Biệt Thái Nhập Hí

Chương 3: Chương 3




Dạo gần đây, cũng không biết vì sao, Sở Chu trong lòng luôn thấy mơ hồ,cảm giác không an ổn. Buổi sáng hôm ấy,nghe Tăng Kế thuận miệng nói câu vui đùa, tựa hồ đã đem tầng bất an này lên tới đỉnh đầu.

“Muốn tôi ra ngoài tìm người khác sao?”

Thanh âm ngả ngớn, chẳng hề để ý thái độ, tùy tiện khiến cho người ta không nói được lời nào.

Sở Chu biết, người nọ vốn dĩ là không chịu được cô đơn bình thản.

Quả thật, Sở Chu vẫn không hiểu, không hiểu một người như Tăng Kế – một người vĩ đại xuất chúng, như thế nào ở buổi vũ hội lại nhìn trúng hắn- một quản lý của công ty nhỏ, thành tích thường thường, bộ dạng cũng bình thường.

Đặt hai người ở cạnh nhau để so sánh.

Sở Chu đối với việc nghiên cứu bản thân, nhiều năm như vậy đều nhìn không ra bản thân có cái gì tốt. Như vậy thì vì sao người nọ lại chịu ở cùng hắn lâu như vậy?

Thi thoảng cũng có nghĩ đến, nếu chưa từng cùng người kia gần gũi như vậy thì tốt rồi, nếu chưa từng gần gũi, cũng không lo lắng sợ hãi, sau khi tách ra cũng sẽ không cảm thấy trống trải.

Đêm vũ hội đó, Sở Chu tự nhận bản thân giống như ăn gan hùm mật gấu, hoặc là bị cấm dục lâu quá, bị sắc mê tâm, liền theo Tăng Kế về nhà,thượng hắn.

Ở vũ hội uống rượu, Sở Chu căn bản không nhớ rõ đêm đó đã xảy ra chuyện gì, say rượu, sáng sớm hôm sau tỉnh lại,mới phát hiện mình đang ở tại một căn phòng xa lạ, mà một mỹ nam tử đang nằm trong ngực hắn, phía dưới chăn, hai người đều thân thể trần truồng……

Hắn dùng lực bấu tay mình,đau đến chảy ròng nước mắt mới tin rằng: đây không phải là mơ. (Tân:sướng thế còn gì >J)

Tăng Kế từng có rất nhiều tình nhân, nhưng giờ phần lớn thời gian y lại ở một mình.

Đối với quán bar khá nhiều người tới đó, Tăng Kế được xem như là một nữ vương, với cái danh là con một của một gia đình giàu có.

Y độc thân, không phải không có người nghĩ tới chuyện theo đuổi y, thực tế là số lượng người muốn theo đuổi y đã xếp thành hàng dài, chỉ cần nghe tới lời đồn đo cũng khiến người tới sau cảm thấy nhụt chí.

Cho dù ngẫu nhiên nhìn thấy y cũng nghĩ y là người không mấy ổn định, sau không lâu cũng sẽ thấy người bên cạnh Tăng Kế đã thay đổi, cũng may đều là hảo tụ hảo tán, không thì những năm qua, Tăng Kế đã phải gánh không ít phiền toái.

Con người ai cũng có cái tính thích khoe khoang, Sở Chu thích những người xinh đẹp,vì vậy đối với Tăng Kế cũng từng có khát khao.

Bất quá rất nhanh loại ảo tưởng này đã bị những lời đồn đánh gãy, nghe nói Tăng Kế ở thời điểm cùng người khác làm, lần đầu tiên đều là thực xinh đẹp mà nằm dưới, tùy người tới lấy.

Nhưng về sau, liền giống như đang đùa giỡn, nắm được tâm đối phương, từng bước dụ dỗ, lời nói ngọt ngào, thật giả khó phân.

Không ai biết vì sao mà Tăng Kế lại có thói quen như vậy, chỉ là không thể nghi ngờ rằng, ai đã từng có quan hệ cùng y, cuối cùng cũng đều không tránh được bị y bỏ mặc – mặc kệ là giữa bọn hắn đã từng có bao nhiêu tình cảm mãnh liệt.

Sở Chu đôi khi nghĩ mình là con mồi của y?

Nhưng, ý nghĩ này cũng rất nhanh bị thay thế “ Cho dù như thế nào, dù sao tôi cũng sẽ không yêu những người không chịu trách nhiệm.”

Nhưng mà theo thời gian, Sở Chu phát hiện chính mình thế nhưng cũng bị những thói quen như có như không của y hấp dẫn, cùng với những lúc tâm trạng y thất thường.

Mới quen với Tăng Kế nhưng đã liền xảy ra quan hệ, mới nói chuyện phiếm với nhau được vài câu, rồi đến khi ở chung, Sở Chu càng không thể khống chế tình cảm mà hắn dành cho đối phương.

Không thể khống chế, tâm loạn như mà.

Sở Chu từng thử âm thầm cảnh báo chính mình, không thể tái nhân nhượng y, không thể đáp lại nhiệt tình của y, cũng không thể cái gì cũng thuận theo y, càng không thể dần đánh mất đi chính mình.

Có một số việc, đã xảy ra, sau không thể kiểm soát, giống như yên lặng mở nắp cống mà không nói lời nào. (Tân:ý anh ý có lẽ là: mở nắp cống ra, không nói lời nào, rồi đột nhiên có người đi qua, rớt xuống dưới.)

Sở Chu vì thế lại nói tới chính mình, không thể đụng vào y, bởi vì khi tiếp cận y, có một số việc lại càng không thể che giấu.

Sở Chu cần đi làm, chính là để giấu tâm tư kì quái này, bởi vì chỉ cần không để y thấy, không để y biết, bọn hắn còn có thể tiếp tục trò chơi.

Tăng Kế hai năm này miễn cưỡng xem như an ổn ở cùng Sở Chu,gây ra không ít ngạc nhiên, trong đó cũng có rất nhiều người đang chờ xem náo nhiệt.

Có người nói,Tăng kế diện mạo, gia thế, kinh nghiệm, mọi thứ đều tốt, sớm muộn gì cũng bỏ mặc Sở Chu một cách phũ phàng.

Có người cũng nói, kì thật chưa chắc, Sở Chu tuy rằng không thích hợp, nhưng anh hắn sau này sẽ nối nghiệp Cao gia lại cùng công ty nhà Tăng Kế vẫn có quan hệ chặt chẽ, Tăng Kế thấy thế nào đều không dám đối Sở Chu dứt bỏ liền dứt bỏ như trước

Giống như trong lời đồn Sở Chu cũng từng nghe qua, trong cái vòng luẩn quẩn ấy (Đông: chắc là chuyện giữa hai anh ý),mình không đóng vai trò quá quan trọng, về điểm này khi mới quen y cũng có nghe qua vài lần.

Trừ bỏ ban đầu nghe qua,về sau càng thấy buồn cười, chậm rãi theo thói quen, mọi thứ đều trở lại bình thường.

Có lẽ, “Thắng thủ tình yêu” là do Tăng Kế bắt đầu, cũng không thể bỏ hẳn thói quen đó.

Con người tốt nhất chính là ở điểm tạo ra thói quan, nhưng điều sợ hãi nhất cũng là từ thói quen mà ra.

Sở Chu không biết, nếu trò chơi này thật sự bị y chơi quá lâu,có lẽ vài năm, có thể hay không bọn hắn dần dần đối với đối phương càng ngày càng xa cách.

Sở Chu thật lâu sau mới biết, hắn lơ đãng dụng tâm, lại khiến y ghi tạc tận đáy lòng.

Ngày đó hẹn đi uống rượu, rượu mới uống một nửa người nọ liền say, cố tình không chịu buông chén. Y tựa đầu trên cánh tay, tay kia thì đung đưa cái chén, miệng vẫn lẩm bẩm cái gì đó.

Qua một lát, tựa hồ là lầm bầm lầu bầu đủ, người nọ đưa cái chén về phía Sở Chu. Sở Chu đại khái cũng đã ngà ngà say, mơ mơ màng màng nhìn,cầm chén trên tay, hai ánh mắt quay tròn theo ngón tay người nọ,giống như con chó nhỏ bị chủ nhân cầm cục xương dụ dỗ.

Trong chốc lát, y bỗng nhiên bật cười, cười như hoa đào trổ bông rực rỡ,Sở Chu hận không thể hung hăng đem y ôm vào trong lòng. Môi mấp máy, tuy rằng nghe không rõ ràng lắm nội dung nhưng tính tò mò lại không ngừng tăng lên, hắn cố nén lòng,ghé sát tai lại, người nọ liền nói không ra tiếng, chính là dùng vẻ mặt cười xấu xa nhìn Sở Chu, chậm nhắm mắt lại.

Giống như đã bị mê hoặc, Sở Chu không lùi mà tiến tới, môi hôn tới đối phương…..

Giúp đỡ người nọ ra ngoài quán, hai người đều đã say, Sở Chu ở bên đường đón xe, người nọ liền ghé vào tai Sở Chu, động tác giống như tình nhân thân mật nói nhỏ, nói ra những điều làm Sở Chu không thể quên được.

“Tôi, nói cho cậu biết…… Nhiều năm như vậy, nên nhìn thấu …… Tình yêu liền mẹ nó là gặp dịp thì chơi, cậu nhưng đừng quá nhập diễn……”

Đừng quá nhập diễn.

Đây là ma chú mà Tăng Kế tặng cho Sở Chu.

Vì thế cuộc sống về sau thật giống như ngọn đèn âm nhạc, cùng nhau gặt hái, lúc lên lúc xuống cũng là diễn ở bên ngoài, vĩnh viễn không ai đánh vỡ khoảng cách ấy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngô, bối cảnh [tình yêu trò chơi]

Đồng học Cố Vân trong tương lai không xa sẽ là một tai họa nhân gian = =+

TS:Tác giả bắt đầu sử dụng thành ngữ rồi, càng ngày càng nan mà.

Đông chí: Công cuộc bắt đầu khó.

Thỉnh chư vị chỉ giáo thêm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.