“A?” Lâm Tiểu Trúc
ngạc nhiên nhìn về phía Lý Duy Trụ và Triệu Hổ. Hôm qua nàng mới bị phái đến phòng bếp làm việc, có thể làm cho Tần quản sự tức giận chắc là
chuyện Triệu Hổ để dành thức ăn cho các nàng nhưng cũng không phải do
nàng yêu cầu, mà mọi người đều ăn, vì lý do gì nàng lại bị khai đao?
Chẳng lẽ nàng dễ ăn hiếp lắm sao?
Có điều giờ cũng không phải là
lúc để tức giận, Tần quản sự tuyệt đối không có vô duyên vô cớ mà kiếm
chuyện với nàng. Hắn làm như vậy nhất định là có ai đó đã nói này nọ
trước mặt hắn, biết Triệu Hổ để dành thức ăn cho các nàng, lại có cừu
oán với nàng thì ngoài trừ Ngô Thái Vân không có người thứ hai. Nghĩ tới đây, nàng bình tĩnh nói “vì sao?”
Tần quản sự thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn bình tĩnh thì sửng sốt, không kiên nhẫn phất tay “không cần biết
tại sao? Ta quyết định chuyện gì cần phải xin ý kiến của ngươi sao? Bảo
ngươi làm gì thì là đó đi, không có quyền chọn lựa, mau đi đi”
“Tần quản sự, chuyện hôm qua thực sự không liên quan tới Lâm Tiểu Trúc, là
ta thấy các nàng liền nhớ tới lúc mình mới tới phòng bếp. Hay là ngài
trừ tiền tiêu vặt của ta cũng được, đừng đuổi nàng đi, phòng bếp lại
đang thiếu người, thực sự là bận muốn chết ah” Triệu Hổ lên tiếng khẩn
cầu.
Lý Duy Trụ cũng góp lời “hôm qua giữ lại đồ ăn là do ta và
Triệu Hổ quyết định, không liên quan với các nàng, hay là ngươi đuổi ta
và Triệu Hổ đi, để người báo tin tới nấu ăn là được rồi”
“Ngươi…” Tần quản sự trừng mắt, tức giận nói “đuổi ai nhận ai còn không tới
phiên ngươi giơ tay múa chân” nói xong tức giận đùng đùng chỉ tay vào
Lâm Tiểu Trúc quát lên “đi mau đi”
Với tính tình của Lâm Tiểu
Trúc, nếu ai dám chỉ vào mặt bảo nàng cút, cho dù không trở mặt thì nàng nhất định cũng nói vài câu cho đối phương không thoải mái. Nhưng lúc
này thấy Lý Duy Trụ và Triệu Hổ dù bị phạt vẫn đứng ra năn nỉ giùm nàng, làm nàng cảm động nên cũng không so đo với Tần quản sự, muốn so đo thì
tìm người báo tin mà tính sổ.
Hai mắt xoay chuyển, tự ngắt mình
một cái, khi ngẩng đầu lên thì hai mắt đã ngập nước, muốn đáng thương
bao nhiêu thì có bấy nhiêu, Tần quản sự và Triệu Hổ, Lý Duy Trụ nhất
thời sửng sốt.
Lâm Tiểu Trúc quật cường chớp chớp mắt, cố gắng
không để nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nói “chuyện hôm qua đều là lỗi
của ta, là ta xin hai vị đại ca giữ lại chút đồ ăn cho chúng ta, bọn họ
cũng vì thấy ta đáng thương nên mới để lại mấy miếng bí đao. Tần quản
sự, ta sẽ đi ngay nhưng xin ngài đừng trừ tiền tiêu vặt của hai vị đại
ca được không?”
Lâm Tiểu Trúc bộ dạng vốn rất đáng yêu, nàng lại
làm ra vẻ đáng thương, dù yếu ớt nhưng vẫn quật cường, c làm cho Lý Duy
Trụ và Triệu Hổ nhất thời không chịu nổi mà mấy nữ tử khác cũng nảy sinh áy náy, đều tiến lên cầu tình, nói các nàng cũng có sai, nếu có phạt
thì cùng nhau chịu phạt
“Được rồi được rồi, Lâm Tiểu Trúc ngươi
mau đi đi, sẽ không trừ tiền tiêu vặt hàng tháng” Tần quản sự sắc mặt
khó coi, chật vật nói một câu rồi vội vàng rời đi, ra tới cửa, không
quay đầu lại nói với một câu “lát nữa sẽ có một nữ tử tên Ngô Thái Vân
tới đây làm việc, Triệu Hổ, ngươi quản nàng thật tốt cho ta”
“ta
biết ngay việc này là do Ngô Thái Vân làm mà, ngoài nàng, không có ai ti bỉ như vậy” Chu Ngọc Xuân không đợi Tần quản sự đi xa, căm tức nói.
Lâm Tiểu Trúc không có thời gian cùng nàng xả giận, kéo tay Triệu Hổ sang bên cạnh “Triệu đại ca, ta có lời muốn nói với ngươi”
“Chuyện gì?” Triệu Hổ theo nàng đi đến bên cạnh bếp. Nếu lúc đồ thấy nàng đáng
thương mà giúp nàng thì giờ trong lòng hắn đã xem Lâm Tiểu Trúc giống
thân muội muội mà đối đãi, không phải ai cũng có đủ can đảm để nhận hết
mọi lỗi lầm về mình. Hơn nữa bộ dáng đáng thương vừa rồi của nàng đã làm cho lòng hắn như hóa thành nước, càng làm hắn nhớ tới muội muội của
mình
“Ngô Thái Vân đến, ngươi cũng đừng nhắm vào nàng. Vì nàng mà đối nghịch, đắc tội với Tần quản sự thì không đáng” Lâm Tiểu Trúc dặn
dò xong lại hỏi “buổi tối chắc là ăn dưa chuột phải không?”
Triệu Hổ nghe nàng hỏi vậy thì ngẩn người, hồi lâu mơi đáp “đúng vậy”
“Hôm nay ngươi và Lý đại ca thử dùng đậu phộng đi, sau đó làm thêm một ít cho Ngô Thái Vân nếm thử” Lâm Tiểu Trúc chớp chớp mắt
“Có ý gì?” Triệu Hổ lại cảm thấy khó hiểu, người như vậy không khó dễ coi
như mình đã phúc hậu lắm rồi, làm gì có chuyện nấu đồ ăn cho nàng ăn
“Ngươi nghe ta sẽ không sai đâu” Lâm Tiểu Trúc cười hì hì nói “nhớ kỹ nha, các ngươi đừng ăn quá nhiều đậu phòng, còn nữa, chuyện vừa rồi ta nói với
ngươi, đừng nói với người khác”. Nói xong lại quay sang chào Lý Duy Trụ
và Chu Ngọc Xuân “ta đi đây” rồi đi ra ngoài. Vừa ra tới cửa thì thấy
Ngô Thái Vân đang đi tới. Ngô Thái Vân làm vậy, đại khá là muốn mình rời đi để nàng vào thế chỗ, lại không xảy ra xung đột. Hôm nay Lâm Tiểu
Trúc bị nàng chơi khăm hai lần, cũng không muốn nhịn nữa. Bị một tiểu cô nương đùa giỡn mà phải chịu nhịn thì không phải là phong cách của Lâm
Tiểu Trúc nàng. Bị chèn ép vài lần, Lâm Tiểu Trúc cũng đã suy nghĩ cẩn
thận, nếu vẫn cứ muốn sống yên tĩnh, lấy tĩnh chế động, quan sát sơn
trang cùng ý đồ của Viên Thiên Dã sau đó tính toán cho tương lai của
mình là không có khả năng, với tình hình hiện tại, Viên Thiên Dã sẽ
không cho nàng cơ hội. Chuyện hôm nay, có lẽ hơn phân nửa là do hắn sắp
sử, bằng không, khôn khéo như Tần quản sự sao lại để cho tiểu nữ nhi như Ngô Thái Vân giật dây?
Mà mấy ngày nay, Viên Thiên Dã cố ý làm
cho mọi chuyện loạn lên, tuy là thử tính tình và sự nháy bén của nàng
cùng các tiểu cô nương nhưng cũng đã để lộ một ý tưởng của hắn. Hắn ở
trong núi xây dựng sơn trang, lại tiêu tốn nhân lực vật lực tài lực để
huấn luyện mất đứa nhỏ, cho thấy ý đồ của hắn không tầm thường. Học võ
công lại học quy củ, viết chữ để làm gì chứ? Nhìn hắn toàn thân khí phái như thế có lẽ là một vương gia, nếu thực sự là vậy thì không khó đoán
được mưu đồ của hắn, mưu quyền soán vị hoặc là nắm giữ cục diện chính
trị trong tay thôi. Phương thức hành dộng chính là đưa các tiểu cô nương này đến chỗ đồng minh hoặc đối thủ của hắn làm tiểu thiếp hoặc nha
hoàn, nam hài thì làm sai vặt hay đầu bếp, vừa có thể gây ảnh hưởng vừa
thu hoạch được tin tức, là biện pháp thoải mái mà hữu hiệu nhất.
Suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, Lâm Tiểu Trúc liền hiểu sinh mệnh của nàng bị người khác nắm giữ trong tay, muốn thoát khỏi khống chế của Viên Thiên
Dã thì phải trở thành con cờ trong tay hắn, lấy lui làm tiến, cố gắng
học nấu ăn, trở thành một nữ đầu bếp là cách duy nhất để nàng bảo toàn
mình, còn về việc sau đó thế nào tới đó tính tiếp.
Như vậy từ giờ trở đi, việc nàng phải làm là tranh thủ cơ hội học nấu ăn. Cho dù trù
nghệ ban không nhận nữ sinh nhưng nếu nàng đứng đầu kỳ kiểm tra, các
phương diện khác đều nổi bạc thì có lẽ nàng có cơ hội để bàn điều kiện
với Viên Thiên Dã. Một con cờ xuất sắc thì cần phải tận dụng triệt để,
thông minh như Viên Thiên Dã hẳn là không thể không biết cách nắm bắt.
Cho nên, chuyện hôm nay nếu nàng bỏ qua, bị người trêu chọc mà tức giận thì đó là vô năng nhưng nếu nàng ầm ỹ cùng Ngô Thái Vân, dù ai đúng ai sai
thì nàng cũng mang thiếng là người không hòa thuận, khó ở chung, đến kỳ
kiểm tra thế nào cũng bị người ta nắm lấy nhược điểm. Nàng sẽ không làm
chuyện giết một ngàn mà hao tổn tám trăm đâu.
Vừa không thể tuyên chiến với Ngô Thái Vân vừa không thể bỏ qua thì cách duy nhất là ngầm.
Chiêu ngầm, hắc hắc, sở trường của bổn cô nương ah.Lúc này nàng có chút
đồng tình với Ngô Thái Vân, có ngày lành lại không biết phúc, cứ thích
gây chuyện thị phi, làm cho tiểu hồ ly Viên Thiên đưa làm bia đỡ
đạn..chậc chậc