Biểu Ca Đừng Chạy

Chương 98: Chương 98: Có thai




“Ô Nhã thị/ Vệ thị thỉnh an Nhị aka Tam aka.” Dận Chân cùng Dận Tự vừa ra khỏi cung Khôn Ninh liền gặp phải hai Thường tại đến thỉnh an.

“Đứng lên đi.” Dận Chân chắp tay sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm trang.

Ô Nhã thị và Vệ thị đứng dậy một người thì vụng trộm nhìn Dận Chân chằm chằm, một người thì vụng trộm nhìn Dận Tự chằm chằm, khiến hai cậu bé phải nổi da gà.

“Nhị ca, huynh có thấy Vệ Thường tại kia rất kỳ quái không?” Chờ hai nữ nhân đi rồi, Dận Tự bĩu môi hỏi, cậu bé không thích người khác nhìn mình như thế.

“Ta thấy Ô Nhã Thường tại kia kỳ quái.” Dận Chân nhăn mặt, các hoàng tử vốn ít cơ hội tiếp xúc với phi tần, hôm nay trùng hợp gặp nhau vì đi thỉnh an Chỉ Lan, bởi vì Dận Tự và Dận Chân còn nhỏ, vì thế không cần tránh mặt, mới xảy ra màn sáng nay.

“Giờ ama đang sủng bọn họ đấy.” Dận Tự nói với giọng ngán ngẩm, bất bình thay ngạch nương nhà mình, trong lòng cậu bé ngạch nương là người phụ nữ tuyệt vời nhất, sau này cưới phúc tấn nhất định phải tìm một người như ngạch nương.

“Chớ nói lung tung.” Mặc dù Hoàng ama sủng ái bọn họ, nhưng làm con không có tư cách nghị luận chuyện của ama.

“Nhị ca quá nghiêm túc.” Dận Tự bĩu môi, rõ ràng nghịch ngợm chẳng kém ai, vậy mà lúc nào cũng ra vẻ tuổi trẻ đã đứng đắn chín chắn, thật không biết Nhị ca nghĩ gì trong đầu.

“Là Tam đệ nghịch ngợm.” Dận Chân co giật khóe miệng, quyết định không so đo với cậu em sinh đôi.

“Vệ thị và Ô Nhã thị quả thật xinh đẹp hơn người.” Dận Tự lại nói.

“Còn dám nói!” Dận Chân nổi giận, lời này để đến tai Hoàng ama thì Dận Tự gay go to.

“Đệ biết đệ biết.” Dận Tự ngoáy lỗ tai, “Chúng ta đi tìm đại ca đi, nhân tiện kể lại chuyện hôm nay, nói không chừng hai Thường Tại đấy đang suy tính cách làm khó hai huynh đệ ta đấy, nếu không sao ánh mắt lại quỷ dị vậy.”

“Đệ là con trai của Hoàng hậu, bọn họ chỉ là Thường tại.” Dận Chân nhắc nhở, Tam đệ hơi có triệu chứng hoang tưởng bị người khác hãm hại, luôn lo lo lắng lắng.

“Nhị ca huynh đừng chủ quan, con đê ngàn dặm sụp bởi vết nứt con kiến, tiểu nhân khó phòng, nhị ca quá nghiêm túc, không hiểu những lắt léo bên trong.” Dận Tự thở dài, tuy nói hoàng tử tôn quý, nhưng nếu có kẻ muốn hãm hại, dù là Hoàng ngạch nương cũng có thể sập bẫy, quan trọng là Hoàng ama tỏ thái độ thế nào, cậu bé làm thế là nhắc Dận Chân đề phòng, ai bảo tính Nhị ca đường đường chính chính quá.

“Ta biết.” Dận Chân mím môi, cậu bé cũng biết Tam đệ nói thế là có ý tốt, nhưng cậu bé rất ghét ném đá giấu tay, thật ra cậu bé rất rõ ràng, muốn hãm hại cậu bé không phải chuyện dễ dàng.

“Đệ thấy ngạch nương hôm nay khí sắc không tốt lắm, không biết có phải do thời tiết chuyển lạnh không.” Dận Tự lo lắng hỏi.

“Uh, có lẽ nên truyền thái y xem mạch cho ngạch nương.” Dận Chân trầm mặt, ngạch nương không chịu được lạnh, nếu bị phong hàn thì thật đáng lo.

Vì thế hai cậu bé thần tượng người mẹ lại quay về cung Khôn Ninh, vừa khuyên giải vừa làm nũng một hồi Chỉ Lan mới đồng ý truyền thái y.

“Đâu phải chuyện gì to tát, chỉ là thay đổi thời tiết nên uể oải chán ăn thôi.” Chỉ Lan có chút bất đắc dĩ, nhưng lòng rất ấm áp.

“Hoàng ngạch nương tất nhiên không có việc gì, nhưng huynh đệ con muốn thể hiện lòng hiếu thảo, Hoàng ngạch nương nên cho huynh đệ con một cơ hội mới được.” Dận Tự làm nũng.

“Uh, sức khỏe của Hoàng ngạch nương chắc chắn không có vấn đề.” Dận Chân gật đầu tán thành.

Chỉ Lan nghe vậy cười, “Không cần quan tâm ngạch nương nhiều thế, để ngạch nương đỡ phải lo lắng là tốt rồi.”

Chẳng mấy chốc ngự y đã tới, sau khi chẩn mạch cẩn thận, cân nhắc một hồi lâu mới nói, “Mạch của nương nương lưu loát, đưa đẩy trơn tru, hẳn là mạch hoạt.”

“Thật sao?” Chỉ Lan nhìn bụng mình, lại có sao?

“Ngày tháng chưa dài, thần không dám khẳng định nương nương có bầu hay không.”

“Vậy nửa tháng sau lại làm phiền Hồ thái y đến chẩn mạch cho bản cung.”

“Thần tuân mệnh, có điều sức khỏe nương nương có phần suy yếu, thời gian này cần chú ý vấn đề ăn uống, thần sẽ kê cho nương nương một đơn thuốc, dựa theo đấy bồi bổ hẳn sẽ không còn gì đáng ngại.”

“Làm phiền Hồ thái y, Tử Quyên tiễn Hồ thái y.”

“Cung hỉ Hoàng ngạch nương.” Dận Chân và Dận Tự vô cùng vui mừng, rốt cuộc đã có em để bắt nạt.

“Còn chưa khẳng định, hai đứa không được ra ngoài nói lung tung.” Chỉ Lan vỗ về bụng mình, bất giác mỉm cười.

“Con biết, Hoàng ngạch nương không cần lo lắng.” Dận Tự vừa nghe liền biết Chỉ Lan băn khoăn gì.

“Có nói với Hoàng ama không ạ?” Dận Chân hỏi.

“Tất nhiên có nói với Hoàng ama, không chừng Hoàng thượng đã biết rồi.” Chỉ Lan tươi cười, ba mẹ con cùng cười nói vui vẻ.

“Thật sao? Hoàng hậu có thai?!” Huyền Diệp đứng phắt dậy, chồng tấu chương vừa phê rơi hết xuống sàn.

“Hồ thái y nói ngày tháng chưa lâu, chưa dám khẳng định.” Tiểu Lý Tử không muốn làm hoàng thượng mất hứng nhưng cũng không dám gạt người.

“Nhất định đã có.” Huyền Diệp giũ giũ tà áo, “Bãi giá cung Khôn Ninh.”

“Vâng.” Tiểu Lý Tử đã sớm đoán được Hoàng thượng sẽ muốn đến thăm hoàng hậu nương nương, vì thế đã chuẩn bị kiệu sẵn sàng.

Khi Huyền Diệp đến, Chỉ Lan đang nằm ngủ trên giường, Huyền Diệp không cho người kinh động, đi thằng vào phòng trong.

“Lan nhi.” Huyền Diệp vỗ về lên má Chỉ Lan, tâm trạng hắn lúc này rất tốt, tựa như giữa trưa hè nắng nóng có một cốc nước mát để uống.

Chỉ Lan ngủ rất sâu, không vì Huyền Diệp đến mà tỉnh lại. Huyền Diệp thấy thế càng cao hứng, thích ngủ chẳng phải triệu chứng tiêu biểu của phụ nữ có thai đấy sao. Huyền Diệp cứ ngồi ngơ ngẩn bên giường, nhìn Chỉ Lan say sưa, đôi mắt bờ môi quen thuộc này, đáng lẽ nên chán ghét, nhưng mỗi khi nhìn thấy lòng chỉ muốn yêu chiều nàng, dù có bao nhiêu nữ nhân xuất hiện, có thể khiến hắn rung động thật lòng cũng chỉ có nàng.

Có lẽ là vì thanh mai trúc mã, có lẽ là vì lâu ngày sinh tình, thật ra không vì mấy nguyên nhân đấy, có lẽ chỉ là đúng thời điểm gặp đúng người mà thôi, Huyền Diệp bất đắc dĩ nở nụ cười, trong giấc mộng kia hắn trải nghiệm vô số nữ nhân, nhưng cũng chỉ ngã xuống trong tay cô gái nhỏ này, ngược lại còn tình nguyện ngã xuống.

Nghĩ tới Ô Nhã thị và Vệ thị dạo này “được sủng ái” hắn cười thâm hiểm, lòng dạ hắn rất hẹp hòi, dù là chuyện trong mơ cũng phải bắt bọn họ trả giá xứng đáng. Về phần Vệ thị, chỉ có một Ô Nhã thị chẳng phải là rất đơn điệu, hậu cung nên muôn hoa khoe sắc, như vậy cũng có thể bịt miệng các đại thần, tránh việc bọn họ ngày nào cũng lải nhải chuyện hậu cung làm phiền hắn.

“Biểu ca đến đây sao không đánh thức em.” Chỉ Lan vừa mở mắt liền thấy Huyền Diệp, nàng rất ngạc nhiên.

“Thấy em ngủ say, tôi cũng mới đến.” Huyền Diệp trợn mắt nói dối.

“Vâng, đến bữa tối chưa?” Chỉ Lan chống hai tay chuẩn bị ngồi dậy.

“Tôi đến đây, em cẩn thận chút.” Huyền Diệp nâng Chỉ Lan dậy, ngồi xuống thân bên cạnh nàng, “Em đang có bầu, đừng chủ quan bất cẩn.”

“Biểu ca đã biết sao?” Chỉ Lan dựa vào Huyền Diệp, ngẩng đầu lên hỏi.

“Uh, không biết lần này sẽ có mấy đứa.” Huyền Diệp nhíu mày, trêu nàng.

“Em làm sao biết được, đấy là công lao của biểu ca, em không dám nhận bừa.” Chỉ Lan khéo léo tâng bốc, đàn ông nào cũng thích nghe lời tán dương khả năng sinh lý.

“Tiểu nha đầu.” Huyền Diệp véo nhẹ mũi Chỉ Lan, rất tự mãn về năng lực bản thân, so với các huynh đệ của hắn, không đúng, phải nói là so với rất nhiều người đàn ông khác hắn có thiên phú dị bẩm, thử hỏi có mấy người lần nào cũng sinh đôi.

Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp nở nụ cười cũng rất cao hứng, thật ra từ khi Ô Nhã thị xuất hiện nàng cảm thấy Huyền Diệp không còn bình thản, tuy chưa đến nỗi cảm thấy xa rời, nhưng tóm lại đã bị nữ nhân khác tác động, điều đấy khiến nàng không thoải mái.

“Lan nhi phải chú ý nghỉ ngơi, chuyện hậu cung cũng không nên lao lực, giao bớt cho cung nữ, tôi sẽ phái người giúp em.” Huyền Diệp lo Chỉ Lan giao quyền lực cho nữ nhân khác, nhưng lại không nỡ để Chỉ Lan lao lực, vì thế chỉ có thể san bớt việc cho người hầu.

“Em biết rồi, biểu ca nghĩ thật chu đáo.” Chỉ Lan hôn lên má Huyền Diệp, “Nhưng lúc này còn chưa thể khẳng định em có thai hay không, nếu mừng hụt thì phải làm sao bây giờ.”

“Đừng nói bừa, tôi nói có là có, không được lo lắng nghĩ ngợi, chuyện quan trọng lúc này là chịu khó tẩm bổ.” Huyền Diệp vô cùng tự phụ vào năng lực bản than, Dận Chân Dận Tự đã hơn bốn tuổi, cũng đến lúc Chỉ Lan có bầu rồi.

“Vâng.” Chỉ Lan quyết định chờ đến tối hỏi hệ thống quân, tránh việc mừng hụt.

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, mấy ngày liên tục Huyền Diệp đều ngủ lại cung Khôn Ninh, đương nhiên chỉ là đắp chăn ngủ trong sáng, nhưng khiến Chỉ Lan chỉ có thể trùm chăn nói chuyện với hệ thống quân vào ban ngày, chứng thực là mình có bầu khiến Chỉ Lan như trút được tảng đá trong lòng.

Nửa tháng sau, tin Hoàng hậu có thai truyền khắp hậu cung triều đình, nữ nhân hậu cung vui sướng hân hoan, bởi vì hoàng hậu có thai sẽ không thể thị tẩm, rốt cuộc cũng có cơ hội tranh thủ tình cảm, về chuyện cái thai trong bụng hoàng hậu, hoàng hậu đã có ba trai một gái, thêm mấy đứa con cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhân lúc này quyến rũ Hoàng thượng mang long thai mới là việc quan trọng.

Nhóm lão thần trên triều nghe thế cũng không lải nhải nữa, người Mãn quan niệm nhiều con trai là nhiều phúc, thêm hoàng tử tất nhiên là tốt, lại là con trai dòng trưởng thân phận cao quý thì không còn gì tốt hơn, huống hồ đế hậu hài hòa là chuyện tốt, dễ nghe hơn chuyện sủng thiếp diệt thê.

Trong khoảng thời gian ngắn, Huyền Diệp thường xuyên rơi vào tình huống “tình cờ gặp gỡ”, đi đến đâu cũng gặp phải nữ nhân hậu cung, có gảy đàn ngâm thơ, có ngâm gió ngợi trăng, tất cả nữ nhân dốc toàn lực chiến đấu, làm hại Huyền Diệp chỉ có thể lùi về cung Càn Thanh tiếp tục làm trạch nam, hắn đâu thể cấm túc tất cả phi tần, vì thế chỉ còn một biện pháp cuối cùng, đó là chuyển nhà!

“Lan nhi thu dọn ít hành lý, mấy ngày nữa chúng ta chuyển đến Sướng Xuân Viên.” Huyền Diệp nôn nóng muốn đi.

“Vâng.” Chỉ Lan không hỏi vì sao, bởi vì nàng đã đoán được nguyên nhân, hơn nữa nàng cũng là khán giả bất đắc dĩ.

“Vậy còn các con?” Làm mẹ không thể quên đấu tranh giành quyền lợi cho các con.

“Uhm.” Huyền Diệp nghĩ nghĩ một lát, “Đưa cả bốn đứa đi, tôi không thể luôn ở bên em, có các con sẽ có người nói chuyện với em.”

“Em cũng nghĩ vậy.” Chỉ Lan tươi cười để lộ lúm đồng tiền, vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, khiến Huyền Diệp nhìn mà ngứa ngáy trong lòng.

“Gọi mấy ngự y đi theo, mỗi ngày đều phải thỉnh mạch bình an.” Đây là đứa con đầu tiên sau khi Huyền Diệp đăng cơ, vì thế hắn rất coi trọng.

“Hậu cung phải làm sao bây giờ?”

“Giao cho Hoàng ngạch nương đi.” Huyền Diệp đã cân nhắc chuyện này.

“Vâng, đành làm phiền Hoàng ngạch nương.” Chỉ Lan gật đầu, Hoàng ngạch nương cũng chưa có mấy ngày vui vẻ, may mà bà rất khoan dung, thật ra nếu không dành tình cảm cho Hoàng ama thì sẽ không thấy lòng khó chịu, hiện tại bà có thân phận cao nhất hậu cung, Chỉ Lan hiếu thuận, ngày nào cũng đến vấn an bà, còn có mấy thái phi, rảnh rỗi có thể chơi mạt chược, cùng xem hát tuồng, không nghĩ ngợi chuyện tình cảm thì cuộc sống tương đối tốt.

Huyền Diệp có thể đem quyền lực hậu cung giao cho Thái hậu cũng là tin tưởng bà, hoàng hậu thứ hai của Thuận Trị là người thông minh biết người biết ta, biết bản thân có thể có gì, chưa bao giờ tranh giành tình cảm, ngay cả Đông quý phi cũng tôn trọng bà, trước khi xuất cung còn đặc biệt dặn dò Huyền Diệp phải chăm sóc Thái hậu thật chu đáo.

Thái hậu nghe xong cũng vui vẻ đồng ý, dù sao lão thái thái cũng không có việc gì làm, gần đây hậu cung tương đối nhộn nhịp, coi như xem kịch.

Khi Hoàng hậu mang thai tháng thứ hai, Hoàng thượng đưa hoàng hậu cùng hoàng tử công chúa đến Sướng Xuân Viên, để lại các nữ nhân hậu cung nhìn trăng oán thán.

Đương nhiên người tức giận nhất là Ô Nhã thị, cô ta được “sủng ái” chưa lâu hoàng thượng đã xuất cung, giờ còn thể hiện bản lĩnh vào đâu, nhưng cô ta kiềm chế đã quen, biết dục tốc bất đạt, giờ Hoàng thượng dồn hết tâm trí lên hoàng hậu, dù là thiên tiên hạ phàm cũng chưa chắc nên chuyện, mọi chuyện còn cần cân nhắc kỹ càng.

Ô Nhã thị lòng như lửa đốt, cô ta nhất định phải đi tới vị trí của kiếp trước, dẫm nát tất cả dưới chân, không ngờ hoàng thượng mà cô ta vốn tưởng là loại bạc tình lạnh lùng đã coi cô ta là đối tượng trả thù, chỉ có thể a di đà phật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.