Editor: K.N
Beta: Hoa Bạch Quang
“Tỷ tỷ, nếu như để mợ nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, khẳng định sẽ bị trách mắng.”
Quân Tử Thư cười nói, đưa bát của mình cho Ninh Thanh Hoan, nhìn thấy nàng không có tư thế thục nữ mà ừng ực vài hớp đã uống xong, Quân Tử Thư đứng dậy cầm khăn tay lau khóe miệng cho nàng.
“Dù sao bà ấy vẫn chưa nhìn thấy.”
Ninh Thanh Hoan đứng im cho Quân Tử Thư lau miệng, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán của mình.
Nha hoàn đứng cạnh làm ra biểu tình nhìn thấy nhưng không thể trách, ban đầu các nàng cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau này lại trở thành thói quen. Quan hệ của tiểu thư và biểu tiểu thư thật sự rất tốt, tiểu thư làm việc luôn hấp tấp nóng nảy, biểu tiểu thư thì ngày ngày theo sau, thường xuyên giúp tiểu thư lau mồ hôi, đưa nước, giống hệt một tức phụ hiền lành.
“Mau đi tắm rửa sạch sẽ, ta sẽ gọi nha hoàn mang thêm hai chén nước.”
“Được.”
Ninh Thanh Hoan nhanh nhẹn rời đi, nàng vừa từ nơi luyện kiếm trở về nên toát mồ hôi khắp người.
Quân Tử Thư cảm thấy nếu như Ninh Thanh Hoan đầu thai thuộc bất kỳ môn phái nào trong giang hồ, có lẽ cuộc sống của nàng sẽ càng thêm liều lĩnh, trở thành một thế hệ hiệp nữ mà không phải bị mai một trong chốn nhà cao cửa rộng này.
Thế nhưng cuộc sống hiện tại của Ninh Thanh Hoan cũng không tệ, nàng là một người rất tự tin, không hề có ý nghĩ nếu như bản thân được tự do hơn hoặc bản thân là nam nhi thì sẽ tốt hơn. Nàng thích cơ thể nữ nhi của chính mình, cũng tận hưởng cuộc sống này, nàng luyện võ vừa học văn, học cách quản lý gia môn, vô cùng tự do tự tại.
Quân Tử Thư thích những người tự tin như vậy, bởi vì bọn họ mang trong mình một năng lượng luôn hướng về phía trước.
Nha hoàn lại đưa tới hai bát nước ô mai, Quân Tử Thư đặt tay lên bát, cảm nhận sự buốt buốt lạnh lạnh truyền đến.
Cũng sắp tới thời gian ước định của nàng và Tứ hoàng tử rồi.
Vài ngày sau, Tứ hoàng tử sẽ mang binh dẹp loạn, dựa theo vận mệnh, sau nửa tháng hắn sẽ chết trên đường trở về.
Một chú chim trắng như tuyết từ bên ngoài sân viện vỗ cánh bay vào, đậu ở trước mặt Quân Tử Thư.
Nó kêu chiêm chiếp, vô cùng hoạt bát đáng yêu.
Quân Tử Thư cởi túi hương đang đeo trên người, đặt lên bàn, con chim kia liền nhẹ nhàng đứng lên túi hương của nàng.
Quân Tử Thư nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ được buộc lên chân con chim, sau khi xem xong liền vứt vào trong nước.
Nha hoàn đứng cạnh cúi đầu, tỏ vẻ chưa nhìn thấy gì cả.
Vài ngày trước, khi Quân Tử Thư và Ninh Thanh Hoan đang cùng nhau dạo phố, trong đám đông chen lấn, Quân Tử Thư còn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy có một vật gì đó bị nhét vào trong tay nàng.
Đó là một túi hương đơn giản mà xinh đẹp, có mùi thơm dễ chịu, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Quân Tử Thư mở túi hương ra, không cần dựa vào khả năng của Tiểu Hoa Tiên cũng biết là ai đưa cho nàng.
Tứ hoàng tử gửi cho nàng, chỉ nói có lẽ bọn họ nên gặp nhau một lần, nhưng không đề cập đến địa điểm hay thời gian.
Kết quả là hôm nay liền dùng một phương thức đặc biệt như vậy tới thông báo thời gian địa điểm bọn họ sẽ gặp mặt.
Không thể không nói điều này có chút lãng mạn. Quân Tử Thư thả con chim kia đi, đăm chiêu suy nghĩ, Tứ hoàng tử vẫn luôn duy trì mối quan hệ không gần không xa với nàng khiến người ta cảm thấy thoải mái, hơn nữa tay nghề cưa cẩm con gái cũng rất cao siêu.
Đáng tiếc, Quân Tử Thư không thích hắn, cũng không cần hắn thích nàng.
Tứ hoàng tử mười bảy tuổi, đã có vợ, còn không phải là kiểu nàng thích. Làm bạn vẫn tốt hơn, những thứ khác hay là thôi đi.
[Có cần nói chuyện này với mục tiêu nhiệm vụ không?]
Đương nhiên cần, tiểu biểu tỷ của tôi ghét nhất là bị người khác lừa gạt, đặc biệt là tôi.
Tính chiếm hữu của Ninh Thanh Hoan đối với người bên cạnh khá cao, nàng không thích Quân Tử Thư và nàng có bí mật.
Hơn nữa, nói chuyện này cho Ninh Thanh Hoan cũng rất tốt, nếu như sau này Ninh Thanh Hoan phát hiện ra sẽ rất phiền toái, nàng không hy vọng có bất kỳ hiểu lầm nào tồn tại giữa hai người các nàng.
[Ký chủ, tại sao cô không dùng lý do mà cô lừa gạt Tứ hoàng tử để đi lừa mục tiêu nhiệm vụ? Nếu như cô nói bản thân có thể mơ thấy sự việc kiếp trước kiếp này, rõ ràng là đang ám chỉ cô đã trọng sinh. Như vậy có thể giải thích vì sao cô tiếp cận nàng ấy, thay đổi vận mệnh của nàng ấy, hơn nữa lời giải thích này có thể dùng ở mọi thế giới luôn!]
Càng nói Tiểu Hoa Tiên càng cảm thấy mình thật cơ trí.
Phiền phức.
[Hả?]
Đề nghị này nghe rất hay nhưng thực hiện cũng rất phiền toái, bởi vì không phải ai cũng ngu xuẩn mà tin tưởng, hơn nữa còn sẽ kéo theo nhiều thứ không cần thiết.
Nói đơn giản, chỉ cần nói dối một lần, về sau phải liên tục nói dối để bổ sung cho lời nói dối trước đó, tôi cảm thấy với suy nghĩ của tôi thì điều này vẫn có thể, nhưng tôi sẽ không tùy tiện xem thường trí thông minh của người khác.
Một người chân thành đối xử tốt với người khác, người đó chắc chắn sẽ cảm nhận được, miễn là sử dụng đúng phương pháp. Tôi diễn vô cùng dối trá, nhưng tôi cũng không thích gạt người.
Quân Tử Thư xoa xoa mi tâm. Ra tay với người bản thân không thích là một niềm vui, nói dối với người không quen biết là vì có mục đích, thế nhưng đối với người thân cận, Quân Tử Thư sẽ biểu diễn một cách uyển chuyển.
Tiểu Hoa Tiên, đừng có mà nghĩ đến việc đầu cơ trục lợi nha.
[Mặc dù vẫn cái hiểu cái không, nhưng dù sao người thao tác thực tiễn là ngài. Mục tiêu nhiệm vụ đang cách đây năm mét.]
Quân Tử Thư nhìn thấy Ninh Thanh Hoan đã thay đổi một thân y phục, nàng vẫy tay để hạ nhân lui xuống, cầm lấy túi hương ở trên bàn rồi treo bên hông của mình.
Dù sao mục đích của nàng là làm những người này sống tốt hơn, nếu như đổi bộ phận khác, nàng chưa chắc sẽ cự tuyệt lời đề nghị vừa rồi của Tiểu Hoa Tiên.
Tuy nhiên Quân Tử Thư vẫn chưa biết, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với một người rất dễ khiến người ta không ngừng đòi hỏi nhiều hơn.
Người kia sẽ càng ngày càng thấy không đủ, lòng tham mỗi lúc một lớn, cho đến khi có được toàn bộ.
Ninh Thanh Hoan ngồi trong đình nghỉ mát, không gấp gáp uống nước giống như vừa rồi mà là chậm rãi dùng thìa uống từng ngụm nhỏ, khôi phục lại bộ dáng tiểu thư khuê các.
Quân Tử Thư cũng chậm rãi uống, nước ô mai vẫn còn một chút xác quả, tuy là nước giải khát nhưng vị hơi chua, Quân Tử Thư không thích chua cho lắm, vì thế chỉ dùng lưỡi từ từ nhấm nháp.
Ninh Thanh Hoan nhìn thấy Quân Tử Thư dùng lưỡi nếm từng chút từng chút một, đầu lưỡi đỏ mọng tiếp xúc với chiếc thìa màu trắng, nàng nhếch miệng cười.
Tiểu Uyển Nhi thật là quá đáng yêu.
“Tỷ tỷ, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Ừ hửm, nói đi, ta nghe.”
“Buổi chiều ta muốn đến quán trà gặp Tứ hoàng tử, có được không?”
“Tại sao ngươi muốn gặp mặt hắn? Các ngươi hẹn nhau từ khi nào?”
Ninh Thanh Hoan ngồi thẳng người, sắc mặt lập tức thay đổi, cau mày hỏi.
“Bởi vì đã lâu không gặp, cho nên hắn muốn ta gặp hắn một lần. Hắn nói với ta nay mai hắn sẽ rời kinh thành, muốn ta đi tiễn hắn.”
Quân Tử Thư trả lời một cách khó khăn, giọng nói thì ấp a ấp úng.
Ninh Thanh Hoan không biết vì sao trong ngực lại tràn đầy tức giận, nhưng cũng không thể phát tiết.
Ngươi và hắn có quan hệ gì? Hắn đi rồi, sao ngươi phải đưa tiễn hắn? Hắn đi thì có liên quan gì đến ngươi? Tại sao hắn lại yêu cầu ngươi đi gặp hắn?
Rất nhiều vấn đề được đặt ra ở trong lòng, Ninh Thanh Hoan không dám hỏi ngoài miệng, bởi vì nàng biết khi nàng hỏi ra thì Quân Tử Thư sẽ đưa ra câu trả lời gì?
Đây không được tính là quan hệ bạn bè bình thường, bởi vì Tứ hoàng tử muốn Quân Tử Thư đưa tiễn hắn.
Ninh Thanh Hoan trầm mặt, không nói.
Quân Tử Thư không rõ vì sao tiểu biểu tỷ của nàng lại không thích Tứ hoàng tử, rõ ràng ban đầu lúc Tứ hoàng tử cứu hai người các nàng, Ninh Thanh Hoan vẫn có ấn tượng tốt đối với hắn, chỉ là không biết thế nào về sau lại đột nhiên trở thành ác cảm, rất ít giao lưu với hắn.
Chẳng lẽ là vì ảnh hưởng bởi nguyên nhân lúc trước của Ngũ hoàng tử? Không có khả năng cho lắm.
Dù có nghĩ như ra sao đi nữa, Quân Tử Thư cũng không thể nghĩ ra lý do, cuối cùng đành kết luận là do khí chất của Ninh Thanh Hoan và Tứ hoàng tử không hòa hợp.
Quân Tử Thư đã từ bỏ ý định tác hợp hai người từ lâu, Ninh Thanh Hoan không thích Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử cũng không có nảy sinh tình ý đối với Ninh Thanh Hoan. Tuy rằng sau này có thể vì các loại tranh giành quyền lực mà theo đuổi Ninh Thanh Hoan, thế nhưng Quân Tử Thư không thể chắc chắn rằng đây là cuộc sống mà Ninh Thanh Hoan mong muốn và nàng sẽ có được hạnh phúc.
“Tỷ tỷ, chỉ đi đưa tiễn một chút thôi mà.”
“Từ khi nào quan hệ giữa ngươi và hắn tốt đến mức cần phải tiễn hắn?”
“Ta không phải đã được Tứ hoàng tử cứu hai lần sao, ta cảm thấy người này khá tốt, có vài lần trùng hợp gặp mặt, sinh nhật của ta hắn cũng tặng lễ vật, có thể coi là bằng hữu. Mặc dù mọi người có thể không nghĩ như vậy, nhưng hắn muốn ta đưa tiễn. Tỷ tỷ, chúng ta đi đi, được không?”
Quân Tử Thư nắm lấy cánh tay của Ninh Thanh Hoan rồi nhẹ nhàng đung đưa, dùng âm thanh mềm mại làm nũng.
“Vậy ta cũng phải đi theo.”
“Đương nhiên rồi.”
[Ơ ơ? Ký chủ, cô chẳng phải muốn đi lừa gạt Tứ hoàng tử sao? Mục tiêu nhiệm vụ đi theo, cô nói xem phải làm sao bây giờ?]
Không thành vấn đề, có biện pháp giải quyết.
“Trước mắt đừng gần gũi quá mức với Tứ hoàng tử, mặc dù chúng ta thiếu hắn một ân tình.”
Ninh Thanh Hoan gõ gõ mặt bàn, bởi vì không định theo phe Ngũ hoàng tử nên nhà bọn họ vẫn duy trì thái độ trung lập, tạm thời xem xét tình huống bên kia của thái tử.
“Dạ.”
“Tiểu Uyển Nhi, ta không vui, từ lúc nào ngươi và hắn tình cờ gặp nhau?”
“Ta cũng không nhớ rõ, tóm lại đã gặp qua vài lần.”
“Ngươi đút ta uống nước ô mai, dỗ ta cao hứng đi.”
Ninh Thanh Hoan vẫn cảm thấy không thoải mái, chỉ vào bát của Quân Tử Thư.
“Vậy ta đút bằng bát nước của tỷ tỷ ha, cái thìa kia của ta...”
Quân Tử Thư nhớ tới cách liếm uống của bản thân, trên cái thìa này khẳng định đều dính nước miếng của nàng.
“Không, uống của ngươi cơ.”
“Vậy ta dùng thìa của ngươi...”
“Không, dùng của ngươi cơ.”
“Được rồi được rồi, ngươi không ghét bỏ là được.”
Quân Tử Thư đút từng thìa một, Ninh Thanh Hoan híp mắt tươi cười mà uống.
“Ngươi cũng uống, cùng nhau uống.”
“Được.”
Lần này Quân Tử Thư không chậm rì rì nữa, dứt khoát một ngụm nuốt xuống. Ninh Thanh Hoan nhìn thấy nàng nuốt, tươi cười càng thêm rạng rỡ.
Hai người ngươi một ngụm ta một ngụm, vô cùng tỷ muội tình thâm uống xong hai chén nước ô mai.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: gián tiếp hôn môi, thật phấn khích.
Quân tỷ: không có cách nào, tỷ muội tình thâm.
Hoa Hoa có lời muốn nói: có khi nào tỷ muội tình thâm một hồi lăn lên giường “tình thâm” luôn khum =)))