cửa sổ rất lớn, lấy ánh sáng rất tốt. Dạo qua một vòng, không tìm được “ngục giam” thích hợp, mèo đen tuy rằng giãy dụa điên cuồng nhưng cũng không có cào anh, Hà Nghiên Luật có chút mềm lòng.
Lúc tìm không thấy Tiểu Hắc, khổ sổ, thương tâm, thất lạc… Cảm thấy được chính mình bị ruồng bỏ. Nhưng mà, khi nhìn thấy nó khỏe mạnh lại xuất hiện trước mắt, anh liền lập tức an lòng, chính anh cũng không thể giải thích loại cảm giác sợ cô độc lại mãnh liệt đến vậy.
Mềm lòng nhưng miệng còn chưa có mềm, đang lúc Diệp Dịch Hạnh cho rằng mình có thể thoát được cửa ải này, Hà Nghiên Luật cầm lấy mèo đen tiếp tục uy hiếp: “Không có phòng tối thì còn có hòm tối a! Hừ!”
(=皿=) Ba ba đâu cần thù dai như vậy! Anh đây chỉ là đi ra ngoài đi bộ một vòng! Có cần dễ giận như vậykhông!
“Meo! ! ” Diệp Dịch Hành kháng nghị kêu lên một tiếng.
“Về sau chỉ có thể theo ba ba đi ra ngoài! Bên ngoài rất nguy hiểm!”
Ba ba nha tính độc chiếm thật đúng là mạnh quá đi mà! Diệp Dịch Hành ngoài miệng oán giận, tâm lại phù phù phù phù kích động, cậu bị anh đòi giam lỏng nhưng lòng lại cảm thấy thỏa mãn, không thể giải thích.
“Nghe hiểu sao?!” Hà Nghiên Luật tóm chặt lấy cái lỗ tai cậu giáo huấn.
“Meo meo” nghe hiểu, nghe hiểu !
Diệp Dịch Hành trong lòng rối rắm vạn phần, nếu như là mèo bình thường, khẳng định không phân biệt tốt xấu liền cắn hoặc cào người, có như cậu đây ôn nhu như thế sao! Hà Nghiên Luật anh cái đồ tùy hứng lại kiêu ngạo!…
Nhìn biểu hiện chịu thua của mèo đen, Hà Nghiên Luật rốt cục có chút hết giận, vỗ vỗ đầu nó, nói: “Ba ba mua cho nhóc đồ ăn ngon…”
Diệp Dịch Hành híp mắt, không biết là ai mới vừa rồi còn nói là không cho tôi ăn cơm a…
Nhìn người nào đó thực “vui thích” nhìn cái gói to màu da cam ngay tại cửa – thức ăn dành cho mèo con, ánh mắt tinh tinh lượng lượng: “Xem! Mèo con thích nhất là vị cá hồi nga!”
…
…
Không để đại não mèo đen kịp xử lý, Hà Nghiên Luật đã kích động chạy tới, cắt miệng túi đổ ra mấy khỏa bánh bích quy hình gì đó ra——
“A? Là hình cá nhỏ!… Tiểu Hắc ngươi có thể nhìn ra là cá sao? Thức ăn mèo cư nhiên lại làm có trí tuệ như vậy a!”
Cái gì trí tuệ! Mèo bình thường có thể biết là hình con cá sao! Anh đây có thể nào trí tuệ giống vậy a?! Sát!
“Mau tới đây, nếm thử!” Hà Nghiên Luật vẫy tay, thấy mèo đen vẫn không nhúc nhích, tại trên ghế salon ngồi xổm, liền chủ động đi qua, vươn ra lòng bàn tay đầy bánh bích quy hình dạng cá nhỏ nhiều màu sắc.
Diệp Dịch Hành nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác, ông đây làm sao có thể ăn thức ăn dành cho mèo! Nói ra thì đây toàn là thực phẩm hóa học không nha! Còn có, nếu đám này được làm từ cá chết gà chết rồi mới trải qua loại hóa học gia công xử lý thì sao a! Hà Nghiên Luật! Con của anh cũng không phải là mèo bình thường a a a!!!!
Hà Nghiên Luật có chút buồn bực nhìn vẻ mặt chán ghét của mèo đen, có điểm ai oán hỏi: “Nhóc không thích sao?”
Vô nghĩa! Ông đây cũng không phải là mèo thật! Huống chi ông đây mới vừa ăn hai mẻ cá tươi, làm sao còn có thể muốn ăn cái thành phần giả cá không rõ ràng kia!
“Ông chủ ở cửa hàng thú nói rõ ràng nói thức ăn mèo này bán đắc nhất mà!…. Gạt người…” Hà Nghiên Luật than ngồi ở trên ghế salon, vô lực tìm cái điện thoại di động của mình, vỗ vài cái nằm vật xuống ghế salon bắt đầu gọi điện thoại.
Diệp Dịch Hành ở một bên nhìn anh, một bên thuận thế nằm úp sấp lên người nào đó còn hưởng thụ cảm giác được anh vuốt ve cái lưng. Chẳng lẽ Hà Nghiên Luật muốn gọi điện thoại phàn nàn cửa hàng thú nuôi sao?
“Uy, Văn Hạnh…”
…
“Mèo thích ăn cái gì?”
…
“Ngày hôm qua ở sinh nhật Dương Khúc mang về.”
…
“A, nói không rõ rồi…”
…
“Được, vậy lát nữa cậu tới đây đi.”
(=皿=) Nhanh như vậy mà tiểu tình nhân của Dương Khúc đã tới chơi sao?