Sáng sớm hôm sau, tôi bắt xe bus về nhà, trước đó tôi ghé tiệm thuốc mua một ít thuốc bổ, cùng vài thứ thích hợp cho người trung niên.
Đột nhiên tôi cảm giác mình không giống như đi về nhà, mà giống như đi thăm người thân. Có lẽ do tâm lý áy náy của tôi tác động, nên tăng thêm một tia lạ lẫm cùng cảm giác sợ hãi.
Vốn tưởng rằng về nhà vào buổi sáng sẽ không có ba mẹ tôi ở nhà, ai ngờ lúc tôi trở về lại phát hiện cửa nhà mở rộng. Trong nhà có tiếng nói chuyện, hơn nữa không chỉ một người.
Tôi căng thẳng trong lòng, trực tiếp đi vào, liền nhìn thấy dì hai của tôi đang rót nước uống. Dì nhìn thấy tôi liền vô cùng cao hứng, không biết hướng ai nói một câu, “Thiên Lộ đã trở lại.”
Tiếp đó, từ trong phòng bước ra bốn năm người, đều là những bà con xa ít lui tới. Tay của tôi có chút run rẩy, đem túi lớn túi nhỏ đặt hết lên mặt đất
“Sao mọi người đều đến đây?” Tôi nghi hoặc hỏi.
Dì hai vừa ăn bánh ngọt vừa nói nên có chút không rõ: “Mẹ con… Làm giải phẫu, mới ra viện, chúng tôi tới thăm…”
Giải phẫu? Sắc mặt tôi trắng nhợt, nhanh chóng đi về phía phòng ngủ của mẹ. Dì hai liền nhỏ giọng ngăn cản, nói: “Đừng vào, mới vừa ngủ, miệng vết thương vẫn cứ đau, thật vất vả mới ngủ được.”
“Vì sao lại mổ a?” Tôi gấp đến độ đầu chảy đầy mồ hôi.
“Cái này…” Dì hai xấu hổ cười cười, lại nhìn những người khác, những người đó cũng là biểu tình nói không nên lời.
Tôi đại khái đoán được vài phần, liền nói với dì hai: “Không có việc gì, con đều đã lớn, còn có gì không biết chứ!”
“Con nít ngày nay cái gì cũng hiểu.” Dì ba cảm thán cảm thán.
Cuối cùng một đồng nghiệp nữ của mẹ tôi lên tiếng: “Mẹ con bị u sơ tử cung, mấy ngày hôm trước vừa cắt bỏ. Mẹ con nói – vừa lúc con ở lại nhà bạn học, nên cũng không muốn cho con biết, sợ con lo lắng…”
“A…” Trong lòng tôi xem như miễn cưỡng thở phào một hơi, tuy tôi không biết đó là bệnh gì, nhưng ít nhất cũng biết hiện tại mẹ tôi không có gì đáng ngại.
Những bà con kia cùng đồng nghiệp của mẹ ngồi ở bên ngoài nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng hỏi thăm tôi vài câu, hỏi tôi có bạn gái chưa? Tôi nào có tâm tình, chỉ trả lời qua loa. Chờ đợi căn bản là một sự giày vò, tôi không ngừng đi tới đi lui trước cửa phòng ngủ của mẹ.
“Con nói nhỏ một chút, vào đi, không có việc gì…” Dì hai hướng tôi phất phất tay.
Tôi đẩy thật nhẹ cửa phòng ngủ ra, sau đó điểm mũi chân đi vào. Trên mặt mẹ tôi không hề có chút huyết sắc, vừa nhìn thấy mẹ như thế, mũi tôi liền chua sót. Tôi nhớ cách đây vài ngày, khi mẹ đến thăm tôi, lúc ấy mẹ rất có tinh thần, hiện tại lại vô cùng tiều tụy
Hiện tại ngẫm lại, tôi thấy mình rất khốn nạn, tôi hẳn nên thường xuyên về thăm ba mẹ, vốn chính tôi làm ra chuyện khiến cho bọn họ không thể nào tiếp nhận, lại còn muốn mẹ của mình phải mang theo khuôn mặt tươi cười đến thăm mình.
Mẹ của tôi hình như đã tỉnh, vừa mở mắt ra nhìn thấy tôi, có một tia kinh ngạc.
“Tại sao là con? Mẹ tưởng là dì Hai.”
“Đánh thức mẹ à?” Ta nhỏ giọng hỏi.
Mẹ của tôi cười cười, khàn khàn nói: “Không có, vẫn luôn không ngủ được, đám người kia ồn ào quá, nếu mẹ không giả vờ ngủ, họ làm sao chịu đi ra ngoài!”
“A… Ba con đâu?”
“Ba con xin nghĩ 1 tuần, hiện tại phải đi làm lại.”
Tôi gật gật đầu, cũng không biết hỏi gì nữa, mà cũng sợ thân thể mẹ còn yếu, không dám nói nhiều. Nhìn trong phòng bày đầy gói to hộp nhỏ, cùng các giỏ quà, nghĩ mẹ tôi bị bệnh nhiều ngày như vậy, hiện tại tôi mới biết, trong lòng rất khốn khổ.
“Mẹ, con về đây ở vài ngày, nhân thể chiếu cố mẹ.”
Nói ra lời này, tôi cũng đã căn nhắc một phen, vì tôi biết ba của tôi không có khả năng sẽ cho Biên Nhược Thủy tới đây. Cho nên còn lại vài ngày nghỉ ít ỏi, cũng chỉ đành hy sinh. Dù sao sau này còn vô số ngày nghỉ, hiện tại mẹ tôi bị bệnh, cần được chăm sóc mới là quan trọng.
Mẹ của tôi rõ ràng rất cao hứng, lại vẫn không quên châm chọc tôi: “Con mà cũng biết chăm sóc người khác sao, con cứ về đi, bệnh của mẹ từ từ sẽ ổn.”
Tôi nhếch khóe miệng, cố ý nói: “Con đi đây, dù sao mẹ cũng không chào đón con.”
Tôi chỉ đùa một chút, không nghĩ tới lại nhìn thấy sắc mặt của mẹ có chút thay đổi, loại ánh mắt nôn nóng vội vàng của mẹ khiến cho lòng tôi chấn động. Trước kia tôi quá vô tâm sao? Cũng chưa từng chú ý đến sự tồn tại của mình lại quan trọng với mẹ như vậy. Khi còn bé thì sợ ba mẹ vứt bỏ mình, lớn lên rồi thì ba mẹ lại sợ mình rời đi.
“Mẹ, thực xin lỗi…” Tôi nhịn không được cất tiếng xin lỗi.
Mẹ của tôi thở dài, cố sức nói: “Với mẹ mà còn nói xin lỗi à, con… Aizzz… Thật đúng là đã lớn, sống ở bên ngoài vẫn tốt chứ?”
“Có tốt mấy cũng không tốt bằng ở nhà.”
Thế nên có thể tiếp nhận Biên Nhược Thủy vào nhà thì càng tốt hơn. Bất quá những lời này tôi không dám nói.
“Vậy thì ở lại nhà vài ngày đi, con cũng sắp khai giảng rồi, có gì cần thì tự mình chuẩn bị đi. Đừng sợ tốn tiền, con như vậy, tiền chúng ta kiếm được còn ý nghĩa gì nữa …”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, nghỉ ngơi thật tốt a, không cần lo cho con.”
Mẹ của tôi muốn xoay người, nhưng di chuyển có chút khó khăn, tôi mau chóng đi qua giúp mẹ. Vừa cử động một cái, đã khiến mẹ tôi đau đến mặt mũi trắng bệch, tôi nhìn thấy thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Mẹ tôi nhắm mắt lại không nói gì nữa, ngẫu nhiên miệng vết thương nhói đau, mẹ tôi cau mày chịu đựng. Tôi vừa thấy mẹ tôi hít khí, cả người liền ngồi không yên, ở bên cạnh lo lắng suông. Hơn 1 giờ trôi qua, cái mông của tôi cơ hồ không dám nhúc nhích khỏi ghế.
Về sau mẹ của tôi hình như ngủ thật, tiếng hít thở đều đều truyền đến, trên trán còn lưu lại mồ hôi, cũng không biết đã bao ngày mẹ không được ngủ ngon. Lần trước, cánh tay của tôi chỉ bị thương một chút, vậy mà đau đến mấy ngày không ngủ được. Huống chi mẹ của tôi bị cắt bỏ gì đó khỏi thân thể, cũng không biết lúc vừa giải phẫu xong sẽ đau đến mức nào.
Tôi thở dài một hơi, nhẹ nhàng đi ra ngoài, lên tiếng chào hỏi những bà con kia. Dì hai nói cho tôi biết – ở nhà có mời một bảo mẫu, những ngày này vẫn luôn chiếu cố mẹ tôi. Khi tôi tới cũng không để ý, cho rằng chỉ là một trong những người bà con, lúc này người đó đã đi mua thức ăn, những người này sẽ ở lại ăn trưa ở nhà chúng tôi.
Ba của tôi giữa trưa không trở về, mọi người ăn cơm rất náo nhiệt, giống như có người kết hôn vậy. Tôi một ngụm cũng nuốt không trôi, bảo mẫu hầm canh cho mẹ tôi uống. Mẹ tôi ăn cũng không ngon miệng, chỉ miễn cưỡng uống một ngụm nhỏ.
Ăn canh xong, mẹ tôi tựa ở trên giường nhìn tôi, tựa như đã nhiều năm chưa gặp lại vậy. Tôi nắm chặt điện thoại đợi thật lâu, rốt cục nhịn không được nói: “Mẹ, con ra ngoài gọi điện một chút, lập tức trở về … Con muốn báo cho tiểu Thủy một tiếng …”
“Đi đi …” Mẹ tôi nhìn tôi cười.
Tôi nhẹ nhàng đi ra ban công, gọi điện cho Biên Nhược Thủy. Hình như em vẫn luôn chờ tôi gọi, chuông vừa treo một tiếng đã được kết nối.
“Alo…”
Tôi hít một hơi, có chút áp lực nói: “Tiểu Thủy, mấy ngày tới, anh không thể về nhà, anh …”
Bên kia truyền đến thanh âm Biên Nhược Thủy hơi lo lắng, “Sao vậy? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có, mẹ anh vừa giải phẫu, mới ra viện, anh muốn chăm sóc mẹ vài ngày.”
“A… dì bị bệnh, vậy anh không nên trở về, anh phải ở đó chăm sóc dì cẩn thận a.”
“Vậy em…” Tôi muốn nói lại thôi, không biết làm sao mở miệng nói em không cần phải đến thăm, bởi vì tôi biết em nhất định là muốn tới thăm mẹ tôi, nhưng tôi sợ ba tôi …
“Em hiểu mà, em sẽ không đi … Anh chuyển lời của em đến dì là được rồi …”
Tôi nghe lời em nói, thậm chí có thể hình dung ra biểu tình khổ sở của em. Trái tim như bị cắt một nhát, loại đau lòng này không sao diễn tả được. Tôi biết Biên Nhược Thủy rất muốn đến thăm mẹ tôi, nhưng bởi vì tôi sợ mẹ tôi có thể bị kích thích hay là sau này ba tôi biết được sẽ gây ầm ĩ, liền ích kỷ tước đoạt quyền lợi của em.