Chuyện này sao có thể nói giỡn được? Nàng cũng không đùa kiểu này.
Nghiên Nghiên liền vội vàng tiến lên, lôi kéo cánh tay biểu ca làm nũng, như một đứa bé: “Biểu ca tốt bụng, muội van cầu huynh, giúp một tay đi mà. Huynh muốn nhìn muội treo cổ tự sát sao!”
“Muội treo cổ đi, ngược lại huynh còn được thanh tĩnh. Bây giờ huynh biết được rồi? Coi như hết.” Biểu ca bộ dáng hoa hoa công tử cười gian, Phó Nghiên ghét nhất sắc mặt này của hắn.
“Muội chết thành quỷ phiền chết huynh.” Nếu như không phải bây giờ nàng đang cầu hắn, Phó Nghiên khẳng định sẽ cắn răng nghiến lợi đập chết hắn.
“Muốn huynh giúp muội cũng có thể, hôn huynh một cái huynh liền giúp.” Ai, lão nhân gia hắn được một bước lại muốn tiến thêm một bước phải không?
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, Phó Nghiên đạp hắn d/d/lq/d một cái, căm tức nhìn hắn: “Đồng ý hay không?”
Lộ Lộ ở một bên cười đến lung lay thân thể, “Ca, huynh nên thức thời đi.”
“Chuyện phụ thân giao phó còn chưa xử lý xong, buổi trưa các muội hãy đến thư phòng của huynh nói chuyện.” Cuối cùng vẻ mặt của Mạc Lãng cũng bình thường lại, trầm ổn nói.
Sau khi hội nghị, kế hoạch được an bài xong xuôi. Lộ Lộ ở nhà canh chừng, Mạc Lãng mang theo Phó Nghiên đến Giang Nam Hạnh Hoa Yên Vũ, đợi tất cả sóng gió qua đi nàng mới trở về.
Ngày thứ năm đào hôn, Nghiên Nghiên cùng Mạc Lãng ở trấn Thất Tinh nghỉ ngơi cả đêm, ngày mai tiếp tục lên đường. Ăn cơm tối, Phó Nghiên đột nhiên phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: “Mạc Lãng, huynh còn thích cô nương đó hay không?”
Mạc Lãng nghe nàng nói vậy thiếu chút nữa bị sặc chết: “Huynh còn thích cô nương đó hay không thì có liên quan gì tới muội? Còn hai mắt, một lỗ mũi có thể không?”
“. . . . . .” Trong nháy mắt im lặng.
Phó Nghiên cầm ly trà lên hớp một ngụm, Mạc Lãng thật không phải người bình thường, sự thật chứng minh hắn thật không phải người bình thường: “Sẽ không để ý huynh rồi chứ?”
Mạc Lãng vừa dứt lời, Nghiên Nghiên liền phun đầy nước vào mặt hắn: “Muội biết huynh thích muội, huynh cũng không tự sướng đến mức vậy đi.” Đúng vậy, nàng xem trọng hắn, thế nhưng như thế nào. Tim của hắn đã trống không, vô ích. . . . .
“Muội nằm mơ đi, người nào lấy muội người đó xui xẻo.” Hắn cũng nửa cười.
“Chán sống đúng không?” Nghiên Nghiên trừng mắt liếc hắn một cái, đợi nàng phản ứng kịp, khách đang ăn trong quán đều rối rít đưa mắt nhìn Phó Nghiên. Nàng nhất thời lúng túng, không biết như thế nào cho phải, lần này thể diện ném đến nhà bà ngoại rồi. Không đúng, nhà bà ngoại Nghiên Nghiên ở nơi nào.
Đang suy nghĩ sâu xa như đi vào cõi tiên, phát hiện ở trong đám người có một nam tử mặc áo trắng lớn lên rất là ngọc thụ lâm phong, tác phong nhanh nhẹn, người ta thường gọi là soái ca nha, người này nhất định là tiên hạ phàm. Nàng cảm thấy dáng dấp của Mạc Lãng đã rất đẹp rồi, nhưng hắn so với Mạc Lãng còn hoàn hảo hơn.
“Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy mỹ nữ sao?” Thật ra thì nói mỹ nữ cũng không quá đáng, Nghiên Nghiên mặc dù không có bộ dạng xinh xắn như Lộ Lộ, nhưng tướng mạo so với những nữ tử ở đây cũng được coi là xuất chúng. Nhất định không thể so với Lộ Lộ được nha, vì Phó Nghiên đã phong cho tỷ ấy là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Mạc Lãng nhìn nàng, tiện tay gắp sủi cảo trong suốt nhét vào trong miệng Nghiên Nghiên: “Ăn cơm cũng không ngăn được miệng của muội.”
Đêm, yên tĩnh cỡ nào cũng có âm thanh. Con dế mèn xột xoạt kêu gào, thỉnh thoảng gió thổi lá cây ào ào, minh nguyệt nổi bật trên bầu trời không nói chuyện, chỉ biết nháy mắt điểm một vài ngôi sao.
Tản bộ trong vườn hoa của khách điếm, lại thấy Mạc Lãng đang ngồi trên băng đá uống rượu, nhìn sao. Trong lòng Nghiên Nghiên cảm thán một hồi, bình thường biểu ca như con khỉ, ít khi thấy hắn nghiêm túc thưởng thức như vậy. Không đúng, thay vì nói là đang thật lòng thưởng thức không bằng nói nghiêm túc thưởng thức nhớ lại chuyện cũ.
“Rất hăng hái nha.” Nàng tiến lên khẽ nói, ngay sau đó ngồi xuống.
“Tinh la mật bố, đã thật lâu chưa có gặp cảnh đêm đẹp như vậy.” Mạc Lãng cảm thán, Nghiên Nghiên cũng cảm thán theo. Bình thường ở nhà, không có tâm trí thanh thản đi thưởng thức nó, mà hắn lại không dám, hôm nay lại được nghiêm túc thưởng thức như vậy. Có lẽ nàng không nên hỏi những vấn đề kia, làm hắn nhớ tới những chuyện đau lòng.
“Huynh không nên cứ như vậy, luôn trốn tránh cũng không phải là biện pháp. Nó luôn tồn tại trong đầu huynh.” Nàng thổn thức, cũng chỉ là thổn thức, việc Phó Nghiên có thể làm duy nhất là đi an ủi hắn, đã lỡ mất thì làm được gì, “Không quên được, thì không quên được, chìm ở đáy lòng là tốt rồi, bây giờ hối hận, thì có ích lợi gì? Bỏ lỡ vẫn là bỏ lỡ, hữu duyên vô phận, đây là tình kiếp! Bốn năm trước gặp vận đào hoa, đáng đời huynh khi đó tuổi trẻ ngông cuồng. Người đã đi rồi, chẳng lẽ còn có thể trở lại sao! Bởi vì huynh phong lưu, mà còn ngụy biện cho lương tâm của mình. Người đi nhà trống huynh mới biết rõ mình yêu ai. Bởi vì Tinh Nguyệt, dũng khí ngắm trăng huynh cũng không có. Xa cách Âm Dương, huynh cho rằng nàng thấy huynh như vậy trong lòng sẽ tốt hơn sao? Thay vì lỡ mất tình duyên, vì nàng thủ thân như ngọc không bằng sớm gả mình đi.”
Mạc Lãng cười lạnh hai tiếng, quay đầu, đôi mắt rét lạnh, hung hăng nhìn chằm chằm Nghiên Nghiên: “Lần đầu tiên nghe muội nói như vậy nha, cái người này đang là an ủi sao?”
Đúng vậy nha, nàng đang an ủi sao, giống thêm dầu vào lửa hơn? Được rồi, nàng thừa nhận, nàng không am hiểu an ủi người khác, nhưng Nghiên Nghiên xác thực muốn an ủi hắn, làm sao hắn biết được ý tốt của nàng đây: “Ai nói muội tới an ủi huynh, biết tâm tình huynh không được tốt, muốn uống rượu đúng không, muội uống cùng huynh.” Nói xong Nghiên Nghiên liền cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Mạc Lãng lớn hơn Phó Nghiên bốn tuổi, vậy mà bốn năm trước, hắn vẫn còn ở trong kỹ viện kinh thành, trong sòng bạc sống mơ mơ màng màng. Khi đó nàng còn nhỏ, đều nghĩ công tử nhà quyền quý đều như vậy.
Đột nhiên có một ngày, nàng ngồi ở trong vườn hoa vui vẻ phơi nắng, vô ý nghe hai nha đầu trò chuyện bát quái, lại nói bát quái là thiên tính của đàn bà, mặc dù khi đó Nghiên Nghiên là một thiếu nữ mười ba tuổi, nhưng về phương diện này đã sớm có hứng thú.
Nàng rón rén đi tới phía sau các nàng, núp ở phía sau đại thụ nghiêm túc cẩn thận nghe lén. Bởi vì Nghiên Nghiên cách gần đó, nên nàng thấy rõ bọn họ, đều là nô tì trong phòng Mạc Lãng.
Giáp không khỏi cảm thán: “Thiếu gia tuổi trẻ ngông cuồng, hái hoa mê điệp khắp nơi, vậy mà vẫn có người ngưỡng mộ hắn.”
Ất xem thường: “Đây là bình thường thôi, bộ dạng thiếu gia chúng ta xinh xắn, những người kia ái tài yêu mạo tất nhiên nguyện ý gả cho hắn làm phu nhân.” Hô ~ nàng không thể không thừa nhận Mạc Lãng đẹp mắt, chẳng lẽ chỉ có người ái tài yêu mạo mới thích hắn? Vậy nàng cũng là người ái tài yêu mạo rồi sao?
Giáp: “Ta nghe nói Ninh Nguyệt Quận chúa khuynh tâm với thiếu gia.” Tiểu Giáp vừa dứt lời nàng liền kinh hãi, Quận chúa cũng thích biểu ca? Người quận chúa kia có phải chính là phu nhân của biểu ca hay không? Đột nhiên rất muốn khóc, trong lòng đau lòng vì vậy quay người đi.
Phó Nghiên một đường suy nghĩ sâu xa, chuyện này là thật hay giả, cuối cùng cũng chỉ biết cảm thán nếu như Lộ Lộ ở đây thì hay biết mấy.
Đợi cho chân tướng rõ ràng trước mắt, chuyện quả thật như thế, trong lòng Phó Nghiên lạnh lẽo một hồi.
Quận chúa đã tới phủ một lần, Phó Nghiên còn khuyên nàng ta, Mạc Lãng trêu hoa ghẹo nguyệt, cả ngày sống mơ mơ màng màng. . . Nói rất nhiều, đến cuối cùng nhận lại một câu: “Muội còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu.”
Đúng vậy, nàng không hiểu, nhưng nàng hiểu được nàng thích biểu ca, nàng thích người biểu ca tràn đầy sức sống đó!
Trong đêm thu, Phó Nghiên một thân một mình leo lên nóc nhà, nhìn Thu Nguyệt (trăng mùa thu), nhìn trăng rơi lệ.
Sau lại từ từ phát hiện, Mạc Lãng đối với nàng vẫn lãnh băng, còn không bằng Phó Nghiên đối với hắn. Mạc Lãng làm trái tim nàng băng giá, nhưng nàng vẫn thích hắn, có lẽ là do Phó Nghiên không hiểu đi! Nhưng cuối cùng, Hoàng đế lại hạ chỉ gả vị Quận chúa này cho Mạc Lãng, Phó Nghiên cảm thấy nàng sống không bằng chết.
Đêm hôm trước ngày hành lễ, bông tuyết trắng xóa kinh đô, gió lạnh thấu xương, trong trận tuyết lớn này, Quận chúa một thân tuyết y, đứng trước cửa Di Hồng Lâu đèn đuốc sáng trưng, Mạc Lãng cùng bằng hữu xấu của hắn cùng nhau cười đùa đi ra ngoài, Mạc Lãng vừa thấy Quận chúa, sắc mặt liền trầm xuống, “Tại sao ngươi ở chỗ này?”
Nàng không nói, im lặng đứng trước mặt hắn.
“Cô nãi nãi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Mạc Lãng bất đắc dĩ nhìn nàng.
Nàng lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Huynh chán ghét ta? !”
Mạc Lãng không nói.
Nàng cười nói: “Không cầu cái gì, chỉ mong chàng có thể nhìn ta múa một lần.”
Mạc Lãng nhíu nhíu mày, gật đầu một cái, trên đường cái rộng rãi lạnh lẽo chỉ còn lại hai người.
Trong khung cảnh tuyết rơi dầy đặc xuống đường, kỹ thuật múa uyển chuyển, múa ra ngàn vạn nỗi đau khổ, nàng chỉ múa cho hắn xem, nàng chỉ nguyện hắn có thể nhớ đã từng có một thiếu nữ yêu hắn, cả đời nguyện vì hắn mà múa. Cùng tuyết trắng làm bạn, giống như tiên nữ trong tuyết, giống như biến mất cùng tuyết. Không biết tại sao, trong mắt Mạc Lãng chợt rơi lệ, nhưng trong nháy mắt ngưng tụ thành băng châu thấu xương.
Múa xong, Mạc Lãng bước một bước dài tiến lên lôi kéo tay của nàng: “Đi theo ta.”
Cũng không ai biết bọn họ đi nơi nào, dù sao cả đêm Mạc Lãng không về là rất bình thường. Phó Nghiên ở trên nóc nhà dựa vào Mạc Lộ, nước mắt rơi như mưa.
Ngày kế, hắn cởi đại mã cao to, mang theo đội ngũ rước dâu đi tới Ninh Vương phủ, nhưng lại nhận được tin Ninh Nguyệt Quận chúa mất tích, Mạc Lãng lập tức quay đầu, giơ roi giục ngựa đi.
Trên đỉnh núi Ngọc Phong, vẫn là bông tuyết trắng xóa, một thân hồng y đứng trước dốc núi, gió thổi rất mạnh, chỉ thấy hồng y nhẹ nhàng, nàng nhìn về phía trước, nghe tiếng vó ngựa. Khi Mạc Lãng xuất hiện trước mắt nàng thì Quận chúa dụng hết toàn lực: “Mạc Lãng, ta sinh vào ngày Tinh Nguyệt xuất hiện, bây giờ ta hóa thành Tinh Nguyệt vĩnh viễn ở bên huynh!” Không đợi đến khi Mạc Lãng phản ứng kịp, một thân hồng y nhảy xuống đáy vực.
Không biết sao, trăng sáng sao thưa.
Mạc Lãng kêu một tiếng “Tinh Nguyệt” vang dội sơn cốc, đáng tiếc không có ai đáp lại. Phó Nghiên và Lộ Lộ đi theo cữu cữu cùng nhau nhìn lên đỉnh núi thấy hắn khóc không thành tiếng đứng yên tại chỗ, Phó Nghiên và Lộ Lộ cũng không dám tin vào chuyện trước mắt, Mạc Lãng xoay người lại, nhìn gia đinh phía sau các nàng: “Còn không xuống tìm?”
Mạc Lãng mang theo người ở đáy vực tìm ba ngày ba đêm, cũng không tìm thấy thi thể. Cuối cùng trở về phủ uống rượu say mèm nhìn bầu trời đầy sao nói: “Đi lập cái bài vị, ái thê Mạc Phàn Thị chi linh.”
Từ đó về sau, Mạc Lãng như gặp kỳ tích sửa đổi thói quen ngày xưa.
Tất cả đều bởi vì nữ tử Phàn Tinh Nguyệt, bởi vì Tinh Nguyệt, bầu trời đầy sao, trăng sáng thành một vòng. . . . . .
Nói là bồi hắn uống rượu, thật ra thì Phó Nghiên chỉ uống mấy chén rồi chăm chăm nhìn hắn uống..., trong cơn say hắn cất lời: “Tinh Nguyệt, là lỗi của ta. . .” Phó Nghiên nhìn hắn không nói gì, nghĩ thầm lỗi không chỉ một mình hắn, Tinh Nguyệt cũng có lỗi, là do nàng ta quá yêu.
“Tinh Nguyệt, ta biết ngươi không chết, ngươi trở lại đi!” Nói xong, hắn chộp lấy tay Phó Nghiên.
Ai là Tinh Nguyệt, mắt mù sao? Phó Nghiên bất đắc dĩ vặn tay của hắn ra, thế nhưng hắn lại cầm chặt hơn, Phó Nghiên ảo não mở miệng: “Tinh cái đầu huynh. Muội không phải là Tinh Nguyệt, muội là Nghiên Nghiên.” Đang lúc ấy thì, nam tử mặc áo trắng trước kia đi ngang qua, thấy Mạc Lãng nắm tay của nàng, liền chuẩn bị xoay người đi đường vòng rời đi, không cần phải nói cũng biết, hắn khẳng định lại muốn lệch đến nhà bà ngoại rồi.
“Này, ngươi đừng đi nha.” Phó Nghiên nhìn bóng lưng anh tuấn rời đi, kêu hắn dừng bước.
“. . . . . .” Hắn kinh ngạc nhìn nàng, chẳng lẽ kêu hắn đến làm “Người thứ ba” sao, chẳng lẽ Phó Nghiên xin hắn đảm đương vị trí “Người thứ ba” hay sao?
Phó Nghiên hiểu ý cười một tiếng: “Làm phiền công tử giúp một tay mang hắn đi.” Ngay sau đó nàng chỉ chỉ Mạc Lãng say như chết.
Mạc Lãng nặng như vậy, như tảng đá. Thế nhưng áo trắng kia có thể dùng một tư thái thoải mái khiêng biểu ca về phòng nha. Thật ra thì nàng biết bình thường soái ca đều rất chú ý đến hình tượng.
“Uống nhiều rượu như vậy, say rồi thì được cái gì.” Khuôn mặt Phó Nghiên ghét bỏ.
“Nhân tình của ngươi xác thực có chút. . . . . . Say.” Giọng nói của hắn bình thản, bình thản làm cho người ta cảm thấy là lạ.
Đột nhiên Phó Nghiên mắc cỡ mặt ửng hồng: “Ai là nhân tình hả?”
Nàng lúng túng, “Hắn không phải là nhân tình của ta, hắn là biểu ca của ta, biểu ca ngươi hiểu không?”
Áo trắng mặt không đổi, như khối băng, “Nha” một tiếng liền bước đi, trực tiếp đi ra cửa, Phó Nghiên vội vàng đuổi theo giải thích: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều.”
“Ừ.” Vẻ mặt áo trắng vẫn như cũ, thôi đi, hắn tin thì tin, không tin thì thôi. Thanh giả tự thanh, không cần thiết giải thích, nói nhiều d/d/;lqd chính là che giấu, che giấu chính là có chuyện.