Biểu Tiểu Thư Tướng Phủ

Chương 36: Chương 36: Trở về Kinh thành




Phó Nghiên đã rời khỏi kinh thành nửa năm, Bạch Dự cũng mấy tháng chưa trở về, Kinh Thành liên tục sai người cưỡi tuấn mã gửi hết phong thư này đến phong thư khác, phong thư nào cũng đều thúc giục Bạch Dự trở về. Phó Nghiên thấy Bạch Dự đã vì nàng mà trễ nãi chính sự, nên khuyên hắn thật lâu hắn mới chịu trở về.

Mặt ngoài Kinh Thành gió êm sóng lặng, thật ra thì ám lưu dũng động. Lăng vương âm thầm điều động binh mã, bổ sung vào chỗ mất mác ở Mạc Tương. Trước kia Bạch Dự nói phụng theo mệnh lệnh của hoàng thượng đi tra án Di Xuân Viện chỉ là lừa Phó Nghiên, lần này hắn ra ngoài lâu như vậy vì muốn ngụy trang đến đất phong thẩm tra, Hách Thái Phó thực ra là thân tín của Hoàng thượng, bởi vì tham ô buôn bán nhân khẩu nên bị Bạch Dự uy hiếp, sau đó nghe nói Phó Nghiên ở Lạc Dương nên nhân cơ hội này tiến hành kế hoạch, toàn bộ chuyện, một ván nối tiếp một ván, hai phe phái tính toán lẫn nhau, không biết, rốt cuộc lần này là ai thắng ai thua.

Trên triều đình, đã xôn xao náo loạn cả rồi, Dự vương xuất trình mọi tội lỗi của Hách Thái Phó, còn dâng lên hoàng thượng sổ sách làm chứng cớ.

Hoàng thượng nhận lấy sổ sách, sắc mặt có chút rung  chuyển: “Tam đệ muốn trẫm điều tra chuyện này sao?”

Bạch Dự nghiêm túc chắp tay: “Từ khi khai triều tới nay, tham quan sẽ bị xử theo chính pháp. Thần Đệ không đưa sổ sách cho Đình Úy là vì suy xét đến những người dính dáng trong đó, kính xin hoàng thượng quyết định.”

Bạch Dự đã nói rất rõ ràng, hoàng thượng có lòng bao che cũng không tiện bao che, việc này liên quan tới một loạt đại thần đều là người của hoàng thượng, hoàng thượng đã lâm cục diện khó cả đôi đường: “Án này rất trọng đại, cứ để cho Đình Úy đi thăm dò rõ ràng sau đó hẳn định đoạt.”

Hoàng thượng chỉ còn cách duy nhất là trì hoãn thôi, hôm nay thực lực của Lăng vương và Dự vương đã lớn mạnh, nếu điều tra ra là người của hoàng thượng, thì hoàng thượng sẽ phải cô độc chiến đấu.

Bạch Dự cũng không sợ vị hoàng huynh này có biện pháp gì, nếu hắn cố ý muốn giữ lại những người liên can đến Thái Phó, Lăng vương càng dễ dàng mượn cơ hội này phát động cung biến, bức vua thoái vị.

【Phủ Lăng vương】

“Vết thương của Phó cô nương đã thế nào rồi?” Lăng vương nhận lấy tách trà từ trong tay tỳ nữ đưa cho Bạch Dự.

“Đã không còn nguy hiểm đến tánh mạng, chỉ cần tĩnh dưỡng nữa thôi.” Bạch Dự gió nhẹ nước chảy đáp lời, chuyện đã qua, hắn không muốn nói nhiều.

“Thật không nghĩ tới Phó cô nương lại khí phách như thế, nữ nhi của Tướng phủ thật khác người thường. Mạc Tương thật biết cách dạy nữ nhi.” Bạch Tuy thở dài cười nói.

Bạch Dự nhàn nhã nâng tách trà lên: “Nói đến nữ nhi Tướng phủ, huynh thật sự nhìn trúng dòng chính nữ sao?”

Bạch Tuy nhìn hắn: “Chỉ cần nàng nguyện ý, sẽ có một ngày, ta cho nàng làm hoàng hậu, làm chủ nhân của Tê Phượng Lan.”

Bạch Dự không hiểu nhìn chằm chằm Lăng vương.

Lăng vương bình thản nói: “Không phải là do sắc đẹp, chỉ có nữ tử như vậy mới giúp đỡ ta được.”

Nữ tử đó như thế nào? Nữ nhi của Tướng phủ rất có khí phách là sao?.

***

Lão nhân gia thái hậu nương nương biết tin Bạch Dự hồi kinh, liền lập tức phái người truyền lời mời Bạch Dự vào cung.

Vừa vào Trường Cực điện, Bạch Dự đã thấy Phù Âm chạy tới: “Tam ca, cuối cùng huynh đã chịu trở về.”

Bạch Dự dắt Phù Âm, rồi thi lễ với Thái hậu: “Mẫu hậu kim an, nhi thần không có ở đây, thân thể của mẫu hậu tốt không?”

Thái hậu bảo Bạch Dự ngồi xuống, gương mặt hòa ái dễ gần: “Dự nhi, đi một chuyến này có học được cái gì không?”

Bạch Dự cực kỳ tự nhiên trả lời: “Cũng không có gì ly kì, ngược lại nhi thần ở bên ngoài rất nhớ mẫu hậu, nên đặc biệt dặn dò Bạch Câu mang về cho mẫu hậu tràng hạt làm bằng mã não đã được đại sư phụ khai quang.”

Thái hậu bảo cung nữ trình tràng hạt lên, càng thêm vui mừng không ngậm miệng được: “Hoàng nhi thật hiếu thảo, cuối tháng này ai gia muốn đến Chiêu Giác Tự cầu phúc cho Nam Tấn ta, đúng lúc cần nó.”

Phù Âm thấy Bạch Dự tặng quà cho mẫu hậu, liền không nhịn được hỏi: “Tam ca có quà cho Phù Âm không?”

“Quà tặng sao?” Bạch Dự trêu ghẹo nàng, “Mang về cho muội một phò mã tốt được không?”

Phù Âm nhất thời đỏ mặt: “Tam ca, huynh nói gì vậy, lại trêu ghẹo muội rồi.”

Bạch Dự tiếp tục nói: “Ta không có trêu ghẹo muội đâu, muội nên tìm cho mình một phò mã tốt đi, đừng cho là ta không biết muội đang nghĩ gì. Ở trước mặt ta muội vĩnh viễn là đứa bé không lớn, muội trước mặt ta chính là một công chúa mặt lạnh lì lợm.”

Phù Âm rất xấu hổ, bèn quay qua làm nũng với Thái hậu: “Mẫu hậu, người coi Tam ca kìa, người bảo huynh ấy đừng trêu ghẹo con nữa mà.”

“Con cũng nên suy nghĩ về chuyện này đi.” Thái hậu nương nương lại nghiêm túc gật đầu.

Phù Âm buồn bực bất giác nói một mạch: “Ta không nói chuyện với hai người nữa.” Sau đó ngoan ngoãn ngồi ở một bên uống trà của mình.

Sau một hồi tán gẫu, hai người Phù Âm cùng đi ra khỏi Trường Cực điện.

Phù Âm cẩn thận hỏi thăm: “Vết thương của Phó tỷ tỷ như thế nào rồi?”

“Sao muội biết?” Mặc dù Bạch Dự đoán được hơn phân nửa là do Bạch Tuy nói, nhưng vẫn hỏi.

Phù Âm không trả lời, nhỏ giọng nói nhỏ bên tai Bạch Dự: “Ta là thân muội muội của huynh, huynh cần ta giúp ta nhất định sẽ giúp.”

Phù Âm nghe Bạch Tuy nói, sớm muộn gì thì cung biến cũng sẽ đến. Đối với người của hai phe phái, một là thiên tử một là triều thần, nhưng còn chưa có ngồi nổ, đợi đến khi ngòi nổ xuất hiện, ngọn lửa này sẽ bùng lên mạnh mẽ đến chừng nào.

***

Phó Nghiên đã dưỡng thương rất tốt, đã đến lúc về nhà.

Phó Nghiên vừa vào Tướng phủ, Mạc Tương nở nụ cười chào đón: “Nghiên Nghiên, trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi, ngươi khiến cữu cữu ta lo lắng gần chết, nếu ngươi xảy ra việc gì không hay, ta biết giao phó thế nào với mẫu thân của ngươi dưới suối vàng.”

Phó Nghiên cũng rất vui mừng: “Cữu cữu, Nghiên Nghiên không hiểu chuyện khiến người lo lắng, ta thề, trải qua kinh nghiệm lần này, ta sẽ không chạy loạn nữa.”

Lộ Lộ ở một bên cười mắng: “Đáng đời cho muội bị người ta bán, do muội không cho tỷ theo đó, thấy bộ dáng của muội lúc ra đi ta đã rất không yên lòng, thế nào, bị ta nói trúng rồi.”

Phó Nghiên cũng biết mình sai, cười mắng: “Nói tốt hơn chính là miệng của tỷ quá quạ đen.”

Mạc Lãng cũng vui mừng đứng ở một bên nói: “Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi. Cũng may có Dự vương, tất cả đều không sao.”

Đêm này, Lộ Lộ giúp Phó Nghiên thay dược. Sau đó Phó Nghiên kể lại chuyện nàng gặp nửa năm qua, Lộ Lộ nghe xong rất là kinh ngạc, đây là một quyển truyện ký sống sờ sờ nha.

“Tỷ thì sao?” Phó Nghiên rất muốn biết kinh thành đã xảy ra chuyện, cữu cữu không có ở đây, chắc Lộ Lộ ở trong phủ rất tự do.

Đúng như Phó Nghiên suy nghĩ: “Không ai gò bó quản giáo, làm cái gì cũng rất dễ dàng, chỉ là không có muội ở đây một mình tỷ không quen.”

Phó Nghiên vẫn luôn là người phát ra ánh mặt trời rực rỡ, nàng lộng lẫy như hoa trên núi nở rộ: “Tất nhiên, muội thấy về sau khi muội gả đi thì chỉ còn một mình tỷ thôi. Cần muội học Nga Hoàng Nữ Anh không?”

Lộ Lộ thấy dáng vẻ đắc ý của nàng, buồn cười nói: “Thôi đi, tỷ sợ bị Vương Gia tuấn mỹ kia bóp chết.”

“Tiểu thư, Lăng vương phủ sai người tới truyền lời, mời tiểu thư đến phủ vào trưa ngày mai.” Nha hoàn ngoài cửa thông báo.

“Được, ta biết rồi.” Lộ Lộ đáp lời, sau đó đuổi hầu gái ra ngoài.

Phó Nghiên giật mình: “Tỷ và Lăng vương?”

“Sau đó khi vào cung dự yến từng gặp nhau mấy lần, thậm chí có người hứa hẹn, cũng tính là thật tâm. Tướng phủ của chúng ta theo phe hắn, mặc kệ là phụ thân hay là muội cũng có ràng buộc khó nói rõ. Hôm nay Hoàng thượng đã biết tâm của Tướng phủ, cũng không cần che giấu nữa, làm như thế nào thì thế đấy, nếu thật có chuyện gì, thì đều là một bên vinh hoa một bên tổn hại.” Nghe Lộ Lộ nói, Phó Nghiên cũng cảm thấy có lý, mặc kệ thế nào, kết cục sau cùng cũng sẽ tới, đây là một ván bài, thắng, là vinh hoa hưởng hết; thua, là đầu người rớt.

***

Buổi trưa, Bạch Dự tới Tướng phủ.

“Ngày mai theo ta vào cung dự tiệc.” Bạch Dự thuận tay nhận lấy chén thuốc trong tay Vũ Mạch đưa cho Phó Nghiên.

Phó Nghiên nhận lấy thuốc, đặt nó ở một bên trên bàn: “Làm gì?”

“Sao không uống đi?” Bạch Dự nhìn chằm chằm thuốc, “Vào cung để mẫu hậu bỏ chủ ý bảo ta nạp thiếp nữa.”

Phó Nghiên định chờ Bạch Dự rời đi, mình sẽ len lén vứt sạch, ai biết hắn lại muốn coi chừng nàng uống thuốc. Bạch Dự đương nhiên biết rõ tính toán của Phó Nghiên, ở trong lòng Phó Nghiên, uống thuốc là chuyện khổ sở nhất trên thế gian.

Phó Nghiên ôm tâm tình thấy chết không sờn một hớp uống hết chén thuốc, thuốc đắng khiến nàng không nhịn được cau mày, Bạch Dự vội vàng cho nàng ăn một miếng mứt táo.

“Nạp thiếp cho chàng không phải là chuyện tốt sao?” Phó Nghiên uống xong, cười giỡn nói.

Bạch Dự cũng cười giỡn nói: “Nàng cũng muốn ta nạp thiếp sao? Ta thấy trong mấy bữa tiệc chọn phi lần trước, cô nương đánh đàn tỳ bà đó cũng không tệ.”

“Ừ, ta cũng cảm thấy không tệ.” Phó Nghiên gật đầu cười.

Bạch Dự nhìn nàng:“Nàng chắc chắn?”

Phó Nghiên cũng cười: “Chắc chắn.”

Bạch Dự cười như không cười nhìn Phó Nghiên:“Nàng lặp lại lần nữa.”

“Không nói.” Mấy ngày nay Phó Nghiên đã sớm lĩnh hội, nếu nàng thật sự lặp lại lần nữa, chắc chắn nàng sẽ không có ngày tốt lành.

Trên mặt Bạch Dự lộ ra chút kiêu ngạo:“Nàng không có cảm giác nguy cơ sao.”

Phó Nghiên không hiểu ý tứ của hắn, nên tùy tiện đáp “Ừ.”

“Ta cảm thấy giới thiệu cô nương đó cho biểu ca ta không tệ.” Phó Nghiên đưa mứt táo cho hắn.

“Muốn làm bà mai sao.” Bạch Dự vừa nhai vừa nói.

Phó Nghiên không trả lời hắn:“Sáng mai, sẽ kêu ta đánh đàn nữa sao?” Đối với kinh nghiệm chọn phi yến lần trước, nó đã thành công cơn ác mộng của nàng.

Bạch Dự véo nhẹ mặt của nàng: “Hoa khôi cô nương còn sợ cái này?”

Phó Nghiên cũng cảm thấy rất đúng, nhưng mà, nhớ lại chuyện cũ vẫn rất hoảng sợ.

“Ngày mai Lộ Lộ có đi cùng không?” Phó Nghiên nhớ tới lời của hầu gái hôm qua, chắc Lăng vương đã nói với tỷ ấy chuyện này.

“Đi, nàng dâu luôn muốn gặp cha mẹ chồng mà.” Bạch Dự nói cực kỳ lưu loát.

Phó Nghiên không hiểu sao trong lòng vừa sợ, vừa mừng: “Gặp cha mẹ chồng sao? Ngày mai là gia yến sao?”

“Đúng vậy, chỉ là gia yến bình thường không cần thận trọng.” Bạch Dự biết trong lòng nàng đang nghĩ gì nên trấn an nàng.

“Vậy ta mặc như thường ngày được chứ?” Phó Nghiên không hiểu câu không cần thận trọng của Bạch Dự.

Bạch Dự thấy nàng không cười giỡn nữa, liền đứng dậy đánh nhìn nàng một cái: “Sáng mai ta tới đón nàng, tới giúp nàng chọn y phục.”

“Tốt.” Phó Nghiên đồng ý rất nhanh, nếu hắn nguyện  ý, thì để cho hắn đến đây đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.