Bình Minh Và Hoàng Hôn

Chương 12: Chương 12: Bác sĩ cũng không chữa được vết thương lòng




Người học y sợ nhất là bị phân tâm, mỗi sai lầm đều có thể gây chết người, Kì Đình hiểu rõ điều này, vậy nên anh luôn gắng sức cẩn thận. Sau gần một năm ở thành phố G, anh vẫn không có một chút tin tức nào cảu Chỉ An.Trong thời gian đó, anh chỉ về nhà hai lần, chủ yếu là liên lạc với gia đình và Chỉ Di qua điện thoại. Họ nói chuyện thời tiết ở hai nơi, kể những chuyện xảy ra xung quanh mình, bàn tán những tin tức hay ho trên tivi, báo đài, nhưng không bao giờ nhắc đến Chi An, dường như con người ấy đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian. Đôi lúc trong nỗi tuyệt vọng, anh còn tự hỏi liệu con người ấy có tồn tại trên cõi đời này không, hay tất cả chỉ là một cơn mộng mị. Anh có thể chờ đợi, nhưng không tài nào nén nổi bồn chồn. Cuối cùng , sự bồn chồn này đã gây rắc rối cho anh.

Đó là một ngày cuối tuần, người đến khám bệnh rất đông, ca buổi chiều vừa mới bắt đầu, bác sĩ Ngô đã gọi anh qua một bên, đưa anh xem một tờ đơn thuốc mà anh kê. Đó là tờ đơn thuốc kê cho một nữ bệnh nhân mắc viêm dạ dày cấp tính. Đến bác sĩ Ngô xưa nay vốn dễ tính cũng phải nghiêm nét mặt, “ Kỉ Đình, trước giờ biểu hiện của em rất xuất sắc, nhưng chớ có quên, một bác sĩ không cần chỉ giỏi mỗi tay nghề, cái quan trọng là phải chuyên chú, bởi vì nó quyết đinh đến sức khỏe của bệnh nhân không được sơ sểnh lấy một mảy. Trước giờ tôi rất yên tâm về em, nhưng lần này em làm tôi thất vọng quá, lỗi này không phải do kiến thức chuyên môn của em có vấn đề, mà rõ ràng do em bị phân tán tinh thần. Cũng may là em vẫn chưa có quyền kê đơn dộc lập, nếu không đã xảy ra chuyện lớn rồi. tôi sẽ phản ánh chuyện này với thầy Viên chủ nhiệm, còn kết quả thực tập của em, chúng tôi sẽ xem xét lại.”

Kì Đình biết mình có lỗi nên không dám tranh cãi, chỉ cúi đầu cụp mắt, bình tĩnh nghe thầy Ngô nói, việc phải đến thì có tránh cũng chẳng được, dù chỉ là họa do anh gây ra, anh bắt buộc mình phải tự mình gánh chịu.

Buổi chiều, khoa của họ mở cuộc họp, trong thời gian thầy Viên không có mặt, mọi việc đều do thầy Ngô phụ trách, thầy Ngô không hề nể tình riêng, đưa ngay vụ việc này ra trước tất cả mọi người, trước là phân tích mức độ nghiêm trọng và rút ra bài học kinh nghiệm, sau là tự nhận mình, với vai trò là đại diện cho giáo viên hướng dẫn của Kì Đình, cũng có chỗ tắc trách, cuối cùng là trưng cầu ý kiến tập thể xử lý vụ việc. Kì Đình thường ngày vẫn khiêm nhường, ôn hòa, lại có ngoại hình ưa nhìn, nên người nào trong khoa cũng có thiện cảm với anh, hơn nữa, biểu hiện thường ngày của anh ai cũng rõ cả, nên thầy Ngô vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều lập tức im phăng phắc.

“Mọi người ngĩ thế nào xin cứ nói”, thầy Ngô điềm tĩnh bảo.

“Em có vài lời ạ”.

Mọi người nhất loạt đổ dồn về phía người vừa lên tiếng, không ngờ đó là Mạc Úc Hoa xưa nay vốn lặng lẽ, kiệm lời. Ai nấy nhìn nhau ngơ ngác. Thực ra, trong tình hình cạnh tranh hiện nay giữa cô và Kì Đình, lúc này cô bày tỏ ý kiến là bất tiện nhất, có điều, sự việc xảy ra hồi sáng, cô là người chứng kiến trực tiếp nhất, có cơ hội để ra tay “dìm hàng” đối thủ như thế này, ai nỡ nào bỏ qua kia chứ?

“Úc Hoa à? Em cứ nói đi.” Thầy Ngô cũng có vài phần ngỡ ngàng, nhưng vẫn bình tĩnh mời Úc Hoa phát biểu.

Kì Đình vẫn ngồi im, mặt mũi không chút biểu cảm, như thể mặc kệ mọi sự, đến việc Mạc Úc Hoa lên tiếng, anh cũng không cảm giác ngạc nhiên gì lắm, chỉ buồn một nỗi, nếu vì chuyện này mà việc thực tập bị gián đoạn, không chỉ thầy Tiền bị mang tiếng, bản thân anh cũng đành phải khăn gói rời khỏi thành phố này để trở về trường học nốt. Cho dù anh đã hạ quyết tâm tốt nghiệp xong sẽ ở lại đây, nhưng ít nhất cũng phải mất ít nhất một năm nữa, cũng một năm thôi có lẽ cũng đã tước mất của anh rất nhiều cơ hội gặp lại cô.

Anh chờ đợi ý kiến của Mạc Úc Hoa, hệt như chờ đợi lời phán quyết giáng xuống mình vậy.

“Hôm nay em trực cùng ca với Kỉ Đình, theo quy định, một trong hai người chúng em kê đơn thuốc, bắt buộc phải thông qua cả người kia nữa, nghĩa là, em đã xem qua tờ đơn thuốc này, nhưng lại chỉ xem với thái độ qua loa, vậy nên trong việc này em cũng phải chịu một nửa trách nhiệm.”

Mạc Úc Hoa vừa dứt lời, tiếng xì xào bán tán lập tức nổi lên râm ran khắp phòng họp, người thì bảo cô tử tế, kẻ lại nói cô giả vờ giả vịt, tỏ vẻ này kia. Thầy Ngô nhìn Úc Hoa hồi lâu, vẻ mặt rất khó hiểu, cuối cùng thầy thở dài, bảo rằng, “Việc đã đến nước này, mọi người vẫn phải đưa ra quyết định cuối cùng”

Tất cả mọi người rối rít thảo luận một hồi, các bác sĩ khác trong khoa đều chủ trương là, “Việc to hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không có gì”, suy cho cùng, đơn thuốc này cũng chưa bị chuyển ra ngoài phạm vi khoa, chưa gây ra hậu quả gì nghiêm trọng, nên không nhất thiết phải làm ảnh hưởng đến tiền đồ của hai người trẻ tuổi này. Vậy nên, chỉ cần đưa ra hình thức xử phạt cảnh cáo trong nội bộ khoa, rồi cứ để đó theo dõi, nếu không tái phạm thì cho qua, còn nếu lại sai sót, sẽ lập tức báo lên viện.

Lúc tan cuộc họp, Kỉ Đình cùng mọi người lũ lượt ra về thẳng hoặc lại có bác sĩ nào đó quen biết trong khoa vỗ vai anh, an ủi dăm câu ba điều, anh chỉ cười lấy lệ. Thầy Ngô là người cuối cùng rời bước, lúc ra đến cửa, Kỉ Đình bỗng nghe thầy Ngô nói với Úc Hoa, “Úc Hoa, em ở lại một chút”.

Đến tối, Kỉ Đình tình cờ chạm mặt Úc Hoa ngay ở đầu cầu thang khu kí túc, cô vẫn hệt như mọi khi, chỉ cười cười gật đầu, rồi đi ngang qua người anh, Kỉ Đình cũng vậy, nhưng lúc đó cô bước qua rồi, anh vội cất lời, “Úc Hoa, cảm ơn cậu”. Trong lòng anh hiểu rất rõ, bất kể mục đích của cô là gì, lần này cô cũng thiệt thòi quá.

Mạc Úc Hoa ngoái đầu nhìn anh, đầu cầu thang tối om, anh không thể nhìn rõ biểu hiện trên gương mặt cô, giọng nói của anh cũng lãnh đạm, “Cám ơn tớ á? Cậu chớ có lầm, tớ không có ý giúp cậu đâu, tớ chỉ nói sự thật thôi. Hơn nữa, tớ cũng phải nói luôn với cậu, tớ ghét nhất là những người làm việc không chuyên tâm, tuy thế, lần này lại phạm đúng lỗi ấy”.

“Tớ cũng chỉ nói sự thật thôi, rằng bất kể cậu cố ý hay vô ý, kết quả vẫn là vẫn giúp tớ, tớ vẫn nên cám ơn cậu, còn cậu có chập nhận hay không, tớ không để tâm”, Kỉ Đình đáp.

Mạc Úc Hoa ngó anh, “Thế thì tớ lại phải nói thêm rằng, tớ khát khao được giữ lại trong khoa hơn cậu nghĩ rất nhiều, có điều tớ không thèm để cậu thua tớ theo cách này, lần sau cậu không gặp may thế đâu”. Khẩu khí của cô vẫn rắn rỏi, Kỉ Đình mỉm cười , và anh tin cô cũng vậy.

Kỉ Đình không thể không thừa nhận rằng, anh rất có cảm tình với những người con gái có vẻ ngoài bình thường những tính tình khoáng đạt như Mạc Úc Hoa, nếu có rơi vào hoàn cảnh tương tự, anh biết mình không hành xử được như cô. Từ lúc ấy, hai người tuy vẫn ngấm ngầm là đối thủ cạnh tranh của nhau, nhưng mối quan hệ của họ đã dần dà tốt lên, họ thường gặp nhau để bàn bạc về bệnh án, trao đổi những điều tâm đắc, thi thoảng còn cùng dùng bữa ở nhà ăn bệnh viện. Đúng như những gì thầy Viên đã nói, Mạc Úc Hoa tuy không đến mức giỏi giang lắm, nhưng những nỗ lực cùng sự cần cù của cô hoàn toàn có thể bù lấp vào đó, xét về chuyên môn, cô vốn lì lợm kiểu “không giải quyết cho xong quyết không từ bỏ”, cơ hồ tất thảy thời gian dạo phố sắm sanh, trang điển ăn diện hay kết bè kết bạn của con gái đều được cô đổ vào công việc hết, chỉ một điểm này thôi cũng đủ để người ta tin rằng cô hoàn toàn có thể trở thành một bác sĩ giỏi. Đến Kỉ Đình cũng tự thừa nhận trong lòng rằng, nếu người được giữ lại trong khoa là Mạc Úc Hoa, anh chắc chắn tâm phục khẩu phục, còn Mạc Úc Hoa cũng dần dần thay đổi ấn tượng xấu về Kỉ Đình như một kẻ xuất thân thuận lợi, vào được bệnh viện nhờ dựa dẫm ”các mối quan hệ” và thứ gì cũng bày ra sẵn sàng.

Trong bệnh viện, đặc biệt khoa của họ, không ít người cảm thấy kinh ngạc trước quan hệ ngày càng tốt đẹp giữa hai người, thi thoảng cũng có người chọc ngoáy vài ba câu, nhưng họ đều không nghĩ ngợi so đo, nghe thấy, cũng chỉ cười cười cho qua. Quan hệ giữa người với người thật kì diệu, có những người, anh hoàn toàn có thể cảm mến, nhưng không đời nào yêu được.

Hôm ấy, sau khi đi xem xét một vòng, Kỉ Đình chuẩn bị về phòng nghỉ, lúc ngang qua khu phòng bệnh, bỗng nghe thấy từ cánh cửa khép hờ của phòng 302 vọng ra tiếng khóc nỉ non. Bệnh nhân phòng 302 là cô gái trẻ bị viêm ruột thừa, điều kiện gia đính có vẻ cũng khá, được ở hẳn một phòng riêng, vừa mới làm phẫu thuật xong hồi sáng. Ca phẫu thuật do Mạc Úc Hoa cầm dao mổ chính, nếu anh nhớ không lầm, toàn bộ ca phẫu thuật diễn ra tương đối thuận lợi, vết mổ cũng nhỏ, không đến nỗi đau đớn gì lắm, cứ theo tình hình này thì mấy hôm nữa cô ấy có thể xuất viện, vậy thì tiếng khóc rấm rứt đớn đau này vì đâu mà ra? Bản năng bác sĩ thôi thúc anh đẩy cánh cửa đang khép, thử ngó vào trong, quả nhiên là cô ấy, vẫn đang mặc bộ đồ phẫu thuật, khóc tấm tức trên giường, càng lúc càng dữ dội ghê gớm, Mạc Úc Hoa mặc áo Blouse trắng toát đứng một bên, dường như đang khuyên giải điều gì, anh chỉ nghe thấy mấy câu, ”Việc riêng của em tôi không tiện nói nhiều, tôi chỉ có thể bảo em là, nếu em cứ thế này thì không có lợi gì cho vết mổ của em đâu, tôi khuyên em nên để ý tới sức khỏe của mình, những việc khác đợi tới lúc xuất viện thì tính sau.”

Trông thấy Kỉ Đình đẩy cửa bước vào, Mạc Úc Hoa như chợt sực tỉnh giữa cơn mơ, cô tiếp tục nói, vẫn quay về hướng cô gái kia, “Những lời của tôi chắc em nghe khó lọt tai, nhưng lời của bác sĩ Kỉ đây chắc em tin hơn chứ?”. Nói rồi cô bước vài bước đến bên Kỉ Đình còn đang đứng ở cửa, lưng quay lại phía cô gái nhăn nhó, ”Giúp tôi dỗ dành cô nàng với”. Trong khoa bọn họ, hình tượng và vị trí của Kỉ Đình trong mắt các nữ bệnh nhân rất vững vàng, bất kể già trẻ gái trai, không ai ghét nổi chàng bác sĩ trẻ tuổi tướng mạo tài năng kiêm toàn, tính cách ôn hòa mà kiên trì nhẫn nại này.

Bình thường cứ gặp phải nữ bệnh nhân nào có vẻ rắc rối, các đồng sự đều nhờ cậy đến Kỉ Đình, chỉ cần anh đứng ở đó, dùng giọng điệu dịu dàng riêng của mình mà từ tốn chỉ bảo, khơi gợi mấy câu, các vấn đề thường được giải quyết đến nơi đến chốn, chí ít cũng tạm thời lắng dịu.

Thế nên sau khi hiểu ám hiệu của Mạc Úc Hoa, Kỉ Đình liền nheo mắt, làm ra vẻ dò hỏi, Mạc Úc Hoa tiếp tục giọng thì thào bảo rằng: ”Chia tay với người yêu”. Anh liền hiểu ngay, thái độ có phần ngần ngại, nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười, bước thẳng về phía giường bệnh.

Chừng mười phút đồng hồ sau, anh mới day day trán bước vào phòng nghỉ, Mạc Úc Hoa đã chờ sẵn ở đó, vừa thấy anh ra về đã vội hỏi ngay, “ Thế nào? Khuyên nhủ ổn thỏa rồi chứ?”.

Kì Đình lắc đầu: ”Không rõ nữa, nghe ý tứ trong lời cô nàng thì không phải chuyện dễ giải quyết đâu, có điều rốt cuộc cô nàng cũng không khóc nữa, chịu nghỉ ngơi tử tế rồi, trách nhiệm của bác sĩ chúng ta thì cũng chỉ đến đây thôi”.

“Cậu nói cũng phải, cám ơn nhiều nhé!” Mạc Úc Hoa tiện tay đưa cốc nước cho anh.

Kỉ Đình đón lấy cốc nước, ngồi xuống ghế, ”Cũng đáng thương thật, vừa mới làm phẫu thuật xong, vẫn còn đang nằm liệt trên giường, thế mà người yêu sắp cưới xin đến nơi lại đành đoạn chia tay”.

“Thế đấy, vừa rồi cô bé khóc hỏi tớ, có phải là em có chỗ nào không tốt, thật tình chẳng biết phải trả lời nó ra sao nữa. Có những lời nói ra thật tàn nhẫn, thực ra không yêu là không yêu thôi, anh có tốt ngàn tốt vạn đi chăng nữa cũng chẳng ích gì”. Mạc Úc Hoa nương theo lời anh mà nói một tràng, thần sắc bỗng đổi sang u ám.

“Tớ nghĩ cô nàng cũng hiểu điều này thôi, có điều tình cảnh đâu có cho người ta quyền lực chọn, thế nên mới có biết bao người đau khổ”, Kỉ Đình khẽ khàng nhấp ngụm nước. “Chỉ tiếc là bác sĩ cũng không chữa được vết thương lòng.”

Hai người trò chuyện được mấy câu, rồi ai nấy tự điền sổ ghi công việc trực ban, lát sau, một y tá bỗng hốt hoảng quýnh quáng đẩy cửa vào, “Chết rồi, bác sĩ Mạc, bệnh nhân phòng 302 của chị vừa mới leo lên sân thượng tòa nhà, nói là muốn nhảy xuống! Chị mau đi xem thế nào, chủ nhiệm khoa với viện trưởng đều lên trên ấy rồi đấy!”.

Mạc Úc Hoa và Kỉ Đình đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác, rồi vội vàng lao lên sân thượng, thang máy bấm mãi không dừng, đến lúc bọn họ vất vả mò từ tầng ba lên được tầng mười một, sân thượng đã bị cảnh sát 110 nghe tin ấp đến phong tỏa, vòng ngoài lố nhố từ bệnh nhân, người nhà cho đến y bác sĩ, nhân viên bệnh viện tò mò kéo ra xem, hai người không tài nào nhìn thấy tình hình ra sao. Gắng gỏi chen vào sát dải dây cấm, họ liền bị nhân viên 110 duy trì trật tự chặn ngay trước mặt.

“Xin phiền chút, tôi là bác sĩ phụ trách của bệnh nhân, cô ấy vừa mới được phẫu thuật xong hồi sáng, tôi buộc là tôi phải xem tình hình cô ấy thế nào”, Mạc Úc Hoa nói với người nhân viên giữ trật tự kia.

Cô trong thấy người nhân viện giữ trật tự ấy chạy đến chỗ lãnh đạo bệnh viện trao đổi mấy câu, sau đó gật đầu, ra hiệu cho hai người bọn họ vào.

Mạc Úc Hoa và Kỉ Đình leo lên chính giữa sân thượng chẳng mấy chốc đã trông thấy cô gái ấy, lúc này cô ấy đã vượt qua lan can phòng hộ đứng ở phía ngoài rìa sân thượng, gió trên tầng thượng thổi đầu tóc cô rối tung, bộ quần áo bệnh nhân màu trắng cũng phần phật trong gió, cả người lắc lư như muốn ngã nhào, khiến người ngoài nhìn vào mà thót tim kinh hãi.

“Tiểu Lý à, có gì thì từ từ nói, đừng có làm chuyện dại dột”. Mạc Úc Hoa không dám lại gần, sợ làm cô gái sợ hãi, chỉ đứng gào to từ đằng xa.

Cô gái ấy nhìn thấy hai người họ, liền òa khóc nức nở, “Bác sĩ Kỉ, anh đã bảo là, chỉ cần tôi chịu chờ đợi, nhất định hạnh phúc sẽ đến, nhưng cuối cùng cái gì đến đây, anh ta bảo người anh ta yêu không phải là tôi, anh ta không thể quay đầu lại, các người lừa dối tôi hết!”. Cô gái nói, người ngã ra phía ngoài, Kỉ Đình bất giác toát mồ hôi, chỉ đành vớt vát, “Hạnh phúc của cô đâu nhất định phải là người đó mang tới, cô làm thế vì một người không yêu cô có đáng không?”

“Đáng hay không ư?” Cô gái ấy vừa khóc lại vừa cười, “Không đáng thì đã làm sao chứ, lẽ nào tình yêu, thích thì cho đi, chán thì đòi về, nói không yêu là không yêu được sao?”.

Đúng là không thể, không biết vì đâu, thấy cô gái nói thẳng ra như thế, Kỉ Đình đột nhiên thấy những lời thuyết phục của mình sao mà yếu ớt.

“Bảo với họ, kêu anh ta đến đây, có vài điều tôi muốn anh ta nói trước mặt tôi. Cả cô ta, kể cả tôi có thua, cũng phải thua cho rõ ràng, minh bạch”.

Mạc Úc Hoa và Kỉ Đình đều hiểu ý tứ của cô gái, họ quay lại cửa lên sân thượng, truyền đạt lại câu nói của cô gái với nhân viên 110, sau đó rẽ đám đông rời đi. Họ không phải chuyên gia đàm phán, họ chỉ muốn trông thấy bệnh tình của cô gái kia tạm thời chưa có gì nguy hiểm, những thứ còn lại, họ chẳng thể làm gì hơn.

Cả hai không hẹn mà cùng quay lại phòng khám bệnh, những người tò mò hóng chuyện ở đó đã nhiều rồi không cần thêm hai người họ nữa. Chỉ một chuyện thế này thôi đã khiến người trên kẻ dưới trong bệnh viên nhộn nhạo hết cả lên, đến giờ trực ban buổi chiều, xe cảnh sát hụ còi ra về, đám người bu lại xung quanh mới dần dà tản đi, xem chừng sự vụ cuối cùng đã được giải quyết.

Kỉ Đình thay áo blouse trắng ra, rửa sạch tay, hòa vào dòng người đang tản đi bước ra ngoài bệnh viện, trên đường vẫn còn nghe những người tò mò kia bàn luận về những tình tiết hay ho vừa mới xảy ra, một bà chị đi trước anh không xa nói với một bà khác, “Đúng là sự đời chẳng thiếu trò gì, nào là bác sĩ, nào là người nhà, rồi thằng bồ phụ tình, ai cũng khuyên giải không nổi, cuối cùng làm sao mà không muốn chết nữa chứ?”.

Bà kia cười nhạt mà rằng, “Tôi nghe nói là cuối cùng cô bồ của gã kia cũng tới, mà bồ bịch gì, chỉ là gã đó yêu đơn phương thôi chứ, có người bảo là cô kia đến chỉ nói đúng một câu, “Những người rào trước đón sau đòi tự tử, cuối cùng cũng không chịu nhảy xuống, rặt là cái phường tham sống sợ chết”, mà kể cũng lạ, cô ta vừa nói như thế con bé định nhảy lầu lóp ngóp bò xuống ngay”.

Kỉ Đình khe khẽ lắc đầu trước vẻ cười cợt của bọn họ, tình yêu xưa nay vẫn là thứ khiến người ta đau đớn, chỉ những người vô tình mới tránh được hoàn toàn mà thôi.

Anh dõi mắt về phía vầng dương đang lặn, trời tối dần một ngày nữa lại trôi qua, anh đã định nói với cô gái muốn nhảy lầu rằng, chỉ cần chịu chờ đợi nhất định sẽ gặp được hạnh phúc hằng mong mỏi. Thế nhưng có thật như vậy không, chính anh cũng không hề tin tưởng.

Từ phía nườm nượp người vừa xôn xao hóng chuyện kéo về, qua những tia nắng còn sót lại, anh thấp thoáng thấy một bong dáng xa xa, dong dỏng, mảnh mai, ngoài ra không có gì đặc biệt. Kỉ Đình ngẩn người mất vài giây, sau đó hộc tốc chạy, bất chấp tất thảy mà đuổi theo bóng dáng ấy, giữa cơn vội vã không rõ đã lách qua bao nhiêu người, đụng vào bao nhiêu cái vai, cuối cùng anh đứng giữa dòng người, dáo dác tứ phía, đâu đâu cũng là người nhưng chẳng thấy cô đâu.

Anh không tin đây chỉ là ảo giác, bóng dáng ấy đã lướt qua lướt lại biết bao lần cả trong mơ lẫn khi còn thức, thế mà anh lại một lần nữa để mất cô.

Quảng trường nhỏ ở trước cổng bệnh viện không rộng rãi gì, Kỉ Đình đứng đó, trời đã sâm sẩm tối, trước mặt không xa là cái ngã bảy nổi tiếng của thành phố, anh không biết là cô đã rẽ theo hướng nào. Chưa có lúc nào anh cảm thấy căm hẫn cái dòng người cuồn cuộn như lúc này, chỉ một chút sơ sểnh, một con người đã biến mất tăm trong đó.

Anh đứng nguyên tại chỗ, rõ ràng là biết đã bỏ lỡ cô, nhưng không cam tâm rời bước, chỉ mong cô cảm nhận được nỗi kiếm tìm cùng sự chờ đợi của anh, để quay đầu trở lại. Thực ra anh thừa biết là chẳng thể như vậy, giữa hai người họ xưa nay đâu tồn tại sợi dây cảm ứng nào, nếu không thì vì đâu buổi đêm cô quyết định dứt bước ra đi, anh lại chẳng hề mộng mị, đến khổ đau cũng chẳng thấy mảy may?

Anh bỗng nhiên thấy người chập chờn nóng, lạnh, không cần phải lấy tay sờ thử, cũng biết mồ hôi đã đọng lại thành lạnh ngắt trên trán.

Người quen trong bệnh viện liên tục đi ngang qua, người thì hỏi, “Kỉ Đình à, sao lại ở đây thế?”, người lại trêu chọc, “Kỉ Đình, chờ người yêu đấy hả?”, có người hớn hở chạy lại đứng bên cạnh, “Bác sĩ Kỉ Đình…”. Anh gắng nén nỗi lòng, bình thản mỉm cười với họ, sau đó dõi mắt theo bóng họ rời đi. Anh đúng là một người ngoan ngoãn, từ bé đến giờ, mọi người đều thích khen ngợi anh, chỉ có một người từng bám vào đầu gối anh, hỏi rành rọt từng chũ, “Kỉ Đình, anh cứ thế này có mệt lắm không?”

Từng ngọn đèn đường lần lượt sáng lên, người qua lại cũng dần dà thưa vắng hẳn, anh chậm chạp đi tới một góc đèn đường không rọi tới, ôm chặt lấy thân mình sau đó ngồi thụp xuống. Đúng thế thật, bóng tối cũng có cái hay của nó, cái gì cũng có thể bị nhấn chìm trong nó, như lúc này đây, trong một góc khuất sáng, chẳng ai dòm ngó, chàng trai Kỉ Đình tuổi trẻ tài cao đang cuộn tròn lại, như một con thú non xa bầy.

Một giọng nữ ngân nga cao vút bỗng nhiên vang lên.

... Nếu sự gặp gỡ năm xưa là định mệnh không thể tránh

Bàn tay này bỗng có sợi tơ vấn vít không rời

Hiểu ra quá muộn, xao động quá sớm

Năm tháng nào đã biến đổi cả đời kiếp này đây?...

Anh sững sờ môt hồi, rồi nhớ ra đấy là nhạc chuông điện thoại của mình, chính là bài hát mà cô y tá trong phòng tiêm đã cài làm nhạc chuông điện thoại cho anh.

Bài hát cứ vang lên thiết tha quyến luyến, mãi một lúc sau anh mới bấm nút nhận cuộc gọi, ở đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ ngọt ngào êm ái, là Chỉ Di, cô bảo, “Anh Kỉ Đình ơi, anh khỏe không, thời tiết bên đây thế nào,ở nhà mình đã bắt đầu trở lạnh, nếu chỗ anh cũng thế thì lúc đi đâu đừng quên mặc thêm áo đấy”.

Anh cố đứng dậy, gắng gỏi tỏ giọng vui vẻ để trò chuyện với cô, nghe cô kể là cô càng lúc càng thạo chữ nổi, lũ cá vàng được chăm sóc rất tốt, lại còn nhắc đến chuyện một lần đi đường cô suýt bị xe của Lưu Lý Lâm đâm phải, bể cá vàng trên tay rơi xuống vỡ tan tành, dù cho sau đấy anh chàng kia đã đền cho cô rất nhiều con cá vàng khác, nhưng cô vẫn đau lòng lắm...

Kỉ Đình nhẫn nại lắng nghe, “Thế à, chuyện này cũng hay đấy chứ”

Chỉ Di rốt cuộc vẫn rất tinh nhạy, cô phát hiện ra ít nhiều vẻ khác lạ ở anh, “Anh bận à, em có làm phiền anh không thế?”

“Không đâu, chỉ vì một lúc nữa anh có cuộc tiểu phẫu khá căng thẳng, Chỉ Di, anh cúp máy đã nhé, lúc nào rảnh anh sẽ gọi cho em, em nhớ giữ gìn sức khỏe, gửi lời chào bố mẹ giúp anh... À, nếu có cơ hội, hãy làm quen thêm bạn mới cho vui”

Anh gác máy, hai tay đỡ trán. Em nói đúng, anh mệt mỏi vô cùng, Chỉ An ạ, chỉ mình em biết được. Nhưng giờ này em ở đâu?

Như thể nghĩ ra điều gì đó, anh hấp tấp tra lại danh bạ trong điện thoại, rồi vội vàng quay về chỗ ở, như thể một kẻ chết chìm giữa biển khơi vớ được một khúc gỗ trôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.