Cuối xuân tháng ba, khung cảnh ấm áp, ánh mặt trời xuyên qua khe hở Đằng Tử La, điểm một vòng sáng chiếu vào trên sàn nhà đá cẩm thạch bóng loáng, cũng chiếu vào trên người của Phó Nghiên.
Xuân về hoa nở, ánh nắng mặt trời rực rỡ, rất thích hợp để ngủ, vô luận xảy ra đại sự gì, hoặc là sắp sửa xảy ra chuyện lớn gì, chỉ cần cho nàng xích đu, nàng đều có thể không quan tâm mọi chuyện chìm vào mộng đẹp xuân thu của mình.
Một gian phòng màu đỏ sậm, Phó Nghiên đi ngang qua quan sát nhiều phương diện rút ra kết luận, đây là một hỉ phòng. Còn chưa có đợi nàng phản ứng kịp, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, một hồng y nam tử phá cửa xông vào, một thân mùi rượu. Đợi Phó Nghiên phản ứng lại, phát hiện bên người nam tử còn có một nam tử khác. Nàng đang chán ghét nhìn hắn, thế nhưng hắn lại không nhìn nàng, một tay ôm lấy nam tử nhu nhược bên cạnh, lên giường. . . . . .
“Nghiên Nghiên!” Mơ màng loáng thoáng nghe có người gọi nàng.
Mở cặp mắt buồn ngủ ra, thấy biểu tỷ Mạc Lộ ra đời sớm hơn Phó Nghiên nửa canh giờ đang đứng trước mặt nàng. Nghĩ cũng không cần nghĩ cũng biết rõ nhất định là nàng đánh thức Phó Nghiên.
Bây giờ là Nguyên Tấn mùa xuân thứ năm, mà Phó Nghiên tự sát vào mùa đông Nguyên Tấn năm thứ sáu. Cho nên nàng trùng sinh vào một năm trước, bây giờ cách thời điểm nàng tự sát còn có một năm, cũng là ngày nàng sắp sửa phải gả đến Lâm Châu. Lúc ấy sau khi phát hiện mình sống lại, Phó Nghiên vui mừng ba ngày, sau đó thề không gả cho Trương Dương.
Nghĩ tới giấc mộng vừa rồi, chính là tình cảnh động phòng hoa chúc kiếp trước của nàng, nhất thời chưa hoàn hồn: “Tỷ gọi muội dậy thật đúng lúc.”
Lộ Lộ thấy sắc mặt nàng bị dọa đến trắng bệch: “Mộng cái gì?”
“Cơn ác mộng! Tuyệt đối là cơn ác mộng! Muội mơ thấy muội gả cho Trương Dương, đời này hắn đoạn tụ, hảo Long Dương!” Phó Nghiên nói một hơi yêu thích của hắn ở kiếp trước.
Phụ thân Phó Nghiên qua đời vì bệnh, mẫu thân ôm nàng nương nhờ người cữu cữu (cậu) làm Thừa Tướng, mẫu thân nàng lại vì khó sinh mà mất. Từ đó về sau, nàng liền trở thành biểu tiểu thư Tướng phủ. Biểu tỷ của nàng là Mạc Lộ ra đời cùng một ngày với Phó Nghiên nhưng sớm hơn nửa canh giờ, mẹ tròn con vuông. Từ nhỏ Cữu cữu và mợ đã đối đãi với Nghiên Nghiên như thân nữ nhi, Mạc Lãng, Mạc Lộ cũng coi nàng như thân muội muội mà đối đãi, mặc dù bảy năm trước mợ bệnh nặng rồi mất, nói tóm lại tuổi thơ của nàng vẫn rất hạnh phúc.
Đến năm Nghiên Nghiên mười tuổi, cữu cữu định chuyện chung thân cả đời cho nàng, vị hôn phu là trưởng tử của Trương tướng quân Lâm châu, Trương Dương. Cùng năm đó, bởi vì Mạc Lộ vẫn thầm mến công tử nhà Ngự Sử đại phu Vương Diễm, Vương Diễm lại bị đưa lên Nam Sơn đi theo Huệ Phẩm tiên sinh học võ, hàng năm chỉ trở về hai chuyến. Lộ Lộ vì muốn theo đuổi người ta, ở trước mặt cha nàng quấn quít làm phiền, cữu cữu thấy nàng không có thuốc chữa, không thể làm gì khác hơn là đưa nàng lên Nam Sơn đi theo Huệ Phẩm tiên sinh học võ. Lộ Lộ ở trên núi học hành sáu năm, bản lãnh cũng chỉ là công phu mèo quào, trong bọn sư huynh đệ nàng là người hoạt bát nhất, cũng là người làm người ta đau đầu nhất, Huệ Phẩm tiên sinh từng cảm thán như sau: “Có đồ nhi thế này, giảm thọ mười năm!” Có thể thấy nàng có uy lực vô biên như thế nào.
“Hắn trông như thế nào muội mặc kệ, hắn là nhi tử của ai muội mặc kệ, trọng điểm là hắn không có hứng thú với nữ nhân. Là không có hứng thú đó. Tháng trước Trương tướng quân sai người tới cửa cầu hôn, tỷ cảm thấy muội sẽ gả cho nhi tử của ngài ấy sao?” Nghiên Nghiên bất đắc dĩ hỏi.
“Làm sao như thế được? Nghe nói người ta lớn lên ngọc thụ lâm phong, cô nương Lâm châu đều muốn gả cho hắn đấy, muội có thể trở thành vị hôn thê của hắn là có bao nhiêu phúc phận nha? Làm sao muội biết hắn không có hứng thú với nữ nhân?” Lộ Lộ cười xấu xa, Nghiên Nghiên bỗng nhiên muốn đập chết sự xúc động của nàng.
Phó Nghiên sao lại không biết, ở đời trước nàng sống không bằng chết một năm ở nhà đó. Suốt cả một năm.
“Làm trò! Nói xong ngược lại nhẹ nhõm, thật đúng là không phải chuyện của tỷ, muốn gả thì tỷ gả đi, dù sao Vương Diễm xuống núi không trở về, tỷ cũng sẽ không trở về, coi như tỷ phải trở về cữu cữu cũng không cho phép. Tỷ nói tốt như vậy, nếu không thì tỷ gả đi?” Nghiên Nghiên nói một hơi, thật ra thì d;;dlqd, nàng hiểu tâm ý của tỷ tỷ, tính tình hai nàng không sai biệt lắm, là cá mè một lứa, ngưu tầm ngưu để hình dung tuyệt không quá đáng.
Lộ Lộ không hề nói gì nữa, xoay chuyển chủ đề: “Có phải muội còn băn khoăn về Mạc. . hay không.”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một hồi giọng nói sang sảng từ cạnh cửa truyền đến: “Nghiên Nghiên, ngồi dậy ăn chậm nên. . .” Đúng, người này chính là biểu ca của Phó Nghiên, Mạc Lãng.
Nghiên Nghiên quay đầu, nhìn Mạc Lãng cười phóng đãng đúng hơn là bỉ ổi gian xảo, lại nói đến người này, chỉ được vẻ ngoài, còn nhân phẩm thì thay đổi như khí trời, cũng không phải là người tốt gì! Nàng thuận tay cầm lên một tách trà ném tới chỗ hắn đang đứng: “Cút!”
Thân thể hắn phản ứng cực nhanh, xoay người một cái liền né được, mặt méo mó: “Nghiên Nghiên, muội nhìn mặt trời cũng đã xuống dốc rồi, nên đi ăn cơm tối nha.”
“Cắt ~.” Nghiên Nghiên bất thình lình liếc hắn một cái.
“Được rồi, dù sao tỷ cũng đói bụng, đi thôi, đi ăn.” Nói xong Lộ Lộ đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Mạc Lãng cười gian: “Cũng sắp làm dâu nhà người ta, vẫn tùy hứng như thế. Cẩn thận nhà chồng muội không cần muội. Không ăn được thì kéo xuống, chết đói đáng đời.”
Nghe lời này của hắn, Nghiên Nghiên giận đến phổi cũng sắp nổ. Kêu nàng lập gia đình sao? Muốn gả thì hắn gả đi. Nguyên ngày hôm qua hắn đều kêu nàng là Trương phu nhân, bây giờ lại nói tới cái này. Phó Nghiên bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc hắn có phải là biểu ca của nàng hay không?
Nghiên Nghiên nhảy lên, trừng mắt liếc hắn một cái: “Muội không ngại nhường cho huynh gả nha! Ai nói không ăn cơm, lỗ tai nào của huynh nghe muội nói không ăn cơm? Tức chết là nhỏ, đói chết là lớn, không cần huynh nói muội cũng biết.” Nói xong, đi tới phòng ăn, một đoạn đường này, nàng một mực nghĩ, nếu Mạc Lãng cùng Trương Dương ở cùng một chỗ, sẽ như thế nào? Trương Dương không tồi, Mạc Lãng tuyệt đối là cực phẩm tiểu thụ, thật ra thì, nàng thật không biết nàng đang nghĩ gì, suy nghĩ một chút nên chừa lại hơi sức cho mình thôi.
Một bàn thức ăn lớn, khẩu vị Nghiên Nghiên đặc biệt tốt, không phải thức ăn ngon đẹp gì, mà do ngày hôm nay nàng buồn bực một ngày, chưa ăn được gì. Đói bụng gần chết, nếu như không ăn nhiều một chút, không phù hợp quy luật sinh lý rồi.
“Lãng nhi, ta cùng với Trương tướng quân đã thương lượng xong, ngày 20 cuối tháng này là một ngày tốt lành, sẽ làm hôn sự cho Nghiên Nghiên. Việc chuẩn bị cho hôn sự giao cho con đi làm.” Cữu cữu bất thình lình lên tiếng, Nghiên Nghiên nhất thời không phản ứng kịp, nàng đang ăn canh kinh hãi suýt nữa bị sặc chết.
Nàng ho vài một tiếng, Mạc Lãng đáp dạ với cữu cữu, liền chuyển chuyện này đến trên người Nghiên Nghiên: “Nhìn muội coi, nghe nói muốn làm hôn sự cho muội, muội liền vui mừng đến như vậy.”
“Ai u ~” Đột nhiên Mạc Lãng chợt kêu lên, không sai, là Nghiên Nghiên đạp chân hắn. Cái gì gọi là nàng vui mừng đến như vậy? Thấy người ta lọt vào hố, hắn còn bỏ đá xuống giếng như vậy! Đạp hắn là nhẹ đấy, nàng còn muốn đầu độc vào trong chén cho hắn ăn, như vậy cũng không tệ.
Cữu cữu thấy hắn đột nhiên kêu lên, hung hăng nhìn hắn chằm chằm, lại nhìn Nghiên Nghiên một cái: “Lúc nào thì các con mới có thể để cho ta yên tâm đây. Nghiên Nghiên, có thể bày ra dáng vẻ tiểu thư khuê tú được không?”
Tiểu thư khuê tú? Cũng bởi vì đời trước làm tiểu thư khuê tú quá tốt mới có thể bị cữu cữu bỏ thuốc trói đến Lâm châu, nếu đời này làm tiểu thư khuê tú nữa sợ rằng mặc người chém giết, nàng không thèm làm dáng vẻ tiểu thư khuê các, không làm khuê các đấy.
“Cha, sao người lại bắt Nghiên Nghiên phải gả đi vậy?” Lộ Lộ trượng nghĩa mở miệng, giọng nói của nàng cũng hết sức trịnh trọng. Nghiên Nghiên vẫn cảm thấy biểu tỷ là tốt nhất.
“Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, từ xưa tới nay luôn là môn đăng hộ đối, Trương tướng quân cũng là công thần triều đình, Trương Dương cũng là nhân tài văn võ song toàn, để Nghiên Nghiên gả cho hắn cũng không quá đáng. Gia thế tốt như vậy cũng không phụ lòng mẫu thân của nàng ở trên trời có linh thiêng rồi.” Lời nói của cữu cữu khiến Phó Nghiên không phản bác được. Dù sao nàng chết cũng không lấy.
“Mẫu thân con năm đó gả cho ta cũng không muốn vậy, kết quả không phải vẫn có các con thôi.” Lời của ông đến mức này, người ngồi nghe cũng đều hiểu ông đã cố chấp như thế. Đúng vậy, lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, trăm ngàn cái không muốn cũng không được, phủ khăn voan lên, ngồi vào kiệu hoa, lạy thiên địa, vào động phòng cũng chỉ biết chấp nhận. Nếu không làm sao Nghiên Nghiên sẽ từ trong hồ phủ tướng quân Lâm châu bơi về Tướng phủ!
Đêm này Nghiên Nghiên khó khăn đi vào giấc ngủ, không biết là do ban ngày ngủ nhiều, hay bởi vì hôn sự của nàng. Sau khi trằn trọc ở trên giường một hồi lâu, mới quyết định ôm chăn đến phòng của Lộ Lộ.
Lộ Lộ hỏi thăm mấy câu mới mở cửa. Tối nay nàng cũng đừng mơ tưởng được ngủ tốt. Hai nàng ngồi ở trên giường, như lúc nhỏ dựa vào đầu giường giải bày tâm sự của mình.
“Nghiên Nghiên, lời tỷ muốn nói trước khi ăn cơm còn chưa nói hết, đại ca liền tiến vào. Hiện tại tỷ hỏi muội, muội còn băn khoăn về đại ca phải không?” Lộ Lộ nghiêm túc nhìn nàng, Nghiên Nghiên cũng không dám nói bậy. Nàng trầm mặc suy tư thật lâu, đáp án trong lòng cũng là: “Ta không biết.”
“Không biết? Cái này thì có cái gì không biết, thích là thích, không thích chính là không thích. Dù có thế nào, tỷ cũng muốn nhắc nhở muội, tâm của hắn đã sớm bị nàng ta vét sạch, muội cảm thấy đời này hắn còn có thể yêu sao?” Lời nói của Lộ Lộ, không biết thế nào lại làm lòng nàng ẩn ẩn đau đớn.
Không thể không thừa nhận Nghiên Nghiên từng thích biểu ca, kiếp trước vào ngày hắn thành thân, khi hắn đứng trên đỉnh núi ngoài thành Ngọc Phong tê tâm liệt phế kêu tên một nữ tử khác, nàng đã cảm thấy nàng không còn thích hắn, nàng cũng không dám thích nữa.
Kiếp trước Nghiên Nghiên thích hắn, kết quả bị buộc gả cho Trương Dương. Nếu kiếp này Nghiên Nghiên vẫn thích hắn, kết quả như thế nào nàng không biết, chỉ là không dám thử, dù sao kết quả cũng tốt hơn không thử.
“Muội không cần trả lời, đau lòng thì khóc đi, khóc lên là tốt. Chỗ nào trong chân trời không có cỏ thơm, cần gì đơn phương yêu mến một bụi cây.” Lộ Lộ vỗ lưng Nghiên Nghiên an ủi, “Tỷ biết muội sẽ không cứ như vậy gả cho một người chưa từng gặp, tìm người mình yêu, nơi phồn hoa bên ngoài, sẽ tìm được người muội yêu.” Nghiên Nghiên không khống chế được nước mắt trong suốt chảy ra.
“Nếu như, muội muốn đào hôn, tỷ ủng hộ muội.” Lộ Lộ lại bồi thêm một câu, nghe được lời này, tâm Nghiên Nghiên dâng trào.
“Vậy cứ quyết định như thế.” Hai nàng ăn nhịp với nhau, vì vậy quyết định!
Trải qua cả đêm Nghiên Nghiên cùng Lộ Lộ thương thảo dẫn đến quyết định, chờ trời sáng liền đi tìm Mạc Lãng phối hợp.
Kết quả là, khi hắn ăn xong điểm tâm, đang trên đường đến thư phòng liền bị chặn lại. Sau khi Lộ Lộ nói ra quyết định đào hôn của Nghiên Nghiên, Mạc đại công tử kinh hãi: “Lời nói này vui đùa còn được, không được làm bậy!”