Tác giả: Ngư Mộng Ngư
Nghe Tiêu Đình ác độc nói như thế, Tiêu Điềm hung hăng nắm chặt bàn tay, đột nhiên cậu muốn chụp bình rượu trên bàn mà đập vào đầu Tiêu Đình.
Đây là người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, em trai cùng cha với cậu vậy mà có ý đồ ác độc hãm hại cậu!
Khiến cậu và Kỳ Kha Viễn kết hôn còn chưa đủ sao? Bây giờ muốn hại chết cậu luôn phải không!
Tiêu Điềm hừng hực lửa giận thiêu đốt trong lòng, cậu chậm rãi vươn tay, nhưng mà làm sao cũng không lấy được bình rượu? Không phải bình rượu nằm ngay trong tầm tay sao?
Ủa? kì lạ, tại sao bình rượu biến thành hai cái rồi?
Đám người Tiêu Đình náo nhiệt thi nhau uống rượu, không ai chú ý tới Tiêu Điềm quơ quơ cánh tay, không ít người dù nghẹn rượu chết cũng phải uống đến cùng để độc hưởng mỹ nhân.
Qua mấy vòng rượu, bọn họ từng người từng người ngã xuống, ngay cả Tiêu Đình cũng say mèm không phân biệt được nam bắc.
Tiêu Điềm nghe động tĩnh của bọn họ ngày càng nhỏ, cậu cố gắng giữ cho đầu óc còn một tia tỉnh táo, bây giờ không ai đứng dậy nổi, cậu không bỏ chạy thì còn chờ lúc nào nữa!
Vì thế Tiêu Điềm gắng gượng chống thân thể mềm mại bò dậy, dưới chân cậu không biết đạp lên bụng ai, nghe người nọ còn nói nhảm trong miệng: “Tới, uống… ta…uống nữa!”
Tiêu Điềm sợ đến run chân, cậu không quản nhiều được như vậy, chỉ theo bản năng hướng cửa mà chạy ra, Tiêu Đình túm cậu lại, cậu phải xoay người dùng sức đẩy ngã Tiêu Đình một phen, sau đó mới mở cửa chạy ra.
Tiêu Điềm cho rằng cậu lập tức có thể thoát khỏi khổ ải nhưng tuyệt vọng cũng theo sát mà đến, phía đầu hành lang bên kia vẫn còn hai vệ sĩ “tận chức tận trách” nhìn cậu!
Vệ sĩ thấy cậu thì chạy nhanh tới, Tiêu Điềm vội vàng xoay người bỏ chạy, nhưng làm sao cậu có thể thoát khỏi hai vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp?
Trừ phi cậu biết thuật độn thổ.
Ngay thời điểm cậu cảm giác vệ sĩ phía sau chỉ cần duỗi tay là có thể bắt được mình, bỗng nhiên Tiêu Điềm chính diện đâm sầm vào ngực một người.
“Ui da!” Tiêu Điềm rên một tiếng, người bị cậu đụng vào vẫn đứng yên còn cậu suýt chút nữa bị văng ngược trở lại.
“Cẩn thận.”
Giọng nói trầm thấp không có bất kì tình cảm nào truyền đến từ đỉnh đầu Tiêu Điềm, đồng thời trên eo cũng được một bàn tay to lớn ôm lấy.
Tiêu Điềm bỗng nghĩ cậu không biết độn thổ chi thuật nhưng mà độn vào lồng ngực kiên cố này chắc là được ha?
Nhất định…được mà?
Nếu không được thì cậu chết chắc.
Cố lên! Tiêu Điềm, mình có thể!
Tiêu Điềm lấy hết can đảm lần nữa nhào về phía trước, hai cánh tay gắt gao ôm chặt eo người ta, đồng thời dùng đầu dụi liên tiếp vào lồng ngực đối phương.
“Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi.” Tiêu Điềm đầu óc mơ hồ đọc thần chú.
“Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi…”
Ủa? Hình như dùng được thật, Tiêu Điềm cảm thấy vệ sĩ phía sau không tới bắt cậu, hơn nữa không khí xung quanh đều trở nên an tĩnh.
Tiêu Điềm vui sướng dựa sát vào lồng ngực ấp áp này, còn có hương nước hoa nhàn nhạt, mùi cologne* cũng thật dễ ngửi, làm cậu muốn cả đời dụi ở đây không đi.
Đắm chìm trong giấc mơ mình tạo ra, Tiêu Điềm không biết tại sao vệ sĩ không tới bắt mình, cũng không biết vì sao không khí xung quanh trở nên an tĩnh lại.
Nếu bây giờ Tiêu Điềm quay đầu lại nhìn sẽ thấy vệ sĩ đã bị hai người áo đen ngăn lại, hơn nữa nhìn trên mặt bọn họ có vẻ rất sợ hãi.
Xung quanh có vài người, cảm xúc đa dạng khác nhau, có ngạc nhiên, có kinh ngạc, cũng có vài người ra vẻ chế nhạo.
Tiêu Đình lảo đảo lắc lư đuổi tới, rống to với hai vệ sĩ, “Hai người làm ăn kiểu gì vậy? Người chạy đi đâu rồi? Nếu ai bắt được chơi hắn, con mẹ nó ai kết hôn thay tôi!”
Hai vệ sĩ liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu với Tiêu Đình, hận không thể chạy tới lấp cái miệng ngu ngốc của nhị thiếu gia.
Tiếng rống làm Tiêu Điền sợ tới mức run run, cậu không muốn kết hôn, không muốn kết hôn với người xấu. Tay người kia ôm bên hông Tiêu Điềm dời đến sau lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Đừng sợ.”
Giọng nói trầm thấp kia lại vang lên trên đỉnh đầu, có điều lần này là ảo giác của Tiên Điềm sao? Dường như nghe có vẻ ôn hòa hơn không ít.
Giây tiếp theo Tiêu Điềm bỗng nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng “A”, cậu bị người nọ bế lên!
Bản năng ôm lấy cổ hắn, Tiêu Điềm ngẩn đầu lên nhìn một cái, ngay sau đó cậu ngây ngốc nở nụ cười, “Thì ra là anh.”
Cười ngốc còn chưa đủ, Tiêu Điềm “bẹp” một phát hôn thật mạnh lên mặt người nọ, “Rốt cuộc cũng gặp lại được anh.”
Tất cả thấy một màn như vậy lập tức kinh ngạc mở to hai mắt mà nhìn, thậm chí có người ngay cả thở cũng không dám. Chỉ có người vừa bị Tiêu Điềm hôn thấp giọng đáp lại, “Ừ.”
Sau đó, sau đó thì sao?
Tiêu Điềm cảm giác mình được bế một đường ra khỏi hộp đêm, ôm vào trong xe.
Tới xe rồi người kia muốn thả cậu vào chỗ ngồi nhưng Tiêu Điềm rầm rì, cậu không vui lắc mông, chính là kiểu sống chết muốn ăn vạ trên người đối phương không xuống.
Tài xế chỉ liếc mắt qua kính chiếu hậu một cái rồi không dám nhìn loạn nữa, ôi mẹ ơi! Lão tổng băng sơn vạn năm của bọn họ bỗng nhiên cưng chiều một tiểu mỹ nhân.
Bạn bè lão tổng đứng ngoài cửa xe, nhìn thấy hình ảnh lửa nóng này, nhịn không được mà trêu chọc: “Kỳ Mộ Viễn, rốt cuộc cây khô nhà cậu cũng gặp mùa xuân rồi hả? Sao lúc nãy mời cậu, cậu còn không muốn tới, bây giờ mới biết tình duyên ở hộp đêm sao? Kích thích không?”
Cửa sổ xe chậm rãi kéo lên, ngăn cản bạn bè hắn tiếp tục xem kịch vui.
“Lái xe.” Kỳ Mộ Viễn nói.
“Thì ra anh tên là Kỳ Mộ Viễn.” Tiêu Điềm ôm cổ Kỳ Mộ Viễn, hai chân vui vẻ lắc qua lắc lại.
Khóe miệng Kỳ Mộ Viễn hơi cong lên, vậy rốt cuộc con ma men này có biết hắn hay không?
“Tên nghe thật quen tai.” Tiêu Điềm nghiêng đầu suy nghĩ, hình như còn có một người tên kỳ cái gì viễn nữa thì phải? Nhưng người kia là người xấu.
Trợ lí ngồi phía trước nhanh chóng làm sáng tỏ lai lịch của Tiêu Điềm cho Kỳ Mộ Viễn, cậu ta quay đầu cẩn thận nói với Kỳ Mộ Viễn: “Đây là Tiêu gia đại thiếu Tiêu Điềm, vừa rồi ồn ào là nhị thiếu gia Tiêu Đình. Tiêu Điềm là con cả do vợ trước sinh, từ nhỏ không được yêu thương, nhị thiếu do Tiêu phu nhân hiện tại sinh, là hòn ngọc quý trên tay nhà họ.”
“Hức hức… từ nhỏ không có ai thương em.” Tiêu Điềm cũng nghe trợ lí nói, trong lòng khổ sở, nước mắt nói đến là đến.
Trợ lí ngạc nhiên chớp mắt một cái, sau đó yên lặng xoay người, mình vừa thấy gì? Có phải mắt mình bị hư rồi không? Đại thiếu lạnh lùng nhà mình vậy mà đang dỗ Tiêu Điềm như con nít!
Kỳ Mộ Viễn vỗ vỗ sau lưng Tiêu Điềm, một lát sau đã dỗ cậu ngủ rồi, hắn nhẹ nhàng lau khóe mắt ẩm ướt của người trong ngực, nhỏ giọng hỏi trợ lí, “Tiêu gia? Có phải nhà họ với Kỳ Kha Viễn…”
“Nếu ai bắt được chơi hắn, con mẹ nó ai kết hôn thay tôi!”
Kỳ Mộ Viễn vừa nói, bên tai lại vang lên lời Tiêu Đình, hắn đại khái đã biết chuyện gì xảy ra.
Trợ lí gật đầu, “Đúng vậy, là Tiêu gia có hôn ước với nhị thiếu gia, ban đầu người được chọn là Tiêu Đình, nhưng mà xem tình huống hiện tại chắc là…” Trợ lí suy nghĩ một chút, lựa lời: “Chắc là Tiêu gia ngại danh tiếng nhị thiếu gia không tốt, mới muốn gả Tiêu Điềm không được thương yêu qua.”
Kỳ Mộ Viễn im lặng không nói nữa, nói Kỳ Kha Viễn danh tiếng không tốt đã dễ nghe, em trai này là con lúc tuổi già của cha hắn, cũng bị chiều hư từ nhỏ.
Hiện giờ cha hắn còn khỏe mạnh, lúc trước mỗi lần hắn ra tay dạy dỗ Kỳ Kha Viễn đều bị cha ngăn cản, hơn nữa không hài lòng nói hắn không khoan dung với em trai.
“Hu hu hu…. hức…” Tiêu Điềm đang ngủ lại khóc nữa, cậu nói mớ, “Tôi không kết hôn, không kết hôn.”
Trên mặt Kỳ Mộ Viến không nhìn ra bất kì cảm xúc gì, hắn chỉ tiếp tục vỗ nhẹ lưng Tiêu Điềm. Trợ lí tương đối biết tính Kỳ Mộ Viễn, Tiêu Điềm này xem như chọn đúng người rồi, loại hôn nhân hại người này Kỳ Mộ Viễn tuyệt đối sẽ không để nó phát sinh ở Kỳ gia.
——————-
*Cologne là gì?
Đây là cái tên dành cho loại nước hoa có nguồn gốc ở Đức, nó có chứa khoảng 2 – 5% lượng tinh dầu thơm cùng với đó là hương vô cùng tinh tế, nhẹ nhàng. Mặc dù không để lại hương thơm quá lâu trên cơ thể nhưng Cologne luôn mang lại sự thoải mái, dễ chịu nhất cho người sử dụng.
Hết chương 3. (25/9/2021)
Edit: Thỏ Cụp Tai