Editor: JC
Beta: Hoa Bạch Quang
Địa điểm gặp mặt Tứ hoàng tử là một quán trà, Quân Tử Thư trực tiếp dẫn Ninh Thanh Hoan lên lầu ba.
Vấn đề bảo mật ở lầu ba của quán trà khá đảm bảo, thích hợp để trò chuyện, tuy cách âm cũng không được tốt.
“Ninh tiểu thư cũng tới.”
Sắc mặt Tứ hoàng tử trông cứng đờ khi nhìn thấy Ninh Thanh Hoan bước vào, dùng ánh mắt nhìn Quân Tử Thư, dò hỏi Quân Tử Thư đây là ý gì.
“Thế nào? Tứ điện hạ cảm thấy ta không nên xuất hiện? Ta để Tiểu Uyển Nhi một mình ra ngoài gặp nam nhân, ta làm sao có thể yên tâm chứ. Ngươi nói đúng không?”
“Ninh tiểu thư nói rất đúng.”
Ba người ngồi xuống, trong lòng Tứ hoàng tử có chuyện, vẫn luôn nhìn Quân Tử Thư.
Ninh Thanh Hoan giả vờ như không nhìn thấy gì, bất động như núi ngồi một chỗ.
“Không phải nói tới đưa tiễn à, sao các ngươi lại không nói lời nào?”
Ninh Thanh Hoan uống ngụm trà, nhìn Quân Tử Thư.
Quân Tử Thư nhìn Tứ hoàng tử ý bảo đừng nóng vội, rồi nắm lấy tay Ninh Thanh Hoan, ghé vào bên tai nàng khẽ nói.
“Tỷ tỷ, ngươi về xe ngựa trước chờ ta, một lát thôi.”
Ninh Thanh Hoan nhíu mày, Quân Tử Thư lại gãi gãi lòng bàn tay nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt khẩn cầu.
Ninh Thanh Hoan không còn cách nào khác, chỉ đành cắn răng đứng dậy, bước ra khỏi cửa.
“Tỷ tỷ ta nghe nói ta muốn ra ngoài, một mực phải đi theo ta.”
Quân Tử Thư thè lưỡi, tỏ ra hối lỗi với Tứ hoàng tử.
“Không sao. Lúc trước ngươi nói với ta, ngươi còn nhớ rõ chứ?”
“Tất nhiên.”
Tứ hoàng tử kỳ thực nửa tin nửa ngờ, cũng không đặc biệt để ở trong lòng, chỉ cảm thấy tiểu cô nương nói có chút mơ hồ như vậy, bởi vì nàng rất chắc chắn, mùa hè năm nay hắn sẽ gặp đại sự.
Tứ hoàng tử đương nhiên không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình. Nhưng hai ngày trước, lúc hắn bị triệu vào cung nhận mệnh, liền lập tức nhớ tới lời Quân Tử Thư đã nói với hắn.
Thật ra Tứ hoàng tử cũng không biết phụ hoàng có ý tứ gì khi phái hắn đi diệt phỉ, bởi một khi làm việc này thành công, có thể thu được danh tiếng tốt. Nhưng lão đại vẫn còn, phụ hoàng cũng không thể nâng đỡ người khác. Lại liên tưởng đến lời Quân Tử Thư đã nói, mùa hè năm nay hắn sẽ gặp chuyện không may, trong lòng liền đa nghi, chẳng lẽ lần đi này có chuyện kỳ quặc sao. Vài ngày đắn đo suy nghĩ không thể ngủ yên, cho nên khẩn cấp thỉnh người ra đây.
“Uyển Nhi muội muội có thể nói kĩ lưỡng hơn được không?”
“Thực ra, ta cũng không biết những hình ảnh vô cớ xuất hiện trong đầu rốt cuộc đến từ đâu. Trước kia chưa thấy bao giờ, nhưng từ sau khi tình cờ đối diện ở quán trà, trong đầu lại đột nhiên hiện lên một số hình ảnh vụn vặt. Càng gần ngươi thì những hình ảnh đó càng rõ rệt, chưa từng xuất hiện tình trạng như vậy với người khác.”
Quân Tử Thư cau mày, vẻ mặt sững sờ khó hiểu.
“Bây giờ ta có thể nhìn thấy ngươi đang mặc áo giáp cưỡi ngựa, dẫn theo một đội quân đi ra ngoài, nhưng đi nơi nào thì ta không biết.”
Quân Tử Thư nhắm mắt lại, như đang hồi tưởng rồi trần thuật.
“Ta lại thấy ngươi đánh nhau với người khác. Các ngươi thắng, ngươi dẫn người một lần nữa trở về. Chờ đã... Ngươi hình như bị thương, ta thấy được rất nhiều người, bọn họ đều là dân chúng bình thường, ngươi dừng lại để nghỉ ngơi và hồi phục, sau đó bị bệnh.”
“Rất nhiều người, thật hỗn loạn. Ngươi tiều tụy nằm ở trên giường, nhắm mắt lại...”
Quân Tử Thư mở bừng mắt, biểu cảm phức tạp.
“Mỗi lần gặp được ngươi, trong đầu ta đều sẽ hiện lên cảnh ngươi tiều tụy, nhắm mắt lại, bộ dạng an tĩnh.”
Khi nghe được lời kể của Quân Tử Thư, sắc mặt Tứ hoàng tử trở nên rất khó coi. Quân Tử Thư kể lại thật sự quá sinh động, đến nổi hắn vô thức nghĩ về bộ dáng mình chết ở trên giường đó.
Quả thực có độc.
“Ngươi có thể kể chi tiết hơn được không? Hoặc là ngươi có biết cách tránh tình huống đó không?”
“Để ta thử.”
Quân Tử Thư nhắm mắt lại, như đang cố gắng hồi tưởng.
Tiểu Hoa Tiên, nhớ giúp tôi chú ý theo dõi từng biến hóa trong biểu cảm của Tứ hoàng tử.
[Hoàn toàn OK, không có vấn đề gì. Vẻ mặt hắn bây giờ có chút lo lắng, thoạt nhìn hắn cũng không hoài nghi.]
“Ta dường như nhìn thấy một tảng đá, bên trên viết bình gì đó... Bình của bình an, là ở trên đường ngươi đi qua, nơi đó hẳn sẽ có dịch bệnh. Nếu Tứ điện hạ đi qua nơi đó thì nên mau chóng thúc ngựa rời đi. Hình ảnh ta đã thấy, là vì ngươi bị thương, lại ở nơi đó nên mới sinh bệnh. Nếu ngươi không đi tới nơi đó, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Quân Tử Thư lẩm bẩm.
“Ta hiểu rồi.”
“Tứ điện hạ thật sự tin tưởng ta sao?”
“Thà rằng tin là có, còn hơn không có để tin*, cũng không tổn hại gì. Đến lúc đó thật hay giả, kiểm nghiệm một chút rồi sẽ biết thôi.”
*nguyên văn: Trữ khả tín kì hữu, bất khả tín kì vô (宁可信其有, 不可信其无)
“Ừm.”
Lẽ ra nói tới đây, cuộc trò chuyện này hẳn là nên dừng lại, nhưng nó vẫn chưa kết thúc.
“Kỳ thật ta còn cảm nhận được một số chuyện khác, nhưng ta không biết có nên nói ra hay không nữa.”
Vẻ mặt Quân Tử Thư lưỡng lự, trông rất lo lắng.
“Cái gì?”
“Là chuyện rất quan trọng, liên quan đến vận mệnh trong tương lai. Ta không biết nó có đúng không, không dám dễ dàng nói ra.”
“Nói đi, ta tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.”
Tứ hoàng tử đã mơ hồ đoán được điều gì đó, ngữ khí khẳng định nói.
“Về sau vị kia sẽ bị hạ gục, người thắng cuối cùng là hắn.”
Quân Tử Thư mở rộng bàn tay, đó là số năm.
“Thật ra ta đã đoán trước được một chút rồi, hắn không phải là nhân vật đơn giản, nhưng bây giờ còn có điểm ngu xuẩn. Dù sao lại có thể tự nhiên trở mặt với nàng, trong chuyện này hẳn là ngươi cũng có công lao ha.”
Tứ hoàng tử chỉ chỉ ngoài cửa, ánh mắt ý vị thâm trường.
“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân thôi. Với lại, ta cũng vì tốt cho tứ ca ca mà.”
Quân Tử Thư nói rất là vô tội.
Tứ hoàng tử híp mắt, dường như đã nhìn ra Quân Tử Thư cũng không phải là một con cừu thuần khiết thiện lương nhỏ bé.
“Vì sao ngươi lại giúp ta?”
“Tại sao ta không được giúp ngươi?”
“Nếu là nhà tiên tri, tiết lộ thiên cơ sẽ không gặp báo ứng sao?”
“Uyển Nhi cũng không dám tự đề cao, chỉ là một cô nương bình thường, sao có thể là nhà tiên tri được.”
Quân Tử Thư cười nhạt, thoạt nhìn luôn một mực lương thiện.
Tứ hoàng tử cũng là người thông tuệ lăn lộn từ thương trường. Ban đầu, hắn thực sự cho rằng trước mặt là một con thỏ trắng nho nhỏ đơn thuần vô tội, chỉ biết một số thứ khiến nàng hoảng loạn mà thôi.
Sau vài câu ngắn ngủi vừa rồi, làm hắn nhận ra rằng người trước mặt có thể cũng không phải nhân vật đơn giản, một số điểm đáng ngờ cũng dần dần hiện lên trước mặt hắn.
Nàng quá bình tĩnh, cũng rất chắc chắn, như thể mọi việc đều nằm trong tầm dự liệu của nàng.
“Ta đã đánh giá thấp Uyển Nhi muội muội rồi.”
Quân Tử Thư cười mà không nói, tất nhiên là nàng cố ý để Tứ hoàng tử phát hiện ra điều gì đó không đúng. Nếu nàng thật sự muốn giả vờ, thì sẽ ẩn giấu rất kĩ.
Nhưng vì nàng đã muốn hợp tác với Tứ hoàng tử, đương nhiên là phải thể hiện sự tự tin của bản thân. Tứ hoàng tử sẽ không có khả năng hợp tác với ngốc bạch ngọt* hoàn toàn không biết gì cả.
*Ngốc bạch ngọt (傻白甜): là người đơn thuần, thanh tú, ôn nhu, dễ dụ, ít có tâm cơ.
“Nào dám. Ta có thể luôn giúp Tứ điện hạ, nếu Tứ điện hạ tin tưởng lời của ta.”
“Quan hệ của ngươi và hắn không tốt?”
'Hắn' đương nhiên là chỉ Ngũ hoàng tử.
“Cũng xem là vậy. Dù sao hắn với Bùi Tú Vân bên cạnh hắn, ta không muốn bọn họ sống dễ chịu.”
“Ta có thể hỏi vì sao không?”
“Điện hạ không cần biết. Ta chờ tin tức tốt khi điện hạ trở về, đến lúc đó điện hạ hẳn là sẽ có biện pháp liên lạc với ta mà không ai hay biết nhỉ?”
Quân Tử Thư đứng lên, ngữ khí khẳng định nhìn Tứ hoàng tử.
“Không bằng ngươi gả cho ta, như vậy chẳng phải chúng ta sẽ liên hệ dễ dàng hơn sao?”
Tứ hoàng tử cũng đứng lên, cười hỏi.
“Không thể được.”
“Vì sao? Chẳng lẽ Uyển Nhi muội muội coi thường ta sao?”
Tứ hoàng tử ra vẻ thương tâm hỏi.
“Ta không thể rời xa biểu tỷ của ta, ta phải ở lại với nàng.”
“Vậy thì thật đáng tiếc. Đường đường là tiểu thư của phủ tướng quân, cũng không thể làm trắc phi của ta.”
Tứ hoàng tử có chút tiếc nuối nói. Hắn đã có chính phi, hơn nữa hắn cũng không hài lòng với tính tình của Ninh Thanh Hoan, hắn thích nhu thuận một chút, mà Ninh Thanh Hoan vừa nhìn là biết rất khó thuần phục.
“Đó là đương nhiên, ta chờ Tứ ca ca chiến thắng trở về.”
“Uyển Nhi muội muội thật sự không suy xét lại đề nghị của ta sao, ta sẽ che chở ngươi.”
Tứ hoàng tử vẫn còn hứng thú với Quân Tử Thư, ưng thuận hứa hẹn.
“Đây cũng không phải một mình ta có thể làm chủ được.”
“Nhưng chỉ cần Uyển Nhi muội muội ngươi muốn thì có thể, không phải sao? Ta tin tưởng năng lực của ngươi, Uyển Nhi muội muội.”
“Nhưng ta không muốn, đa tạ đề nghị thịnh tình của Tứ ca ca.”
“Uyển Nhi muội muội có ý trung nhân chưa?”
“Chưa có.”
“Vậy là không thích ta?”
“Cũng không phải.”
“Thế thì tại sao?”
“Uyển Nhi sẽ nói cho Tứ ca ca biết vì sao chán ghét hai người kia. Bởi vì ta có dự cảm, về sau bọn họ sẽ gây bất lợi cho tỷ tỷ của ta.”
“Những người cả gan dám thương tổn tỷ tỷ, một người ta cũng không bỏ qua, cho nên chỉ có thể tự mình ra sức bày mưu tính kế cho tỷ tỷ, Tứ ca ca đã hiểu chưa?”
Quân Tử Thư nói nghiêm túc từng câu từng chữ, khí thế nhu nhược nay cũng trở nên cứng rắn.
“Đã hiểu, tình nghĩa tỷ muội của các ngươi thật sự rất sâu nặng.”
Tứ hoàng tử nhớ tới ánh mắt đề phòng của Ninh Thanh Hoan khi nhìn hắn, như thể sợ hắn trộm mất muội muội của nàng.
“Ta xin cáo từ trước. Tứ ca ca, sau này gặp lại.”
“Được.”
Tứ hoàng tử đứng ở cửa sổ đợi một hồi, nhìn Quân Tử Thư ra cửa, đi lên xe ngựa. Xe ngựa lộc cộc tiến về phía trước, biến mất ở trước mặt hắn.
Hắn ngồi lại lần nữa, sắp xếp lại suy nghĩ của mình về một số chuyện Quân Tử Thư nói với hắn, cùng với tình thế và sắp đặt trong tương lai.
Cho đến rất nhiều năm sau, Ninh Thanh Hoan cùng Quân Tử Thư ở bên nhau, Tứ hoàng tử là người đầu tiên biết, cũng là người duy nhất không cảm thấy kinh ngạc. Có lẽ từ lúc này, hắn đã nhận ra điều gì đó không bình thường.