Bình An Của Anh

Chương 20: Chương 20: Về nhà




Đúng như Thẩm Hi Tri lo lắng, Tiểu Hoa đang chảy máu, hơn nữa còn không biết đường về nhà. Nhưng cô không sợ hãi lắm, vì cô và Thẩm Hi Tri đi bộ từ nhà đến đây nên cũng có thể đi bộ về, bây giờ điều lo lắng duy nhất là bụng cô vẫn đang chảy máu.

Tiểu Hoa đi một lúc liền hỏi đường cô lao công, cô không biết làm sao để cầm máu cả nên máu dính ướt cả quần, có xe cảnh sát tuần tra dừng lại hỏi cô có chuyện gì không, Tiểu Hoa thấy phiền bèn đi sát trong lề. Tòa chung cư quen thuộc từ từ xuất hiện trước mắt, cô thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên mặt, dũng cảm bước vào nhà.

Người lớn hai nhà gần như sắp phát điên, Lương Nhu ngất xỉu được đưa tới bệnh viện, Thẩm Trung Nghĩa báo cảnh sát, nhưng cảnh sát không điều tra được gì, Hứa Kiến Quốc cầu thần bái phật hy vọng chuyện này không phải do Tiểu Hoa gây ra, nếu không mười cái mạng cô cũng không đền nổi!

Đang hoang mang lo sợ thì thấy Tiểu Hoa mông đầy máu trở về , Hứa Đống oa một tiếng khóc lên, tưởng chị gái sắp chết. Hứa Kiến Quốc vội vàng bịt miệng con trai, đóng cửa lại hỏi: “Hi Tri đâu?”

Tiểu Hoa lắc lắc đầu, dù bọn họ cãi nhau nhưng cô sẽ không nói cho người lớn biết anh ở đâu, vì đó là việc riêng của anh.

Hai ngày nay Trần Ái Lệ cũng không đi đánh bài, đứng một bên xỉa xói: “Còn biết về hả? Mới tí tuổi đầu đã bỏ nhà theo trai, mặt mũi ba mày biết để đâu hả! Ai biết Thẩm Hi Tri dẫn mày đi đâu? Hai ngày nay mày ngủ ở đâu hả? Không lẽ đi nhà nghỉ?”

“Đừng nói bậy!” Hứa Kiến Quốc mặt xanh mét, không cho bà ta nói tiếp.

Trần Ái Lệ hừ một tiếng: “Bậy cái gì chứ! Trong túi Hi Tri có nhiều tiền hơn em với anh đấy! Đi nhà nghỉ có gì lạ!”

Sau đó chỉ quần Tiểu Hoa: “Anh nhìn đi, còn nói không phải à!”

Hứa Kiến Quốc lúc này mới chú ý, run giọng hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Tiểu Hoa không muốn nói, cho dù nói thì cô cũng chỉ muốn nói với dì Lương Nhu. Chỉ mình dì Lương Nhu biết là được, cô không muốn làm dì ấy lo lắng.

“Mày quỳ xuống cho tao!” Hứa Kiến Quốc tức giận cầm một cây gậy, mặt đỏ bừng giống như mạch máu sắp nổ tung.

Tiểu Hoa quỳ xuống, chỉ nói một câu: “Không phải như ba nghĩ.”

Hứa Kiến Quốc biết rõ cô bướng bỉnh như thế nào, cứng mềm đều không ăn, đánh một trận cho hết giận còn hơn. Ông ta đánh hai cái, hỏi: “ Rốt cuộc Hi Tri ở đâu? Ba mẹ cậu ta lo lắm mày có biết không?”

Nếu Tiểu Hoa nói Thẩm Hi Tri ở đâu, thì Hứa Kiến Quốc có thể tranh công trước mặt Thẩm Trung Nghĩa. Không cần nói gậy gỗ đánh mạnh như thế nào, Tiểu Hoa dù đau cũng không kêu một tiếng, bộ dáng này làm Hứa Kiến Quốc càng giận hơn, đánh cũng mạnh hơn nhiều, nói với Trần Ái Lệ: “Em bịt miệng nó lại, đừng cho người khác nhe thấy!”

Hứa Đống bị Trần Ái Lệ bịt miệng khóc không ra tiếng, nước mắt tèm lem nhìn chị gái bị đánh, cũng không biết chị bị đánh vì tội gì. Hai mắt Tiểu Hoa mờ dần, nghiêng ngả quỳ trên đất, bên tai ong ong tiếng thiếu niên chất vấn: “Vậy sao em biết cảm giác của mẹ anh? Em không có mẹ, dựa vào mà đòi dạy đời anh!”

***

Bóng dáng Hứa Kiến Quốc, Trần Ái Lệ và Hứa Đống trước mắt nhòe đi.

Mẹ đâu rồi? Mẹ ở đâu?

Thẩm Hi Tri như phát điên chạy đi tìm Tiểu Hoa, dọc đường hỏi cô lao công, cô nói có thấy một cô bé, đi rồi. Anh ôm con chó nhỏ đuổi theo, lúc tới khu chung cư chợt không dám lên lầu. Sợ, sợ thấy khuôn mặt thất vọng của cô.

Đứng ngoài cửa không nghe thấy gì cả, nhà họ Hứa hôm nay yên tĩnh khác thường, Thẩm Hi Tri đặt con chó nhỏ xuống, giơ tay gõ cửa.

“Ai đấy?” Hứa Kiến Quốc đi ra, đứng chặn trước cửa, thấy Thẩm Hi Tri đứng ngoài thì giật mình, cửa mở rộng một chút.

Thiếu niên không động đậy, ánh mắt như đóng đinh trên người Tiểu Hoa đang quỳ, mông cô dính đầy máu. Anh hô lên: “Hứa Tiểu Hoa.”

Phịch một tiếng, Tiểu Hoa ngã xuống đất.

“Chị!” Hứa Đống giãy khỏi tay Trần Ái Lệ, khóc ầm lên. Tiểu Hoa không động đậy.

Thẩm Hi Tri sốt ruột muốn đi vào, Hứa Kiến Quốc ngăn lại, nói: “Cháu về nhà trước đi, ba đang chờ cháu đấy.”

Hứa Kiến Quốc bế Tiểu Hoa vào phòng, Thẩm Hi Tri đứng im ngoài cửa, không biết bao lâu Hứa Đống chạy ra nói với anh: “Chị tỉnh rồi.”

“Ừ.” Thẩm Hi Tri xoa đầu Hứa Đống, trái tim thấp thỏm bây giờ mới buông xuống.

Ban đầu từ chán ghét cô, đến sau này thấy cô đáng thương nên hi vọng cô có thể sống tốt hơn một chút. Mà bây giờ, từng cảm xúc rối tung nảy nở trong lòng, dần hóa thành một chữ: thích.

Tim anh đập loạn, cô nhỏ bé, cô giúp anh đánh nhau, cô bỏ nhà cùng anh, và cô là người anh thích…

Trần Ái Lệ cầm ví tiền đi ra trông thấy Thẩm Hi Tri còn đứng ngoài cửa, ngứa miệng muốn hỏi chuyện nhưng lại sợ đắc tội thiếu niên này.

“Em ấy sao rồi?” Thẩm Hi Tri hỏi.

Trần Ái Lệ cố nén tò mò, nói: “Không sao, bị choáng thôi, Hi Tri cháu mau về nhà đi.”

Thiếu niên mở cửa nhà, thấy Thẩm Trung Nghĩa ngồi một mình bên trong, nhìn như già đi cả chục tuổi.

Hai ba con nhìn nhau, thiếu niên nghe ông nói: “Về là tốt rồi.”

Viền mắt Thẩm Hi Tri nóng lên, nhưng còn mạnh miệng: “Không cần ba quan tâm.”

Con chó nhỏ đứng bên chân anh, sợ nơi lạ, phát ra tiếng ô ô trong cổ họng. Thẩm Hi Tri ôm nó vào lòng, dùng một cánh cửa tách mình và ba thành hai thế giới.

***

Vụ bỏ nhà đi kết thúc bằng việc hai đứa trẻ cãi nhau, Thẩm Trung Nghĩa đến đồn công an hủy án, hôm sau Tiểu Hoa đã đi học, tốt khoe xấu che, giáo viên hai lớp không biết chuyện, cứ tưởng hai đứa trẻ bị sốt nên nghỉ ở nhà.

Hứa Đống cục cưng rất thích con chó nhỏ, cậu bé giống chị thích chăm sóc động vật, bắt đầu tiết kiệm đồ ăn bưng đến nhà đối diện cho chó ăn, thỉnh thoảng chạy về báo cáo với chị: “Anh hai nói nó là Chihuahua! Chị ơi chị biết Chihuahua là gì không?”

(Chihuahua: tên một giống chó, hỏi google để biết thêm chi tiết)

Hay là: “Chị ơi, chị thấy gọi con chó nhỏ là Bạo Bạo có được không? Anh hai hỏi em, em bảo là về hỏi chị đã.”

Hoặc là ôm con chó nhỏ về: “ Anh hai nói mắt Bạo Bạo không chữa khỏi được, chị ơi em thấy Bạo Bạo thật đáng thương, em ôm nó qua đây chơi đồ chơi với em.”

Bạo Bạo nhận ra Tiểu Hoa, chạy vòng quanh chân cô, Tiểu Hoa cũng bớt giận Thẩm Hi Tri một phần, vào phòng bêp nấu đồ ăn ngon cho Bạo Bạo.

Mùa hè này kết thúc Tiểu Hoa lên lớp 9, còn Thẩm Hi Tri lớp 10, Thẩm Trung Nghĩa và Lương Nhu hòa bình ly hôn, Thẩm Hi Tri theo ba, còn Lương Nhu được chia một phần tài sản. Chuyện nhà bọn họ trở thành đề tài bàn tán trong khu chung cư, trên bàn cơm Tiểu Hoa cũng nghe Trần Ái Lệ nói không ít.

Dì Lương Nhu cô thích nhất có thể không đến đây nữa, dì quyết định đi đến một nơi khác. Hôm dì đi Tiểu Hoa đứng chờ ngoài cửa, đưa cho Lương Nhu một cái thiệp tự làm, bên trong viết: Hy vọng ngày nào dì cũng vui vẻ hạnh phúc, chúc dì luôn khỏe mạnh.

Chữ của cô rất giống chữ Thẩm Hi Tri, Lương Nhu bỏ tấm thiệp vào trong túi, nói: “Cám ơn Tiểu Hoa.”

Thẩm Hi Tri đứng chờ dưới lầu, đưa mẹ ra bến tàu. Lúc chia tay anh hỏi: “Mẹ có trách con không?”

Lương Nhu kiễng chân xoa đầu con trai cao hơn mình: “Có gì mà trách chứ.”

“Vậy sao mẹ lại muốn đi xa như thế?” Anh rất muốn ở cùng mẹ.

Lương Nhu nở nụ cười hiền lành như ngày xưa: “Khó khăn lắm mới buông bỏ được, nên mẹ muốn đi xa cho thảnh thơi.”

Bà ôm Thẩm Hi Tri thật chặt: “Phải chăm sóc bản thân cho tốt đấy, đừng để mình phải chịu ấm ức.”

“Vâng.” Thiếu niên ưỡn thẳng sống lưng.

Lương Nhu đi rồi, Thẩm Trung Nghĩa mua một căn hộ trong trung tâm thành phố, bảo con trai vào đó sống cùng ông. Nhưng Thẩm Hi Tri cự tuyệt, muốn ở một mình trong căn nhà đối diện nhà Tiểu Hoa, Thẩm Trung Nghĩa thấy áy náy với con trai, nên chiều theo anh, nhờ Hứa Kiến Quốc chăm sóc anh. Hứa Kiến Quốc vui vẻ đồng ý, bảo Thẩm Hi Tri ngày ba bữa đến ăn cơm. Từ đó cửa chính hai nhà đều mở, Bạo Bạo vui sướng tung tăng chạy từ nhà này sang nhà kia, lại ngậm đồ chơi chạy từ nhà kia sang nhà này.

***

Mặc dù Hứa Kiến Quốc hứa sẽ chăm sóc Thẩm Hi Tri thật tốt, nhưng thật ra chăm sóc anh lại là một người khác. Trần Ái Lệ suốt ngày đánh bài nên chẳng có lí gì ở nhà nấu cơm, thế nên nhiều vụ liền đè lên vai Tiểu Hoa. Tiểu Hoa không muốn lo chuyện ăn uống cho người khác, nhưng Hứa Kiến Quốc bắt cô làm, nên cô không dám để anh đói bụng.

Hứa Đống bé nhỏ thì lại vô cùng vui vẻ, cậu bé rất thích ăn cơm chung với anh hai và chị!

Thẩm Hi Tri và Tiểu Hoa ít nói chuyện với nhau, có nói thì đều thông qua Hứa Đống, tỉ như: “Chị ơi, anh hai nói chị nấu món này mặn.”

Tỉ như: “Chị, anh hai nói muốn ăn thịt kho tàu.”

Tỉ như: “Chị, anh hai rủ em ăn mì thịt bò, chị đi ăn chung đi.”

Tiểu Hoa vì Bạo Bạo mà nguôi giận đi một chút nay lại trở về, với người không biết nói xin lỗi thì cô chẳng có gì phải nói nhiều cả!

Thật ra Thẩm Hi Tri cũng muốn nói xin lỗi, nhưng thiếu niên da mặt mỏng, không biết phải mở miệng thế nào. Ít nói chuyện với nhau nên tiểu vương tử độc miệng lại bắt đầu soi mói thức ăn, ngay đến bé Hứa Đống cũng biết làm như thế sẽ chọc giận chị, nhưng thiếu nên không nghe cậu khuyên bảo, vẫn chứng nào tật nấy.

Thế nên Tiểu Hoa tổng kết: Thẩm Hi Tri đúng là vô cùng ngây thơ!

Dù sao lần này nếu như anh không xin lỗi cô đàng hoàng thì cô sẽ không tha thứ cho anh!

Dần dà Thẩm Hi Tri liền thấy thú vị, Tiểu Hoa giận dỗi trông rất thú vị.

Sau đó, cậu thiếu niên ngây thơ Thẩm Hi Tri vào một ngày đẹp trời mang về ba phần hamburger, nói với Hứa Đống: “Cho em hai phần đó, anh ăn một phần là đủ rồi.”

Hứa Đống bé nhỏ đương nhiên sẽ đưa một phần cho chị gái, Tiểu Hoa dạy em trai một câu thành ngữ: “Đồ bố thí.”

Hứa Đống lắc đầu: “Hôm nay sinh nhật anh hai, em nghe anh nói chuyện điện thoại với dì.”

Tiểu Hoa đang định xỉa xói Thẩm Hi Tri, chợt dừng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.