Hai đứa trẻ mới lớn đi dạo trên đường, mặc dù đã qua hè nhưng đêm
khuya vẫn chuyển lạnh. Tiểu Hoa không hỏi gì, chỉ im lặng đi cùng anh.
Anh dẫn cô đến một căn nhà, lấy một xâu chìa khóa ra, sau đó Tiểu Hoa
thấy Thẩm Hi Tri dùng xâu chìa khóa đó mở cửa!
Bên trong rất rộng, bốn bức tường có lắp gương và sàn nhà phủ nệm êm, Thẩm Hi Tri nói: “Đây chỗ anh học Taekwondo, thầy dạy bọn anh mấy hôm
nay nghỉ, nên ở đây không có ai hết.
Anh học đã nhiều năm, quen với thầy, nên bình thường thầy bận việc
đều nhờ anh khóa cửa giúp, thế nên anh có chìa khóa nơi đây. Thật ra hôm nay anh không định đến đây, nhưng có Tiểu Hoa đi cùng nữa… Cần phải tìm một chỗ an toàn.
Tiểu Hoa không biết anh học Taekwondo, nhíu mày: “Vậy anh đánh thắng được em không?”
Lần đầu tiên Thẩm Hi Tri cười trong đêm nay: “Em có muốn thử không?”
Nói rồi giơ nắm đấm lên, nắm đấm của anh nhìn cũng không dễ chọc,
Tiểu Hoa cười một tiếng: “Bây giờ anh nhất định lợi hại hơn Vương Tiểu
Bàn rồi.”
“Lâu vậy mà em vẫn còn nhớ chuyện ở quê à?” Anh hỏi.
“Ừ.” Tiểu Hoa gật đầu, “Đợi em trưởng thành rồi sẽ về quê thăm nội.
Đã bao lâu không nghe cô nhắc đến nội? Thẩm Hi Tri chợt thấy thoải
mái hơn nhiều, anh sờ túi, lúc đi khỏi nhà trong túi chỉ có ví tiền,
chìa khóa và một gói thuốc lá.
Anh giương mắt nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nói: “Hút thuốc không tốt, anh đừng hút nữa.”
Khó khăn lắm mới được nghe Tiểu Hoa khuyên như thế, anh chợt cười.
Anh giơ ngón tay cho cô ngửi, Hứa Kiến Quốc cũng hút thuốc, mỗi khi ông
ta đi ngang qua Tiểu Hoa đều ngửi thấy mùi thuốc sặc sụa, nhưng trên tay Thẩm Hi Tri không có. Cô nói: “Anh đừng hút thuốc, sẽ có mùi, sau này
em sẽ thân thiết với anh.”
Thẩm Hi Tri thấy ngạc nhiên, cô lại biết nguyên nhân anh hút thuốc, anh đúng là vì quá cô đơn, quá áp lực nên mới học hút thuốc.
Cô nói muốn thân thiết với anh.
“Ừ.” Anh đồng ý.
Tiểu Hoa mỉm cười đứng dậy: “Vậy em hát cho anh nghe nhé, em trai em thích nghe lắm.”
Thẩm Hi Tri đột nhiên hỏi: “Không giận nữa à?”
Anh nhắc đến chuyện trước đây cô giận anh không nói cho cô biết Trần Ái Lệ là mẹ kế.
Tiểu Hoa không trả lời, cất tiếng hát:
Trời tối rồi, mưa sắp rơi
Bố chồng vác cuốc đi đào khoai sọ
Đào rồi đào, đào rồi đào
Đào thành một dòng nước xoáy
Ới à chuyện thật buồn cười
Bố chồng thích ăn mặn, mẹ chồng lại nấu nhạt
Hai người đánh nhau đổ cả nồi
Ới à làm sao bây giờ…
***
Sau một đêm này, nhà họ Thẩm và nhà họ Hứa đã loạn hết lên, nhưng
Thẩm Hi Tri và Tiểu Hoa không hề biết, nằm ngủ trên nệm êm ngon lành.
Thẩm Hi Tri tỉnh dậy phát hiện đầu gối Tiểu Hoa bưng mủ, trông cô bẩn thỉu chẳng khác gì con khỉ bẩn trước đây. Anh kéo cô đến trước tủ đựng
đồ của mình, lấy đồ rửa mặt và đồ tập dự phòng của anh, đẩy vào phòng vệ sinh nữ. Anh đứng ngoài nói: “Xanh lá cây là nước lạnh màu đỏ là nước
nóng.”
Tiểu Hoa ừm một tiếng, ngoan ngoãn vặn nước tắm rửa, tắm xong đi ra chợt thấy hoang mang, vì cô không thấy Thẩm Hi Tri đâu cả.
Tiểu Hoa sợ hãi, thứ nhất là vì cô không biết đường về nhà, thứ hai
là lo lắng cho Thẩm Hi Tri, và cuối cùng là cô đã biết, đơn độc là cảm
giác như thế nào. Cô đứng một mình trong phòng tập võ rộng lớn, gió lùa
vào lay động bao cát treo giữa không trung, nói một tiếng cũng nghe thấy tiếng vọng.
Đúng lúc đó Thẩm Hi Tri về, tay xách đồ ăn sáng và quần áo mới mua.
Lúc mua đồ anh cười khẩy, chắc phải cảm ơn ba anh vì cho anh nhiều tiền
tiêu vặt nên anh mới có thể ung dung mua đồ như thế. Nhưng thứ anh muốn
không phải là tiền, mấy năm nay mỗi khi ba đưa cho anh cả xấp tiền tiêu
vặt anh luôn muốn xé nát rồi ném vào mặt ông.
Tiểu Hoa vừa thấy anh liền gọi to: “Thẩm Hi Tri!”
Thẩm Hi Tri lười biếng: “Gọi anh hai.”
Tiểu Hoa trước đây đều gọi anh là anh hai giống Hứa Đống, nhưng giờ đã không còn gọi nữa.
Anh ngẩng đầu, thấy Tiểu Hoa mặc đồ rộng thùng thình của anh đi đến, tức giận: “Anh ra ngoài sao không nói với em một tiếng?”
Thẩm Hi Tri nhìn vào đôi mắt lo lắng của cô: “À, lần sau nhất định sẽ nói.”
Hôm đó Tiểu Hoa không ra ngoài, cùng Thẩm Hi Tri nằm trên nệm êm ngẩn người, đói bụng anh sẽ đi mua cơm, ăn xong lại tiếp tục ngẩn người như
thế. Nửa đêm hai người đều không ngủ, loáng thoáng nghe ngoài cửa có
tiếng động, Thẩm Hi Tri khẩn trương kéo Tiểu Hoa ra sau, anh sợ nếu có
đám người xấu xông vào anh sẽ không bảo vệ được Tiểu Hoa.
Nhưng Tiểu Hoa lại chọc vào lưng anh: “Là chó.”
Thiếu niên sững sờ.
Tiểu Hoa chạy ra mở cửa, Thẩm Hi Tri không kịp ngăn, lại bất ngờ thấy có một con chó hoang đang gặm hộp cơm bọn họ để bên ngoài. Tối nay ăn
cơm đùi gà, anh chẳng có tâm trạng ăn nên còn thừa rất nhiều thịt.
“Sao em biết?” Thiếu niên hỏi.
Tiểu Hoa bật cười: “Hồi trước nửa đêm cũng có tiếng động như thế, em sợ, nội nói là chó hoang đang bới thức ăn.”
Sau đó vui vẻ cảm thán: “Lâu rồi chưa nghe thấy tiếng này.”
***
Thẩm Hi Tri đầu đầy vạch đen: “Em vui vẻ cái gì chứ?”
Nói rồi ngồi xuống định ôm chó, Tiểu Hoa vội ngăn lại: “Đừng đụng vào nó, nó cắn anh đó.”
Quả nhiên con chó sủa lên, làm ra tư thế công kích.
Thẩm Hi Tri rụt tay về, kéo Tiểu Hoa đứng xa một chút, con chó nhỏ ăn xong nhưng không đi, mà đứng ngoài cửa nhìn hai người.
Tiểu Hoa nói với Thẩm Hi Tri: “Nó muốn chơi cùng chúng ta.”
“Làm sao có thể! Sao em biết?” Thiếu niên không tin.
Nhưng Tiểu Hoa lại nói đúng, ở mặt này anh vĩnh viễn không thắng cô được.
Tiểu Hoa ngồi xổm xuống, từ từ vươn tay ra, con chó nhỏ lại gần ngửi
tay cô, bắt đầu liếm lòng bàn tay Tiểu Hoa. Con chó này trông rất tội
nghiệp, hai con mắt lồi ra, có một mắt còn đầy mủ trắng. Tiểu Hoa hỏi:
“Đây là giống chó gì?”
Thiếu niên bình thường không quan tâm đến các giống chó, bất đắc dĩ nói: “Sau này tìm hiểu rồi biết.”
Con chó nhỏ bước vào, nằm xuống bên chân Tiểu Hoa, Tiểu Hoa ôm nó vào lòng, giơ cho Thẩm Hi Tri xem, thiếu niên nói: “Xấu quá.”
Tiểu Hoa căng thẳng, nhỏ giọng: “Đừng nói như vậy, nó hiểu được đó.”
Con chó nhỏ dùng một con mắt nhìn Thẩm Hi Tri, hậm hực hừ hừ hai tiếng. Thiếu niên nói: “Vừa nãy mày ăn thịt của tao đó.”
Anh học theo Tiểu Hoa vươn tay ra, con chó nhỏ lúc đầu không thèm để ý tới anh, nhưng sau cảm giác được thiện ý, từ từ lại gần ngửi ngửi. Thẩm Hi Tri ôm lấy nó, đắc ý: “Xem này, nó cũng thích anh.”
Tiểu Hoa vui vẻ gật đầu, hỏi: “Chúng ta đặt cho nó cái tên đi?”
“Em muốn nuôi nó à?”
Tiểu Hoa ừ một tiếng, kiểm tra xem con chó nhỏ có vết thương khác
không, may mà chỉ bị thương ở mắt thôi. Thẩm Hi Tri hỏi: “Đực hay cái
vậy?”
Tiểu Hoa nói: “Có thể là đực.”
Thẩm Hi Tri nhìn con chó nhỏ trong lòng, nó yếu ớt sủa một tiếng.
***
Thế là hai người tắm cho con chó nhỏ, Thẩm Hi Tri hi sinh cái khăn
tắm làm ổ chăn cho nó, có lẽ chưa bao giờ được đối xử tốt như thế, con
chó nhỏ lập tức thân thiết với anh, tối ngủ cũng nằm gần thiếu niên.
Thẩm Hi Tri nửa đêm tỉnh dậy, thấy con chó nhỏ lập tức mở mắt nhìn anh,
anh bật cười, xoa đầu nó.
Sáng hôm sau hai người một chó tỉnh dậy cùng lúc, Tiểu Hoa nói với Thẩm Hi Tri: “Phải đi chữa mắt cho nó.”
“Chữa khỏi thì sao chứ, nó vẫn là chó hoang thôi.”
Tiểu Hoa suy nghĩ một lát: “Hay là chúng ta nuôi dưới lầu ấy, mỗi ngày em để dành ít cơm cho nó ăn.”
“Đừng có mơ.” Thiếu niên nói, “Bị phát hiện là em xong đời đó.”
“Em trai chắc cũng thích nó lắm, nói không chừng…” Tiểu Hoa kiên trì.
“Không được đâu.” Thiếu niên tàn nhẫn cắt ngang “Nói không chừng” của cô.
Tiểu Hoa đành im lặng.
Một lúc lâu sau Thẩm Hi Tri nói: “Về nhà… Anh muốn khuyên ba mẹ li hôn.”
“Tại sao?” Tiểu Hoa giật mình.
Thiếu niên ngả người về sau chống hai tay lên nệm, con chó nhỏ nằm
trên đùi anh, anh nói: “Anh cảm thấy ba anh sẽ không quay về đâu, mẹ
anh… Như thế cũng rất khổ sở, nếu sống với nhau không vui chi bằng sớm
li hôn.”
Tiểu Hoa sáng sớm đã thấy trong người khó chịu, nhưng cô chịu đựng
không nói gì, bây giờ bụng nhói đau, mạch máu thái dương cũng giật giật, cô không có thể hiểu nổi Thẩm Hi Tri, nếu cố gắng thêm chút nữa, anh
còn có một gia đình trọn vẹn mà!
Nhưng điều thiếu niên muốn là gia đình trước đây, chứ không phải như hiện tại.
“Anh có từng nghĩ đến cảm giác của dì Lương Nhu chưa? Anh chỉ nghĩ cho bản thân thôi.” Tiểu Hoa nhìn anh.
Anh thấy gia đình không vui liền khuyên ba mẹ li hôn, đây là đạo lí
gì vậy? Rõ ràng dì Lương Nhu rất muốn cứu vãn cái nhà này mà? Tiểu Hoa
ôm bụng, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, nói: “Thẩm Hi Tri anh làm như vậy là
sai rồi.”
Thiếu niên nói: “Em không hiểu chuyện nhà anh, cũng không hiểu cảm giác của anh đâu!”
Nếu có ai hỏi Tiểu Hoa hâm mộ ai nhất, thì người đó chính là Thẩm Hi
Tri, anh ưu tú, không có gì phải buồn phiền, có người mẹ dịu dàng và
người cha yêu thương anh hết mực, khi cô chỉ biết đếm đến số hai mươi
thì anh đã có thể xem TV đoán chữ, từ nhỏ tô mì thịt bò anh ăn có nhiều
thịt hơn người khác, nghỉ hè nghỉ đông anh đều được đến cung thiếu nhi
học những gì anh thích, anh có một cái máy tính, anh không cần ở chung
phòng với người khác, cho dù có bỏ nhà đi thì anh vẫn có đủ tiền để
sống.
Anh đã bao giờ nghĩ, rằng nếu ba mẹ li hôn thì mọi thứ sẽ thay đổi,
sao anh có thể tự tay chia rẽ gia đình mình chứ? Tiểu Hoa không thể tha
thứ được! Gia đình của anh là mơ ước của cô, là hi vọng gần ngay trước
mắt.
“Cảm giác của anh có quan trọng hơn mẹ anh không!” Tiểu Hoa đứng dậy: “Tối hôm trước mẹ anh khóc nhiều như vậy mà anh lại bỏ đi, anh có biết
mẹ anh lo lắng cho anh thế nào không? Anh sai từ đầu rồi, đáng ra anh
phải ở bên chăm sóc mẹ, chứ không phải bỏ nhà đi hai ngày rồi về bảo họ
li hôn! Mẹ anh sẽ rất đau khổ, anh làm mẹ đau lòng lắm có biết không!”
Khuôn mặt thiếu niên ửng đỏ, bên tai như bốc khói, lời Tiểu Hoa nói
giống như cái bạt tai mạnh mẽ đánh lên mặt anh, làm anh vô cùng hổ thẹn. Anh không thích cảm giác bất lực này, há miệng phản bác: “Vậy sao em
biết cảm giác của mẹ anh? Em không có mẹ, dựa vào mà đòi dạy đời anh!”
Tiểu Hoa giống như bị dội một chậu nước đá, lòng nguội lạnh.
“Em chỉ …” Cô im lặng, em chỉ không muốn thấy anh và mẹ phải chia xa thôi…
Thiếu niên mặc dù chiếm thượng phong nhưng lại chẳng vui vẻ gì, nói khẽ: “Em cứ mặc kệ chuyện nhà anh đi.”
Tiểu Hoa nắm chặt tay: “Mặc kệ thì mặc kệ, em không quan tâm chuyện của anh nữa, anh vui chưa!”
Biết cô đang tức giận, nhưng thiếu niên lại không dám ngẩng đầu lên. Bóng dáng Tiểu Hoa dần dần khuất xa.
Con chó nhỏ nức nở, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng Tiểu Hoa đi, Thẩm Hi Tri trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên ôm lấy con chó nhỏ đuổi
theo. Từ cửa đến dọc đường đi đều có vết máu, không còn gì nghi ngờ nữa, là của cô.
Từ nhỏ đến lớn Thẩm Hi Tri chưa từng hoảng hốt như vậy bao giờ, nhưng lại không cách nào tìm được Tiểu Hoa.