Đến giữa trưa ngày hôm sau Sở Chu mới tỉnh.
Hắn vỗ cái trán nhìn quanh, quần áo trên người không đổi, giường cũng loạn thất bát tao, hắn chỉ tóm lại được là đang nằm ở nhà mình.
Tối hôm qua cùng Cố Vân ở khách sạn uống rượu, sau đó thì sao? Là ai đưa hắn về? Cố Vân thế nào?
Không có thời gian để Sở Chu tiếp tục nghi vấn, điện thoại ở trên bàn đã vang lên ầm ĩ.
Cho tới bây giờ, chưa bao giờ hắn thấy chuông điện thoại lại chói tai như vậy, Sở Chu xoa ấn đường nhận điện thoại.
“– uy……” Sở Chu vừa rời giường, giọng có điểm khàn, thanh âm nghe như đang thì thầm.
“Cậu cũng tỉnh sớm a ~” thanh âm Cố Vân thoải mái tự tại theo điện thoại truyền đến.
“……” Sở Chu thật sự rất bội phục tinh lực của Cố Vân, tối hôm qua uống nhiều như vậy nhưng ngay hôm sau có thể khỏe mạnh như không có chuyện gì. Sở Chu lại một lần nữa ý thức được, mặc kệ như thế nào tôi luyện,tửu lượng của bản thân so với Cố Vân thủy chung không ở cùng đẳng cấp..
“Sở Chu, cậu có khỏe không? Tối hôm qua thật sự không có cách nào lái xe, ta gọi Cố Đình phái người đưa chúng ta trở về. Nhìn cậu đang ngủ nên tôi đành đem cậu vào nhà, xem chừng lúc này đã tỉnh, đặc biệt hỏi thăm tình hình a ~” Không biết sao lại thế này, hôm nay nghe giọng của Cố Vân tựa hồ tung bay lên.
Sở Chu một mặt kỳ quái, Cố Vân hôm nay sao tâm tình lại tốt như vậy, một mặt âm thầm oán: Cậu hảo tâm gọi điện thoại quan tâm, đó mới là mặt trời mọc từ hướng tây.
Hắn bởi vì ngại chính mình nói khó nghe, thật sự lười nói chuyện, liền giữ im lặng, hạ quyết tâm lắng nghe để xem y có mục đích gì.
“Uy? Cậu có thể nghe rõ tôi nói gì không? Như thế nào không nói gì? Sở Chu –”
“– khụ khụ,” Sở Chu bị y gọi đến đầu cũng loạn theo, biết người này không đạt được mục đích tuyệt không bỏ qua, đành phải liều mạng nói ra một câu,“Cậu để cho tôi đi uống chén nước.”
“Ách, hảo.” Cố Vân lần này rốt cục nghe rõ thanh âm của Sở Chu, nhất thời im lặng.
Sở Chu đem áo sơ mi đã nhăn lại cởi ra, cởi trần đi vào phòng bếp lấy cốc nước, hắn mặc kệ các loại quần áo tạp chí đang nằm la liệt dọc đường đi, bưng cốc nước ngồi trở lại đầu giường, dùng một ít thanh âm cuối cùng cũng khôi phục được nói:“Tốt lắm. Cậu nói đi.”
“Nga. Cậu không sao chứ? Thanh âm nghe như thế nào lại thê thảm như vậy?” Cố Vân châm chước một chút từ ngữ, dùng một cái tự cho là so sánh chuẩn xác.
“Tôi cũng không biết, đi lại liền thấy đầu đau gần chết, tôi còn kỳ quái cậu sao có thể có tinh thần như vậy.” Sở Chu bất đắc dĩ.
“Này a, tôi đường đường là một CEO, nếu một chút tửu lượng cũng không có chẳng phải là thật mất mặt.”
“Cho nên cậu gọi điện, chính là để khoe với tôi rằng tửu lượng của cậu thật hơn người?”
“…… Sở Chu, cậu thật sự là càng ngày càng không có hài hước.”
Cố Vân khó có thể khiến Sở Chu kinh ngạc, oán hận có điểm ủy khuất.
Đáng tiếc Sở Chu mấy năm nay tuy rằng không dám nói ngoa, đối với người bạn tốt động Nhược Minh hỏa, chỉ muốn nói hắn đã quen thuộc với Cố Vân bách biến cùng giả tạo vẫn là không đủ.
Chính là cho dù nhìn ra Cố Vân gặp may, hắn cũng đều là được chăng hay chớ. Mà sáng sớm nay đại khái là rất không thoải mái,nhân nhượng nhường nhịn hàng ngày đều bị vứt bỏ, đầu óc linh quang chợt lóe, thầm nghĩ đến nếu Tăng Kế đối mặt với Cố Vân lúc này sẽ làm như thế nào.
Nếu là Tăng Kế gặp được loại tình huống này — bằng việc ở bên cạnh nữ vương cũng được hun đúc chút phản xạ có điều kiện, Sở Chu thành công nói ra một câu làm cho Cố Vân hoàn toàn dập tắt lửa,“Kia thật đúng là có lỗi. Bất quá nếu cậu thật sự không có việc gì để nói, tôi liền gác máy.”
“A, đừng gác máy!” Cố Vân lúc này mới tiến vào vấn đề chính,“Tôi có việc tìm cậu.”
“Ân?”
“Tối hôm qua không phải nói sẽ giới thiệu bạn trai cho cậu sao?”
“……”
“Đêm nay cậu không được đi đâu hết, trực tiếp đến quán của tôi.”
Sở Chu sửng sốt,“Tôi khi nào thì cho phép cậu đi tìm bạn trai cho tôi ……”
“Ngày hôm qua. Không phải đã nói sẽ giới thiệu một người thật tốt cho cậu sao”
Sở Chu cố gắng hồi tưởng, tựa hồ đại khái là có chuyện như vậy. Nhưng –“Tôi gần đây không có tâm tình này.”
Chính xác mà nói là trừ bỏ Tăng Kế, hắn cùng ai đều không có cái loại cảm giác chiếm được toàn bộ tâm tình đối phương.
“Uy, tâm tình gì, là người quen đó.” Cố Vân tiếp tục dụ dỗ.
“Đối với cậu thì cũng không phải là quen nhiều người.” Sở Chu tiếp tục phản đối.
Hắn mặc dù là bị Tăng Kế dẫn bước vào vòng luẩn quẩn này, cũng thật sự không có nhiều người quen, nhiều lắm cũng chỉ là xã giao, mà hắn cũng đã sớm nghĩ, cho dù về sau thật sự cùng Tăng Kế chia tay cũng không muốn tiếp tục xâm nhập vào vòng luẩn quẩn này.
“Cậu yên tâm, tôi không phải ai cũng cho làm người trong lòng của cậu,người này cùng cậu cũng không phải là người lạ,–” Cố Vân cố ý thừa nước đục thả câu,tiếp tục nói.
Sở Chu trước sau nghĩ không ra chính mình còn có người nào là “Cùng chung chí hướng”, bất quá Cố Vân không muốn nói trước, chỉ sợ hỏi cũng không hỏi được cái gì, trái lại bị hắn nhiễu vài vòng, vì thế dứt khoát trầm mặc.
“Vậy là đã hẹn rồi nha! Đêm nay tám giờ, cậu đừng quên.”
“Uy, chờ đã –”
“Tôi còn có việc, có cái gì muốn nói thì chờ buổi tối đến nói sau. Bái ~”
Cố Vân không đợi Sở Chu nói, quyết đoán cúp điện thoại.
Nghe âm thanh trong điện thoại,Sở Chu đầu đầy hắc tuyến: Cố Vân cuối cùng muốn làm cái gì.
×××
Thủ trường chưa bao giờ đi muộn về sớm thế nhưng hôm nay lại xin nghỉ sớm!
Những người trong văn phòng đều chứng kiến quản lý đại nhân vẫn thực chăm chỉ làm cho đến sau giờ ngọ mới trở về, không hẹn mà cùng ở trong lòng hiện lên những lời này.
Lại nhìn đến Sở Chu vẫn nhíu chặt mày, ngươi xem ta, ta xem ngươi, tất cả đều an tĩnh lại.
Đây là xảy ra chuyện gì? Văn phòng tràn ngập một tầng hoảng loạn.
Kỳ thật cũng không phải cái đại sự gì, bất quá chính là Sở Chu từ lúc nghe xong cuộc điện thoại vào sáng sớm, liền một mực suy tư một vấn đề: Đi, hay là không đi.
Rối rắm thật lâu, kết quả là hắn rốt cuộc không đành lòng phụ tâm ý của bạn tốt, quyết định buổi tối vẫn là chạy tới một chuyến.
Kỳ thật hắn lo nghĩ nếu hắn lần này không đi, chỉ sợ Cố Vân lại theo hắn giới thiệu người khác, lần thứ hai lần thứ ba, chẳng thà cứ nhận lời lần này rồi sau này giải thích với Cố Vân.
Dù sao Cố Vân chăm sóc như vậy phỏng chừng đã không còn chịu đả kích về chuyện của Niếp Kỳ, chính hắn là một bằng hữu, một lần làm trò giải trí cho y.
Mang theo ý niệm như vậy trong đầu, Sở Chu đi vào SET, được phục vụ sinh dẫn vào phòng VIP,rốt cục mới biết mình khờ dại đến mức nào.
— nếu sớm biết rằng người quen mà Cố Vân nói đến là vị này, cho dù bị phiền đến chết hắn đêm nay cũng sẽ không đến.
Phòng chỉ có một người, mặc âu phục chỉnh tề, trong tay cầm chén rượu,cúi thấp đầu, cả người đều lộ ra cỗ bất an, ngồi ở góc sô pha. Không biết hắn đợi bao lâu, vừa nghe được tiếng mở cửa liền ngẩng đầu, thấy rõ Sở Chu,khuôn mặt cho dù dưới ánh đèn không quá rõ ràng đều nhìn ra được là nhanh chóng chuyển thành màu đỏ.
Nửa ngày rốt cục cũng nói được vài từ: “Sở, quản lý Sở hảo……”
Lâm Tùy nói xong câu đó liền cúi đầu,tư thế kia giống như không chịu ngẩng lên.
Nếu không nói, Cố Vân y lúc nào cũng gây rắc rỗi, ngay cả khi y nghĩ y đang giúp đỡ hắn, cũng thuần túy là giúp thêm phiền.
Hắc nghiêm mặt đứng ở cửa, hảo –Sở Chu tốn hơi thừa lời nghĩ đến, ta cả nhà đều hảo.
“Cậu chờ ở chỗ này.” Bỏ lại một câu, cũng không để ý Lâm Tùy ngạc nhiên đứng lên muốn lại đây, Sở Chu đóng cửa,đi thẳng đến văn phòng trên tầng hai của quán bar.
Trong văn phòng, Cố Vân đang hung hăng càn quấy xao chân bắt chéo tiếp điện thoại.
Y thấy sắc mặt Sở Chu không hờn giận xông tới, vội che ống nghe, nhẹ giọng ý bảo:” Một lát.”
Rồi sau đó nói với người ở đầu kia điện thoại:“Tốt lắm tốt lắm, tôi đã biết, cậu nói xong……”
“Ừ, không cần lo lắng, không có chuyện gì.” Cố Vân không kiên nhẫn lấy tay gõ gõ mặt bàn,“Được rồi, tôi đây còn có việc, không tán ngẫu với cậu nữa.”
Cố Vân tắt di động, mặt đầy tươi cười nhìn Sở Chu,“Thật đúng hẹn a ~”
“Uy, cậu chơi đủ chưa, như thế nào đem hắn giới thiệu cho tôi!”
“Ôi chao? Tôi thấy hắn rất tốt, im lặng nhu thuận, bộ dáng cũng được a.” Cố Vân khó hiểu nhìn ảnh chụp trên bàn.
“Ai nói với cậu về việc này. Tôi hỏi cậu, cậu nói là người quen của cậu, chính là hắn sao?”
“Kia còn có thể là ai? Tối hôm qua không phải đã nói rồi sao, là trí nhớ của cậu không tốt.”
Sở Chu vô lực: Tối hôm qua thất điên bát đảo, ai muốn tin cậu không hồ ngôn loạn ngữ chứ.
“Thì sao,người đã đến, mặt cũng đã thấy, thế nào a?” Cố Vân đứng lên vặn cái lưng mỏi, hỏi.
“Cái gì thế nào?”
“Có đồng ý hay không, đứa bé kia còn chờ một câu của đại gia là cậu đó.”
“Thật là loạn thất bát tao. Toi nói, cậu làm thế nào mà đem Lâm Tùy tới đây? Thật sự là.”
“Không phải tôi đưa đến, là đứa bé kia chính mình mơ mơ màng màng xông tới, tôi nhìn quen mắt, sau lại nhớ tới là trước kia thấy hắn cùng cậu ăn cơm, cho nên liền……”
Sở Chu nghi hoặc, “Hắn như thế nào lại tiến vào nơi này?”
Cố Vân nhún vai, “Cái này không biết, bất quá nơi này của tôi là gay bar, người vào đây trừ bỏ là gay còn có thể là cái gì.”
“……”
“Thật sự. Hơn nữa lúc sau nói chuyện phiếm mới biết được hắn là cấp dưới của cậu, thật tốt để che chở hắn, không làm cho người ta khi dễ hắn.”
Y thấy Sở Chu nghe xong vẫn là bộ dáng không tin như cũ, bổ sung nói:“Hơn nữa chính mồm hắn thừa nhận mình là gay. Bằng không tôi thế nào lại có thể để hắn tiếp tục ở trong quán.”
Sở Chu dùng mắt nhìn kĩ Cố Vân,“Chỉ có vậy?”
Cố Vân nghìn lời khẳng định, nghiêm chỉnh nói:“Chỉ như vậy!”
“Được rồi, cho dù hắn là gay, cho dù cậu cảm thấy được hắn rất tốt, cũng không cần phải đem hắn gán ghép với tôi. Tôi nhận lòng tốt của cậu, người hôm nay tôi mang đi, việc này liền như vậy coi như xong.”
“Sao có thể xong được.Tiểu hài tử Lâm Tùy nhu thuận như vậy, cậu còn có điểm gì không hài lòng?”
Sở Chu không biết Cố Vân hôm nay vì sao lại kiên quyết như vậy, chỉ là vẫn nhẫn nại giải thích:“Cố Vân, đây không phải tuyển hàng hoá, vừa lòng liền mua không hài lòng liền thôi rõ chưa. Tôi đối với hắn không có cảm giác.”
“Đối với tôi thì hai người thật xứng đôi.” Cố Vân còn cãi bướng.
Sở Chu bật cười nói:“Đó là ảo giác của cậu. Huống hồ, cậu còn không hỏi ý tứ của Lâm Tùy, ai –” Sở Chu nghĩ đến đây liền đau đầu, đợi lát nữa phải giải thích mọi chuyện cho rõ ràng.
Nếu là ở quán bar mới tình cờ gặp mặt còn có thể bàn bạc, chẳng qua chính mình lại ở trong này xuất hiện đó.
Cố tình Lâm Tùy là cùng hắn mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cùng công ty cùng phòng ban.
Tuy rằng chỉ là thực tập sinh, cảm giác cũng thật là xấu hổ muốn chết.
Sở Chu quay đầu qua cửa nhìn xuống lầu, Cố Vân ở phía sau lành lạnh nói:“Tôi sao lại không hỏi, Lâm Tùy không phải là cái ý tứ này sao.”
“A?”
“Hắc hắc, cậu lẽ nào lại không biết?” Cố Vân cười đến xấu xa, làm cho Sở Chu mơ hồ có dự cảm bất hảo,“Tiểu tử đó thầm mến cậu đã lâu rồi.”
“……” Sở Chu bất động tại chỗ: Hãn, loại chuyện này, tôi như thế nào biết được.