Biết Vị Ký

Chương 102: Chương 102: TA GIỮ TIỀN GIÙM NGƯƠI




Lâm Tiểu Trúc xưa nay cẩn thận, nhất là bây giờ lại một thân một mình ở cổ đại, chuyện gì cũng để ý. Hai câu thơ đầu là muốn thăm dò, tìm hiểu. Dù nơi này là thời cổ đại, không có nhân quyền, thông tin cũng bị hạn chế nhưng biết đâu lại có Vịnh Tuyết thì sao. Nếu đọc hai câu đầu mà hai vị công tử không có phản ứng gì thì đọc tiếp hai câu sau, nghe được khen ngợi, nàng không khỏi thở phào một hơi. Có lẻ do nơi đây hẻo lánh, hoặc là thời đại này không thịnh hành thi ca lắm.

Cho nên khi Đường Viễn Ninh muốn làm thêm một bài nữa, nàng liền nhăn mày, giả vờ nhìn quanh mai lâm một vòng rồi đọc” Trong núi sổ chi Mai, Lăng Hàn một mình khai. Diêu biết không phải tuyết, vì có hoa mai đến.”

Đọc xong, không như bài thơ đầu được khen ngợi và tán thưởng, lúc này không gian lại rất yên tĩnh.

Xong rồi! Thấy Viên Thiên Dã nhìn nàng bằng ánh mắt sâu xa, còn Đường Viễn Ninh thì thần sắc kinh ngạc, Lâm Tiểu Trúc thầm than không ổ. Tuy nàng không đi thi khoa cử, không dùng thơ từ để mua danh chuộc tiếng nhưng cũng không muốn toàn bộ kiến thức kiếp trước trở nên vô dụng.

“Sao vậy ? không hay sao ?” nàng thử thăm dò

“Lâm Tiểu Trúc, thơ này là do ngươi viết ?” Đường Viễn Ninh phục hồi tinh thần, đánh giá nàng.

Thấy hắn hỏi như vậy, Lâm Tiểu Trúc càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, lắc đầu cười đáp” không phải”

“Không phải?” Đường Viễn Ninh mở to mắt, chỉ vào Lâm Tiểu Trúc” được, vậy ngươi nói, là ai dạy ngươi làm ?”

Ý hắn là không tin thơ này không phải nàng làm sao ? Lâm Tiểu Trúc cười toe toét, chỉ tay vào cây mai nói” là Mai Hoa tiên tử dạy ta nha. Vừa rồi, khi ta đi đến bên cạnh, nàng liền nói cho ta biết bài thơ này, không biết là ai làm rồi để dưới gốc mai, nàng nhặt được, truyền lại cho ta”

Lời vừa nói ra, hai mắt Viên Thiên Dã liền trong sáng trở lại. Thanh âm réo rắt trong không gian băng tuyết phiêu đãng, hoa mai lay động trở nên dễ nghe cực kỳ. Xem ra tâm tình của hắn thập phần thư sướng.

Đường Viễn Ninh trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc, rồi lại đảo sang chỗ Viên Thiên Dã, cuối cùng khoát tay nói” Lâm Tiểu Trúc, ta xem như thua ngươi. Giờ ta mới biết, thế gian này, người thông minh không chỉ có một, hơn nữa còn để cho ta gặp được. Quên đi, về sau ta sẽ không đánh chủ ý lên ngươi nữa. Từ nhỏ, cha nương ta đã ân cần dạy bảo, nói biểu ca ta thông minh thế nào, bảo ta phải học theo hắn. Ta không hay ho, ta mệnh khổ, đời này phải dây dưa với hắn, bị hắn ép tới gắt gao, cả đời không ngóc đầu lên được nhưng ta lại không có có cách nào thoát khỏi hắn. Nếu giờ thêm ngươi, mang ngươi đi theo mình, chẳng phải là ta tự chuốc lấy khổ,chẳng phải mỗi ngày tự nhắc nhở mình là người ngu ngốc sao ? Ta còn muốn sống nha. Hơn nữa, có nha đầu miệng mồm lanh lợi, mưu ma chước quỷ như ngươi bên cạnh, ngày nào đó bị ngươi bán mà ta còn vui vẻ giúp ngươi đếm tiền nha. Quên đi, ngươi vẫn nên ở bên cạnh công tử nhà ngươi đi, ta không dám muốn ngươi nữa”

“Đường công tử nói như vậy, Tiểu Trúc coi như ngài khen ta” Lâm Tiểu Trúc thi lễ” đa tạ Đường công tử khích lệ” nàng mạo hiểm các kiểu, liên tiếp dùng cái miệng đả kích Đường Viễn Ninh, chiếm tiện nghi của hắn, đơn giản chỉ muốn hắn có giác ngộ như vậy. Bây giờ thì nàng có thể ngủ ngon rồi.

“Nhưng mà Đường công tử còn chưa nói cho Tiểu Trúc biết, bài thơ của Mai hoa tiên tử kia rốt cuộc có hợp yêu cầu không ? Tiểu Trúc còn chờ Đường công tử ban thưởng nha”

“Ngươi, thiệt là” biểu tình trên mặt Đường Viễn Ninh lại có một tia sủng nịch” dù bản công tử đọc sách mười năm, trong chốc lát cũng không làm được bài thơ hay như vậy. Bài đầu tiên tuy hợp quy cách nhưng ngôn từ quên mùa lại có sự biến hóa ngoài dự đoán của mọi người. Bài thứ hai, dù là văn từ hay ý tứ đều rất hay lại mới lạ, hư hư thật thật, cực kỳ tinh diệu, có lẽ không có bài thơ vịnh mai nào hay hơn bài này. Lâm Tiểu Trúc, ngươi chỉ vừa mới học làm thơ đã có thể làm ra bài thơ hay như vậy, đúng là thiên tài. Đáng tiếc, thiên tài như vậy lại là nữ tử”

Nói xong hắn thâm ý liếc Viên Thiên Dã một cái

Nghe ra ý tại ngôn ngoại của Đường Viễn Ninh, Lâm Tiểu Trúc cũng thở dài một hơi. Nếu nàng là nam tử, có lẽ Viên Thiên Dã sẽ bồi dưỡng nàng trở thành một trợ thủ đắc lực trong triều đình. Nếu là vậy, nàng sẽ có được tự do ở mức độ lớn nhất, tối thiểu cũng là đạt được sự tôn trọng của bọn họ, sẽ không phải lo lắng bọn họ xem nàng như lễ vật mà tặng cho người khác.

“Có gì mà đáng tiếc ? nữ tử, vừa hợp” Viên Thiên Dã thản nhiên nói

Lâm Tiểu Trúc liếc hắn một cái, không biết lời này của hắn là có ý, đang tính hỏi lại thì hắn đã chuyển đề tài, nói với Đường Viễn Ninh” được rồi, thơ cũng đã làm, ngươi mau lấy bạc ra ban thưởng đi”

“Đường An.” Đường Viễn Ninh liền phân phó” lấy hai mươi lượng bạc cấp cho Lâm Tiểu Trúc”

“Hai mươi lượng ?” Lâm Tiểu Trúc luôn bình tĩnh thong dong liền mở to hai mắt.

Tiền có giá trị thế nào, Lâm Tiểu Trúc hiểu rất rõ. Thời đại này có nhiều điểm tương đồng với Minh triều, nói cách khác, một lượng bạc bằng một ngàn văn tiền, có giá trị tương đương hai trăm năm mươi đồng ở đời sau. Hai mươi lượng chính là hai vạn văn tiền, cũng tương đương năm ngàn đồng

Chỉ có hai bài thơ mà được thưởng hai vạn văn tiền, có thể đến thâm sơn mua được rất nhiều đứa nhỏ nha. Vị Đường công tử này đúng là phá gia chi tử mà.

Lúc trước lão gia tử cũng là vung tiền như rác, hai mươi lượng bạc xài chưa tới mấy ngày đã hết, đến khi bán công thức nấu Phật nhảy tường mới có được năm trăm lượng bạc. Cho nên Lâm Tiểu Trúc cũng không phải chưa từng thấy qua bạc, có điều đó đều là tiền của lão gia tử, không liên quan gì tới nàng. Còn bây giờ, hai mươi lạng bạc kia là của nàng, Lâm Tiểu Trúc vui đến suýt nhảy cẫng lên.

Tuy nhiên nàng chỉ là một nha đầu, vì hai mươi lượng bạc mà mừng rỡ, ngạc nhiên cũng là bình thường, nhưng Viên Thiên Dã cũng mở to mắt hỏi Đường Viễn Ninh” Hai mươi lượng ?”

“Như thế nào? Thưởng thiếu?” Đường Ninh Viễn sờ sờ đầu, khó hiểu nhìn biểu huynh mình. Vị biểu huynh này trước giờ luôn là bộ dáng vân đạm khinh phong, mấy chục vạn lượng bạc cũng không để vào mắt nhưng lúc này vì hai mươi lượng bạc mà mở to hai mắt trừng hắn, thật kỳ quái nha.

“Không ít.” Viên Thiên Dã thu hồi ánh mắt, khôi phục thần sắc lạnh nhạt. Thấy Lâm Tiểu Trúc vui vẻ nói lời cảm tạ, lấy bạc nhét vào lòng còn xoa xoa hai cái, hắn liền cảm thấy phiền lòng khó hiểu. Nha đầu kia, sao lại mê tiền tới vậy chứ ? hai mắt như đèn lồng, còn phát sáng nữa chứ.

“Lâm Tiểu Trúc, bạc của ngươi đưa ta giữ giùm đi, nếu làm mất thì sao ?” hắn rốt cuộc nhịn không được mà lên tiếng

“Không cần.” Lâm Tiểu Trúc quả quyết cự tuyệt. Tiền của mình, mình giữ vẫn tốt hơn. Hơn nữa, nếu nàng có cơ hội chạy trốn nhưng toàn bộ tài sản lại nằm trong tay Viên Thiên Dã, vậy không phải khiến nàng khóc chết hay sao.

“Chỗ ngươi ở nhiều người phức tạp, không an toàn” Viên Thiên Dã tiếp tục thuyết phục.

Lâm Tiểu Trúc cẩn thận nghĩ nghĩ rồi nói” không sao. Không phải ngài biết tiền ta cất ở chỗ nào sao ? nếu có người trộm, ngài nhất định sẽ biết. Nếu ta bị mất tiền, chỉ cần tìm ngài là được”

Viên Thiên Dã mặt đen như đít nồi.

“Xì.” Đường Viễn Ninh thấy bộ dáng kinh ngạc của biểu huynh liền cười thành tiếng, tâm tình cực kỳ vui sướng. Không ngờ đời này có thể nhìn thấy biểu tình như vậy của biểu huynh. Quả là sung sướng, hahahaha. . .

Viên Thiên Dã còn muốn nói nữa nhưng Lâm Tiểu Trúc đã nhìn xa xa, la lên một tiếng sau đó chạy nhanh tới

“Gì vậy ?” Đường Viễn Ninh vẻ mặt hưng trí chạy theo.

“Một con chim bị đông cứng, rớt từ trên cây xuống” Lâm Tiểu Trúc hai tay nhẹ nhàng ôm lấy, cẩn thận bọc vào trong áo choàng.

Đường Viễn Ninh không thấy được con chim, vươn cổ hỏi” đã chết sao ?”

“Không có, vừa rồi ta thấy cánh nó còn động đậy. Ta ủ ấm cho nó một lát là được rồi” nói xong ngẩng đầu lên” nhưng ôm như vậy, ta sợ nó sẽ chán, nếu có thể để nó trong một căn phòng ấm áp thì tốt hơn”

“Vậy chúng ta mau xuống núi đi”

Lâm Tiểu Trúc nhìn Viên Thiên Dã đang đi tới, có chút tiếc nuối” theo lý thuyết, tùng chi thượng tuyết là rất tốt nhưng vì con chim này, chúng ta đành phải thải tùng tuyết”

Lâm Tiểu Trúc nhìn xem đi tới Viên Thiên dã, có chút tiếc hận nói:” Theo lý thuyết, tùng chi thượng tuyết cũng là rất tốt . Khả vì này con chim, chúng ta không có biện pháp đi thải tùng tuyết .”

Viên Thiên Dã không quay đầu lại, phân phó” Viên Thập, ngươi cùng Đường An đem tuyết thu thập được bỏ vài trong mấy cái hũ đi, còn mấy thứ vặt vãnh còn lại, ta và Đường công tử cầm là được rồi”

“Dạ” Viên Thập nhanh chóng hành động, đến khi xong xuôi lại có chút khó xử nhìn hai vị công tử.

Mai tuyết khó có được, bình thường đều dùng để pha trà cho công tử, nên hắn và Đường An mỗi người mang một cái sọt, bên trong để hai cái bình. Tuyết vừa rồi thu thập được đã đựng đầy bốn bình, hai vị công tử có thể mỗi người mang một bình hoặc là mỗi vị công tử mang một cái sọt đi xuống. Nhưng dù là cái nào thì chẳng những mệt nhọc còn làm mất hình tượng của hai vị công tử, nếu để người khác nhìn thấy thì không ổn chút nào.

Lâm Tiểu Trúc vừa thấy thì biết vì sao Viên Thập khó xử, nàng liền đưa con chim trong áo choàng cho Đường Viễn Ninh” ngài cầm con chim này đi, để ta mang mấy thứ này cho”

“Được rồi, ngươi ôm con chim đi” Viên Thiên Dã tiến lên phía trước, cầm lấy một cái bình” Viễn Ninh, ngươi cầm hai cái kia, đi thôi” nói xong dẫn đầu xuống núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.