Biệt Thái Nhập Hí

Chương 27: Chương 27




“Ha ha, Sở Chu, cậu là cái đồ đần.”,Cố Vân bỗng nhiên quay đầu trở lại, nhìn thấy bộ dáng của Sở Chu cười ha hả,“Tôi nói chuyện của mình, cậu trưng ra cái bộ mặt khó sống như vậy để làm gì.”

Sở Chu lại cười không nổi,“Cố Vân, tôi không biết nói như thế nào, tôi chỉ cảm thấy sự tình có thể không giống như cậu nghĩ, như vậy khó có thể kết thúc.”

“A a, chịu không nổi cậu mà,” Cố Vân cười,tay xoa đầu Sở Chu,“Tôi cũng chỉ muốn nói cho cậu nghe, không có gì, đều đã qua.”

“Niếp Kỳ hắn, vì cái gì lại phải làm như vậy? Cho dù cậu với hắn chia tay, cũng không cần phải như vậy đi.” Sở Chu như trước nhíu mày.

“…… Cũng không trách hắn được.” Cố Vân có chút ưu thương,“Dù sao, tôi đã làm hại hắn mất đi một người anh trai.”

“Anh trai Niếp Kỳ?” Sở Chu thật không có nghe nói tới có người như vậy.

“Ngươi biết Giang Như?”

“Ngô, giống như có điểm ấn tượng.”

“Hiện tại là trợ lý thứ nhất bên người Niếp Kỳ, là cái loại bên người này nga.” Cố Vân nháy mắt,“Hắn kỳ thật là anh trai Niếp Kỳ.”

“A — là……,” Sở Chu mơ hồ có chút ấn tượng, ngày đó cùng Tăng Kế đi dạo phố ở trên đường, gặp được Niếp Kỳ, bên người quả thật có theo một người, tên hình như là Giang gì đó,“Trước kia giống như có gặp qua, hắn cùng Niếp Kỳ cùng nhau ăn cơm, ách, tôi còn nghĩ muốn hỏi cậu một chút chuyện.”

“Ngô, ra thế, tôi cùng người nọ chính là tình địch.”

“Nga……” Lần này Sở Chu hoàn toàn hồ đồ, người nọ nếu là anh trai Niếp Kỳ, như thế nào hiện tại lại là tình địch của Cố Vân?

Trừ phi —

Sở Chu mạnh mở to hai mắt, “Niếp Niếp Niếp Niếp Kỳ thích anh trai hắn?!”

Cố Vân dùng bộ dáng trẻ con không dễ dạy bảo, phản ứng lại ánh mắt Sở Chu. Y thấy Sở Chu mơ hồ, hãy còn ở một bên càng nghĩ càng rối rắm, không khỏi buồn cười gõ đầu Sở Chu, “Cậu thế này là sao chứ, sao cậu gặp tình địch của tôi rồi so với tôi còn tiều tuỵ hơn?”

Sở Chu thưa dạ, nửa ngày không nói. Kỳ thật hắn đối với Giang Như ấn tượng thật sự hời hợt, mặc dù là cùng nhau ăn cơm, nhưng ngày đó lực chú ý của hắn đều đặt trên người Tăng Kế, cũng không có cẩn thận quan sát hai người kia như thế nào.

Sở Chu nhớ tới Tăng Kế ngày đó nhiệt tình khiêu khích hắn, trên mặt không khỏi nóng lên, chỉ rất nhanh nhớ tới trạng thái hiện tại cùng Tăng Kế, sắc mặt lại ảm xuống dưới, để mặc mình bị Cố Vân gõ đủ.

Chính là hắn thật sự không rõ mối quan hệ của hai người, nghe Cố Vân tường thuật tóm lược, cũng có chút hồ đồ. Bất quá càng hỏi càng loạn cũng không có an ủi được Cố Vân.

Môi Cố Vân nhếch lên, tầm mắt dừng ở một bên, y thấy Sở Chu sốt ruột nhận ra hắn không thể an ủi được y, không khỏi thở dài một tiếng, trên mặt hồi phục lại khuôn mặt tươi cười, “Được rồi, tôi cũng không như cậu nghĩ, yếu ớt như vậy, chính là gần đây có chút khó chịu, cậu đừng nghĩ lung tung, việc này cùng cậu không có quan hệ.”

Y nói thật thoải mái, hình như những bi thương cùng mất mát từng phát sinh ở trên người mình chưa từng xuất hiện qua.

“……” Sở Chu vẫn lo lắng, rõ ràng không tin lí do thoái thác của Cố Vân.

Cố Vân thấy chính mình đã như vậy ám chỉ, Sở Chu còn ngẩn người không biết lui bước, nhất thời lại thấy tức giận, không hiểu tuỳ cơ ứng biến thuận thế theo thuyền, lại không biết như thế nào, trong lòng lại nảy lên cỗ ấm áp.

Bỗng nhiên cũng không muốn trở nên cường thịnh,chống đỡ cho hắn xem, y gãi đầu chịu thua, thanh âm khó có thể nghe được ôn hòa, bất đồng với khách sáo, là thật gần với cái danh hiệu người nho nhã lễ độ.

“Hắc, thật đúng là bại dưới tay cậu,” Gục đầu xuống, có chút nặng trịch gì đó giống như cũng tùy thời mà hạ xuống,“Bất quá nói ra quả nhiên là thoải mái hơn.”

Sở Chu nghe y nói hữu khí vô lực như vậy, cũng không dò hỏi, buông tha cho y, mở miệng nói:“Được rồi, có chuyện gì cậu cũng đừng quá để trong lòng, nói cho tôi nghe, cho dù tôi không thể cho cậu lời khuyên gì tốt, nhưng chí ít cũng có thể cùng cậu chia sẻ.”

“Khụ khụ, cậu có thể đừng nói chuyện buồn nôn như vậy được không, hại tôi bị sặc.” Cố Vân ác thanh tức giận nói, mặt lại càng đỏ hơn.

“Cậu uống chậm một chút.” Sở Chu cũng không vạch trần là do y thẹn thùng, phối hợp tiếp lời.

“Ân.” Đón ánh mắt thân thiết của bạn tốt, Cố Vân lần này rốt cục thả lỏng, nở nụ cười, không mang mặt nạ, không còn che dấu, cũng không phải là đang diễn, mà là đơn thuần nở nụ cười.

Cố Vân có chút ý thức được, đi tới được thời điểm này, y đối với Niếp Kỳ tuy rằng ban đầu cũng không phải là chơi đùa, nhưng vốn cũng không có khả năng giống tình lữ tiếp tục mối quan hệ. Giang Như xuất hiện, mặc kệ hắn vẫn là người Niếp gia, cũng chỉ có thể nói tới một việc: Niếp Kỳ không có khả năng quên mất Niếp gia Giang Như, cũng không thể tiếp nhận những người khác.

— Vậy, buông tay đi.

Tử chiến nhiều năm như vậy, ngay cả chính y cũng đã quên, lúc trước vì sao mà bắt đầu theo đuổi.

Đã quên, hay còn nhớ kỹ.

Cố Vân giơ lên chén thủy tinh, như là biểu đạt quyết định của mình, một ngụm uống cạn.

Sở Chu cũng cầm lấy cái chén, nhẹ chạm cốc, đây là hành động ủng hộ,cổ vũ của hai nam nhân.

Uống thêm một chút, tâm tình Cố Vân tốt hơn rất nhiều, ánh mắt vòng vo nhìn về phía Sở Chu nói:“Ai, cậu là một người đàn ông tốt như vậy, không bằng bỏ Tăng Kế theo tôi đi?” Đây mới là chân chính uống nhiều rồi nói linh tinh.

“……” Sở Chu sắc mặt cứng đờ.

Cố Vân phì cười ra tiếng, trêu ghẹo nói:“Đùa cậu thôi, thật sự là — đừng coi cái gì cũng là thật đi.”

Sở Chu như trước không nói.

Cố Vân rót rượu, thấy người bên cạnh nửa ngày không nói, cũng không giống như bình thường nhắc tới Tăng Kế thì liền trở nên hưng phấn, nhất thời tò mò.

Y nghiêng đầu đánh giá Sở Chu, rất nhanh trừng mắt nhìn, cười nói:“Như thế nào lại không nói lời nào, cậu cùng nữ vương — cãi nhau?”

Cãi nhau? Hắn cùng Tăng Kế có thể coi là cãi nhau sao? Nhiều ngày như vậy không có liên hệ, nói cãi nhau đó là dễ nghe, nói là đã muốn chia tay sợ cũng không có gì khác biệt.

“Nga nga……,” Sở Chu chứng kiến ánh mắt Cố Vân rõ ràng sáng lên, tuy rằng hỏi thăm nhưng giọng điệu có chút.. trong giọng nói khó nén vui sướng khi người gặp họa,“Liệu có lẽ nào là chia tay ……”

Sở Chu dở khóc dở cười, Cố Vân người này thật sự là, nhất thời làm cho người ta cảm thấy đáng thương, nhất thời lại khiến người ta hận nghiến răng, Sở Chu vẫn là nhẫn nại tính khí, gật đầu,“Ân. Không sai biệt lắm đi.”

“Tất yếu thôi, nói hai ngươi không thể lâu dài mà.” Cố Vân không hề ngoài ý muốn gật đầu.

“Uy uy!” Sở Chu khó chịu ngăn cản Cố Vân nói tiếp, tuy rằng lời này nghe bạn tốt nói không phải một lần hai lần, chỉ hiện tại nghe vẫn là thấy khó chịu.

Cố Vân nhún vai,“Tôi cũng không nói lung tung, tính cách bất hoà, cậu là người thành thật, có bị Tăng Kế cắn xương cốt cũng không tức giận, ngược lại còn quay đầu hỏi người ta đã no chưa.”

“…… Tôi biết.” Dù sao, cạnh đó tôi còn có tình nhân của Tăng Kế là Bạch Nghị xuất hiện, chính là tối không chớp mắt một cái,Sở Chu ở trong lòng bổ sung.

“Nột, cậu cũng đừng nhụt chí, cậu cùng Tăng Kế cứ như vậy cũng không thể hạnh phúc được, sớm chia tay đối với cậu cũng tốt.”

“Ngô,” Sở Chu buồn bực uống xong một ngụm rượu, tùy tiện phụ hoạ nói,“Đúng vậy.” Đều nói như vậy, tôi cùng Tăng Kế,chia tay sớm thì đỡ đau khổ, sớm một chút sẽ thoải mái.

Cố Vân cũng không quan tâm lời nói của mình có bao nhiêu đả kích người, y cuối cùng cũng có cơ hội quang minh chính đại hủy hoại mối quan hệ giữa Sở Chu với Tăng Kế, tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha,“Nếu không, tôi giới thiệu người cho cậu?”

Sở Chu cho hắn một cái ánh mắt xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

“Cậu đừng không tin tôi như thế, tôi đã nói với cậu, giống Bạch Nghị như vậy hay tiểu bạch kiểm hay Tăng Kế thì tôi còn làm cái gì, tôi đều chướng mắt. Lần này tôi liền tự thân xuất mã giúp cậu tuyển người, ngô, tôi nghĩ –” Cố vân nói xong cũng thật cẩn thận suy nghĩ.

Đáng tiếc lúc trước vốn đã hơi say, hai người ngươi một ly ta một ly, đều đã có bảy tám phần say ngà ngà, Cố Vân trong óc giống như một đoàn xiếc, cái gì đều nghĩ không được.

Ngay tại thời điểm y buông tha tự hỏi, muốn nói “Dù sao đều độc thân, chung quanh thật sự không tốt, không bằng cậu đem cho tôi đi”, bỗng nhiên, trong đầu linh quang vừa hiện,“Có –”

Sở Chu một mình uống, không phản ứng đến điên ngôn điên ngữ của y, Cố Vân liền vỗ bờ vai của hắn cao hứng nói:“Sở Chu –, tôi nghĩ ra rồi, người lúc trước cùng đi với cậu, đứa bé kia sẽ không sai đâu, cậu, cậu hãy cùng hắn đi……”

Sở Chu một phen gạt tay y, “Cái gì mà đứa bé, nói bậy bạ gì đó đâu.”

Cố Vân ngồi trở lại ghế, đầu hướng sang bên cạnh, miệng còn lẩm bẩm, người cũng không muốn động.

Sở Chu lười quản, uống thêm một ly chậm rãi cũng nằm úp sấp trên bàn……

Đêm đã về, ngoài cửa sổ xa hoa truỵ lạc, một mảnh ngập trong vàng son.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.