Tận
năm ngày sau đó, ở một tiệm trà nho nhỏ ven đường gần bệnh viện, Kỉ Đình mới có
thể hẹn gặp Trần Lang
Hai
người họ khẽ cười chào nhau, ngồi đâu ra đấy rồi, Kỉ Đình nhũn nhặn mời cô phục
vụ trà lui ra ngoài, tự mình tráng trà, tráng ấm, sau đó rót một tách cho Trần
Lang, làm cử chỉ xin mời.
Trần
Lang đón lấy tách trà, “Cậu giống hệt ông già tôi, ưa mấy cái trò này, thảo nào
ông cụ cứ khen cậu trước mặt tôi, tôi thì chả ưa gì lắm. Kỉ Đình, chúng ta cứ
thẳng toẹt ra đi, tôi tin rằng chỉ trong ba ngày mà cậu hẹn gặp tôi đến ba
lượt, chắc không phải chỉ vì mỗi việc mời tôi uống trà tâm sự chứ.”
Kỉ
Đình cúi xuống rót thêm nước, “Cậu bân rộn, mời được cậu cũng chẳng dễ gì”.
“Tôi
nghĩ, cậu đến đây được gần năm trời mà không thèm đến tìm tôi, là cậu biết tỏng
không thể moi được thứ cậu cần từ chỗ tôi, suy cho cùng cậu cũng là người thông
minh đấy”
“Tôi
không thông minh đâu, nếu không tôi đã chẳng vì một câu nói của cậu mà phải đến
tận đây”.
“Cậu
trách tôi đấy à?”
“Không,
tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, nên cũng muốn nhờ cậu nói cho tôi biết câu trả
lời”. Kỉ Đình ngẩng mặt lên, gương mặt điềm tĩnh như không
Trần
Lang nhìn Kỉ Đình với ánh mắt dò xét, trong giọng điệu của anh ta có vẻ giễu
cợt mà Kỉ Đình rất quen, “Nói cho cậu, vì cái gì chứ? Cậu thử cho tôi một lí do
khả dĩ xem nào !”
“Cô
ấy bỏ nhà ra đi đã tròn hai năm trời rồi, cậu không bao giờ thử nghĩ xem người
trong nhà lo lắng ra sao à? Con gái con đứa một thân một mình bươn bải ở ngoài,
tôi cần biết cô ấy có sống được đàng hoàng không”, trong giọng nói của Kỉ Đình
đã nhuốm vẻ nhẫn nhịn chịu đựng.
“Cậu
nói dối, nếu thực có người để tâm đến cô ấy, giờ đây cô ấy đã không phải một
mình xoay sở như thế rồi” Trần Lang đặt tách trà xuống, nói thẳng.
Cậu
ta biết, quả nhiên là cậu ta biết cô ấy đang ở đâu, Kỉ Đình không rõ bản thân
mình thấy vui sướng hay là đau khổ nữa.
“Thêm
nữa, người nhà cô ấy còn chưa mở miệng nói năng gì, cậu dựa vào cái gì mà phải
nghe ngóng tung tích cô ấy? Hàng xóm, láng giềng hay sao? Ha!” Trần Lang tiếp
tục cười gằn.
Kỉ
Đình hít một hơi, “Tôi hỏi thăm với tư cách gì không liên quan đến cậu”
“Đương
nhiên là không rồi”, Trần Lang nháy mắt, vẻ ám chỉ cùng thái đô khiêu khích trong
thần sắc anh ta rõ mồn một.
Kỉ
Đình rốt cuộc không thể nhẫn nhịn thêm nữa, anh đẩy bàn trà, đứng phắt dậy, vẻ
lạnh lùng và nóng nảy hiếm thấy, “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”.
Trần
Lang ngồi nguyên một chỗ, điềm nhiên ngẩng lên nhìn anh, “Câu này đáng ra phải
do tôi hỏi mới đúng, Kỉ Đình cậu vẫn thế thôi, cậu làm tôi thất vọng quá”.
Làm
gì Kỉ Đình không hiểu ý tứ trong câu nói của Trần Lang, mặt mũi anh vẫn vẻ thờ
ơ, nhưng cái trầm tĩnh cùng thư thái trong ánh mắt đã không còn nữa, chỉ nghe
thấy tiếng thở gấp gáp của mình.
Đúng
lúc Trần Lang tưởng rằng anh sẽ quay quắt bỏ đi, Kỉ Đình từ tốn ngồi xuống ghế,
răng bất giác cắn chặt môi dưới, “Tôi van nài cậu nói cho tôi biết cô ấy ở đâu?
Tôi van nài cậu, không vì điều gì khác, chỉ vì tôi yêu cô ấy...”
Trần
Lang không nói năng gì, kể cả sau khi Kỉ Đình đã phải nghiến răng thốt ra hai
chữ “van nài” đầy tôn nghiêm, anh ta cũng chỉ cười cười, từ biệt ra về.
Người
đi rồi, trà đương nhiên cũng nguội ngắt.
Ngày
hôm sau, Kỉ Đình đi làm với bộ mặt trắng bợt, Mạc Úc Hoa nhìn thấy, dằn lòng
không đặng mà hỏi một câu, “Ốm à, trông cậu thế này đến cô quét dọn vệ sinh
cũng phải đau lòng đấy”.
Kỉ
Đình cúi xuống chỉnh lại quần áo, cười cười, “Thật à, tại hôm qua ngủ không
ngon thôi mà”.
Mạc
Úc Hoa bỗng nhớ lại bộ dạng xiêu hồn lạc phách của Kỉ Đình giữa quảng trường mà
cô tình cờ nhìn thấy hôm trước, phần nào đoán được nguồn cơn, nhưng cũng không
hỏi thêm nữa, ai nấy mải mê với công việc của mình.
Vất
vả lắm mới tống tiễn được bà bệnh nhân trung tuổi, sắp sửa phải đồng thời điều
trị viêm dạ dày mãn tính và tổn thương tinh thần, Kỉ Đình mới lôi từ đáy túi áo
blouse ra chiếc di động rung nãy giờ, trông thấy tên hiển thị trên điện thoại,
tim anh như ngừng mất nửa nhịp, là Trần Lang, trong tin nhắn của anh ta chỉ vẻn
vẹn hai từ ngắn ngủi: Tả Ngạn.
Cuối
cùng anh ta cũng chịu mở miệng. Kỉ Đình xiết chặt chiếc điện thoại trong tay,
như thể khát khao lần tìm thêm manh mối từ hai chữ cụt lủn ấy, nhưng cuối cùng
đành chịu thua, anh chỉ biết về cái phóng đãng phong tình nơi tả ngạn sông Seine,
nước Pháp trong lời đồn đại, nhưng chắc đấy không phải ý Trần Lang định nói
rồi.
Nghĩ
ngợi hồi lâu, anh đành cất tiếng hỏi người bạn đối diện, “Úc Hoa, cậu có biết
trong thành phố G có chỗ nào gọi là Tả Ngạn hay dính dáng gì đến Tả Ngạn không?
Mạc Úc Hoa đang mải vùi đầu vào sách vở, tiện miệng trả lời, “Tả Ngạn à, tớ có
biết đấy, đó là một nơi giải trí khá nổi tiếng”. Đáp xong, một hồi không thấy
Kỉ Đình có phản ứng gì, cô mới bất giác ngẩng đầu lên liếc nhìn anh, thấy anh
cứ đờ ra, cô mới thêm một câu, “À, cậu đến đây cũng chưa được bao lâu nhỉ, có
lẽ còn chưa biết chỗ này, khung cảnh cũng được lắm, buổi tối đi với bạn đến đấy
cũng ổn”.
“...Tớ
cảm ơn”. Kỉ Đình cười với cô rồi lại tiếp tục công việc đang làm dở.
Chiều
hôm ấy trong khoa có một ca phẫu thuật lớn, bác sĩ Ngô Giang mổ chính, Kỉ Đình
phụ mổ, ca phẫu thuật kéo dài đến ba tiếng rưỡi đồng hồ, sau khi kết thúc công
việc thì trời đã về đêm. Kỉ Đình thay quần áo, chạy thẳng ra cổng bệnh viên gọi
taxi.
Tả
Ngạn là chốn ắt hẳn ai ai cũng biết, có lẽ chỉ những gã khờ như mình mới chưa
nghe đến bao giờ, Kỉ Đình nghĩ bụng. Anh lên taxi, chỉ nói với tài xế một câu,
“Làm ơn đến Tả Ngạn”. Tài xế không hề chần chừ, rồ xe đi luôn, dẫn anh qua biết
bao nhiêu con phố phồn hoa nhộn nhịp. Anh chỉ nhớ mang máng là xe chạy vào một
khu buôn bán trung tâm nổi tiếng khắp thành phố, rẽ ngoặt năm lần rồi đỗ xịch
trước một chốn tương đối tĩnh lặng.
“Đến
rồi”, tài xế nói.
Đây
mà là Tả Ngạn? Kỉ Đình bước xuống xe rồi bỗng có chút nghi ngại, cái trung tâm
giải trí này không sầm uất như anh tưởng tượng, chí ít thì nhìn bên ngoài nó
khó yên ả. Chỉ có một tòa cao ốc bảy tầng trông khá cũ kĩ, chẳng đẹp đẽ hào
nhoáng gì, có điều cứ nhìn những chiếc xe cứ nườm nượp ra vào bãi đỗ xe ở bên
hông nhà, cũng thấy chút tăm tích của một nơi vui chơi giải trí công cộng. Thế
nhưng trong lòng anh hiểu rõ, ở cái nơi tấc đất tấc vàng này mà giữ được một
góc tĩnh tại yên ả thế này, không có tài lực và thanh thế hùng hậu thì đừng
mong có được.
Trước
khi đến đây anh đã nghe Mạc Úc Hoa nói là ở Tả Ngạn, tầng hai là nhà hàng, tầng
ba là karaoke, tầng bốn là bar rượu, anh không biết người mình tìm kiếm sẽ xuất
hiện ở nơi nào, lúc bước vào đại sảnh xa hoa lỗng lẫy, nhân viên dẫn khách rất
thành thạo bước lại gần ân cần hỏi han xem anh lên tầng mấy, anh chỉ dựa vào
trực giác mà đáp rằng, “Tầng bốn, cảm ơn!”.
Giây
phút thang máy mở ra ở tầng bốn, tiếng động chát chúa đến đinh tai nhức óc, anh
cố gắng lắm mới nghe thấy lời chào của nhân viên phục vụ vừa bước tới, “ Xin
chào, quý khách đi mấy người, đã có chỗ chưa ạ?” Anh cố hết sức không nhíu mày,
chỉ làm một động tác tay, ý rằng mình chỉ đi một người.
Người
phục vụ dẫn anh đến chỗ ngồi ở một góc tối rồi cúi chào bước đi ngay, thoạt
tiên anh không tài nào quen nổi với thứ nhạc ầm ĩ đến loạn cả nhịp tim cùng thứ
ánh sáng ma quái này, lại còn những bóng người dật dờ qua lại như hồn ma bóng
quế xung quanh nữa, nhưng chẳng mấy chốc sự chú ý của anh đã chuyển sang sự dò
xét liên tục, tìm một bóng hình thân quen. Trần Lang chỉ nói cô ở Tả Ngạn nhưng
cô là khách tới chơi hay là nhân viên? Dĩ nhiên tìm kiếm một người ở một nơi
như thế này thật chẳng khôn ngoan chút nào, dưới ánh đèn mờ ảo này mặt mũi ai
cùng thành mơ hồ hết cả. Cô có ở giữa đám người này không? Có lẽ cô đang ở ngay
bên cạnh anh rồi, vì thế nhịp tim anh mới dần dần hỗn lọan như bị tiếng nhạc
này khuấy đảo như thế chứ...
Chẳng
mấy chốc đã có nhân viên phục vụ mặc đồng phục đến bên anh, trên khay là một ly
đựng thứ chất lỏng có màu sắc kỳ dị, người phục vụ ấy chẳng hề ngần ngại đặt ly
ấy lên bàn anh, “Thưa anh, rượu của anh đây ạ”.
Kỉ
Đình hơi ngạc nhiên, lắc đầu nói, “Xin lỗi, chắc cô nhầm rồi, tôi đâu có gọi
rượu”.
Giọng
anh không lớn lắm, còn đang lo không biết người phục vụ có nghe rõ hay không,
đã thấy cô nàng phục vụ nở nụ cười tươi rói, đó là một cô gái chừng hai mươi
tuổi, không đến nỗi xinh đẹp lắm nhưng mặt mũi ưa nhìn, khi cười bên má phải
còn có lúm đồng tiền rất sâu, cô cúi người xuống, sát vào anh, cũng chẳng tỏ vẻ
phật ý gì khi anh làm bộ lạnh nhạt hơi né về phía sau, cô cất giọng vừa đủ để anh
nghe thấy, “Thưa quý khách, vị nào đến đây cũng phải uống một chút rượu, đây là
qui định rồi”.
“Đành
thế vậy”. Anh cũng không phân bua gì với cô nữa, để mặc cô đặt rượu xuống, nếu
qui định là như vậy, anh không uống, chỉ cần thanh toán là xong chứ gì. Có điều
cô phục vụ đặt rượu xuống bàn xong, thẳng người dậy nhưng không hề rời đi, chỉ
mỉm cười đứng nhìn anh đăm đăm. Anh thấy hơi kì quặc, bèn nói thẳng thừng,
“Phải thanh tóan luôn chứ gì?”. Thấy cô gái gật đầu lia lại, anh lập tức rút ví
ra, “Xin hỏi bao nhiêu ạ?”
Cô
phục vụ trẻ măng giơ hai ngón tay, “Hai trăm”.
Kỉ
Đình sững lại một hồi, nhưng rốt cuộc vẫn cắm đầu vào rút tiền. Không ngờ cô
nàng vẫn không chịu bỏ cuộc, lại cúi người xuống bồi thêm một câu, “Phụ nữ hai
trăm, nếu là quí ông thì hai trăm rưỡi, các ông trung niên là ba trăm, hói đầu
thêm năm mươi, bụng phệ thêm năm mươi, mắt lác thêm năm mươi nữa...” Kỉ Đình
nghĩ là cô nàng chỉ mò đến để bán rượu thôi, thế nên bình thản chờ cô nàng bán
cho hết lượt, “Nếu mà bảnh trai thì giảm giá năm mươi, đường hoàng phong độ
giảm đi một trăm, ví như anh đây, hoàn toàn miễn phí”.
Anh
không rõ ý đồ của cô ta lắm, vậy nên chỉ mỉm cười, dĩ bất biến ứng vạn biến
vậy, ánh mắt bắt đầu xa xăm lơ đễnh, “Xin lỗi nhé, trước nay tôi không uống
rượu bao giờ, nhưng cảm ơn cô”.
“Đến
đây mà không uống rượu, ít người thế lắm, chắc là anh đến tìm ai chứ gì?” Cô
gái tò mò hỏi.
“Đúng,
làm sao anh biết được?” Kỉ Đình thấy vô cùng bất ngờ.
Cô
gái bật cười hả hả, “Chắc anh cũng đến vì cô ấy rồi, không phải xấu hổ, người
như anh ở đây nhiều lắm”. Nói xong, cô lấy tay chỉ đại một hồi. Kỉ Đình ngó
theo hướng tay chỉ, chính là quầy bar ở góc bên kia. Nhân viên pha chế phía sau
quầy có mái tóc ngắn, gầy guộc, một gương mặt anh đã quá thân quen, khi mỉm
cười rạng rỡ tựa thiên thần, còn lúc ánh mắt chuyển động thì mê hoặc như thể ác
quỷ. Lúc này, một tay cô chống lên quầy bar, còn tay kia lơ đễnh lắc lắc bình
pha chế trong tay, trên khuôn mặt không rõ đang tỏ thái độ gì, ánh mắt lạnh
lẽo, cơ hồ tỏ vẻ lãnh đạm khinh mạn với tất thảy ánh mắt lưu luyến từ vô số
những khách nam đi một mình, thảng hoặc có dăm ba người khách quen đến ngồi
trước quầy chào hỏi cô, cô cũng chỉ hơi nhếch môi biếng nhác, chiếc tạp dề màu
trắng, rộng hoác cực giản đơn, nhưng dường như có sức hấp dẫn chết người.
Bắt
đầu từ giây phút ngoái đầu lại ấy, ánh mắt Kỉ Đình không hề rời đi. Anh nghe
thấy cô kia lên tiếng như đã đoán trúng tim đen, “Tôi biết ngay là anh đến vì
Chỉ An nhà này mà”. Kỉ Đình vẫn dán mắt vào nơi đó, giọng nói đượm vẻ đè nén
cảm xúc, “Cô nói đúng”.
Cô không
hề để ý đến anh. Không biết tại sao, anh khát khao cô đến nhường ấy, nhưng giây
phút này đây, anh lại không hề bước đến, mà chỉ muốn ngồi yên ở một góc ngắm
nhìn cô, cứ thế ngắm nhìn cô mãi, trong lòng trống rỗng, chẳng còn suy nghĩ
được gì.
Thi
thoảng lại có khách đàn ông quen biết đưa cho cô điếu thuốc, cô chìa môi ra đón
lấy rồi lập tức có người châm lửa, điếu thuốc đã châm lệch môt bên khóe miệng,
nụ cười của cô giữa làn khói thuốc khiến người ta bị hút hồn. Kỉ Đình ghét nhất
những người hút thuốc, đặc biệt là phụ nữ, trong suy nghĩ của anh, đó có vẻ là
cách hành hạ bản thân tàn tệ, còn lúc này đây, anh lại chỉ ngưỡng mộ đám lửa
nhỏ màu đỏ ấy thôi, bởi nó chập chờn sáng tối quyến luyến trên khóe môi cô.
“Thôi
được rồi, tôi không quấy quả anh nữa. Có điều, anh đẹp trai ơi, trông anh cũng
ưa mắt đấy, tính tình cũng được, thế nhưng phải cảnh báo trước cho anh hay,
nhìn thế thôi thì không sao, chứ không có lễ vật thì đừng hòng bén mảng, nếu
không sẽ nếm quả đắng đấy!“ Cô gái phục vụ ném lại sau lưng anh câu nói ấy, ném
lại cả ánh mắt khó hiểu rồi ôm khay bước đi.
Kỉ
Đình gọi một người phục vụ khác đến, bảo anh ta rót cho mình một cốc nước. Ánh
đèn bỗng dưng tối hẳn đi, lúc ánh đèn bừng sáng trở lại, âm nhạc đã đổi sang
tiết tấu khác, rất nhiều vị vốn đang ngồi tại chỗ nhất loạt đứng dậy nhảy nhót
theo tiếng nhạc cuồng điên. Chỉ An cẫn đứng ở chỗ quầy bar, đôi mắt lạnh lùng
mang nét cười phảng phất, bàng quang theo dõi mọi sự, thảng hoặc lắc lư thân
mình theo tiếng nhạc. Thực ra dáng vẻ Chỉ An đượm vẻ cay nghiệt chứ không hề
diễm lệ, thế nhưng trong những cử chỉ bình thường nhất của cô cũng toát ra vẻ
mê hoặc. Cô đứng đó, khẽ mỉm cười giữa màn nhập nhòe hỗn độn, như thể cô là thứ
tinh linh ứa ra từ trong bóng đêm vậy.
Giữa
đám đông điên cuồng nhảy nhót, việc Kỉ Đình đơn độc lặng ngồi một chỗ hóa ra là
một sự nổi trội, anh cảm thấy ánh mắt Chỉ An vô tình quét qua hướng của anh,
dừng lại vẻn vẹn vài giây ngắn ngủi rồi lại rời đi như chẳng hề có chuyện gì. Anh
đoán rằng cô nhìn thấy anh, nhưng bất kể có hoặc chưa, anh đều không cách nào
tiếp tục ngồi như thế mãi được. Anh đứng dậy, băng qua đám người nhảy nhót,
bước đến bên cạnh cô.
Hai
người họ chỉ còn cách nhau chiếc quầy bar, anh nghĩ, chí ít mình cũng nói điều
gì đó, vì khoảng khắc trùng phùng này, anh đã đợi chờ biết bao lâu, kiếm tìm
biết bao lâu? Thế nhưng anh lại chẳng nói năng gì, chỉ đứng lặng nơi quầy bar
đó mà nhìn cô, im lìm, giống như từ bé đến giờ, anh cũng đứng sau lưng mà lặng
thinh nhìn mọi cử động của cô như thế. Anh nghĩ, thực ra cô đã biết hết, đã bao
nhiêu lần, trước mặt cô anh đều bó tay đầu hàng, ngay từ đòn tấn công đầu tiên,
cái cứng rắn, kiềm chế của anh hết lần này đến lần khác đều bị cô vặt trụi, tất
cả chỉ vì một nguyên cớ mà thôi.
Một
cánh tay của cô vẫn chống hờ lên quầy bar, ánh mắt đảo khắp nơi, chẳng mấy chốc
đã trở nên lãnh đạm, nghiêng đầu dò xét anh như xưa nay vẫn vậy, trên mặt là vẻ
nửa cười nửa không, điếu thuốc ngậm lơi lả trên khóe môi. Kỉ Đình đưa tay gỡ
điếu thuốc trên môi cô xuống, “Hút thuốc nhiều không tốt đâu”. Cô không cự nự
gì, quay người ra hiệu cho anh chàng DJ, người kia hiểu ý ném ngay cho cô một
điếu, cô dùng một tay đỡ lấy, điềm nhiên châm tiếp.
“Chỉ...”
“Muốn
uống chứ gì?” Anh vừa mở miệng đã bị cô chặn ngang, đành chỉ lắc đầu.
“Không
muốn uống thì ngồi ra chỗ kia đi”. Cô lấy tay chỉ vào chỗ ngồi khi nãy của anh.
“Không
phải...” Anh lại gắng nói lần nữa.
“Không
phải không muốn, thế thì là có muốn. Uống gì?”.
“Anh...”
“Anh
chỉ cần nói anh muốn uống gì”.
Cô
cố tình không cho anh cơ hội nói gì, anh cũng không giận dữ, chỉ ngoan ngoãn im
miệng, vẻ nhẫn nại mặc cô muốn ra sao cũng được.
Hai
người cứ giằng co im lìm như thế, tận đến lúc cô phục vụ trẻ tuổi vừa rồi lại
bước tới chỗ Kỉ Đình, “Anh gì ơi, một mỹ nữ đằng kia muốn mời anh một ly”.
“Xin
lỗi nhé, thực tình tôi không uống đựợc”, anh lạnh nhạt khước từ.
“Không
uống thì cũng qua đó chào hỏi một câu đi, hay dở gì người ta cũng là phụ nữ,
thêm nữa bà chủ tụi tôi chẳng mấy khi mời người ta uống rượu đâu, Chỉ An, chị
bảo đúng không?” Cô gái cứ nhất quyết kì kèo. Chỉ An nhún vai, chẳng ừ hử gì.
“Đi
nào, qua chào hỏi một chút” Kỉ Đình liếc mắt nhìn Chỉ An một cái, không biết
làm thế nào, đành theo cô phục vụ ương bướng kia nửa mời nửa kéo đưa đến một
bàn nhỏ cách đó không xa. Lúc ấy, tiếng nhạc bỗng nhiên tạm dừng lại, bên chiếc
bàn là một đôi nam nữ trẻ tuổi, người phụ nữ vận một chiếc đầm dài màu đỏ, mặt
mũi sáng sủa xinh đẹp, còn người nam điển trai vẻ nham hiểm, thấy Kỉ Đình có vẻ
cố chịu đựng nhẫn nhịn mà đến, người đàn ông đưa mắt nhìn cô gái, cười khẩy. “Đói
khát ghê, xấu mặt quá đấy !” rồi đút tay vào túi quần đi thẳng.
Cô
gái trẻ được gọi là “bà chủ” cười cười cầm ly đứng dậy, “Tất cả các quý ông
bảnh bao đến với Tả Ngạn, tôi đều muốn mời một ly rượu”. Kỉ Đình tỏ vẻ xin lỗi,
“Thế thì hân hạnh cho tôi quá, có điều cũng không tiện lắm, tửu lượng của tôi
rất kém, không nhấp rượu bao giờ. Rất vui được quen biết chị, tôi bận chút
việc, xin phép….”. Anh gật đầu rời đi. Thấp thoáng phía sau có người nói,
“Trông hơi giống…”.
Anh
không để tâm đến lời bọn họ nói, bởi anh phát hiện ra người pha chế ở quầy bar
vẫn còn đó, có điều giờ đây lại đổi thành một anh thanh niên cao gầy, Chỉ An
không biết đã đi đâu mất rồi. Anh mới rời bước khoảng chừng 3 phút chứ mấy,
nhất định cô chưa đi xa được, anh không nghĩ ngợi gì thêm, băng mình đuổi theo
ngay. Phía tầng dưới của Tả Ngạn chỉ là một bầu tĩnh tại lặng phắc, cảnh huyên
náo vừa rồi dường như ở thế giới nào đó, anh dáo dác ngó khắp nơi, tứ phía đều
không thấy cô đâu, phía cửa ra vào không bóng người qua lại. Kỉ Đỉnh đụng phải
nhân viên phục vụ vừa ra đón khách đỗ xe quay trở lại, lập tức hỏi, “Cửa sau ở
chỗ nào?”
Anh
men theo hướng mà người phục vụ kia chỉ, tiếp tục đuổi theo ra ngoài, cửa sau
của Tả Ngạn là một con ngõ âm u nhỏ hẹp, chẳng có bóng xe cộ qua lại, anh bước
mông lung về phía trước, chẳng thấy tăm tích cô đâu, nỗi buồn đau cùng chán nản
cứ thế dâng đầy trong lòng, chẳng có cách nào vơi bớt, cũng chẳng thể nói cùng
ai, anh không biết phải làm gì.
Đằng
xa lóa lên ánh đèn pha mô tô chói mắt, anh nghe thấy cả một tràng tiếng nổ xe
inh tai, mô tô trước nay vẫn là phương tiện đi lại rất đặc biệt của thành phố
này. Đến khi anh ý thức được, mới kinh hãi nhận ra chiếc xe ấy đang lao thẳng
đến chỗ anh, thoắt cái nó đã trờ tới trước mặt anh, tốc độ có giảm xuống, nhưng
không có vẻ dừng lại. Anh lùi về phía sau theo bản năng, chiếc xe ấy rừm rừm ép
sát anh thêm một bước, tận đến lúc anh cảm thấy lưng mình đang tựa vào ức tường
lạnh lẽo ẩm ướt, bánh xe mới dừng sát ngay bên anh. An ninh trật tự về đêm ở
thành phố G này vốn không tốt, anh cũng nghe các đồng nghiệp trong bệnh viện
nhắc đến, chỉ không ngờ là sự tình lại ụp vào đầu mình thế này, anh không né đi
đâu được nữa, chỉ đành nhắm mắt chờ đợi.
“Anh
cứ đi theo tôi làm gì thế?”
Anh
mở choàng mắt, vừa hay trông thấy cô nghiêng đầu gỡ chiếc mũ bảo hiểm ra, lúc
ấy mới thở phào một tiếng, nửa tức giận, nửa thong dong nhìn vào người ngồi
trên chiếc mô tô cũ nát ấy.
“Làm
sao chẳng nói một lời đã đi mất thế?”
Cô
cười khẩy, “Tôi hết giờ làm, dựa vào cái gì mà đòi tôi phải báo với anh? Làm
sao, sợ rồi chứ gì? Nếu mà gặp cướp giật thật, anh cũng mặc kệ chúng nó bắt nạt
thế à?”
“Nếu
mà đòi tiền thật thì cũng mặc kệ, việc gì phải mạo hiểm vì mấy thứ ngoại thân
chứ?”
“Ha
ha, tôi quên mất, cái gan dạ của anh làm sao mà sánh bằng mấy thứ triết lý của
anh được”.
Lưng
anh áp sát vào bức tường phía sau, “Em nói đúng nhưng anh không thể để xảy
chuyện gì được, nếu anh xảy ra chuyện, làm sao tiếp tục đi tìm em?”
Kỉ
Đình trở về bệnh viện vẫn chưa hết nửa ngày xin nghỉ phép. Càng những lúc bấn
loạn, anh càng nghiêm khắc đòi hỏi bản thân phải gắng chỉn chu từng việc một,
ca phẫu thật mổ phanh diễn ra vào buổi chiều, anh phụ trách phần khâu vết
thương, thầy Viên theo dõi mọi việc cũng không nén được phải gật đầu hài lòng.
Ca
phẫu thuật đã xong, anh đứng bên bồn rửa, tay áo xắn lên, nước từ vòi tuôn ra
ào ào, nhưng dường như anh cứ lơ đễnh đâu đâu, bà lao công bước ngang qua, cảm
thấy là lạ, liền cất tiếng hỏi một câu, “Bác sĩ Kỉ Đình ơi, anh không sao đấy
chứ?”. Lúc này anh mới sực tỉnh đưa tay xuống vòi nước.
“Cháu không sao đâu ạ”, anh đáp.