Bình Dương Công Chúa

Chương 52: Chương 52: Từ phụ thức tỉnh




Thẩm Hiếu ngồi đợi ở thiên điện rất lâu mới nghe tiểu thái giám lại đây bẩm báo: “Thẩm đại nhân, bệ hạ rảnh rồi ạ.”

Thẩm Hiếu chỉ nói một câu “Làm phiền”, rồi đi theo tiểu thái giám rời khỏi thiên điện, dọc theo hành lang đi tới Hàm Nguyên Điện.

Lý Thuật mới từ Hàm Nguyên Điện đi ra, nàng vẫn đứng một mình ở hành lang, nhìn lên bầu trời âm u, dáng vẻ buồn bã tiêu điều.

Thẩm Hiếu nhìn thấy nàng trước, bước chân chần chừ, nói nhỏ một câu với thái giám bên cạnh “Xin chờ một lát”, nhờ hắn cầm giúp tấu chương, còn bản thân đi về phía Lý Thuật.

“Hạ quan tham kiến công chúa.”

Lý Thuật quay đầu, thấy là Thẩm Hiếu thì cười khẽ:

“Thẩm đại nhân, đã lâu không gặp.”

Thực ra mới chỉ hai ngày, nhưng trong thời gian ngắn ấy lại xảy ra quá nhiều chuyện, cảm tưởng như đã qua một đời.

Mấy ngày nay nghĩ lại, chỉ khi còn ở trong sơn động nàng mới thực sự vui vẻ. Rời khỏi đó rồi, nàng lại phải gánh vác biết bao việc thân bất do kỉ.

Thẩm Hiếu nhìn sắc mặt nàng ảm đạm, khóe mắt cũng đỏ. Chàng nhíu mày, thầm đoán có thể ở Hàm Nguyên Điện công chúa không đạt được mong muốn.

Chàng đè thấp thanh âm: “Chuyện ngài rơi xuống núi...... Còn có miếng ngọc kia.. ——”

Lý Thuật ngắt lời chàng: “—— Mấy thứ đó đều mất rồi. Thẩm đại nhân, bất luận đêm đó ngươi nhìn thấy gì, ta khuyên ngươi nên quên đi, đừng nói ra ngoài nửa chữ.”

Nói ra chính là bôi nhọ Thái Tử.

Thẩm Hiếu ngạc nhiên, miếng ngọc kia sao lại mất rồi?

Chàng lập tức nghĩ đến Thôi Tiến Chi.

Y chính là kẻ rất trung thành với Thái Tử.

Thôi Tiến Chi lựa chọn như vậy, kỳ thật...... Thẩm Hiếu cũng có thể lý giải. Chẳng qua chuyện này đối với công chúa, đúng là có chút tàn nhẫn.

Thẩm Hiếu khẽ thở dài: “Cô......”

Chàng nghĩ nên nói vài lời an ủi, nhưng xưa nay kiệm lời, cũng không biết nên mở miệng thế nào. Huống hồ cứ cho là nói được hai ba câu, cũng không giúp gì nàng được cả.

Thẩm Hiếu im lặng, lát sau lấy từ trong tay áo ra một vật, đưa tới trước mặt nàng: “Ta ngẫu nhiên tìm được.”

Là cây trâm vàng kia!

Lý Thuật nhìn đến thì đôi mắt sáng ngời, cũng không màng vết thương trên tay, lập tức nhận lấy, nắm chặt.

Nàng vô cùng kích động, biểu cảm như khóc như cười: “Ngươi...... Ngươi tìm thấy như thế nào vậy?!”

Thẩm Hiếu nhìn biểu hiện của nàng, mỉm cười.

Ban nãy biểu tình của nàng quá mức tang thương, làm người ta rất không đành lòng, hận không thể dùng mọi thứ quý giá trên thế gian chọc cho nàng vui vẻ trở lại.

Thẩm Hiếu nói bâng quơ: “Buổi sáng hôm ta rời núi, vừa lúc trời quang đãng sáng sủa, nhìn liếc qua đã thấy, cũng không mất nhiều tâm tư.”

Nhưng Lý Thuật lại không phải trẻ con ba tuổi, không dễ gạt như vậy. Nếu cây trâm dễ tìm như thế thì đám thị vệ ngày đó đã sớm tìm thấy rồi, bọn họ có phải bị mù đâu.

Một ngọn núi to như vậy, cũng không biết chàng lật từng tấc đất lên như thế nào.

Lý Thuật chợt thấy gương mặt ẩm ướt, nàng vội quay đầu đi đè nén cảm xúc lại, chỉ có giọng nói hơi nghẹn ngào:

“Ngươi...... thật ra không cần như thế, ta nói rồi, chỉ là một vật cũ mà thôi.”

Thẩm Hiếu đáp: “Ta cũng nói rồi, vật cũ mới quan trọng.”

Lý Thuật im lặng một lát, chợt than một câu: “Đúng nhỉ, vật cũ mới quan trọng.”

Nàng thấy phía xa xa có một bóng người từ từ đi đến.

“Nhưng người cũ thì không.”

Thẩm Hiếu nhìn theo mắt nàng, thấy người kia mặc quan bào tím của quan viên tam phẩm, biết đó là Thôi Tiến Chi.

Không thể để bệ hạ đợi lâu, Thẩm Hiếu chỉ cùng Lý Thuật nói thêm mấy câu nữa, thái giám liền thúc giục. Chàng vội nhận lại tấu chương rồi đi thẳng vào Hàm Nguyên Điện.

Chính Nguyên Đế ngồi sau long án, trên bàn là một phong tấu chương đang mở, nhưng ông ta xem không vào. Ánh mắt nặng nề, nhìn lại có chút ủ dột.

Thẩm Hiếu đến gần, đặt tất cả tấu chương hôm nay ở Môn Hạ Tỉnh chàng đã duyệt xong lên long án trước mặt Chính Nguyên Đế, báo cáo:

“Bẩm bệ hạ, các huyện ở Quan Trung đệ tấu chương đều nói từ sau khi Hộ Bộ phát lương thảo, các nơi cứu tế rất có hiệu quả, các huyện hiện giờ đều đã dẫn lưu dân trở lại quê nhà, chuẩn bị cày bừa vụ thu. Chỉ là ngũ cốc vụ hè đã thu hoạch không nhiều, phải chờ tới năm sau mới có thể tự cấp tự túc, cứu tế sợ là chưa kết thúc được. May mắn Công Bộ dâng lên sổ con, nói kênh Vĩnh Thông đã sửa được rồi, lương thực phía nam đang trên đường vận chuyển, Thái Hồ năm nay thu hoạch tốt, hẳn là có thể bù vào chỗ khuyết thiếu ở Quan Trung.”

Chính Nguyên Đế “Ừ” một tiếng: “Thế thì tốt.”

Dừng một chút, Thẩm Hiếu lại nói:

“Bẩm bệ hạ, thần có một chuyện lo lắng. Năm nay thời tiết kì lạ, sau trận hạn hán kéo dài lại mưa to không ngừng, nghe nói Hà Nam gần đây mưa không ít. Tuy hiện giờ chưa có huyện nào báo nạn lũ lụt, nhưng thần cảm thấy vẫn nên phòng ngừa chu đáo.”

Trong lòng chàng có phần lo âu.

Đọc qua ghi chép những năm qua đều biết, Hoàng Hà dễ gặp thiên tai. Năm nay trước hạn sau úng, Nơi nơi đều phải lo cứu tế, lương thực rất nhanh sẽ cạn, tinh thần của quan viên cũng không còn năng nổ.

Nếu Hoàng Hà lại xảy ra chuyện......

Chính Nguyên Đế nghe xong thở hắt ra.

Làm sao ông ta không nghĩ đến điều này được.

“Trẫm đã biết, làm khó ngươi nhìn xa trông rộng, không uổng công làm việc ở Môn Hạ Tỉnh. Trẫm sẽ hỏi Thái Tử và Công Bộ về chuyện sửa chữa đê điều.”

Thái Tử quản lí Công Bộ đã nhiều năm, tuy không xuất sắc, nhưng cũng không gây ra sai lầm.

Nghĩ tới Thái Tử, Chính Nguyên Đế chán nản trong lòng. Ông ta bỗng hỏi:

“Thẩm Hiếu, nghe nói lúc Bình Dương rơi xuống núi, ngươi cũng ở chùa Thiên Phúc?”

Thẩm Hiếu thảng thốt, quả nhiên chuyện gì cũng không qua được mắt bệ hạ.

Chàng thành thật trả lời:

“Vâng, hôm ấy thần về muộn, cổng thành đã đóng, chỉ có thể tới chùa Thiên Phúc tá túc. Ai ngờ vừa lúc biết được công chúa gặp nạn, vội phái người đi tìm.”

Chính Nguyên Đế nhìn chàng, thanh âm nặng nề: “Thôi Tiến Chi không có ở đó?”

Thẩm Hiếu mẫn cảm thấy trong giọng nói của Chính Nguyên Đế hình như có chút bất mãn.

Chàng nghĩ đến câu nói “Cố nhân thì không quan trọng” kia của Lý Thuật, lại liên tưởng đến bệ hạ rõ ràng đã truyền triệu Thôi Tiến Chi, nhưng vẫn ở trong điện cùng chàng nói chuyện tào lao, dường như có ý làm khó dễ Thôi thị lang.

Tâm niệm Thẩm Hiếu khẽ đổi, chàng từ tốn trả lời:

“Thưa vâng, ngày ấy Thôi thị lang không có ở chùa Thiên Phúc. Nghe hòa thượng trong chùa nói, công chúa thường tới lễ Phật nhưng Thôi thị lang chưa từng đi cùng, ngày đó không có mặt cũng không có gì lạ.”

Chính Nguyên Đế nghe xong bất mãn trong lòng càng lớn.

Mỗi lần An Lạc xuất phủ, Dương Phương đều cùng đi!

Thẩm Hiếu ghé mắt nhìn sắc mặt Chính Nguyên Đế, nhớ tới ban nãy Lý Thuật nói đến chuyện miếng ngọc tâm thần tan rã, còn có những vết thương của nàng, chuyện này rõ ràng đối với nàng không hề công bằng.

Chàng chợt thêm lời:

“Không ngờ công chúa lại gặp phải tai nạn như thế, nô bộc tùy thân đông đảo, sao có thể dễ dàng rơi xuống núi như vậy được. Thần cảm thấy có gì đó không đúng.”

Người sáng suốt đều có thể nhìn thấy phía sau chuyện này có điểm kì lạ.

Chính Nguyên Đế cũng không cần giấu Thẩm Hiếu, nói:

“Không phải trượt chân, Bình Dương nói có người đẩy nó xuống. Thẩm Hiếu, ngươi nói xem, ai có thể ra tay với nàng?”

Thẩm Hiếu nghe xong trong lòng không khỏi run lên.

Chính Nguyên Đế biết đến chàng không được bao lâu nhưng lại có vẻ rất coi trọng, nguyên nhân rất lớn chính là vì chàng là một cô thần, không có phe đảng.

Sau chuyện lấy lương thảo kia chàng đã đắc tội cả triều trên dưới, không ai muốn cùng chàng giao hảo. Chàng chỉ có thể độc lai độc vãng, bởi vậy mà Chính Nguyên Đế rất thưởng thức chàng. Thế gia có quan hệ thông gia chằng chịt, chạm một mắt xích là chấn động cả một mạng lưới, thế nên một người lẻ loi như Thẩm Hiếu mới được Hoàng Thượng coi trọng.

Nếu đã không liên quan đến lợi ích cá nhân, thì từng lời nói ra đều công bằng thẳng thắn, không nghiêng không lệch.

Thẩm Hiếu nhanh chóng sắp xếp lại từ ngữ trong đầu rồi nói:

“Thần cũng không biết ai là người hại công chúa.”

Đầu tiên phải lui một bước, không để người ta biết được thái độ.

“Có lợi – hại phân tranh, tất có hợp tác và hãm hại. Bởi vậy thần cho rằng, rất có thể gần đây công chúa đã đắc tội ai đó, người mà cùng công chúa có tranh giành ích lợi.”

Chàng đặc biệt nhấn mạnh cái từ “Gần đây“.

Gần đây còn có chuyện gì ngoài chuyện lương thảo kia.

Chính Nguyên Đế kỳ thật trong lòng cũng có đoán vậy, Lý Thuật luôn rất cẩn thận, cũng không phải kiểu người hồ nháo đến mức tự mình trượt chân, rõ ràng có người muốn hại nàng, Chính Nguyên Đế tin điều đó. Cái từ “Gần đây” này lại được cả Lý Thuật và Thẩm Hiếu, hai người không có liên hệ gì với nhau đồng thời nhắc đến, đáp án dường như đã có rồi.

Thế lực kia khổng lồ đen tối, âm mưu trùng trùng, che giấu biết bao chuyện gian dối ghê tởm phía sau, mà kẻ đại diện cho nó chính là Thôi Tiến Chi.

Chính Nguyên Đế bỗng nhiên có chút mềm lòng, nhớ tới dáng vẻ thất thểu của Lý Thuật ban nãy khi rời khỏi đây, lưng nàng thẳng nhưng lại quá mức hao gầy.

Ông ta chẳng khác nào đang đẩy con gái ruột vào hố lửa.

Nghĩ đến đây Chính Nguyên Đế nhìn Thẩm Hiếu, lại hỏi: “Trẫm nghe nói mẫu thân ngươi ở Ngô Hưng được tặng đền thờ trinh tiết?”

Thẩm Hiếu hơi nhíu mày, tự nhiên lại quàng sang chuyện riêng nhà mình.

Chàng gật đầu xác nhận:

“Vâng. Thần mồ côi từ trong bụng mẹ, sinh ra đã không biết mặt cha, mẹ thần ở vậy nuôi thần lớn khôn mà không chịu đi thêm bước nữa, ở quê liền tặng cho bà một tấm bia trinh tiết.”

Chính Nguyên Đế lại hỏi:

“Ở Giang Nam không phải đang chuộng việc tái giá à? Thật khó được mẫu thân ngươi kiên trinh.”

Giang Nam giàu có, nghề thêu và thủ công phát đạt, bởi vậy tập tục hôn nhân cũng rất cởi mở, nữ tử tái giá, hoặc không gả, đều có thể tiếp tục sống thoải mái, không giống Trung Nguyên, một mình người phụ nữ khó có thể sinh tồn.

Thẩm Hiếu cười nhẹ:

“Đa tạ bệ hạ khen tặng. Không dối gạt bệ hạ, thần cũng từng khuyên mẫu thân tái giá, nhưng bà ấy với phụ thân của thần tình cảm sâu đậm, trong lòng không thể chấp nhận được người khác. Sau này bà ấy đi sớm, là do những năm gần đây phải làm lụng vất vả.”

“Tái giá hay không tái giá, đúng là chỉ liên quan đến tình nghĩa phu thê, cái gì mà đền thờ trinh tiết, đều là ngoại vật, không quan trọng.”

Thẩm Hiếu nói nhỏ.

Chính Nguyên Đế nghe xong, trong lòng có chút cảm xúc.

Ngay cả thôn phụ dân gian đều biết một chữ tình, hiện giờ ông ta lại bức bách Tước Nô phải sống cùng một người không có tình yêu, đối với con bé có khác gì tra tấn.

Kỳ thật ông ta vẫn luôn áy náy với Lý Thuật.

Năm xưa Thôi gia thế lớn, ông ta sớm chiều chỉ nghĩ đến việc chèn ép thế gia, vẫn luôn âm thầm trù tính, chỉ là sợ rút dây động rừng, nên mới để Thôi Tiến Chi cưới công chúa, khiến bọn họ thả lỏng cảnh giác.

Hôm nhân của Lý Thuật ngay từ ban đầu đã là một nước cờ chính trị.

Dù sao cũng là con gái ruột, mấy năm nay cũng không ít lần giúp ông ta xử lí chuyện khó, giờ mà ông ta vẫn cố chấp hi sinh nàng, sau này sao có thể nhận của nàng hai chữ phụ hoàng.

Hoàng quyền và thế gia tranh chấp, thành hay bại cũng không phải chỉ dựa vào con bé.

Đều nói thiên gia vô tình, còn không phải vì có quyền lực ở giữa cản trở. Nhưng dẫu vì quyền lực, cũng không thể đối với ruột thịt quá mức vô tình.

Đó là con gái mình, thôi thì để nó được giải thoát đi.

Chính Nguyên Đế hạ quyết định xong liền cảm thấy nhẹ nhõm.. Bóng dáng tịch liêu vừa nãy của Lý Thuật cứ khiến ông ta cảm thấy đáy lòng nặng nề.

Chính Nguyên Đế cho Thẩm Hiếu lui xuống, trước khi Thẩm Hiếu ra đến cửa thì nghe thấy Chính Nguyên Đế sai sử:

“Lưu Thấu, cho một người đi qua chỗ Tước Nô truyền lời, bảo với nó...... Chuyện mà con bé cầu xin, trẫm chuẩn, bảo nó không cần lo lắng, cứ yên tâm dưỡng thương đi.”

Sau đó trầm giọng nói:

“Gọi Thôi Tiến Chi vào đây!!.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.