Biệt Thái Nhập Hí

Chương 32: Chương 32




“A, chậm, chậm một chút……” Tăng Kế rốt cục nhịn không được lên tiếng.

Y cố gắng tập trung duy trì ý thức còn sót lại, vừa muốn vừa nghẹn không ra tiếng, còn muốn kiên trì nghênh đón Sở Chu thật lâu, lại bỗng nhiên bùng nổ dục vọng……

Tăng Kế nhẫn lại thật sự vất vả, bàn tọa của y theo động tác của hắn mà trước sau đong đưa, đùi gắt gao quấn lấy thắt lưng phòng ngừa ngã xuống, cánh tay đặt tại cổ, môi khi thì bị gắt gao ngăn chặn khi thì tách ra thở gấp……

Nhìn lại, trên người mấy chỗ thoát lực, liền chỉ có ngón tay còn nhàn rỗi có thể hung hăng bấu chặt cánh tay hắn–đã không rõ ràng lắm Sở Chu rốt cuộc bỗng nhiên phát ra cái tính tình gì, bất quá cứ làm như vậy, Tăng Kế nhiều ít là có chút tức giận .

Mở to mắt hung hăng trừng hắn, trong ánh mắt truyền lại tin tức: Sở Chu cậu có chịu để yên không!

Tăng Kế não bộ truyền tín hiệu là phẫn nộ , đáng tiếc thần kinh xúc động nhắn đến làn da, biểu hiện ở mặt bộ dáng cơ thể lại mang hàm ý không phải chuyện như vậy .

Mông lung ánh mắt hàm chứa lệ, ngón tay tuy rằng dùng sức lại càng như là muốn tìm bất mãn yêu cầu đối phương càng dùng sức, về phần ánh mắt kia nói là tức giận thì hờn dỗi có lẽ chính xác hơn.

Sở Chu nhìn thấy có chút sửng sốt, trừng mắt nhìn, cúi người hôn lên mí mắt Tăng Kế, lực đạo cũng chầm chậm dần, bắt đầu khôi phục tiết tấu ôn nhu có chút rì rì trong dĩ vãng.

“Thực xin lỗi……” Thanh niên thật cẩn thận giải thích.

Tăng Kế không nghe, nghiêng đầu sang nhìn chỗ khác, nhìn về phía phòng khách.

“Làm đau anh sao?” Trước kia thanh niên cũng luôn xác nhận chuyện này, hết thảy đều là lấy cảm giác của Tăng Kế làm trọng.

Chậm rãi tìm về cảm giác ngày trước, chuyện phát sinh lúc trước tựa như tiểu nhạc đệm, bị tạm thời ném sang… một bên,cảm xúc hai người lần thứ hai bắt đầu tăng vọt lên.

……

Tình hình đã được giải quyết, Sở Chu gắt gao đặt Tăng Kế nằm ở trên sàn nhà. Thẳng đến nhiệt độ cơ thể chậm rãi lạnh xuống, vẫn là không muốn đứng dậy. Ánh mắt nhìn trần nhà ngẩn người, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Tăng Kế nằm một lát khôi phục khí lực, nằm ở trên sàn nhà thực không thoải mái, y nhớ tới việc phủ thêm quần áo, quay đầu chứng kiến bộ dáng ngây ngốc của Sở Chu không khỏi nhẹ giọng bật cười.

Sở Chu nghe được thanh âm, ngây ngốc chuyển dời tầm mắt,Tăng Kế lúc này mới thấy rõ, đáy mắt đối phương phủ kín nhụt chí bất lực cùng mờ mịt.

Bị ánh mắt đó xem xét , bất tri bất giác,cảm giác áy náy lại xuất hiện trong Tăng Kế.

— muốn làm, làm cái gì, cái loại ánh mắt này giống như bị vứt bỏ……

Tăng Kế có điểm bất đắc dĩ khởi động cơ thể,nằm lên người Sở Chu.

“Muốn nói cái gì?”

“……” Sở Chu môi giật giật, không có mở miệng.

“Ai, cậu thật tự kỉ,” Tăng Kế cười khổ,“Làm được quá phận như vậy, kết quả còn làm ra bộ dạng giống như bị tôi khi dễ.”

Tăng Kế dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi đối phương, nở nụ cười, lầm bầm nói:“Đừng tưởng rằng làm nũng thì tôi có thể tha thứ cho cậu.”

Lúc này Sở Chu biểu cảm càng cứng ngắc, nửa ngày thốt ra,“Thực xin lỗi……”

Tăng Kế không hài lòng, nhẹ nhàng một ngụm cắn cằm đối phương,“Đổi câu khác nói.”

“……”

Bộ dáng vẫn là không biết nói cái gì cho phải.

“Muốn làm gì cũng không biết, ôi chao, cậu khó chịu cái gì à?”

“……” Sở Chu không ra tiếng, bất quá trên mặt biểu cảm lại làm như chắc chắc chỉ cần chính mình không nói lời nào,cũng không bị trách cứ.

Tăng Kế thật cũng không chờ hắn nói, liền tiếp tục nói:“Cậu a, rời nhà đi còn chưa tính, cáu kỉnh, phát giận, hiện tại hết sinh khí thì nên theo tôi trở về đi.” Khẩu khí giống như giáo huấn tiểu hài tử.

Ôn hòa là ôn hòa, lại làm cho người nghe được không thoải mái.

Nói như vậy, giống như Sở Chu lúc trước – thời điểm rời khỏi nhà — liền giống như không hiểu chuyện cố tình gây sự.

Không phải như thế, tôi không phải là cố tình gây sự. Sở Chu ở trong lòng nhanh chóng phản bác.Ý chí kiên định,lời nói đến bên miệng lại do do dự dự biến thành,“…… Em không muốn trở về.”

“Vì cái gì?” Tăng Kế truy vấn.

“…… Không muốn nhìn thấy hắn, người nọ, rất chán ghét .” Sở Chu hàm hồ nói.

Đây không phải là cái lý do nguyên vẹn gì, Sở Chu nghĩ thầm, huống chi ý nghĩ của chính mình cùng chuyện của người kia khi xuất ra, rõ ràng không phải là chuyện quan trọng , Tăng Kế khuynh hướng bên kia quả thực dùng ngón chân đều có thể nghĩ ra được.

Nghĩ như thế, lời nói tiếp theo liền trở nên không nắm chắc, không thể đoán trước.

Quyết đoán nhắm mắt, dứt khoát không nhìn tới Tăng Kế nghe xong lời này sẽ cảm thấy thế nào.

Đã sớm biết, biến hóa rất nhỏ của người nọ có thể ảnh hưởng tới chính mình.

Sở Chu chán ghét ở trước mặt Tăng Kế chính mình luôn như vậy cẩn thận do dự lại vâng vâng dạ dạ, cố tình không thể khắc chế, không thể cường ngạnh đứng lên.

Nếu chân chính cứng đối cứng, chính mình trừ bỏ thất bại cùng với bị đuổi ra khỏi nhà, không có kết cục khác đi.

Rời đi liền tương đương không còn có cơ hội, cho nên chỉ có thuận theo — đây mới là chính mình có thể ở thật lâu tại nơi biên giới người thân, là phương pháp duy nhất.

Có lẽ không lâu trước còn ảo tưởng một năm hai năm ba năm, năm năm, chục năm, chỉ cần canh giữ ở bên người này, như vậy một ngày nào người này sẽ yêu thương mình. Bất quá loại ảo tưởng này từ khi Bạch Nghị xuất hiện, như bọt biển, một cú liền hủy.

Chính mình thua ở điểm bắt đầu cũng không đáng sợ, chính là cảm thấy được có điểm thật đáng buồn cùng nhụt chí thôi.

Tăng Kế nhìn thấy Sở Chu bỗng nhiên ủ rũ nhắm mắt lại, vốn là có điểm kinh ngạc, sau đó liền cảm thấy đáng yêu.

Đúng, thực đáng yêu.

Đại khái đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi đi?

Tăng Kê sờ sờ trán đối phương, Sở Chu vốn là né một chút, sau lại phát hiện tư thế này nằm ngã xuống đất mặc người chém giết cho dù muốn tránh cũng không có nơi nào hoàn toàn an toàn,liền tùy ý Tăng Kế.

“Tôi còn chưa nói xong, cậu nhắm mắt lại để làm gì.” Tăng Kế hảo tâm cười nói,“Không muốn nghe tôi nói đến thế sao?”

Còn có thể nói như thế nào? Tiếp theo bất quá cũng là giáo dục tôi…… Sở Chu không tình nguyện cắn môi dưới, mặc cho Tăng Kế niết mặt hắn cũng không đáp lại.

Mắt thấy người dưới thân, khuôn mặt đều nhanh bị chính mình nhu cho biến dạng , phát tiết đủ Tăng Kế rốt cục buông tay ra, ngay ngắn nằm tại ngực Sở Chu, nhẹ giọng nói:“Cậu người này, nói cậu nghe lời cậu liền không nghe, nói chuyện với cậu, cậu lại không nói, trước kia còn cảm thấy được thật ngoan, như thế nào hiện tại càng ngày càng bướng.”

Sở Chu con mắt vòng vo chuyển, lông mi run lên run lên tựa hồ muốn mở ra.

“Cậu có cái gì không thích , trực tiếp nói với tôi thì tốt rồi, giấu chuyện trong lòng, nếu cậu không nói cho tôi biết, tôi như thế nào có thể đoán được.”

Tăng Kế dừng một chút, tiếp tục bình tĩnh nói,“Lúc trước giấu diếm cậu việc này, là bởi vì tôi tìm không thấy thời cơ thích hợp để nhắc tới,” Y thanh hắng giọng, thanh âm thấp đi, tựa hồ có chút ngượng ngùng,“Ngô, cũng là bởi vì khi đó tôi cảm thấy được không cần phải cùng cậu nói việc này. Nếu biết cậu thực để ý, về sau tôi có việc liền nói…… Cậu nói có được không?”

Sở Chu không thể tin nhìn Tăng Kế, đại não chuyển rất nhiệt tình.

Tăng Kế thấy thế liền hạ thêm dược mạnh,“Không có Bạch Nghị.” Cũng không để ý Sở Chu đại nhiệt tình cầm lấy cánh tay y, trầm giọng tiếp tục nói,“Chỉ cần cậu trở về, nơi đó không có người thứ ba ở lại.”

Chỉ cần cậu trở về, không có người thứ ba ở lại — đây là Tăng Kế tỏ tình.

Người bình thường nghe được, đại khái cũng không tính màn tỏ tình này có bao nhiêu cảm động lòng người, thậm chí ngay cả có phải là tỏ tình cũng đều không tính, bởi vì cái loại này giữa những hàng chữ cũng không tự giác lộ ra ngạo mạn không ai bì nổi mặc cho ai đều nghe được.

Nếu yêu, liền ít nhất ngang hàng, bỏ qua địa vị thân phận, quên những tranh cãi trước đây, chính là nhìn người trước mặt mà hảo hảo nói “Tôi yêu cậu” không phải là tốt sao? Khẳng định sẽ có người như vậy oán hận đi.

Kia có lẽ là hình thức yêu đương của những người khác.

Với Sở Chu mà nói, ước mơ tha thiết cũng không phải là Tăng Kế tâm huyết dâng trào thề non hẹn biển, kia rất giả, như lời kịch, đoạn lời thề kia chính là phải từ hiệu quả thực tế. Nếu có một ngày Tăng Kế có thể bình tĩnh nói cho hắn “Dù sao cũng không có những người khác, không bằng trước hết chọn tạm cậu đi”, đại khái càng làm cho người có cảm giác an toàn.

Đây là thuộc loại từng kiểu tình yêu, những lời này Tăng Kế có thể nói đã là nhượng bộ lớn nhất cùng là lời hứa hẹn tối trịnh trọng.

Sở Chu chính mình cũng hiểu được, muốn Tăng Kế dùng lúc tuổi còn trẻ tràn lòng nhiệt huyết cùng tình cảm mãnh liệt đi yêu một người thật quá khó.

Bởi vì chính hắn trước đó chẳng phải vậy sao?

Nếu không thể yêu Tăng Kế, không thể tại biên giới người thân, chính mình như thế nào có đủ sức lực lần thứ hai kinh qua một đoạn tình cảm như vậy

Người sẽ có dục niệm, sẽ tham.

Sở Chu trước mắt cần không nhiều lắm, có thể cầm tay người này,vấn đề còn lại chậm rãi giải quyết.

Chỉ cần không có người dư thừa đứng ở chung quanh hai người vướng bận, mặt khác liền đâu khắc có đó.

Là diễn, sẽ không có tình yêu sao?

Ngày tháng tạo nên kĩ năng diễn của hai người so sánh ra, dù là giả vờ diễn cũng trở thành sự thật.

Mở đầu cho đến hậu trường, diễn qua nhiều như vậy mọi người đều sẽ mệt .

Cho dù ngôn ngữ phóng túng, cảm tình có lẽ đúng, không chừng một ngày, đi mệt, lại thấy ở đâu nhìn vừa ý, liền thuận thế ngừng lại.

Sở Chu có nên vì chính mình tới vừa đúng lúc mà cảm thấy may mắn không? Không sớm không muộn, vừa lúc người này diễn mệt mỏi, liền lười đi chung quanh tìm đối thủ, mà chính là cùng mình diễn.

Bất quá đều được rồi.

Sở Chu đỏ mặt, ngồi dậy, hai tay ôm chặt lấy Tăng Kế.

Hắn rốt cục hiểu được vì sao đêm nay, người này đã làm ra nhiều hành động kì quái như vậy: đến nơi này tìm mình, nhẫn nại mình thô bạo cùng tính tình, lại nhẫn nại tính khí mà giải thích……

Trên đời này thực sự đến cuối cùng, chân thành sẽ được hồi đáp?

Nhẹ nhàng hô khẩu khí, Sở Chu vẫn là không thể tin được.

Tăng Kế thật sự nguyện ý bỏ qua mọi chuyện, rộng mở chính mình sao? Y là người cố chấp lại chấp nhất……

Chính là nhìn thấy người trong lòng cười vui vẻ tự nhiên như vậy, Sở Chu cũng đành phải thả lỏng những lo âu trong lòng, nắm thật chặt cánh tay.

Nghĩ nhiều như vậy làm gì, nếu tới tay, liền không thể tùy ý thả chạy.

Nói cái gì đừng diễn quá nhập tâm, cả đời này, tôi chỉ diễn cùng cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.