Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất

Chương 17: Chương 17: Chuyến Đi Dã Ngoại (1)




Nhờ kỳ kiểm tra tháng lần trước phát huy vượt xa trình độ bình thường, lần thi cuối kỳ này tôi vô cùng vinh dự được xếp vào phòng thi số 1, dù rằng chỉ ngồi ở hàng thứ 2 đếm ngược từ dưới lên mà thôi.

Những bạn học có mặt ở phòng thi số 1 đều là thành phần tinh anh của khối lớp 10, toàn bộ đều là những học sinh của lớp thực nghiệm, hoàn toàn không có sự xuất hiện của người ngoài, có thể gọi đây là lãnh địa của những “người tuyệt đối”. Đối với những học sinh ưu tú này mà nói, nơi đây chính là cung điện riêng mà các cậu ấy luôn hướng tới.

“Cá, lâu không gặp nha, sao cậu không qua tòa nhà hệ B thăm mình hả?” Đàm Kiện ngồi ở vị trí nằm trên một đường chéo phía đối diện tôi.

“Mình ở tầng 2 tòa nhà A, cậu ở tầng 3 tòa nhà B, xa kinh, ai thèm đi? Khó khăn lắm leo lên đến nơi chuông vào học cũng vang lên rồi.” Thực ra, tôi muốn nói là, việc gì mình phải đi thăm cậu?

“Không phải chứ, ngày nào Kiệt không chạy sang đó?” Đàm Kiện mờ ám nói. Cậu ấy rảnh rỗi hơn mình, chân dài hơn mình đấy, đã được chưa?

“Cậu nhất định ép mình phải nói à? Được, mình nói, không có việc gì sao mình phải qua tìm cậu làm gì? Xa xôi thế, hai đứa mình lại đâu thân thiết gì.” Tự cậu gõ cửa đòi “hành” ăn đấy nhé, tiểu thư mình trước giờ vốn làm người lương thiện lắm.

Thực ra dù việc chia lớp được tổ chức thế nào đi nữa, hai lớp Thực nghiệm sẽ không bao giờ nằm chung một tòa nhà, bởi vì như vậy sẽ tạo thành sự mất cân bằng cực kỳ lớn. Đây cũng là lý do vì sao ngay từ đầu giáo viên phụ trách khối 10 lại cắn chặt lớp Thực nghiệm ban tự nhiên không chịu thả.

“Đau lòng muốn chết, hự hự!” Đàm Kiện giả vờ ôm tim, “phải rồi, Đới Sinh có qua tìm các cậu không? Sao, có đi không?” Cậu ấy đang nói đến buổi tụ tập của lớp Thực nghiệm 1 cũ sẽ tổ chức vào kỳ nghỉ đông tới.

“Các cậu bên này vẫn chưa quyết định sẽ đi đâu à? Các cậu cứ bàn bạc ổn thỏa rồi hãy nói tiếp?” Tôi vô cùng không muốn lại tiếp tục nhìn thấy cảnh chuông ra chơi vừa vang lên đã thấy mấy bạn nam cao to lực điền đứng ngoài cửa sổ gọi vọng vào rủ bạn abc gì đấy ra ngoài bàn bạc việc xyz gì đấy. Rõ ràng biết rõ các bạn nam của lớp tôi là thiểu số rồi! Đừng đến kích động đám con gái chứ!!!

“Nhưng mà…” Đàm Kiện muốn nói điều gì nữa.

“Giáo viên đến rồi.” Tôi ngắt lời cậu ấy, “thi trước đã có việc gì nói sau!”

Bởi vì tôi không chuyên tâm ôn tập, cho nên thi hỏng là điều hiển nhiên.

“Cá, câu trắc nghiệm số 5 lúc nãy cậu chọn gì vậy?” Bài thi vừa nộp xong, Đàm Kiện đã phóng đến, làm tôi muốn trốn cũng không xong.

“Đừng có hỏi mình nữa, mấy câu trắc nghiệm lúc nãy, một câu mình không cũng biết làm.” Không phải tôi nói dối đâu, tôi thật sự không biết làm, ô ồ.

“Dóc tổ, đã ngồi trong phòng này, thành tích có thể kém tới đâu chứ?” Người qua đường A bên cạnh nói chen vào, giống như tôi đang xúc phạm đến phòng thi này không bằng, lửa giận phừng phừng hỏi ngược lại tôi.

“Mình nhờ may mắn nên không cẩn thận bị đẩy vào đây.” Tôi không vui đáp trả.

“Cậu cứ nói đùa, cho dù may mắn cũng phải có thực lực mới có thể vào đây được?” Rõ ràng người nào đó không tin.

“Việc đó không quan trọng, đi ăn cơm thôi, các cậu không đói hả?” Thật sự không cần thiết phải thảo luận vấn đề gì với người qua đường A, đặc biệt là thảo luận việc của tôi.

Dù sao nếu cậu ta có bản lĩnh, lần sau vẫn được xếp vào phòng thi này, thế thì chắc chắn cậu ta sẽ không thèm để tôi vào mắt. Vậy cho nên, tôi có thể không cần quan tâm cậu ta là ai, cậu ta cũng không cần để ý tôi có giỏi hay không. Là con trai, nói nhiều là một việc làm không hay.

…..

Đã có phương án tổ chức buổi tụ tập của lớp Thực nghiệm 1. Trước tiên đi leo núi, sau đó mở tiệc BBQ.

Tôi thật không muốn đi lắm, bởi vì không chơi thân với nhiều bạn, với lại leo núi cũng vui.

Nhưng Nghiên Bân và Hồng Huy đều nói, tôi đi các cậu ấy mới đi. Nếu chỉ ba người chúng tôi không đi, vốn cũng chẳng có gì quan trọng, nhưng trên thực tế lại thành ra thế này: nếu Nghiên Bân không đi, Nguyệt Nga cũng không đi, nếu Nguyệt Nga không đi vậy thì bạn nam nào đó cũng không đi, thế này vẫn chưa đủ quan trọng; quan trọng hơn nữa là: nếu Hồng Huy không đi, Châu Chí Ngạn cũng không đi, bạn học Châu không đi, Lương Chí và Ngô Chí Kiên sẽ không đi, hơn nữa nếu hai cậu ấy không đi, phòng ký túc xá của các cậu ấy sẽ có ít nhất hai người không đi…

Đến nước này, tôi còn dám không đi, hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ.

Cho nên, tôi chỉ có cách bị động đồng ý mà thôi.

Thời gian được nghỉ, anh tôi nói với ba điện thoại của anh ấy có chút trục trặc, muốn đổi cái mới. Cho nên, ba tôi mua cái mới cho anh ấy, đưa cái cũ cho tôi dùng. Vậy là tôi đã trở thành chủ nhân đời thứ ba của cái điện thoại cùi có tên gọi điện thoại tàn tật nội địa Haier tàn tật.

Mặc dù nó vừa cũ vừa cùi, nhưng vẫn tốt hơn không có, ít nhất khi điện thoại công cộng phía dưới ký túc xá tổ chức đình công tập thể, tôi vẫn có thể gọi điện về nhà báo bình an.

Riêng về những cuộc nói chuyện tương đối nhàm chán kiểu abc nào đó nửa đêm nhắn tin cho xyz nào đó cậu biết mình là ai không, tôi hoàn toàn không cho rằng sẽ xảy ra trên người mình.

Thứ nhất, tôi không phải người đẹp; thứ hai, lớp tôi chỉ có 4 bạn nam; thứ ba, chỉ cần số điện thoại không quen biết, tôi đều không nhắn tin trả lời, phí lời, tiền cước điện thoại phải tự mình móc túi mình, có việc gặp mặt nói trực tiếp, số tiền này dành cho ăn uống mới thỏa đáng.

….

Tám giờ sáng, những người không ở gần trường như chúng tôi trực tiếp đến thẳng điểm tập trung, những người khác thuê xe cùng nhau đến.

“Đông quá, bọn mình chia tổ ra đi, mỗi tổ 10 người, 7 nam 3 nữ, mọi người tự tìm đồng đội đi.” Lớp trưởng Đới sinh sau khi đếm đầu người xong, đưa ra quyết định.

Tôi nhìn thấy Phùng Giai Trình đang đứng gần, vội vàng kéo Nghiên Bân và Hồng Huy sang chỗ khác. Châu Chí Ngạn phát hiện có biến, cũng nhanh chóng đi theo.

“Cá ơi, qua tổ bọn mình này!” Đàm Kiện gọi vang từ phía sau.

Không để ý cậu, không để ý cậu, ai bảo cậu đứng cạnh Phùng Giai Trình làm gì, mình không chung tổ với cậu đâu! Hôm nay cũng có mặt cậu ta, tôi đã không nói gì rồi.

“Kiệt, bên các cậu đủ người chưa? Nếu chưa thêm 4 người bọn mình vào được không?” Châu Chí Ngạn thấy mọi người đã xong gần hết, liền hỏi La Trạc Kiệt ở gần đó.

“Các cậu qua đây đi!” La Trạc Kiệt nhìn Lý Cẩm Bội, thấy cậu ấy không phản đối liền đồng ý.

Thực ra ai cũng biết, tổ các cậu ấy chắc chắn không đủ người, đám con gái đều ghét Lý Cẩm Bội, ai muốn ở cùng một tổ chứ?

Có điều cũng được, vẫn tốt hơn cùng tổ với Phùng Giai Trình, mặc dù tôi cũng không thích Lý Cẩm Bội, nhưng ít nhất chúng tôi không cạch hẳn mặt nhau, xem cậu ấy như người vô hình là được.

“Các tổ đã ổn rồi phải không? Vậy chúng ta xuất phát nhé!” Sauk hi xác nhận nhân số lần nữa, Đới Sinh dẫn đầu hướng đến núi Ngọc Long xuất phát.

“Hi!” Đang nói chuyện với Hồng Huy, La Trạc Kiệt đột nhiên xuất hiện từ phía bên phải, dọa tôi một trận hoảng hồn.

“Hi!” Tôi phản xạ có điều kiện đáp lại cậu ấy. Thực ra, phản ứng đầu tiên của tôi là muốn vỗ vào đầu cậu ấy một, có điều cuối cùng đã khống chế được bản thân mình.

Hi gì mà Hi, cũng không phải mới gặp, vừa nãy xuống xe không Hi, chọn ngay lúc người ta nói chuyện cậu lại nhảy ra, rất dọa người có biết không? Tôi sợ đến mức suýt nữa mắng cậu ấy một trận.

Đợi tôi chào lại mình xong, cậu ấy liền nhanh chân chen lên đội ngũ đi phía trước nhất, tìm Đới Sinh nói chuyện.

Tên kỳ quặc. Tôi liếc cậu ấy một, quay đầu nói chuyện tiếp với Hồng Huy.

Khi chúng tôi đến được trạm xe, đội ngũ đi trước đã dừng hẳn lại.

Xảy ra việc gì rồi? Không lẽ phải bắt xe đi tiếp? Thế thì phiền phức lắm.

Trong lúc tôi vẫn đang càu nhàu, đã có mấy bạn nam vòng ra phía sau trạm xe, đưa tay chỉ một sườn núi độ nghiêng phải đến 90 độ, “chúng ta bắt đầu đi lên từ đây thôi.”

Trời ạ! Các cậu dũng mạnh quá đấy. Mặc dù giữa đám cây cối rậm rạp có thể nhìn thấy một con đường nhỏ chạy dọc sườn núi, nhưng cái này hình như dành cho dân chuyên nghiệp, chúng ta là dân nghiệp dư không có bất kỳ dụng cụ hỗ trợ di chuyển nào!

“Sườn núi này hơi dốc một chút, nhưng sau khi leo lên chúng ta có thể men theo con đường để đi.” Vớ vẩn, đường dĩ nhiên dùng để đi, có điều phải xem cho kỹ có dành cho chúng ta đi không đã, tôi cảm thấy hơn nữa cũng mong rằng không phải.

Có hai bạn nam leo lên trước vẻ rất nhẹ nhàng, sau đó chìa tay về phía đám chúng tôi đang đứng dưới, nói: “Ưu tiên con gái, con trai bọn mình sẽ giúp các cậu lên trước.”

Đến lượt Hồng Huy, bạn nam giúp mọi người bước lên nói: “Cậu gầy thế này, chỉ cần dùng một tay mình cũng nâng cậu lên được.” Đúng như lời nói, nhìn dáng vẻ cậu ấy lúc giúp Hồng Huy leo lên rất thong dong.

Sau đó đến tôi, cậu ấy lại nói: “Nếu là cậu mình phải cẩn thận một chút rồi.”

Nói xong, tôi còn nhìn thấy cậu ấy nháy mắt với bạn nam đang đứng phía sau.

Khinh bỉ tôi nặng hả, cần phải thêm một người nữa đến giúp? Giận đấy, người tôi cao, nhưng tôi không mập cũng không nặng thế được chưa? Cậu nói dùng một tay cũng nâng được một bạn nữ, dùng thêm một tay nữa nâng tôi lên không được à?

Cam Dũng Chiếu, tiểu thư đây nhớ cậu rồi đấy!

“Mang giúp mình cái này!” Tôi đưa chai nước khoáng của mình cho cậu ấy, cậu ấy cười khổ nhét vào ba lô. Tôi biết, trong ba lô của cậu ấy đã có năm chai nước rồi, đều là của các bạn nữ bảo cậu ấy mang giúp, ai bảo ba lô cậu ấy to như vậy làm gì, trước tôi còn thấy tội nghiệp cậu ấy, nhưng bây giờ, hoàn toàn không cần thiết nữa!

Đợi tất cả mọi người đều lên trên, bởi vì đường quá hẹp, chỉ được một người qua, cho nên mọi người lần nữa sắp xếp lại thành hàng.

Đám con trai một phần đi trước mở đường, phần còn lại đi phía sau, con gái đi giữa, trước sau mỗi bạn nữ đều có một bạn nam đi theo làm hộ hoa sứ giả.

Lần đầu tiên phát hiện, thì ra đám con trai lớp tôi cũng đàn ông lịch thiệp như vậy.

Hồng Huy nhất định đòi đi cùng tôi, vì vậy Châu Chi Ngạn chi đành bất đắc dĩ đi theo sau cậu ấy, phía trước tôi trùng hợp là bạn học Cam Dũng Chiếu lúc nãy.

“Đưa nước cho mình đi!” Tôi thấy, ba lô của cậu ấy không phải chỉ nặng bình thường thôi đâu.

“Giờ cậu muốn uống hả?” Cậu ấy hỏi tôi.

Tôi lắc đầu.

“Vậy thì lúc nghỉ mình đưa nước cho cậu, cầm đi đường không thuận tiện, để mình mang cho.” Cậu ấy nói.

Được rồi, tha thứ cho sai lầm lúc nãy của cậu. Thực ra, đám con trai lớp cũ của tôi cũng được ra phết, dù ngoại hình không được bắt mắt cho lắm.

“Hai bạn nữ các cậu đi đường cẩn thận đấy,” cậu ấy quay đầu ra sau nói tiếp “Châu Chí Ngạn, cậu đi sau chú ý nhé, đừng để hai cậu ấy ngã…”

Lời còn chưa dứt, chân cậu ấy đã đạp hụt một bước rồi.

Tôi nhanh chóng giữ tay cậu ấy lại, đề phòng có người bị ngã, nói: “Cậu cứ lo cho mình trước đi đã!”

“Cảm ơn nhé!”

Đột nhiên tôi phát hiện, hóa ra cậu ấy có thể dễ thương như vậy, thật đấy.

Nhìn đám cỏ mọc cao hơn người xung quanh, tôi nghĩ, chuyến du lịch lần này hẳn sẽ khó quên lắm! Cho dù là người hay phong cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.