Biệt Thái Nhập Hí

Chương 31: Chương 31




Y lúc trước cũng không có ăn cơm tử tế, lúc này thấy đối phương ăn uống no say ngồi ngay ngắn trong nhà, không khỏi có điểm bất bình.

Sở Chu đại khái chưa trở về từ trạng thái sợ hãi, giờ phút này còn thật nề nếp đi theo bên người Tăng Kế.

Tăng Kế thấy thế không khỏi buồn cười — này rốt cuộc là ai chủ ai khách, như thế nào Sở Chu đang có lợi thế, trái lại lại có vẻ sợ hãi rụt rè như vậy.

Chẳng lẽ là sợ mình? Mình thực đáng sợ sao?

Trước kia Tăng Kế cũng không cảm thấy khó chịu với cái cảm giác mọi người kính sợ y, chính là hôm nay nghĩ đến Sở Chu sợ y, khó tránh khỏi không thoải mái, tâm tình một … không … tốt, Tăng Kế lại banh mặt.

Nghĩ nghĩ, ngồi ở trước bàn đối Sở Chu nói:“Nấu cho tôi chút đồ ăn.”

Kỳ thật Tăng Kế cũng không đói, chính là không vui mà nhìn bộ dáng người này vâng vâng dạ dạ, liền sai khiến người ta, nghĩ người này nếu vội một chút, đại khái cũng sẽ không miên man suy nghĩ, như vậy tâm tình y có lẽ cũng sẽ tốt hơn.

Sở Chu quả nhiên nghe lời bưng chén đĩa đến phòng bếp hâm nóng lại, chân trước mới vừa bước đến phòng bếp mới nhớ tới cái gì, xoay người có điểm sốt ruột nói:“Đồ ăn đều là đồ cũ, tôi nghĩ nên gọi thức ăn ngoài cho anh.”

Hắn nhìn đồng hồ quả quýt trên tường, muốn đi gọi điện thoại.

Tuy rằng ngữ điệu sảng khoái, so với vừa rồi động tác linh hoạt, thần thái có phần tự nhiên.

Đúng là như này, Tăng Kế lúc này mới cười.

Gọi lại Sở Chu, Tăng Kế lắc đầu nói,“Quên đi, cũng không cần.” Kỳ thật y không chê cơm thừa của Sở Chu, dù sao lúc trước cũng không phải là chưa từng ăn qua.

Bất quá việc đêm nay quan trọng hơn, mặc kệ là đem người đưa về nhà hay là trực tiếp ngủ lại, tóm lại muốn đem chuyện làm cho rõ ràng.

Tăng Kế ngoắc, Sở Chu vốn đã đi đến giá áo, có chút chần chờ, vẫn là đi tới bên cạnh bàn.

Hắn có điểm lo lắng nhìn Tăng Kế,“Kiêng đồ ăn gì đó sao? Anh bình thường cũng không ăn cơm đầy đủ sao?” Nói xong liền muốn đi gọi điện thoại kêu cơm.

Tăng Kế giữ chặt Sở Chu còn muốn đi nơi khác, trong tay hơi hơi dùng sức, chậm rãi nói:“Không cần.” Dứt lời, dùng sức kéo xuống.

Sở Chu thấy nét tươi cười của y liền thất thần, nhất thời đứng không vững, đành phải đặt tay trên đùi Tăng Kế, một tay kia bám trụ xuống sàn, cả người nửa quỳ ở trước người Tăng Kế.

Sở Chu ổn định thân mình, ngẩng đầu nhìn Tăng Kế,đón nhận ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của đối phương. Mà hắn nguyên bản bởi vì biến cố thình lình xảy ra này mà thân thể cứng đờ không biết phải làm sao, dần dần cũng theo trên mặt Tăng Kế xuất hiện tươi cười mà trầm tĩnh lại.

Một tháng, hai người đều đã lâu không gặp, giờ phút này dù tầm mắt chưa giằng co, nhưng cũng không thiếu phần nóng bỏng.

Độ ấm giữa hai người trong lúc đó thong thả kéo lên.

Cuối cùng vẫn là Sở Chu trước thanh hắng giọng, quay đầu đi, mở miệng nói:“Tăng Kế, tôi……”

“Hư –” Tăng Kế ra hiệu hắn đừng nói. Y một tay sờ mặt Sở Chu, bắt buộc đối phương nhìn về phía y.

Sở Chu bất an giật giật, rốt cuộc không còn tránh Tăng Kế.

Đại khái là nửa quỳ lại ngửa đầu, dưới ánh đèn Sở Chu trở nên hồng nhuận, lại bị tầm mắt Tăng Kế truy đuổi trêu cợt, xem diễn cảm trong mắt Tăng Kế cũng trở nên co quắp đáng yêu.

Hắn né tránh tầm mắt, thời điểm nhìn về phía phòng ngủ bên kia rốt cục nhớ tới cái gì, thần sắc lại ổn định lại, nhìn về phía Tăng Kế,“Đêm nay……”

Vừa mới nói hai chữ, môi đã bị chắn, lấp, bịt.

Tầm nhìn là đôi mắt đầy ý cười của Tăng Kế,ánh mắt chớp chớp, tựa hồ đắc ý nhắn dùm chủ nhân: Bịt miệng của cậu, xem cậu còn như thế nào nói.

Sở Chu đêm nay bị Tăng Kế luân phiên kích thích khiêu khích, rốt cục mất tự nhiên không được, chịu phận bất hạnh nhắm mắt lại, nương lực kéo ngửa đầu hướng về phía trước, thong thả dựa qua.

Tăng Kế trong lòng cười thầm, thập phần vui vẻ phối hợp.

Hai người môi thiếp hợp cùng một chỗ giống như phân không lối thoát, chính là qua lại trằn trọc lặp lại nghiền nát.

“……”

“……”

Yên lặng sau khi tách ra, Tăng Kế còn ý chưa thỏa mãn, đưa lưỡi liếm liếm môi.

Sở Chu đầu óc hoàn toàn đóng băng, tất cả những lời muốn nói lúc trước đều ném ra sau đầu, chính là ánh mắt lưu luyến nhìn về phía Tăng Kế.

Cái loại ánh mắt này có ý tứ gì, hai năm hoan ái có thừa Tăng Kế lại như thế nào không biết? Kế tiếp, tự nhiên là biết thời biết thế, mây mưa một phen mới không phụ việc này.

Sở Chu trong nhà không trải thảm, trực tiếp nằm trên mặt đất cũng không thoải mái, Sở Chu quỳ nửa ngày cũng không biết chân còn vững hay không.

Nếu là bình thường, từ trước đến nay lấy hưởng lạc là mục tiêu chính Tăng Kế tự nhiên là sẽ không ủy khuất chính mình cùng vợ, vậy nên đem người kéo đến.

Hôm nay đại khái là không khí thật tốt quá, Tăng Kế chẳng những không có kéo Sở Chu, ngược lại là thản nhiên bồi đối phương đang quỳ trên mặt đất, mặt đối mặt, mười ngón quấn quít để ở trước ngực.

Đầu chỉ cần hơi hơi nghiêng tới trước sẽ tự nhiên tựa vào cùng nhau, mặc kệ là thân mật cọ xát chóp mũi, hay là hôn môi đều là chuyện quá rõ ràng.

Sau đó cũng không biết là ai kéo gần ai lại, ngón tay dùng sức bắt lấy đối phương, vốn là động tác vuốt ve đơn giản cũng dần dần gia tăng độ mạnh yếu cùng dục vọng.

Hết thảy đều ở trong dự đoán của Tăng Kế, đều thực thuận lợi, tới dễ dàng như vậy, thật giống như người này không hiểu mà đến ái mộ.

Duy nhất nhạc đệm đại khái cũng là gió xuân đã bị tình ý làm bùng cháy, Sở Chu xé gió đến đây liền dừng lại.

Tiến hay không tiến, cũng không hiểu hắn suy nghĩ cái gì.

Chung quy muốn nói nhưng lại thôi, chống lại ánh mắt Tăng Kế sắp phun hỏa, mới quyết tâm mở miệng:“Cái kia, Bạch Nghị……”

Tăng Kế một mặt kỳ quái người này như thế nào giờ phút này ôm mình còn nói như vậy không nắm chắc, một mặt không chút do dự trừng phạt mà cắn đối phương.

“Mẹ nó, cậu còn chưa chắc chắn được, cậu là nam nhân sao?” Thanh âm hàm hồ, bất quá cũng không ảnh hưởng người phía trên nghe rõ.

Không trách y lại hỏi như vậy, ngẫm lại a, nam nhân đã muốn có bao nhiêu thứ tại loại thời khắc mấu chốt cho mình ăn mệt,mệt chính y có thể tính tình tốt mà nhẫn xuống, đổi lại trước kia, sớm đem loại bạn giường không có trách nhiệm này đá xuống giường chạy lấy người.

Nhưng nếu đã nhẫn một lần, vậy thực tự nhiên sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba……

Cho nên Tăng Kế mắng xong vẫn là kiên nhẫn bổ sung nói:“Chúng ta ở nơi này của cậu, cậu còn nói tới hắn làm cái gì…… Đừng lãng phí thời gian……” thanh âm khàn khàn mà thấp, cho thấy chủ nhân rất bất mãn.

Đúng vậy, cho dù muốn nói chuyện gì,muốn biểu thị cái gì, nhưng nếu đã muốn bắt đầu hành trình giải quyết nhu cầu sinh lý, không đạo lý nửa đường phanh lại cố định nói chuyện phiếm.

Nghĩ thời gian có hạn, đã biết mọi chuyện cũng có điểm ngắn gọn, bất quá thân thể Sở Chu, tâm hồn to lớn thô kệch có thể hiểu được sao?

Kế tiếp mới phát hiện Sở Chu đại khái là chỉ nghe câu trước mặc kệ câu sau. Chứng cớ chính là, ở chính mình nghi ngở năng lực về phương diện nào đó của hắn, hắn cũng nên tự chính mình xác minh cụ thể thực lực chuyện này.

Lời của mình cũng không biết hắn rốt cuộc có nghe vào hay không.

Động tác tiến vào không tính là thô bạo, chính là cùng dĩ vãng không có ôn nhu có thể rõ ràng cảm thấy bất đồng.

Tuy rằng ngay từ đầu làm tình sẽ có điểm kinh ngạc, bất quá cũng không còn cái gì không thoải mái. Duy nhất làm cho người ta phân tâm có lẽ cũng là bị thanh niên dùng ánh mắt nào đó chỉ trích cùng thất vọng ướt sũng không ngừng chăm chú nhìn, trong lòng cũng dần dần sinh ra tâm tình có lỗi với đối phương.

Chính là, tư tưởng liền chấn định lại: Chính mình đều làm được đến tình trạng này, rốt cuộc còn phải làm gì để xin lỗi hắn đâu……

Bất quá nói thật ra, loại tình huống này cùng tư thế, cũng thực không thích hợp nghĩ đến cái gì, rất nhanh, Tăng Kế liền bị đối phương đột nhiên liên tục mãnh liệt đỉnh nhập mà đánh gảy ý nghĩ.

“…… Ách…… Ngô……”

Còn không kịp phát ra kinh hô đã bị hôn môi ngăn chặn, cùng với lúc bắt đầu nùng tình mật ý tán tỉnh tương phản, lần này là đơn thuần là cả đôi bên không thể phát ra thanh âm thôi.

Bất quá theo tình huống hiện tại, Tăng Kế vốn cũng không nghĩ muốn phát ra thanh âm dư thừa nào, tựa hồ đối phương cũng thế.

Dĩ vãng thanh niên cho dù tái kích thích, xúc động cũng sẽ kìm lòng không đậu kêu ra cưỡng chế mà tràn ngập tham muốn giữ lấy dục vọng mà kêu ra, lần này cũng ngoài ý muốn trầm mặc.

Liên tiếp cùng một chỗ hai người giống như góc kính, giống như ai lên tiếng trước người đó liền yếu thế.

Trầm mặc rồi lại mãnh liệt động tác, nóng trong người, ở dưới quần áo đã sớm nhăn không còn hình thù, Tăng Kế cong người, cố gắng bám trụ thanh niên, bởi vì không muốn làm cho lưng tiếp xúc nhiều với sàn nhà cứng ngắc lại lạnh như băng.

Cùng dự liệu của bản thân, căn bản là không giống.

Nguyên bản nghĩ đến là ở con đường phát triển đúng đắn của câu chuyện, khi nào thì bắt đầu chệch đường ray?

Là từ — chính mình nói câu kia “Cậu không phải là nam nhân” hay là lúc Sở Chu nói ra cái tên “Bạch Nghị” này?

Tăng Kế trong đầu mơ hồ hiện lên một cái ý niệm trong đầu……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.