Biểu Ca Đừng Chạy

Chương 97: Chương 97: Thị tẩm




Ô Nhã thị gặp được Hoàng thượng như nguyện, nhóm nô tài không dám đối đãi với cô ta như cung nữ tầm thường nữa, hôm đó rõ ràng Hoàng thượng tỏ thái độ hứng thú với Ô Nhã thị, nói không chừng cô ta chính là quý nhân tiếp theo.

Quách Lạc La thị không nghĩ nhiều như thế, chỉ là một cung nữ mà thôi, không lẽ có thể làm phượng hoàng bay lên trời, vì thế cô ta không chút hòa nhã với loại ăn cây táo rào cây sung. Người sáng suốt đều biết chuyện ở ngự hoa viên là Nữu Hỗ Lộc thị đẩy Ô Nhã thị ra tranh thủ tình cảm, Quách Lạc La thị đỡ đòn oan cho người thôi, nếu Hoàng thượng không hài lòng hành vi quyến rũ đấy, vậy người bị trừng phạt chắc chắn là Quách Lạc La thị, ai bảo là cung nữ của cung Diên Hi. Nếu Ô Nhã thị vừa mắt Hoàng thượng, vậy người được lợi lại là Nữu Hỗ Lộc thị, bởi vì người hợp tác cùng Ô Nhã thị là Nữu Hỗ Lộc thị.

Vì lý do đó Quách Lạc La thị hận Ô Nhã thị và Nữu Hỗ Lộc thị thấu xương, cô ta chưa kịp dàn xếp để Vệ thị xuất hiện trước mặt hoàng thượng thì đã bị vượt mặt, hỏi ai không tức.

Vệ thị ngồi trên giường chải tóc, nghĩ lại những lời Quách Lạc La thị nói hôm qua, cô ta khẽ nhếch môi thành nụ cười mai mỉa, không ngờ kẻ thù kiếp trước lại thành người giúp đỡ kiếp này, vận mệnh thật thần kỳ.

Vệ thị nhìn bàn tay mình, những ngón tay thon dài búp măng xoa lên da thịt trắng mịn, chính là thế này, Vệ thị cúi đầu nở nụ cười, dung mạo này thân thể này là vũ khí của cô ta.

Cô ta vĩnh viễn không quên được mấy chữ “tiện phụ tân giả khố”, cô ta là tiện phụ vậy Khang Hi từng sủng hạnh cô ta là gì, từng có những giây phút mặn nồng ân ái, nhưng chỉ vỏn vẹn mấy tháng người đàn ông kia đã no xôi chán chè, ghét xuất thân của cô ta, vứt bỏ cô ta, liên lụy con trai của cô ta phai nhìn sắc mặt người khác mà sống từ khi còn nhỏ.

Đây là nữ nhân hậu cung, hèn mọn, lấy lòng, bất đắc dĩ, nhưng đồng thời cũng là dã tâm bừng bừng, tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn độc ác. Cô ta là nữ nhân, nữ nhân hậu cung chân chính. Từ khi trùng sinh, nỗi hận trong lòng ngày đêm tra tấn cô ta, câu nói kia vang lên trong từng giấc mộng, cô ta vẫn như thấy con trai mình quỳ gối ở đại điện, bị mắng chửi tơi bời, bóng lưng run run, ánh mắt ẩn nhẫn, môi mím chặt, lệ tí tách. Mỗi hình ảnh đều nhắc nhở cô ta phải báo thù, phải báo thù người đàn ông cao cao tại thượng kia.

Nhưng cô ta chỉ là một cung nữ xuất thân tân giả khố, ngoài mỹ mạo thì cô ta chỉ có hai bàn tay trắng, cô ta lấy gì báo thù người đàn ông kia. Vệ thị lau nước mắt, ánh mắt lại trở nên kiên định, nếu vận mệnh kiếp này đã đưa cô ta đến trước mặt Hoàng thượng một lần nữa, thì cô ta sẽ không lãng phí cơ hội này như kiếp trước.

Vệ thị đứng lên, đi tới bên giường, tựa cửa sổ nhìn mẫu đơn nở trong sân, kiếp này có rất nhiều chuyện thay đổi, hoàng hậu là một người khác, ngay cả thời điểm Hoàng thượng đăng cơ cũng khác, Dận Tự của cô ta thành con trai dòng trưởng, là con của Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu.

Vệ thị từng nhìn thấy Dận Tự từ xa, ngoại hình rất giống, nhưng thân phận khác kiếp trước một trời một vực, kiếp này sẽ không còn ai dám mắng Dận Tự là tiện phụ sinh ra, nhưng con trai cô ta không quay lại được. Trừ phi, Vệ thị sờ bụng mình, chẳng lẽ phải để một đứa trẻ nữa ra đời để bị bêu danh sao.

Nghĩ đến Ô Nhã thị trồng hoa, lòng Vệ thị tự cảm thấy an ủi, ít nhất còn có một người giống cô ta, kiếp trước cô ta không có cơ hội đánh đồng với Ô Nhã thị, nhưng kiếp này cô ta sẽ không nhận thua dễ dàng như thế.

“Hoàng thượng đêm nay…?” Huyền Diệp dùng bữa tối xong là lúc để lật thẻ bài, tiểu thái giám Kính Sự Phòng kiên trì xin chỉ thị của Hoàng thượng.

Huyền Diệp nhìn đống thẻ bài, rất bất mãn tên của biểu muội nhà mình đặt cùng một chỗ với nữ nhân khác, “Ô Nhã thị gặp lần trước đi.”

“Vâng.” Tiểu thái giám thầm lau mồ hôi, rốt cuộc hoàng đế cũng lâm hạnh người khác.

“Đến cung hoàng hậu nói chờ trẫm, nếu nàng mệt mỏi thì nghỉ trước.” Huyền Diệp căn dặn Tiểu Lý Tử.

“Nô tài tuân mệnh.” Tiểu Lý Tử thầm líu lưỡi, hắn biết quan hệ giữa hoàng đế và hoàng hậu, vì thế cảm thấy khó mà tin nổi.

“Uh.” Huyền Diệp nghĩ ngợi một lát, lại nhớ đến thái độ hờn ghen của Chỉ Lan ngày hôm qua, “Truyền Ô Nhã thị đến nhanh một chút!” Đến sớm xong sớm mới có thể đi tìm tiểu biểu muội, nếu để tiểu biểu muội hiểu lầm thì nguy to.

“Truyền cung nữ Ô Nhã thị cung Diên Hi thị tẩm.” Thái giám Kính Sự Phòng đến cung Diên Hi tuyên chỉ sẽ chờ Ô Nhã thị tắm rửa, sau đó mang người đến cung Càn Thanh.

“Cô ta có phúc đấy, đi báo với Ô Nhã thị một câu, để cô ta chuẩn bị cho tốt!” Quách Lạc La thị cười mà giọng thì như rít lên.

Không lâu sau Ô Nhã thị chỉ khoác một áo khoác ngoài đi ra, toàn thân ướt át, hai mắt long lanh, vừa như chờ mong vừa như sợ hãi, thái giám cũng phải động lòng vì sự nũng nịu yếu mềm đấy.

Lúc Ô Nhã thị đến cung Càn Thanh Huyền Diệp vẫn đang phê tấu chương, cô ta chỉ có thể nằm trên giường chờ, lòng thầm cân nhắc phải hầu hạ vị hoàng đế này thế nào cho tốt.

“Nô tỳ Ô Nhã thị thỉnh an Hoàng thượng.” Thấy Huyền Diệp đi đến, Ô Nhã thị vội vàng ngồi dậy, vì vội mà da thịt lộ ra khỏi áo choàng.

“Đứng lên đi.” Huyền Diệp lập tức đi qua Ô Nhã thị, không nâng hay đỡ cô ta mà ngồi xuống ghế.

“Ngươi tên là gì?” Huyền Diệp nhìn Ô Nhã thị đang rụt rè chằm chằm.

“Nô tỳ tên Dung nhi.”

“Dung nhi.” Huyền Diệp thầm nhẩm một lần, trùng tên trùng dung mạo, vậy khẳng định đúng rồi.

“Được rồi, cởi quần áo đi.” Lúc này tâm trạng Huyền Diệp có phần phức tạp. “Tự uống một chén rượu đi, ở trên bàn.”

Ô Nhã thị cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn nghe lời rót một chén rượu, khẽ nhấp rồi uống hết chén, cô ta hiểu người đàn ông này, hắn phật lòng nhất là người khác trái lời hắn, một ly là một ly, bớt lại một ngụm chính là kháng chỉ.

Uống hết chén rượu, Ô Nhã thị mới chậm rãi cởi áo choàng, phơi bày thân hình gợi cảm. Đầu thu se lạnh, Ô Nhã thị khẽ rùng mình.

Huyền Diệp sờ mũi mình, nhìn nữ nhân từng có nhiều khúc mắc với hắn trong mộng, cũng hơi động lòng, nhưng nghĩ đến biểu muội ở cung Khôn Ninh, dục niệm ham muốn biến mất như thủy triều xuống, Huyền Diệp bất đắc dĩ cười cười, không thể tưởng tượng hắn có thể vì một người phụ nữ làm Liễu Hạ Huệ nhiều năm như vậy.

“Xử lý đi.” Thấy Ô Nhã thị sắc mặt ửng hồng, mắt khép hờ, Huyền Diệp biết đã đến giờ. Vẫy lui cung nhân, gọi Tiểu An tử, nghe tiếng rên rỉ khe khẽ trong phòng, Huyền Diệp cảm thấy có chút ghê tởm, phẩy phẩy tay áo ra khỏi cung Càn Thanh.

“Đêm nay hoàng thượng sủng hạnh Ô Nhã thị?” Chỉ Lan cầm một quyển sách tùy tiện lật trang, “Phái người điều tra chi tiết về cô ta, ta thấy có chỗ kỳ quái.”

Thật ra Chỉ Lan đã có tài liệu về Ô Nhã thị, nhưng tư liệu này cho nàng một cảm giác rất phức tạp, cô ta là một nữ nhân thông minh, biết không lên được giường của Quách Lạc La thị, tìm một người hợp tác, hơn nữa còn tinh đời tìm được người thủ đoạn thâm hậu như Nữu Hỗ Lộc thị.

Số nữ nhân trong cung muốn đổi đời rất nhiều, nhưng một cung nữ nho nhỏ mà dám can đảm vuốt râu hùm như thế thì chỉ có một, Chỉ Lan không thể nghĩ ra cô ta lấy đâu ra tự tin làm thế.

Huyền Diệp không cho người thông báo mà vào, thấy Chỉ Lan đang ngẩn người khiến hắn rất tức cười, đã làm mẹ còn mơ mơ màng màng, nếu không phải có hắn che chở nàng, không biết nàng sẽ bị ức hiếp đến đâu. Huyền Diệp lúc này đã quên hết những hành động quyết liệt của Chỉ Lan, chỉ nhớ những lúc nàng dựa dẫm hắn.

“Thỉnh an hoàng thượng.” Chỉ Lan nghe thấy tiếng bước chân mới sực tỉnh, theo phản xạ định quỳ xuống thỉnh an.

“Cẩn thận chân.” Huyền Diệp vội bước tới nâng Chỉ Lan, người sống trong cung lâu đều có bệnh ở chân, nguyên nhân là vì phải quỳ nhiều, hắn không muốn Chỉ Lan về già bị đau chân.

“Em đâu có yếu ớt như vậy, thỉnh an sao có thể bị thương ở chân.” Chỉ Lan cùng Huyền Diệp ngồi xuống bục sưởi.

“Thời tiết chuyển lạnh phải chú ý mặc thêm áo, em vốn chịu lạnh kém, ở trong phòng cũng phải nhớ mặc đủ ấm.” Huyền Diệp cằn nhằn chỉ hận không thể bắt Chỉ Lan mặc thêm áo.

“Em đã mặc đủ rồi, biểu ca ở cung Càn Thanh ngồi phê tấu chương, nhớ một lúc phải đứng lên đi lại, thư giãn cơ thể và đầu óc.” Chỉ Lan vừa bóp vai cho Huyền Diệp vừa nói.

“Bả vai cứng rắn hơn.”

“Lan nhi ám chỉ biểu ca dạo này ít tới sao?” Huyền Diệp lại bắt đầu trêu ghẹo biểu muội.

“Lan nhi muốn nói biểu ca vận động nhiều hơn.” Chỉ Lan mạnh tay hơn.

“Đúng là cần vận động nhiều hơn.” Vì thế Huyền Diệp nghe lời lôi kéo Chỉ Lan vận động nửa đêm.

Trong thiên điện cung Càn Thanh Ô Nhã thị tỉnh lại thấy khẽ đau đớn, trên người không có dấu vết rõ ràng, người cũng như đã được lau rửa. Người bên gối đã đi từ lâu, chỉ để một khăn lụa màu trắng dính máu.

“Ô Nhã thị hồi cung.” Cho dù hoàng đế không ở lại, phi tần cũng không có tư cách ngủ lại cung Càn Thanh, thị tẩm xong phải về, Ô Nhã thị gật đầu, phủ thêm áo choàng.

“Đêm nay Hoàng thượng có lưu không?” Ô Nhã thị về cung Diên Hi tìm một thái giám để hỏi thăm, tiểu thái giám này cô ta đã thu mua từ trước, để hỏi ít chuyện riêng.

“Hồi chủ tử, tối nay Hoàng thượng không lưu.” Tiểu thái giám có thể nói là tinh khôn, đã bắt đầu gọi Ô Nhã thị là chủ tử. Lưu hay không lưu là nói về giống rồng, nếu không lưu thì làm cũng như không, hiển nhiên Ô Nhã thị đã công dã tràng.

“Ta biết rồi.” Ô Nhã thị cho tiểu thái giám một túi tiền đầy, rồi mới bảo hắn đi. Lòng cô ta thầm khó hiểu, cô ta không phải nữ nhân không hiểu biết, nhưng không thể nghĩ đến cách sủng hạnh này.

Kiếp trước người đàn ông kia là một hoàng đế điển hình, hậu cung ba ngàn nữ nhân, hàng đêm đều thay đổi người. Dù từng nghe nói người hoàng đế yêu thật sự là người từng ở cung Cảnh Nhân, nhưng Ô Nhã thị không tin, đời trước cô ta có thể nói là đứng đầu hậu cung, được sủng ái gần mười năm, thậm chí qua tuổi ba mươi vẫn có thể sinh con cho hoàng đế, vì thế cô ta rất hiểu hoàng đế. Cô ta làm sao tin chuyện vị hoàng đế lạnh lùng tàn nhẫn, coi nữ nhân như đồ chơi đấy có tình cảm thật lòng với một nữ nhân.

Nhưng hoàng đế kiếp này có vẻ không giống, con đầu của cô ta còn bị một nữ nhân không biết sinh ra, thật nực cười, đối thủ lớn nhất kiếp trước Hách Xá Lí thị thì không thấy tăm hơi, Nữu Hỗ Lộc thị bị nhốt ở một góc.

Cô ta không biết vị hoàng hậu này, xem ra cũng là một nhân vật bản lĩnh, nhưng giờ cô ta mới là một cung nữ nho nhỏ, ngày có thể đối đầu với hoàng hậu còn rất xa xôi, cô ta muốn tự tay chiếm lấy danh hiệu đệ nhất sủng phi.

Chỉ mấy ngày sau, Ô Nhã thị được phong Thường tại, ở thiên điện cung Diên Hi, đây là cung nữ đầu tiên đi lên phi tần từ khi tân đế đăng cơ, nhất thời Ô Nhã thị nổi như cồn.

Trong cung ngoài cung đều biết tân đế là người thanh tâm quả dục, chỗ thường xuyên có mặt nhất là cung Càn Thanh, việc hay làm nhất là phê tấu chương, ghét nhất bị nghe các đại thần lải nhải chuyện hậu cung. Các đại thần không dám nhổ râu hổ, vừa biết chuyện Ô Nhã thị, đều cho rằng tân đế rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, bắt đầu cuộc sống lưu luyến bụi hoa.

Huyền Diệp cũng không phụ kỳ vọng của mọi người, cách vài ngày sau lại “sủng hạnh” một cung nữ họ Vệ, cũng phong làm Thường tại, ban ngụ tại cung Vĩnh Hòa. Cung Diên Hi là địa bàn của Cung Tần Quách Lạc La thị, cung Vĩnh Hòa là địa bàn của Kính Tần Nữu Hỗ Lộc thị, nhưng người sáng suốt đều thấy Ô Nhã thị là người của Nữu Hỗ Lộc thị, Vệ thị là người của Quách Lạc La thị. Vì lẽ đó mọi người bắt đầu nghiền ngẫm ý tứ của hoàng đế.

Hoàng đế sẽ không phí tâm tư đi đoán xem các nữ nhân khác đang cân nhắc gì, sau vài lần được sủng hạnh thì cả Ô Nhã thị và Vệ thị đều bị thất sủng, hắn trở lại cuộc sống trạch nam cung Càn Thanh.

Ngoài dự đoán của mọi người là hai Thường tại không cấu xé gây hấn với nhau, rảnh rỗi lại qua lại thăm hỏi, trở thành cặp chị em thân thiết hiếm thấy trong cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.