Biểu Tiểu Thư Tướng Phủ

Chương 37: Chương 37: Có nhiều con đường hơn




Buổi trưa ngày hôm đó, Bạch Dự thật sự tới đón nàng vào cung, điều này làm cho Mạc Lộ ước ao ghen tị thật lâu.

Lúc ngồi trên xe ngựa vào cung, Lộ Lộ vẫn còn cảm thán: “Vương thượng thật tốt Nghiên Nghiên, còn đích thân tới đón, tự mình giúp một tay chọn y phục.”

Bạch Dự nghe xong, trong lòng dĩ nhiên là rất thoải mái, nhưng lại sợ Lộ Lộ thay đổi tâm ý với Bạch Tuy, liền mở miệng: “Ngươi cũng đừng hâm mộ ghen tỵ, nhị ca còn có chuyện quan trọng, nên khi hắn nghe nói ta muốn tới đón, cũng đã sai người đi cùng ta. Vả lại, do Nghiên Nghiên không biết nên mặc như thế nào, nên ta tới xem một chút, ngươi thường vào cung đã quen với lễ nghi quy củ phục sức, đương nhiên không khiến nhị ca lo lắng.”

Phó Nghiên thấy Bạch Dự nói như vậy, cũng cười nói tiếp: “Lăng vương muốn lấy Phượng Lan Điện cho tỷ, tỷ còn thiếu cái gì sao?”

Mạc Lộ cười nhạt: “Hậu cung giai lệ tam thiên, người nào rõ ràng hơn người nào đây?”

“Điều này cũng đúng, Việc làm buồn cười nhất của Hán Vũ Đế chính là Kim Ốc Tàng Kiều.” Phó Nghiên nhìn Bạch Dự.

Bạch Dự cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm Phó Nghiên: “Nhị ca sẽ không như vậy.”

“Làm sao chàng biết?” Phó Nghiên tiếp miệng.

“. . . . . .” Hắn làm sao biết? Năm đó án trà độc ở Lương Tiêu Điện, khiến cả hậu cung không được an bình. Năm đó mẫu thân của Lăng vương Vạn Chiêu Nghi bị mẫu thân của hoàng thượng vu hại, mẫu thân của hoàng thượng dụng kế vu oan Vạn Chiêu Nghi độc hại Thái phi, Vạn Chiêu Nghi hàm oan mà chết, chỉ để lại Lăng vương Bạch Tuy. Khi hoàng thất tra rõ, đã phơi bày công lý! Quý phi bị ba thước lụa trắng cướp đi sinh mạng, tiên hoàng không đành lòng với vị quý phi mình rất sủng ái, nên thẹn trong lòng, cố tình đưa Bạch Dương cho hoàng hậu nuôi dưỡng, sau đó lại truyền ngôi cho hắn.

“Bởi vì nhị ca không muốn thấy trong cung lục đục đấu đá, gió tanh mưa máu.” Bạch Dự bình thản nói.

Phó Nghiên đối với lời nói của Bạch Dự khó có thể tin: “Chàng nói Lăng vương quyết định cuộc đời này chỉ cưới một người sao?”

Bạch Dự gật đầu một cái: “Đúng vậy.”

Xe ngựa chậm rãi lái vào đường lát gạch, nhìn tường  đỏ ngói xanh ngoài cửa xe, mỗi người đều tâm tình riêng.

Trường Cực Điện

Phó Nghiên và Lộ Lộ tính tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, nhưng lại bị Bạch Dự, Bạch Tuy kéo đến ngồi xuống bên cạnh.

Đúng như lời của Bạch Dự, đây chính là một buổi gia yến, hoàng thượng cùng hoàng hậu đều ở đây, đây là lần đầu tiên Phó Nghiên nhìn thấy hoàng thượng, cũng không khác nàng tưởng tượng lắm, hắn và hai huynh đệ của hắn rất giống nhau, đều có đôi mắt sáng thâm sâu, chắc tiên hoàng cũng giống như vậy.

“Gia yến lần này, nhi thần dẫn theo hai vị tiểu thư của Tướng phủ, vì muốn cho mẫu hậu an tâm. Nhi thần muốn nạp Nghiên Nghiên làm phi.” Bạch Dự nói xong, trái lại cười một tiếng với Phó Nghiên, còn nắm chặt tay của nàng.

Thái hậu rất vui mừng: “Mẫu hậu chờ những lời này của các ngươi thật lâu rồi, cũng may không có cô phụ khổ cực tổ chức yến chọn phi của mẫu hậu.”

“Mẫu hậu luôn suy nghĩ cho hai nhi tử, nếu không có mẫu hậu làm người mai mối, hài nhi sẽ không có duyên phận như hôm nay.” Bạch Tuy cười nói.

“Hai vị hoàng đệ có thể chân chánh thành gia lập nghiệp, thật làm cho người hoàng huynh là trẫm yên lòng.” Hoàng thượng giơ ly rượu lên.

Hoàng hậu cũng cười nói: “Về sau Bổn cung không cần vì các ngươi tuyển chọn nữa, cũng coi như không còn bận tâm.”

“Nương nương đã lo lắng cho hai hoàng đệ, xem ra chúng ta phải đa tạ tốt người rồi.” Bạch Tuy nâng ly kính hoàng hậu.

Phó Nghiên và Mạc Lộ đều không nói chuyện, đối với những lời khách sáo giữa bọn họ, hai nàng chỉ yên lặng lắng nghe.

Phù Âm vừa ăn vừa cười nói với Phó Nghiên: “Phó tỷ tỷ, từ lúc ta nhìn thấy ngươi mang theo ngọc bội của Tam ca thì ta đã biết ngươi nhất định trở thành Tam tẩu của ta.”

Phó Nghiên cười hơi lúng túng: “Đa tạ công chúa đã để mắt tới Phó Nghiên.”

“Dĩ nhiên, Phó tỷ tỷ và Mạc tiểu thư, Phù Âm đều thích.” Phù Âm cười.

Hoàng thượng cũng cưng chiều cười một tiếng với Phù Âm:“Hai vị tiểu thư đã qua ải của vị công chúa này rồi.”

Thái hậu cũng vui mừng: “Ai gia cũng càng nhìn càng thích, bảo Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt nạp phi thôi.”

Từ khi trở về từ gia yến, cả Tướng phủ liền bắt đầu lo trong lo ngoài, Mạc Lãng oán giận: “Muốn thành thân thì từng người một đi, làm gì mà cả hai cùng nhau thành thân vậy, ta còn phải giúp đỡ các muội chuẩn bị đồ cưới.”

Phó Nghiên và Lộ Lộ đều không để ý tới hắn, chỉ là cười kêu hắn cưới thê đi.

“Hai vị tiểu thư, Lâm Nhi tỷ sắp sanh.” Nha hoàn của Mạc Lộ vội vã chạy vào phòng thông báo.

“Gọi bà đỡ tới chưa?” Lộ Lộ vội vàng hỏi thăm.

“Bà đỡ còn chưa tới, bây giờ chỉ có phu quan của tỷ ấy coi chừng, hoàn. . . . . .”

Không đợi nha hoàn nói hết lời, Phó Nghiên đã phân phó Vũ Mạch: “Vũ Mạch, đi lấy hòm thuốc cho ta.” Sau đó liền chạy ra cửa, Lộ Lộ ở một bên quát: “Chuẩn bị ngựa.”

Hai người giục ngựa xuyên qua chợ, may là không có trở ngại đến người đi đường. Còn chưa vào nhà, đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lâm Nhi , Phó Nghiên vội vàng chạy vọt vào bên trong nhà, vừa phân phó Lộ Lộ đi nấu nước nóng, vừa nghiêng đầu hỏi trượng phu của Lâm Nhi: “Bà đỡ còn bao lâu mới đến?”

Trượng phu Lâm Nhi cũng rất nóng vội: “Ta cũng không biết, hàng xóm cách vách đã đi mời giúp ta.”

Phó Nghiên nhìn Lâm Nhi rất đáng thương, vì vậy lấy hết dũng khí nói: “Ngươi đi ra ngoài trước, nơi này giao cho ta.”

Sau lại, Lộ Lộ mang nước tới hỏi nàng: “Muội biết sao?”

Phó Nghiên đổ mồ hôi trả lời: “Tỷ có thể khen muội có dũng khí rồi đó, muội chỉ nhìn qua heo chạy, chưa ăn thịt heo.”

Phó Nghiên theo một loạt quá trình trên sách, bảo Lâm Nhi dùng sức. Lâm Nhi đau đớn chảy mồ hôi hột, thật ra thì Phó Nghiên cũng không rõ rốt cuộc là mồ hôi hay là lệ, ít nhất Phó Nghiên có thể khẳng định trên đầu nàng chính là mồ hôi.

Phó Nghiên thấy đứa bé đã sắp ra ngoài, vui vẻ nói: “Cố gắng lên, cố gắng lên, Lâm Nhi cố gắng lên, dùng sức, nhìn thấy đầu rồi!”

Lộ Lộ cùng Vũ Mạch vội vàng giúp một tay đổi khăn cùng nước nóng, trượng phu của Lâm Nhi thì gấp đến độ đi tới đi lui ở ngoài cửa.

Trải qua mọi cố gắng của Lâm Nhi, cố gắng lên, sau đó dùng sức, “Đã ra! Đã ra! Đứa bé đã ra! Đứa bé đã ra! Là nữ hài tử, là nữ hài tử!”

Giờ phút này, Phó Nghiên vì mình đã đỡ đẻ mà vui sướng la lên. Ngoài cửa tướng công của Lâm Nhi khổ chờ cùng với Lộ Lộ đều vui mừng không ngậm miệng được, mà Lâm Nhi mệt mỏi vì kiệt sức đã an tâm ngủ mê mang.

“Tới, đến rồi! Bà đỡ đến rồi!”

Ngoài cửa lúc này hàng xóm mới dẫn bà đỡ đến, cũng may Phó Nghiên gan lớn, cũng may Lâm Nhi không khó sanh, nếu không nàng chữa từ ngựa sống thành ngựa chết thì cho dù bà đỡ tới kịp cũng không biết làm sao. Phó Nghiên cảm thấy về sau nàng có thể đi làm bà đỡ kiếm miếng ăn, sau đó Nghiên Nghiên còn rất kích động đến khoe với Bạch Dự, nàng cảm thấy mình rất có thành tựu, kết quả bị một câu của Bạch Dự cắt đứt: “Nàng đi theo ta còn sợ đói bụng sao, đi làm bà đỡ gì.”

Phó Nghiên và Mạc Lộ mệt mỏi gần chết, lúc trở lại Tướng phủ liền đi ngủ. Đợi đến khi họ tỉnh lại, mới nghe Vũ mạch nói trong phủ Ngự sử đại phu gởi thiệp, đến ăn tiệc trăm ngày của hài tử của Vương Nham.

Phó Nghiên hơi im lặng: “Tại sao lại  mời đến tiệc mừng của hài tử? Có đi hay là không?”

Lộ Lộ rất bình tĩnh nói một câu: “Tặng lễ là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.