Biết Vị Ký

Chương 101: Chương 101: TIỂU BỐ TÚI TIỀN




“Vượt qua cuộc thi, công tử nhà ta thưởng cho viên thuốc, không biết Tiểu Trúc làm được thơ thì biểu công tử sẽ thưởng cái gì ?” Lâm Tiểu Trúc tươi cười hỏi. Tốt xấu gì kiếp trước nàng cũng là thạc sĩ trung văn, cái khác không biết chứ thi từ thì cũng lận lưng được chút ít, lấy ra để đối phó là dư sức. Nếu có thể lừa lấy được gì đó của vị Đường công tử này thì không gì tốt hơn.

Đường Viễn Ninh mở to hai mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc, hồi lâu mới lắc đầu, vạn phần tiếc hận nói” hay cho một tiểu cô nương, cái gì không học lại học một bụng tính toán. Sao ? nếu ta thưởng không tốt, ngươi sẽ không làm thơ phải không ?” hắn muốn nghe xem nha đầu này trả lời thế nào

“Có thưởng thì mới có động lực” Lâm Tiểu Trúc cười tủm tỉm đáp” biểu công tử nếu thưởng đủ nặng tay, Tiểu Trúc ngu dốt có thể vì thế mà bị kích thích, trở nên thông minh hơn, nói chừng nháy mắt có thể làm được thơ ah”

“Ha, ha, thì ra là ý này” Viên Thiên Dã làm chủ tử, chẳng những không trách phạt Lâm Tiểu Trúc còn giúp nàng.

“Hừ, không phải người một nhà, không tiến vào một cửa. Chủ thế nào thì hạ nhân thế đó” Đường Viễn Ninh cực kỳ bất mãn biểu huynh, trừng mắt liếc hắn một cái rồi quay đầu cười hì hì nói với Lâm Tiểu Trúc” ngươi nói cũng có lý, ta sẽ thưởng cho ngươi một bức tranh chữ. Chỉ cần ngươi làm được thơ, dù hay hay không, ta cũng sẽ viết tặng ngươi, thấy sao ?”

Xú nha đầu, chắc chắn sẽ không vui, chắc chắn mặt sẽ như bánh bao nhúng nước cho coi. Bản công tử không tin ngươi có thể thưởng thức tranh chữ của bản công tử ah.

“Tốt tốt!” Lâm Tiểu Trúc vẻ mặt vui mừng khôn xiết, suýt chút nữa là vỗ tay” cửa sổ phòng ngủ bên cạnh bị rách rồi, ta trở về sẽ nói các nàng lấy tranh chữ của Đường công tử dán vào chỗ đó, so với giấy bình thường chắc sẽ tốt hơn nhiều. Đen đen, trắng trắng, hoàn toàn không giống với cửa sổ bình thường nha”

“Xì.” Phía sau cũng không biết là Viên Thập hay Đường An nhịn không được bật cười thành tiếng.

Đường Viễn Ninh sắc mặt cực kỳ khó coi, không ngờ tranh chữ của mình lại chỉ có thể dùng để dán cửa sổ. Nhìn thấy Viên Thiên Dã xoay người sang chỗ khác cười trộm, tâm lý của hắn lại được cân bằng một chút. Biểu huynh thông minh tuyệt đỉnh của mình còn bị dính chưởng của Lâm Tiểu Trúc, mình như thế nào thì tính là gì đâu.

“Cái kia. . . cửa sổ thì thôi đi” hắn đành phải thương lượng với nàng” hay ngươi nói xem, ngươi muốn gì”

Lâm Tiểu Trúc rốt cục cũng đạt được mục đích, tâm tình thập phần vui sướng, hai mắt loan lan” Tiểu Trúc chỉ là một tục nhân, không biết thưởng thức tranh chữ, vừa rồi nói dùng tranh chữ của công tử đi dán cửa sổ, dường như không thích hợp lắm. Tiểu Trúc xin bồi tội với Đường công tử, xin công tử đừng trách”

“Uh, không trách.” Đường Viễn Ninh giả bộ khoan hồng đại lượng” muốn thưởng cái gì, ngươi nói đi”

Lâm Tiểu Trúc nghĩ nghĩ” không biết có phải chữ của Đường công tử mà viết đẹp thì gọi là một chữ đáng giá ngàn vàng không ?”

“Đúng là có cách nói này” Đường Viễn Ninh gật đầu, trên mặt có chút thẹn thùng. Thơ và thư pháp của hắn còn chưa tới mức đáng giá ngàn vàng nha.

“Khụ khụ khụ. . .” Viên Thiên Dã ở bên cạnh bỗng nhiên ho khan

“Biểu ca ngươi không sao chứ?” Đường Viễn Ninh thân thiết hỏi.

“Không có gì, các ngươi cứ tiếp tục” Viên Thiên Dã sắc mặt đỏ bừng, vất vả lắm mới ngừng ho, mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc, lắc đầu cười khổ. Nha đầu này lại tính móc túi ngươi ta đây.

Lâm Tiểu Trúc đương nhiên không thất vọng vì tính toán của mình không giấu được Viên Thiên Dã, cười hì hì nói với Đường Viễn Ninh” chi bằng Đường công tử ấn theo số lượng thi từ của ngươi mà thưởng tiền cho Tiểu Trúc đi. Nếu ngài khiêm tốn thì cũng không sao, ngài cảm thấy trị giá bao nhiêu thì là bấy nhiêu”

“. . .” Đường Ninh Viễn nhìn Lâm Tiểu Trúc, trợn mắt há mồm, sắc mặt lúc trắng lúc hồng. Một chữ ngàn vàng. Cho dù chỉ làm thơ ngũ ngôn thì cũng hết bao nhiêu tiền rồi ? hai vạn năm ngàn lượng hoàn kim nha. Hơn nữa còn là chữ mình viết mà phải dùng tiền của mình để thưởng cho hạ nhân nha.

“Lâm Tiểu Trúc, đừng hồ nháo” Viên Thiên Dã nhịn cười thật vất vả, quyết định ra mặt.

Lâm Tiểu Trúc vẫn cố vớt vát” Tiểu Trúc đâu có hồ nháo ? Tiểu Trúc vừa rồi nói chuyện là muốn nói Đường công tử là người băng tuyết thông minh, chữ viết nhất định siêu phàm thoát tục, há có thể dùng tiền tài để đánh giá. Nói cái gì mà giá trị thiên kim, vạn kim, rất là tục khí nha. Đường công tử muốn ban tranh chữ vô giá, Tiểu Trúc thật không dám nhận. Tiểu Trúc chỉ là một tục nhân, có cho tranh chữ cũng chỉ biết đem đi dán cửa sổ. Nếu Đường công tử thấy Tiểu Trúc làm thơ hay, thưởng cho Tiểu Trúc chút điểm tâm là được rồi”

Nói trắng là nàng, nói đen cũng là nàng nhưng không ai phản bác được, cũng không nói chữ của mình giá trị ngàn vàng được. Vậy thì quá tầm thượng ? hơn nữa người ta cũng đã giải thích, nói tranh chữ là vật vô giá, vừa rồi nói dán cửa sổ cũng để chứng minh nàng là tục nhân, mình mà tức giận thì chẳng phải không có độ lương sao ? hơn nữa vừa rồi nghe nàng nói vậy, mình còn thấy vui vẻ, thấy rất dễ nghe, bây giờ mà tức giận thì còn mặt mũi gì nữa.

Đường Viễn Ninh thở dài một hơi, nhéo mũi Lâm Tiểu Trúc, cười nói” Lâm Tiểu Trúc, cái miệng của ngươi đúng là có thể nói người chết thành người sống ah. Đi đi, ta không so đo với ngươi, ngươi nói quy tắc cho ta nghe thử đi, sau đó làm vài câu thơ. Vừa rồi ngươi nói nghe hay lắm, vậy đi, nếu hay thì có thưởng, không thì sẽ bị phạt. Ngươi nói nhắc tới tiền thì tục, mà ngươi lại là tục nhân, ám chỉ này bản công tử hiểu rõ, chẳng phải là ngươi thích bạc sao ? Được rồi, thưởng bao nhiêu tiền thì còn tùy vào thơ ngươi là. Đương nhiên, nếu ngươi không làm thơ được thì trong khoảng thời gian bản công tử ở lại sơn trang, kết thúc buổi học, ngươi liền đến hầu bản công tử đi”

“Được, một lời đã định” Lâm Tiểu Trúc tự tin đáp. Nếu còn không kiếm được số tiền này, nàng sẽ tìm một khối đậu hủ đập đầu chết cho rồi.

Đường Viễn Ninh nói qua luật thơ một lần, cũng không phúc hậu gì, không chỉ yêu cầu áp vận còn bắt buộc cả vần bằng trắc. . . Hắn muốn nhìn xem rốt cuộc Lâm Tiểu Trúc thông minh đến mức độ nào. Hắn không tin ông trời lại bất công như vậy, đã có một Viên Thiên Dã bẩm sinh thông minh, luôn gắt gao đè trên đầu hắn mà giờ còn thêm một Lâm Tiểu Trúc giỏi hơn hắn nữa.

Đường Viễn Ninh còn bổ sung” ta cũng không làm khó ngươi, chỉ cần dùng tuyết làm đề bài, viết một bài ngũ ngôn hay thất ngôn là được ?”

“Thời gian thế nào ?”

Đường Viễn Ninh lúc này thầm nghĩ may mắn vì vừa rồi đã quên việc này, sợ nàng sẽ nói nghĩ một hay vài năm liền vội đáp” thời gian một ly trà”

“Một ly trà ? Viễn Ninh, yêu cầu của ngươi cũng quá cao ah” Viên Thiên Dã lên tiếng, hắn cũng không muốn Lâm Tiểu Trúc đến hầu hạ Đường Viễn Ninh

“Tiểu Trúc Tử thông minh như vậy, một ly trà là đủ rồi. Tiểu Trúc, ngươi nói phải không ?” bộ dáng Đường Viễn Ninh lúc này cực kỳ vô lại.

“Như vậy đi, lấy thời gian dùng bữa tối hôm nay làm hạn định. Như vậy cũng đủ để ta làm thơ, nếu không thì sẽ thua, mà thời gian này cũng hợp lý rồi. Còn nếu trong khoảng thời gian một ly trà mà ta làm được, công tử ngài phải ban thưởng hậu hĩnh hơn, có được không ?” Lâm Tiểu Trúc đưa ra quy định công bằng hơn.

“Vậy ?” Đường Viễn Ninh liếc nhìn Viên Thiên Dã một cái rồi vung tay lên” vậy được rồi, cứ thế mà làm đi”

Từ giờ tới lúc dùng cơm tối cũng chỉ hơn nửa canh giờ, làm thơ đối với người vừa mới học viết chữ, lại phải đúng vần đúng điệu cũng không dễ gì.

“Ta suy nghĩ một chút” Lâm Tiểu Trúc chạy trong mai lâm một vòng, chưa đầy ly trà đã trở lại, cao hứng nói” ta làm xong rồi”

Ngay cả Viên Thiên Dã vốn thong dong trầm ổn cũng thấy khẩn trương, vội ngăn nàng lại” Lâm Tiểu Trúc, thơ cũng không phải dễ làm. Nếu ngươi muốn hiểu rõ thì từng từ của ngươi đều phải hợp luật, ăn khớp với nhau. Đừng nóng vội, thời gian còn nhiều mà, từ từ nghĩ”

“Ta tin với sự thông minh của Tiểu Trúc nhất định đã nghĩ rất chu đáo. Nếu là xong rồi, vậy thì đọc cho chúng ta nghe đi” Đường Viễn Ninh không ngại vuốt mông ngựa, chỉ sợ Lâm Tiểu Trúc nghe lời Viên Thiên Dã mà rời đi. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà có thể làm được thơ thì đúng là thiên tài.

Công tử nhà mình lo lắng cho mình, đúng là chuyện tốt, cho nên Lâm Tiểu Trúc cười nói với Viên Thiên Dã” Tiểu Trúc đọc bài thơ này, nếu không hợp cách luật, công tử chỉ điểm giúp ta, đến lúc đó sửa lại một chút là được. Dù sao thì thời gian cũng tới lúc dùng cơm chiều mới kết thúc”

Nói xong liếc mắt nhìn Đường Viễn Ninh một cái, lớn tiếng nói” một mảnh, hai mảnh lại ba mảnh. Năm, sáu, bảy, tám, chín mươi mảnh”

Đường Viễn Ninh càng nghe, hai mắt trừng càng to, đợi nàng đọc xong, nhướng mày hỏi” cái gì mà lung tung vậy” trong lòng lại mừng thầm

“Nhưng mà hai câu này của nàng đều hợp cách luật” Viên Thiên Dã mỉm cười nhìn Lâm Tiểu Trúc.

Hắn đang hoài nghi ta cố ý sao ? Lâm Tiểu Trúc mỉm cười rồi đọc tiếp” ngàn mảnh, vạn mảnh, vô số mảnh, bay vào hoa mai không thấy đâu”

Không khí nhất thời yên tĩnh, Viên Thiên Dã dẫn đầu lên tiếng” hay, thơ hay”

“Nghe qua không sai.” Đường Viễn Ninh cau mày, thầm đọc bài thơ lại một lần, cuối cùng không thể không thừa nhận” đúng, không sai. Toàn bài tuy đều dùng các con số nhưng lại không ảnh hưởng tới cách luật, hơn nữa khi đọc lên, có cảm giác như mình đang ở trong một không gian rộng lớn, tuyết bay tán loạn, chỉ có hàn mai đang ngạo nghễ đứng trong tuyết, chẳng phân biệt được hoa mai và bông tuyết, ý cảnh rất cao thâm lại hợp tình hợp cảnh, dù chúng ta làm cũng không hơn được”

Nói xong, hắn quay đầu, vẻ mặt hưng phấn” đi, nha đầu, hay là ngươi làm thêm bài thơ vịnh mai đi. Yên tâm, ta thưởng cho ngươi, chỉ có nhiều chứ không ít”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.