Biên Nhược Thủy

Chương 102: Chương 102: Về nhà [1]




Liên tiếp năm ngày, tôi đều bận rộn ở công ty T, không có thời gian nói chuyện cùng Biên Nhược Thủy. Tự em đi xe bus đi học, còn tôi đi xe đưa đón của công ty. Ở chỗ làm bao luôn bữa ăn, cho nên sau khi bận rộn trở về, tôi trực tiếp tắm rửa đi ngủ.

Chúng tôi nhìn như hài hòa, kỳ thật tồn tại nguy cơ không nhỏ. Biên Nhược Thủy hẳn là hết giận, chỉ là không có cơ hội nói chuyện với tôi, ngẫu nhiên nhìn thấy tôi đã nhắm mắt ngủ, sẽ vội vàng tắt đèn, leo lên giường cùng ngủ. Đến buổi sáng, khi tôi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thì bên cạnh đã không có người.

Khó khăn nhất là khoảng thời giắn trước khi ngủ, trước kia chúng tôi đều là ôm nhau ngủ, ngủ không được sẽ nói chuyện phiếm, nghe một chút nhạc. Hiện tại khoảng không giữa hai người có thể để xe hơi chạy qua. Mỗi lần chiến tranh lạnh, nếu em không chủ động thì tôi cũng lười nhắc đến, hơn nữa lần trước tôi nghẹn đến khó chịu, còn em vẫn làm như chẳng có gì.

Sau khi hoạt động của công ty T chấm dứt, Trương Kỳ Kỳ muốn tôi mời cô ta ăn kem, tôi vốn tưởng chỉ cần tới tiệm mua là xong, ai ngờ cô ta lại chọn một vị trí tốt ngồi xuống, vỗ vỗ sô pha bên cạnh, muốn tôi ngồi.

Đại khái cô ta cảm thấy tôi vừa thi vào đại học, nên rất rỗi rãnh, không có chuyện gì làm, nên ở chỗ này hào hứng bừng bừng trò chuyện cùng tôi về những chuyện đã xảy ra trong 2 năm qua – quen bạn trai thế nào, tại sao lại chia tay, buồn khổ thế nào, nghe đến nổi lòng tôi mốc meo, nhưng không biết nên cự tuyệt thế nào. Cuối cùng nhìn thời gian đã muộn, liền gửi tin nhắn cho một thằng bạn, bảo nói gọi lại cho tôi gấp.

“Mẹ, con lập tức về nhà ngay.” Tôi gật gật đầu như thật.

“Ách… Mày gọi ai đó…”

Tôi nhanh chóng cúp điện thoại, lên tiếng chào tạm biệt Trương Kỳ Kỳ, liền 3 chân 4 cẳng nhanh rời đi. Khi về tới nhà cũng đã hơn 9 giờ, tôi đẩy cửa ra, liền nhìn Biên Nhược Thủy đang ngồi thất thần một mình trên ghế salon.

“Thực xin lỗi, có hẹn nên về trễ.” Tôi cố ý hắng hắng giọng.

Sắc mặt Biên Nhược Thủy biến đổi, hướng tôi nói: “Không có gì, em cũng vừa trở về.”

Tôi cũng lười vong vo, trực tiếp đi đến trước người em, ngồi xổm xuống nhìn thẳng em hỏi: “Xin hỏi ngài bận việc gì thế?”

“Mấy ngày nay, em vẫn luôn về muộn, chỉ tại anh về còn muộn hơn em, nên không biết đó thôi.”

Tôi ngẩn người, trong lòng lập tức nổi giận, tay của tôi chuyển từ chân của em lên đến trên mặt em, cắn răng hỏi: “Anh hỏi em đi đâu?”

“Thầy dạy bù cho em, miễn phí, bởi vì em học yếu quá.”

Biên Nhược Thủy nói xong, liền đứng dậy đi vào phòng. Trong lòng tôi vòng vo mấy vòng, lập tức có chút băn khoăn, mấy ngày nay tôi cơ bản không có thời gian quan tâm tới em. Kỳ thật vì chuyện nhỏ mà cãi nhau lâu như vậy, có đôi khi nhìn em trở nên trầm mặc ít nói, trong lòng tôi cũng rất khó chịu.

Muốn đi vào phòng, nắm lấy tay em, cùng em hòa giải, kết quả lại nhìn thấy em đang chăm chú đọc sách, tôi cũng không đành lòng quấy rầy. Cứ nằm chờ chờ, cũng không biết ngủ từ khi nào.

Tôi mơ một giấc mộng – mơ thấy mẹ tôi đột nhiên ra đi, khi tôi trở về thì chứng kiến ba tôi đang đốt vàng mã. Tôi gào khóc lên, chạy thẳng vào nhà xem mẹ có còn không, thì được ba tôi cho biết đã sớm hạ táng.

Tôi ở trong cực độ thống khổ mà tỉnh lại, lúc này mới thở phào một hơn, may mắn chỉ là mơ. Trong phòng tối đen như mực, mặt Biên Nhược Thủy gần trong gang tấc, ngủ đến yên bình, tay của tôi đặt ở trong chăn của em.

Trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, không biết phải làm sao, tôi duỗi cánh tay ra, ôm lấy Biên Nhược Thủy, em bị đánh thức, dùng sức mở mắt ra nhìn tôi.

“Anh mơ thấy mẹ anh chết.” Tôi nói.

Biên Nhược Thủy sờ sờ gáy tôi, nói: “Mộng bao giờ cũng khác sự thật, do anh quá nhớ dì thôi, ngày mai về thăm nhà một chút đi.”

“Ân!” Tôi gật gật đầu, gối đầu lên trên ngực Biên Nhược Thủy.

Hai người dán chặt vào nhau, rất nhanh tôi đã bình tỉnh trở lại, thân thể cũng bắt đầu có phản ứng.

Tôi chậm rãi cởi quần áo ngủ của Biên Nhược Thủy ra, một bên vuốt ve khắp người em, một bên hôn lên môi em. Tôi hôn có chút điên cuồng, Biên Nhược Thủy hô hấp cũng trở nên dồn dập, 5 ngày nay cũng khiến cho tôi nhịn đến khó chịu, cho nên động tác liền trở nên có chút sốt ruột.

“Nhanh để anh đi vào, chặt muốn chết …” Tôi vừa nói, vừa thở hồng hộc, vừa tách chân em.

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, nếu là bình thường, tôi nhất định sẽ mắng một câu, sau đó tắt máy. Chính là hiện tại, điện thoại gọi đến muộn như vậy, có phải giống y như tôi đã suy nghĩ, đã xảy ra chuyện gì đó bất trắc …

“Alo, Tống Thiên Lộ? Ha ha… Ngủ chưa? Em mất ngủ … Ai…”

Biên Nhược Thủy cũng nghe được từ trong điện thoại truyền ra một giọng con gái, tôi thở dài một hơi, sau đó hét lên ‘ngủ rồi’, liền cúp điện thoại.

“Ai?” Biên Nhược Thủy nhỏ giọng hỏi.

Tôi thở phào một cái, vẫn thành thật trả lời, “Trương Kỳ Kỳ…”

Tuy trong phòng không có bật đèn, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra sắc mặt Biên Nhược Thủy biến hóa. Đích xác, đã muộn như vậy mà còn gọi tới thì không còn gì để nói.

Tôi định tiếp tục xâm chiếm Biên Nhược Thủy, em lập tức có chút không phối hợp. Hạ thân của tôi cương đến khó chịu, nên đành phải thỏa hiệp, hướng Biên Nhược Thủy cầu khẩn: “Tiểu Thủy, anh sai rồi, thật sự không có gì, tại cô ta rãnh quá … anh nhớ em, nhớ đến muốn chết …”

Thấy Biên Nhược Thủy có chút dao động, tôi lập tức bắt lấy cơ hội, liếm tới nơi mẫm cảm nhất của em, dùng miệng bao lấy nó, phun ra nuốt vào lấy lòng nó. Quả nhiên, em liền thoải mái đến quên trời quên đất, nắm chặt lấy tay tôi.

“Em cũng nhịn đến hỏng rồi đi?” Tôi ngẩng đầu nhìn em cười xấu xa.

Biên Nhược Thủy nghiêng đầu sang chỗ khác, tựa như khinh thường lời trêu chọc của tôi, tôi sờ sờ gương mặt nóng hổi của em.

“Mấy ngày trước, sao lại giận anh?” Tôi cố ý ngừng lại.

Biên Nhược Thủy không dám mở miệng nói chuyện, đại khái là sợ thanh âm biến vị, tôi còn cố ý trêu chọc em, dùng hàm răng gặm nhẹ nhẹ lên nơi mẩm cảm kia. Em lập tức hừ một tiếng đầu hàng, nói: “Không biết, chỉ là khống chế không nổi chính mình… A… Đừng cắn…”

Năm ngày tích góp từng tí một nhiệt tình ở trong đêm nay hoàn toàn bạo phát, tôi cũng không biết mình làm bao nhiêu lần, chỉ biết trời đã muốn gần sáng, Biên Nhược Thủy không ngừng khóc nức nở, van cầu tôi tha cho em: “Còn phải đi học, đủ rồi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.