Mặc kệ, người khác đánh giá Tăng Kế thế nào, y mãi là một người đường hoàng, phong lưu phóng khoáng, là người thừa kế của tập đoàn Tăng Thị.
Y sẽ ở trên bàn rượu lần lượt thay đổi bộ mặt, nho nhã lịch sự tao nhã,còn trong bóng đêm phóng túng cuồng hoan, kiêu ngạo không kiềm chế được.
Y một khi đã làm chuyện gì thì sẽ không dừng lại.
Tuyết vẫn rơi, khí trời mùa đông càng rõ nét, đảo mắt đã là tháng mười hai.
Lễ Giáng Sinh sắp tới,ngay sau đó là sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của Sở Chu.
Vốn Sở Chu nghĩ sẽ cùng Tăng Kế ra ngoài ăn cơm như mọi khi, sau đó đến khách sạn ở một đêm, cũng giống như mỗi lần có ngày quan trọng.
Kết quả đến ngày trước hôm sinh nhật, Tăng Kế không có phản ứng gì khác với thường ngày, cũng không đề cập đến ngày hôm sau tính toán đến đâu ăn cơm.
Sở Chu buổi tối nằm ở trên giường có điểm ấm ức, cả hai cũng không có nói hay làm gì, nghĩ thầm chẳng lẽ Tăng Kế đã quên sinh nhật mình. Tuy rằng sinh nhật tuổi hai mươi lăm cũng không quá quan trọng, nhưng bị người ở chung quên khiến hắn thấy có chút khó chịu.
Hôm sinh nhật cũng không có gì nổi bật, cấp dưới cùng nhau tặng hắn một cái bánh ngọt,cũng có chút an ủi, nhưng cũng không cảm thấy vui sướng
Sau khi tan sở,liền về nhà, sắc trời chưa ám, Tăng Kế không biết đi đâu, trong nhà không có một bóng người.
Sở Chu yên lặng lấy từ trong tủ bát một chai rượu vang, vốn nghĩ Tăng Kế là người hay quên, sinh nhật dù sao cũng không phải quá quan trọng, đơn giản mua chút rượu ở nhà ăn cơm coi như cũng xong.
Kỳ thật hắn phát hiện, sau một thời gian ở chung, cùng trong một thời điểm có những vật bình thường lại thấy có điểm hấp dẫn, cơ bản tâm ý không đến được tâm y cũng tốt. Đáng tiếc,là y chú ý tới.
Sở Chu ngồi trên ghế sa lông, sắc trời ngày càng tối, hắn cũng không có ý định bật đèn, một mình lẳng lặng ngồi trong bóng tối.
Cũng không biết khi nào thì truyền đến tiếng mở cửa, như mọi ngày thì Sở Chu nhất định sẽ ra đón nhưng hôm nay lại mệt, không muốn nhúc nhích.
Tăng Kế mang theo những gói to chẳng biết đựng những thứ gì, bật đèn liền bị Sở chu dọa nhảy dựng. Nhịn không được y nói,“Cậu làm gì vậy, ở nhà cũng không bật đèn lên, tính thay quỷ dọa người sao.”
Sở Chu thấp giọng nói thầm,“Cho dù là quỷ thật cũng không thấy anh sợ hãi, em vậy làm sao mà dọa được người.”
Tăng Kế nghe không rõ hắn nói cái gì,mở tủ lạnh liền đem những túi hắn vừa mua cất vào. Y từ trong toa lét đi ra,mở miệng nói:“Hình như hôm nay là sinh nhật cậu? Muốn ăn chút gì đó không?”
Sở Chu sửng sốt:“Giống như trước đây,ra ngoài ăn được không?” Hắn vốn định giả vờ không để ý, nhưng lại khẩn cấp nói ra, thậm chí còn tràn đầy chờ mong,người cũng ngồi thẳng dậy, trông giống như đang chuẩn bị đợi mệnh lệnh của cấp trên vậy. ( Tân Sinh: Trung khuyển nặng mùi)
Tăng Kế hất cằm về phía cửa sổ,nói: “tuyết rơi ngoài trời lạnh muốn chết, tôi vừa trở về, không muốn lại ra ngoài. Bữa tối ăn tại nhà đi, tôi đã mua mọi thứ rồi.” Nói xong cũng không chờ Sở Chu trả lời,quay người vào bếp, bắt đầu nấu nướng, dĩ nhiên là đích thân y nấu.
Sở Chu ngoài miệng oán hận,“Anh đã có kế hoạch, còn hỏi em làm gì chứ?” nhưng thực tế hắn đã muốn mở cờ trong bụng ( nguyên văn:Trong lòng thực tế đã muốn là nhạc khai liễu hoa). Tăng Kế nói như vậy làm cho hắn bị đói một buổi tối ăn cái gì, hắn đều có thể giơ hai tay tán thành,chỉ cần một câu nói của y, có thể làm cho hắn trở nên vui vẻ.
Bất quá Sở Chu đang sung sướng nhưng cũng lo lắng cho Tăng Kế, y vốn là một thiếu gia, cũng chưa từng được nghe qua là y biết nấu ăn, liền cứ một lát lại hỏi xem y có cần giúp gì hay không.
Tăng Kế bình thường không làm việc này nhưng bộ dáng lại rất nhanh nhẹn, dùng những nguyên liệu đồ ăn đã mua sẵn, chỉ sau một lát canh với vài món ăn đã được hoàn tất, mùi hương cũng thực hấp dẫn, điều này khiến Sở Chu vô cùng ngạc nhiên.
Trời đã tối,ngoài trời tuyết vẫn không ngừng rơi.
Sở Chu liền nhanh nhẹn dọn bàn, Tăng Kế không biết từ chỗ nào đem đến chiếc bánh ngọt. Tăng Kế thắp lên hai hàng nến, hai người ngồi đối diện nhau, không khí mơ hồ trở nên vô cùng lãng mạn.
Sở Chu liếm liếm môi, có lẽ là vì Tăng Kế chuẩn bị bữa tối liền có vẻ ngượng ngùng, hơn nữa hắn lại lần đầu tiên được Tăng Kế chiêu đãi như vậy, trong lòng cảm thấy sung sướng, ngượng ngùng tìm một cái đề tài,“Chưa thấy bao giờ, cũng không biết ngươi cũng có sở trường này nữa, không thua đầu bếp của nhà hàng Phúc Hương là mấy.”
Tăng Kế nhíu mày cười cười,“ Khi học đại học, ăn không quen đồ ăn của nhà ăn, cũng không muốn đi ra ngoài ăn, cuối cùng thuê phòng trọ,cũng tiện học chút nấu nướng.”
Tăng Kế thường không hay nói về bản thân, bây giờ lại trả lời Sở Chu, rõ ràng là tâm tình tốt lắm. Đại khái y cũng là thật lâu không xuống bếp,nhưng y cũng rất hài lòng với bữa ăn ngày hôm nay, sắp xếp để Sở Chu thổi nến cầu nguyện,còn nhanh chóng nếm thức ăn thế nào.
Khuôn mặt Sở Chu dưới ánh nến có vẻ đỏ lên, nghe lời đóng mắt cầu nguyện. Hắn ra xã hội hai năm thường mang vẻ thành thục,nhưng thi thoảng vẫn toát lên vẻ ngây thơ của tuổi trẻ.
Tăng Kế thấy Sở Chu cầu nguyện xong, liền cùng hắn thổi tắt ngọn nến.
“Ngươi cầu gì vậy?” Tăng Kế gắp một gắp, y không thích ăn nấm liền gắp hết cho Sở Chu.“Cậu thích ăn thì ăn nhiều một chút.”
“Không thể nói, mất linh.” Sở Chu cúi đầu cười trộm.
“ Nhảm, cũng không phải tiểu hài tử, cậu cũng thật quá cả tin.” Tăng Kế cũng không hỏi nhiều, kỳ thật lúc nãy cũng chỉ thuận miệng, hắn cầu nguyện gì cũng đâu liên quan đến y.
“Sinh tử có mệnh, vận định không dứt, về phần thăng quan phát tài, vẫn chủ yếu là dựa vào quan hệ,quy tắc. Cậu nguyện cầu cái gì cũng không thể nói.” Vấp qua không ít trắc trở, trước hỏi bị Sở Chu qua loa lảng tránh,vẫn là nhịn không được yếu thế.
Sở Chu bĩu môi,“Cũng không hẳn là cầu nguyện những chuyện này.” Y thầm nghĩ, người này thật chanh chua, hắn cầu nguyện điều gì trong ngày sinh nhật cũng bị y nói đến không đáng một đồng, bất quá nếu làm cho y biết hắn cầu nguyện cùng y có quan hệ, thật không biết y sẽ thế nào.
Sở Chu cúi đầu uống một hớp rượu liền chuyển đề tài, trong lòng không muốn cho đối phương biết chính mình vừa mới nghĩ cái gì, chỉ sợ y lại nói cái gì khó nghe.
Cũng may Tăng Kế cũng không phải người không có chừng mực, cũng liền hưởng ứng đề tài của Sở Chu.
Thu thập hết chén bát ném vào bể rửa bát,để mai dì đến rửa dọn. (Tân Sinh: nói chung là các anh lười.)
Tăng Kế là một đại thiếu gia,tự mình nấu cơm đã là nể tình lắm, tất nhiên không có khả năng làm mấy việc thu dọn.
Về phần Sở Chu, hắn từ nhỏ mặc dù không tính là được nuông chiều nhưng hắn thực sự không thích hợp với cái phòng bếp, có lần dì sinh bệnh nghỉ phép,Tăng Kế đã từng chứng kiến Sở Chu vì muốn dọn dẹp phòng bếp mà kết quả là hắn không làm được gì,thiếu chút nữa phá hỏng nửa phòng bếp. Từ đó Tăng Kế cấm hắn lại gần phòng bếp.
Ăn cơm xong cũng chưa đến thời gian “Làm vận đông”, hai người miễn cưỡng nằm ở trên ghế sa lon uống rượu, câu được câu chăng nói chuyện.
Đa số thời gian là Sở Chu nói, Tăng Kế nghe, Sở Chu không có nhiều bằng hữu, lại rất ít đi ra ngoài xã giao, nói đến nói đi cũng chỉ là những câu chuyện xảy ra ở công ty, Tăng Kế cũng không nghe cũng không chặn họng hắn.
Sở Chu nói xong, bỗng nhiên phát hiện người bên cạnh tựa hồ không còn nghe hắn nói, không khỏi tức giận nhìn hắn, chỉ thấy chén rượu bị đặt ở một bên, Tăng Kế hơi hơi ngửa đầu, ánh mắt nửa mở, như có suy nghĩ gì mà nhìn chằm chằm vách tường
Giống như bị bộ dáng chuyên tâm kia của Tăng Kế hấp dẫn, lại giống như không cam lòng chính mình bị người nọ xem nhẹ,Sở Chu dựa vào, hôn nhẹ lên ánh mắt Tăng Kế, thừa dịp y nhắm mắt lại liền hôn xuống môi y,Tăng Kế liền hé miệng, đầu lưỡi ôm lấy quấn quanh, từ đó,Sở Chu vốn định nhẹ nhàng nhưng liền nhanh chóng tăng cấp vì dục vọng …..
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lão e, tụ tán đều có lúc, thời gian có thể gạt bỏ hết thảy bi thương.
Tiếp tục hảo hảo cố gắng, công việc mới cũng không nhàn hạ.