Tác giả: Ngư Mộng Ngư
Sau khi trở về Tiêu gia, Tiêu Điềm trăm triệu lần không nghĩ tới cậu sẽ bị giam lỏng.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Đến ngày thứ bảy cậu rốt cuộc mới gặp được cha, mẹ kế và em trai.
Một nhà ba người bọn họ vừa cười vừa nói bước vào cửa, đây là mới vừa nghỉ phép đi du lịch nước ngoài về.
Năm năm không gặp, cha cậu nhìn thấy mặt Tiêu Điềm lập tức nhíu mày, “Tại sao gầy như vậy?”
Tiêu Điềm bị chính cha mình nói ý ghét bỏ mà đau lòng, cậu mới về mấy ngày đã gầy xuống bảy cân, chẳng lẽ cậu muốn như vậy sao? Vốn dĩ cậu sống ở trấn nhỏ quá tốt, là ai đi phá hỏng cuộc sống của cậu chứ?
Ông ta thấy cậu gầy mà không thấy cậu rõ ràng càng tiều tụy hơn, cậu như vậy ông ta không ưa sao?
Mẹ kế giả tạo cười, “Ai da, nhìn bảo bối đáng thương nhà chúng ta này, nhân lúc còn mấy ngày phải nhanh kêu dì Lý làm đồ ăn phong phú một chút, tẩm bổ cho con.”
Tiêu Điềm cảm giác muốn ói, mẹ kế còn mặc một cái váy đi biển lộng lẫy, như không tiếng nào mà khoe với cậu cả gia đình họ vừa mới đi chơi có bao nhiêu vui vẻ, cậu so với người ngoài không có gì khác nhau.
Ánh mắt em trai mãnh liệt dán lên người Tiêu Điềm, trong mắt toàn là sự ghen tỵ, nhịn không được mà nghĩ trong lòng: Tại sao Tiêu Điềm còn đẹp hơn trước kia? Đi tới thành phố khí hậu ác liệt kia mà anh ta không hề xấu đi chút nào!
Tiêu Điềm lạnh nhạt chào hỏi ba người này rồi quay về phòng.
Cách hôn lễ còn một tuần, cha sợ cậu bỏ trốn nên từ khi về nhà lúc nào cũng có vệ sĩ, mỗi ngay thay phiên một phút cũng không rời canh giữ ngoài cửa phòng cậu.
Hôm đó trong điện thoại ông ta còn nói với cậu rằng: “Làm như vậy là vì bảo vệ an toàn cho người thân cậu, cậu có biết bao nhiêu người muốn gả vào Kỳ gia hay không, bọn họ hận không thể bắt cậu đi, sau đó thay thế cậu.”
Thời khắc kia Tiêu Điềm thật hy vọng chuyện đó là sự thật.
Còn năm ngày nữa là đến hôn lễ, Tiêu Điềm cảm thấy bản thân sắp điên tới nơi rồi, đã liên tục mười ngày cậu không ra khỏi phòng, chỉ có thể mở cửa sổ hít thở không khí bên ngoài, ban ngày không yên dẫn đến tối ngủ không ngon, cậu vẽ ra một bức so với một bức càng quỷ dị, khủng bố.
Cha cậu thấy như vậy, sợ đến lúc kết hôn sẽ khiến Kỳ Kha Viễn nghĩ hắn đang cưới một người điên, như vậy nếu chọc Kỳ gia không vui, bọn họ tùy ý nhíu mày một cái là có thể làm Tiêu gia gặp khó khăn.
“Ừ, vậy đi theo Đình Đình ra ngoài chơi đi.” Ông ta cân nhắc lợi hại, thời điểm quan trọng này nhất định không được làm tinh thần Tiêu Điềm thất thường, đợi Tiêu Điềm gả qua Kỳ gia rồi hãy điên cũng không muộn.
Tiêu Điềm vừa nghe thấy, ánh mắt ảm đạm vô thần bỗng nhiên sáng lên, có thể đây là cơ hội duy nhất của cậu, có thể trốn thoát hay không phải xem lại tạo hóa của cậu rồi.
Tiêu Đình chán ghét trắng mắt liếc Tiêu Điềm một cái, hắn hẹn đám bạn định đi hộp đêm chơi, Tiêu Điềm so với hắn càng đẹp mắt, sự chú ý của bọn họ còn không dồn vào Tiêu Điềm sao?
Nhưng mà…
Tiêu Đình lạnh lùng cười nhìn Tiêu Điềm, nghĩ tới chỗ như hộp đêm kia, Tiêu Điềm ngu ngốc này không bị người ta ăn mới là lạ.
“Được thôi, để con dẫn anh đi giải sầu.” Tiêu Đình ôm cánh tay Tiêu Điềm, ngoan ngoãn nói, trước mặt cha mẹ hắn luôn là hình tượng con ngoan.
Cha Tiêu vừa lòng gật gật đầu nhưng không quên quở trách Tiêu Điềm, “Nhìn em trai cậu xem, so với cậu hiểu chuyện hoạt bát hơn nhiều.”
Tiêu Điềm cúi đầu không hé răng, chỉ có cậu mới biết được tính cách đứa em này từ nhỏ đã ác độc vô cùng.
Nửa tiếng sau, Tiêu Điềm căng thẳng đi theo Tiêu Đình vào hộp đêm danh tiếng nhất thành phố.
Đúng như suy nghĩ của Tiêu Đình, khi Tiêu Điềm xuất hiện nhất định sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt, thậm chí có người hướng về phía Tiêu Điềm huýt sáo.
“Tới đây, tới đây, mọi người đều phải kính anh trai tôi mấy ly.” Tiêu Đình cầm bình rượu, không có ý tốt nói với đám người.
“Tôi không uống rượu.” Tiêu Điềm che lại ly rượu trước mặt, ngăn cản Tiêu Đình đang có ý đồ rót rượu cho cậu.
“Chậc, che gì mà che.” Tiêu Đình đẩy tay Tiêu Điềm ra, một bên ào ào rót rượu, “Đây đều là bạn bè của tôi, anh không nể mặt tôi phải không?”
Có người thấy thái độ Tiêu Đình như vậy cũng bắt đầu ồn ào theo, “Không nể mặt em trai cũng được, nhưng chẳng lẽ cậu coi thường chúng tôi sao?
Tiêu Điềm hồi hộp lòng bàn tay đều đầy mồ hôi, bên cạnh bị hai người đàn ông áp sát, dù chỗ này tối tăm nhưng cậu vẫn cảm nhận được ác ý trong mắt bọn họ.
“Tới, uống với tôi trước.”
Người ngồi bên trái Tiêu Điềm chạm ly với cậu, chớp mắt uống cạn ly rượu, lập tức tiếng trầm trồ khen ngợi xung quanh vang lên, tầm mắt uy hiếp đều tập trung trên mặt Tiêu Điềm, ý là, cậu không uống thử xem.
Tiêu Điềm không còn cách nào, hơi run rẩy bưng ly rượu, đưa tới bên miệng nhấp một ngụm nhỏ lập tức muốn ói.
“Uống nhanh đi.” Tiêu Đình chờ không kịp đẩy ly rượu rót vào miệng Tiêu Điềm, Tiêu Điềm cố gắng trốn tránh, rượu cay nóng theo khóe miệng chảy vào cổ áo.
Người xung quanh thấy một màn như vậy, hô hấp không khỏi nặng thêm vài phần.
Tiêu Điềm bị ép uống hơn nửa ly rượu tràn đầy, còn lại đổ hết lên người cậu.
Tửu lượng Tiêu Điềm căn bản bằng không, cậu khó chịu nôn khan vài cái, sau đó chóng mặt muốn ngất xỉu.
Khó chịu bò đến sô pha, Tiêu Điềm nghe thấy Tiêu Đình vậy mà không chịu buông tha cho cậu, “Tới đây, các ngươi thi uống rượu, đêm nay ai thắng thì có thể dẫn cậu ta đi.”
Hết chương 2. (24/9/2021)
Edit: Thỏ Cụp Tai