Ngô Thái Vân thấy Lâm Tiểu Trúc đi ra, vội vàng lui ra sau, nhanh chóng nấp sau đống củi. Lâm Tiểu Trúc đi thẳng về phía cửa viện, đang lúc Ngô
Thái Vân thở dài nhẹ nhõm thì nàng lại quay người, vòng ra phía sau, đi
đến sau lưng Ngô Thái Vân, đưa tay vỗ nàng một cái.
Ngô Thái Vân
đang thò đầu nhìn xem Lâm Tiểu Trúc có đi ra khỏi viện môn hay không,
bỗng nhiên sau lưng bị tập kích, giật mình đến suýt kêu thành tiếng.
Nhìn chăm chú thì thấy Lâm Tiểu Trúc, trong lòng kích động nhưng ngoài
mặt vẫn tươi cười, gắt giọng “Lâm Tiểu Trúc, ngươi làm gì vậy? dọa chết
người ah”
Lâm Tiểu Trúc không lên tiếng, chỉ âm trầm, yên lặng
nhìn nàng, mắt cũng không chớp. Tươi cười trên mặt Ngô Thái Vân dần biến mất, thay vào đó là biểu tình kích động. Nàng vốn chỉ là tiểu cô nương
mười ba tuổi, lại sinh trưởng nơi thâm sơn, trong núi dù là phụ nữ hay
hán tử đều là người mạnh mẽ, bưu hãn, có gì không hài lòng là há miệng
mắng, quá lắm thì đụng tay đụng chân chứ chưa từng thấy qua ánh mắt âm
trầm, đáng sợ như vậy. Hơn nữa vì làm chuyện xấu, có chút chột dạ, lại
bị Lâm Tiểu Trúc nhìn như vậy thì cảm thấy sống lưng lạnh run, tóc gáy
dựng thẳng, lắp bắp hỏi “ngươi…ngươi muốn gì?”
“Muốn gì?” nhìn
nàng như muốn chạy trốn, Lâm Tiểu Trúc mới tươi cười âm trầm “Ngô Thái
Vân, trước kia ta không so đo với ngươi vì ta thấy ngươi là người ngu
ngốc nhất, nhảy dựng y như trâu, chỉ là một cái túi da đầu óc có vấn đề, không đáng để ta phí tâm tư. Ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, chuyện hôm nay, ngươi coi như đã đắc tội ta. Ngươi hãy đợi
đấy, bổn cô nương sẽ biến ngươi thành chuột qua đường bị người đuổi
đánh, chơi chết ngươi, nếu không ta không phải họ Lâm”
“Lâm Tiểu
Trúc, ngươi muốn chết.” Ngô Thái Vân bị nàng mắng, tức giận đến nổi trận lôi đình, quên cả sợ hãi, thẳng lưng chỉ tay vào Lâm Tiểu Trúc mắng.
“Nếu ngươi không sợ Triệu Hổ bọn họ nhìn thấy sắc mặt khó coi của ngươi thì
cứ lớn tiếng mắng nữa đi” Lâm Tiểu Trúc cười lạnh “tốt nhất là ra tay
đánh luôn. Ngô Thái Vân, không ngại nói cho ngươi biết, nếu ngươi thật
dám đụng tới ta dù chỉ một đầu ngón tay, ngày mai ngươi sẽ không còn có
mặt ở sơn trang này”
Ngô Thái Vân sửng sốt, lập tức ngậm miệng.
Nàng còn muốn lưu lại ấn tượng tốt với đám Triệu Hổ, sơn trang cũng đã
quy định rõ, đánh nhau sẽ bị trừng phạt. Cho nên nàng chỉ có thể hung
tợn trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc, đang tính đáp trả vài câu thì phía sau truyền đến thanh âm của Triệu Hổ “có chuyện gì vậy?”
Biết vừa
rồi mình la lớn đã làm người ta chú ý nên Ngô Thái Vân vội vã quay người sang chỗ khác, tươi cười nói “không có chuyện gì, ta với Lâm Tiểu Trúc
đang nói chuyện thôi”
“Lâm Tiểu Trúc, có phải nàng ta lại khi dễ
ngươi không?” Chu Ngọc Xuân đi theo Triệu Hổ cũng lên tiếng, vẻ mặt đầy
tức giận nhìn Ngô Thái Vân. Ngô Thái Vân quay đầu liền thấy Lâm Tiểu
Trúc vừa rồi còn như hung thần ác sát, lúc này hai mắt lại rưng rưng,
tay gắt gao nắm chặt góc áo
“Lâm Tiểu Trúc, ngươi lại bày trò gì hả?” tức giận công tâm, bất chấp Triệu Hổ và Lý Duy Trụ đang đứng phía sau, lớn tiếng quát
“Không… Không có việc gì, nàng chỉ là nói chuyện..với ta, nói nhỏ…”Lâm Tiểu
Trúc gục đầu, hai giọt nước mắt trong veo chảy ra, nơm nớp lo sợ nói
xong liền thất tha thất thểu lui ra sau vài bước, giống như con thỏ nhỏ
bị kinh động, nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.
Trợn mắt há
hốc mồm nhìn Lâm Tiểu Trúc biểu diễn, quay đầu lại thấy Triệu Hổ, Lý Duy Trụ cùng mấy nữ tử đang nhìn mình đầy căm ghét, Ngô Thái Vân càng thêm
cuống, vội vã la lên “là nàng uy hiếp ta, là nàng mắng ta. Nàng nói muốn làm ta đẹp mặt, muốn đùa chết ta”
“Ngươi nghĩ chúng ta tin ngươi sao?”Lý Duy Trụ luôn ít lên tiếng, lạnh lùng nói một câu rồi xoay người đi vào phòng bếp. Mọi người cũng căm hận liếc Ngô Thái Vân mộ cái rồi
xoay người rời đi, chỉ còn một mình nàng ngơ ngác đứng đó cả buổi, không nhúc nhích.
Nhưng cho dù bọn họ không muốn thấy nàng, Ngô Thái
Vân cũng không thể rời đi, không chịu nghe sự phân công thì sẽ bị trừng
phạt, cho nên nàng do dự hồi lâu cũng phải đi vào phòng bếp.
Nhân sự trong bếp đương nhiên là không cho nàng sắc mặt hòa nhã rồi, chỉ có
Triệu Hổ sai nàng làm việc, nói với nàng mấy câu. Sau khi nấu thức ăn
xong, Lý Duy Trụ dùng nước muối nấu đậu phộng, Triệu Hổ còn cố ý cho Ngô Thái Vân hơn phân nửa, làm nàng thụ sủng nhược kinh, trong lòng rất đắc ý, nghĩ Triệu Hổ thấy nàng xinh đẹp nên muốn lấy lòng nàng. Cao hứng ăn hết đậu phộng trong ánh mắt tức giận của Chu Ngọc Xuân các nàng.
Lâm Tiểu Trúc đi đến chân núi liền thấy Tô Tiểu Thư cùng đám con gái chung
phòng, mọi người thấy nàng cũng bàn tán một hồi. Lâm Tiểu Trúc nước mắt
tí tách, đáng thương nói rõ mọi chuyện, đương nhiên là bỏ đi đoạn nàng
uy hiếp Ngô Thái Vân. Tô Tiểu Thư tức giận, quăng bó củi xuống nói “còn
công bằng không?ta đi tìm công tử nói chuyện” nói xong xoay người rời
đi.
Lâm Tiểu Trúc vội vàng giữ lại “không cần, không cần. Thực ra ở đây lượm củi cũng rất tốt mà, cùng làm bạn với các ngươi”. Đuổi nàng
ra khỏi phòng bếp, tuyệt đối là chủ ý của Viên Thiên Dã, Tô Tiểu Thư có
tới tìm hắn thì cũng có ý nghĩa gì đâu.
Có điều…Lâm Tiểu Trúc
buông tay Tô Tiểu Thư ra, có chút nghi hoặc nhìn nàng. Đám nữ tử, dù lá
gan lớn đến đâu, tức giận đến mấy cũng không dám đến tìm Viên Thiên Dã,
mà Tô Tiểu Thư…nhìn thế nào cũng không thấy thích hợp.
Tô Tiểu
Thư phản ứng bộc phát, bị Lâm Tiểu Trúc lôi kéo thì nhận ra có chút
không ổn. Nàng đưa mắt nhìn mọi người, cắn cắn môi nói “ta nhất thời tức giận đến hồ đồ. Chỗ công tử không phải là nơi chúng ta có thể đến, có
chuyện gì thì sẽ đến tận nơi. Hắn không phải là người có thể tùy tiện
tìm, nếu không thì Ngô Thái Vân và Chu Nhị Ny đã không đợi khi công tử
đi tuần tra mới náo loạn”
Dù thế nào thì Tô Tiểu Thư làm vậy cũng là muốn bênh vực kẻ yếu, cảm kích nói “Tiểu Thư, ngươi có lòng như vậy, ta đã rất cảm kích. Công tử không phải là người chúng ta có thể tìm”
“Lâm Tiểu Trúc, chuyện này cũng không thể bỏ qua, bị người ta khi dễ, dù
không nói với công tử thì cũng có thể nói với Mai quản sự hay Nguyễn
giáo tập mà, các nàng nhất định sẽ giúp ngươi”
Lâm Tiểu Trúc cúi
đầu, lắc lắc đầu: “Mai quản sự là là quản sự viện chúng ta, còn Tần quản sự quản lý phòng bếp. Bọn họ chức vụ như nhau, Mai quản sự dù biết cũng không thể trách cứ Tần quản sự được, hay là thôi đi. Có điều…mọi người
sau này cẩn thận một chút, đừng để bị giống như ta…”
“Đúng vậy,
Ngô Thái Vân thực quá mức ti bỉ, còn không biết lúc nào sẽ đâm chúng ta
một đao ah. Sau này ta sẽ không nói chuyện với nàng nữa”
“Ta cũng vậy.”
Đám con gái này vốn có chút ghen tỵ với Lâm Tiểu Trúc, nhưng việc là do Tần quản sự phân công, lại chọn người vóc dáng nhỏ bé làm việc trong phòng
bếp cho nên không thể nói gì. Nhưng Ngô Thái Vân vóc dáng cao gầy lại
dùng phương thức như vậy để tiến vào, mọi người đều cảm thấy bất bình.
Hơn nữa Chu Nhị Ny lại hận Ngô Thái Vân thấu xương, ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, thậm chí còn làm mọi người cảm giác người bị khi dễ là mình.
Tháng chí, thời tiết đã chuyển lạnh. Lá rụng tung bay, cỏ cây khô vàng để lộ
ra khung cảnh hiu quạnh. Cành củi khô to nhỏ khắp nơi đều có, mọi người
chỉ cần tập trung công việc, chia nhau hành động, hơn nữa từ nhỏ sống
trong thâm sơn, chuyện lượm củi vẫn hay làm làm, cho nên dù bị trì hoãn
thời gian thì rất nhanh Lâm Tiểu Trúc và mọi người đã thy thập đủ số.
Khi đem củi về,mọi người đều thò đầu vào phòng bếp xem thử rồi bĩu môi nói “Tiểu Trúc, ngươi nhìn nàng ta đắc ý chưa kìa”
Lâm Tiểu Trúc nhìn vào trong thì thấy mọi người đều đã đi hết, chỉ còn Ngô
Thái Vân đang tươi cười nói gì đó với Triệu Hổ, còn lấy gì đó trong đĩa
bỏ vào miệng, sau đó quay sang nói cười với Lý Duy Trụ, cũng không quan
tâm hắn không để ý đến nàng. Lâm Tiểu Trúc khẽ nhướng mày, cười thầm:
Triệu Hổ quả nhiên nghe lời.
Có câu trời gây nghiệt còn có thể
sống, tự gây nghiệt thì chỉ có chết. Ngô Thái Vân xấu như vậy, mọi người không thể không ghét nàng.