Buổi
tối, lúc quay trở lại chỗ ma mị ấy, bản thân Kỉ Đình cũng cảm thấy đang làm
việc gì vụng trộm xấu xa lắm. Phía sau quầy bar không có bóng dáng cô, anh cứ
ngỡ mình lại một lần nữa công cốc, nhưng vừa quay đầu, anh đã nhìn thấy ngay,
dưới ánh đèn lấp loáng nhập nhoạng là dáng hình lắc lư nhảy nhót ấy, vẻ lôi
cuốn biến ảo, thu hút hết thảy mọi người. Xung quanh cô chốc chốc lại vang lên
tiếng huýt sáo, một anh chàng trẻ tuổi càn rỡ còn áp sát vào nhảy cùng cô, động
tác càng lúc càng điên cuồng nóng bỏng. Anh chàng nhảy nhót quên mình, hai tay
ngông cuồng manh động, ôm quàng lấy eo cô, sờ sọang.
Chỉ
An nhắm mắt lại, phóng túng cười vang, gương mặt xinh đẹp tới mức khiến người
ta phải đắm chìm không sao cưỡng nổi, đúng vào khoảnh khắc cô mở choàng mắt,
đôi cánh tay vẫn choàng ở eo cô đột ngột buông lơi, đang ngạc nhiên, cô trông
thấy anh chàng đứng trước mặt lảo đảo lùi về phía sau, mặt mũi tức tối dõi mắt
ra phía sau lưng cô. Cô ngoái đầu lại, trông thấy Kỉ Đình, bất giác bật cười.
Anh
không nói năng gì, kéo phăng cô đi. Cô không giãy giụa mà chỉ cười man dại, mặc
kệ anh dắt đi. Anh chàng kia nào chỉ để yên, liền lách người chặn ngay trước
mặt, nhìn chăm chăm vào Kỉ Đình, “Anh làm thế này hay gớm quá nhỉ?”.
Kỉ
Đình im lặng, cứ thế kéo tuột Chỉ An đi tiếp như không nghe thấy gì. Anh chàng
kia giận dữ nói, “Thế này là thế quái nào, Chỉ An, nó là thằng nào?”.
Chỉ
An hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn Kỉ Đình, khoé môi nhếch lên, “Phải rồi, anh là
thằng quái nào?”.
Đôi
má cô ửng đỏ, trên mũi lấm tấm vài giọt mồ hôi, vẻ mơn mởn thanh xuân mê hoặc
lòng người, Kỉ Đình nhìn cô, “Chỉ An, em uống nhiều quá rồi, đi về với anh”.
“Đi
về, về chỗ nào cơ?” Cô vẫn cười cười.
“Chỗ
nào cũng được, cứ đi theo anh.”
Chỉ
An hơi nheo mắt lại, còn chưa kịp nói năng gì, cô đã bị anh chàng kia xoay sang
một bên, “Chỉ An, nếu phải đi thật, thì cũng phải cho anh một lý do thuyết phục
chứ”.
Chỉ
An cười nhạt không nói, cô phục vụ mà Kỉ Đình đã quen mặt vội vã lao đến giải
vây, “Mọi người đừng có nóng, thế này đi, Tiểu Nguyên, biết rõ tính nhau rồi,
tối nay cứ để Chỉ An đi, anh này là người nhà của cô ấy, Chi An uống với anh
một ly, coi như cho qua việc này, được không?”.
Anh
chàng tên gọi Tiểu Nguyên kia hừ một tiếng, làu bàu hồi lâu, cuối cùng cũng mở
miệng, “Anh thây kệ, Chỉ An, nếu là người nhà của em thật, coi như anh bỏ qua”.
Chỉ An chẳng nói năng chi, cô phục vụ kia mau mắn bê từ quầy bar ra một ly
rượu, chẳng nhiều nhặn gì, chỉ chưa đến một nửa vại bia loại nhỏ, xem chừng là
cố tình bảo vệ Chỉ An. Chỉ An thuận tay đón lấy ly rượu, chẳng thèm đếm xỉa gì
bập lên miệng ngay. Rượu còn chưa kịp chạm môi, đã bị một bàn tay giật ra, Kỉ
Đình cầm lấy ly, bình tĩnh nói với anh chàng kia: Xin lỗi nhé, ly này để tôi
uống thay cô ấy”.
Chỉ
An còn chưa kịp ho he gì, anh đã ngửa mặt lên uống sạch, một hơi. Anh nấc một
cái, nhưng cũng vẫn nuốt xuống ngon lành, sau đó đưa lại cái ly cho cô phục vụ,
rồi tiếp tục cắm đầu cắm cổ lôi Chỉ An đi.
“Gượm
đã” Chỉ An dừng bước, quay đầu lại gọi giật cô phục vụ đang dợm quay về phía
quầy bar, khẽ giọng hỏi, “Lục Lộ, rượu gì thế này?”.
Cô
phục vụ tên Lục Lộ ấy làm mặt vô tội, “Rượu trắng Hoành Thủy 63 độ đấy”.
Kí
Đình còn đang đi đằng trước, nắm tay Chỉ An, bước chân vội vã gấp gáp. Lúc vào
trong thang máy, Chỉ An nhìn thấy hơi rượu đã bốc lên khắp người anh, gương mặt
bấy nay trắng trẻo đỏ gay đến kỳ lạ. Rượu trắng Hoành Thuỷ 63 độ… Cô thấy tức
cười quá thể, cái trò tai ác này chỉ có Lục Lộ mới bày ra nổi, một nửa ly bé
xíu như thế, uống ực một hơi, đến cả Chỉ An cũng túy lúy một trận, huống hồ là
Kỉ Đình chưa từng đụng hơi rượu. Cô hơi tò mò, không biêt men rượu này sẽ thiêu
đốt một con người ra nông nỗi nào nữa.
Thang
máy dừng lại ở tầng ba, cửa mở ra, co người bước vào, Kỉ Đình xông ra khỏi
thang máy, tay vẫn nắm chặt lấy Chỉ An. Chỉ An nhìn cửa thang máy đóng lại đằng
sau, nhơn nhơn bảo, “Anh đưa tôi đi đâu thế hả?”.
“Về
nhà”. Anh dừng bước, ngoái đầu nhìn cô.
“Trước
mặt anh có phải đường cái đâu, là hành lang của dãy phòng riêng đấy ạ.”
Bàn
tay kia của anh cũng tóm chặt lấy Chỉ An, anh cất lời, chắc chắn mà thật thà,
“Chỉ An, em uống quá chén rồi đấy!”.
“Thật
sao?” Chỉ An nhìn anh cười, anh thì trịnh trọng gật đầu.
Trước
cửa thang máy là một sảnh nhỏ có quầy tếp tân của tầng Karaoke, ở dãy hành lang
cách đó không xa, thấp thoáng có tiếng nhạc vọng ra từ các căn phòng riêng,
ngân nga dặt dìu, khi vút cao khi xà thấp, cô gái ở quầy lễ tân vận áo xường
xám tím đang cúi đầu không biết xem xét gì, thảng hoặc có nhân viên phục vụ
bước qua, chẳng ai them liếc họ lấy một cái, ở chốn này, tối nào chẳng như tối
nào, những việc thế này vốn chẳng còn gì lạ lẫm.
Chỉ
An tựa người vào bức tường bên cạnh, đăm đăm nhìn anh, vẻ rất hứng thú, đôi bàn
tay anh vẫn bám chặt lấy bàn tay trái của cô, cô tựa người về phía sau, anh bị
kéo theo bất ngờ, liền lảo đảo ngã người về phía cô, cũng may là chống kịp tay
vào tường, hơi thở của cô phả thẳng vào mặt anh.
Kiểu
này không ổn rồi. Anh ý thức được sự tình rất nhanh, liền tránh khỏi cô, cố đứng
cho vững, nhìn thẳng vào người trước mặt. Gương mặt cô thấp thoáng như gần như
xa, chỉ riêng đôi mắt, sang đến bất ngờ.
“Tuy
là tôi say rồi, nhưng có gì anh cứ nói đi”
Không
hiểu sao, đôi môi của cô khẽ run rẩy.
Kỉ
Đình cúi đầu nhìn cô, đượm chút vẻ hồ hoặc, “Chỉ An, tại sao em phải như thế?”.
“Thế
nào?”
Anh
cụp mắt xuống, gắng nghĩ ngợi cho thong, chẳng mấy chốc, trong đầu chỉ còn xót
lại cảnh tượng cô với gã trai nọ quấn lấy nhau nồng nhiệt, nỗi tức giận của anh
bỗng trở lên gần gũi và rõ ràng.
“Tại
sao em phải như thế!” Anh xưa nay chưa bao giờ ăn nói mạnh miệng như vậy, nhưng
từ bao lâu nay, câu hỏi ấy cứ triền miên thiêu đốt anh.
Nhưng
cô hiểu, “Anh chẳng có tư cách gì quản lý tôi cả”.
“Đương
nhiên là có!” Anh cao giọng phản bác, bàn tay đang nắm lấy tay cô ngang ngược
ép vào trước ngực, hơi thở dường như cũng điên loạn hệt nhịp tim.
“Ha!”
Cô cười lớn, “Lại thuyết giáo, tôi ghét nhất cái mớ triết lý đấy của anh”.
“Chẳng
làm cách nào khác được.”
Chỉ
An bướng bỉnh hơi ngẩng đầu lên, vừa hay chạm vào mặt anh, anh ào đến mãnh liệt
quá, va vào cô đau điếng, hơi rượu nồng nặc ào ạt xộc vào miệng cô, quấn quýt
không rời. Cô không cam tâm, nghiến răng nghiến lợi cắn vào đầu lưỡi anh, không
đủ để chảy máu, nhưng đủ làm anh đau. Bọn họ là vậy, cứ luôn làm kẻ kia đau
đớn. Anh run lên, rồi tiếp tục để mặc mình trôi trong cơn say, “Chỉ An, anh
thấy lảo đảo...”. Khoảnh khắc ngắn ngủi rời nhau ra, anh rì rầm bên khoé môi
cô, “Cứ như đi trên mây ấy, chỉ sợ bị rơi xuống…”.
Cô
nhắm mắt lại, nghiêng về phía sau mà cười.
Anh
cứ thế hôn cô, xuống đến phía dưới cổ, rồi vùi mặt vào đó, làn da anh nóng bừng
áp sát bên cổ cô trần trụi, dần dà không thấy động tĩnh gì nữa, sức nặng cơ thể
anh càng lúc càng đè nặng lên cô, “Ơ kìa…”. Chỉ An ngước lên nhìn trần nhà,
đành phải đưa tay đỡ lấy anh. Bình thường trông anh thanh mảnh vậy, không ngờ
lại nặng đến thế này.
Cô
gắng sức nhìn sang cô tiếp tân nãy giờ nhòm trộm nhưng lúc này đang giả bộ lẩn
mẩn tính tiền, nói, “Cái gì chị cũng thấy rồi, phiền chị, tìm người giúp tôi
môt tay với”. Người kia sực tỉnh, nháy mắt đã có một nam phục vụ lập bập chạy
tới. Chỉ An cùng với anh ta dìu anh chàng Kỉ Đình đầu óc lơ mơ sang chiếc sofa
đối diện, “Phiền anh lấy giúp tôi ly nước”, cô nói.
Người
phục vụ gật đầu, đang dợm bước đi, anh chàng Kỉ Đình nhắm mắt nãy giờ bỗng giơ
tay bám chặt lấy tay áo anh ta, “Chỉ An, em lại định đi đâu thế?”. Anh kia còn
dùng dằng chưa biết làm thế nào, cứ đứng tần ngần khó xử. Chỉ An cũng mặc kệ,
chỉ cười sặc sụa không dứt. Thế mà hai tay của con người say khướt kia cũng
chẳng hay biết gì, anh phục vụ vất vả một hồi, cuối cùng cũng thoát ra được, đi
rót một cốc nước lọc đúng như Chỉ An dặn. Chỉ An thấm nước vào tay, vỗ vỗ mặt
Kỉ Đình, “Kỉ Đình, cái đồ háo sắc này, dậy mau!”. Dưới mấy cái vỗ mặt bồm bộp
của Chỉ An, Kỉ Đình khó khăn lắm mới mở mắt ra được, lơ mơ cực độ, “Ở đâu thế
này?”. Anh từ từ chống người ngồi dậy, thấy trong bụng cồn cào, rồi bụm miệng
lại, nhằm thẳng hướng nhà vệ sinh bên cạnh mà lao đến.
Phải
mười phút sau anh mới quay lại, vẻ đỏ gay trên mặt đã bớt đi nhiều, nhưng lại
hiện rõ nét mệt mỏi, trên mặt và rìa tóc vẫn còn đọng nước. Trông thấy Chỉ An
ngồi trên sofa, mặt mũi cáu kỉnh, anh cảm thấy hai bên má nóng bừng, nhưng vẫn
khấp khởi mừng vui, “Em chưa đi à?”. Anh không dám nhìn đôi môi mơn mởn khác
thường của cô.
“Tôi
định đi rồi, nhưng lại sợ anh làm trò xằng bậy với anh phục vụ, thật không ngờ
anh có sở thích kỳ quặc thế.”
“Đừng
nói nhảm”. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cặm cụi uống hết cốc trà nóng mà anh
phục vụ đã để sẵn trên bàn, dòng nước ấm áp trôi êm ái xuống cổ họng, dạ dày
rỗng không đau thắt bỗng chốc dễ chịu hơn nhiều, thế nhưng đầu anh vẫn nặng
trình trịch, con tim cũng chẳng chịu yên.
“Tôi
phải đi đây.” Chỉ An vỗ đầu gối đứng dậy.
“Đi?
Đi đâu cơ?” Anh kinh ngạc, nắm chặt lấy tay cô, cô giằng ra, anh lại nắm chặt.
Trong
ánh mắt của anh thoáng vẻ đau đớn, vẫn không chịu buông tay, cứ bướng bỉnh nhìn
cô mãi.
Cái
kiểu giằng co trong im lặng này khiến lòng dạ Chỉ An bỗng rối bời, “Rốt cuộc
anh muốn làm gì?”.
“Anh
muốn làm gì ư? Chỉ An, đừng có nói với anh là em không biết.” Anh nói bình tĩnh
là thế, vậy mà trong giọng điệu lại đượm nỗi bi ai. “Bởi vì em biết tỏng mọi
thứ rồi, nên mới có thể cố tình ngông cuồng thế này chứ. Căn bản em chưa bao
giờ muốn dừng lại, nên làm sao biết được không hề tồn tại hòn đảo êm đềm?”
“Tôi
không muốn biết, chẳng nghĩa lý gì cả.”
“Nhưng
lại có ý nghĩa với anh đấy. Chỉ An, em không thể thế này được, thích thì nghịch
ngợm vài lượt, không vui thì bước đi. Anh không tin là em không cần ai hết.”
Anh thấy đầu đau như muốn nổ tung.
Cô
ngó đi chỗ khác, chẳng nói chẳ rằng, cuối cùng bảo, “Anh uống nhiều quá rồi, đi
theo tôi”.
Kỉ
Đình đứng dậy đầu óc lảo đảo, cơ hồ không thể suy nghĩ gì, nhưng chẳng cần suy
nghĩ, anh vẫn quyết chí đi theo cô bằng được.
Cô
dắt anh đến con ngõ nhỏ ở phía cửa hậu của Tả Ngạn, ngồi lên chiếc mô tô cũ nát
đến mức cá tính của cô, cô cài mũ bảo hiểm xong, quăng chiếc mũ dự phòng cho
anh, hất hàm chỉ vào chỗ ngồi phía sau mình.
“Đi
đâu?” Anh đón lấy mũ bảo hiểm, hỏi ngay.
“Đưa
anh đi cho tỉnh rượu… Không đi thì trả mũ lại đây.”
Anh
không nói không rằng, chỉ cài mũ vào, nghe lời, ngồi lên xe, anh vừa mới ngồi
vững, cô đã nhấn chân ga thật mạnh, xe lao như tên bắn về phía trước, Kỉ Đình
theo quán tính ngửa người về đằng sau, lo lắng cực độ đành ôm chặt lấy eo Chỉ
An. Áo cô chỉ mỏng manh một lớp, qua lớp áo ấy, anh cảm nhận dược làn da mịn
màng mà ấm nóng của cô, lòng thắc thỏm không yên, nhưng cô dường như chẳng hề
hay biết.
Chẳng
mấy chốc, chút thắc thỏm không yên của anh đã bị văng đi tận đẩu tận đâu, cô
chạy xe vù vù như thế, như bay vèo một cái ra khỏi con ngõ dài và hẹp, rồi lập
tức quặt ngay vào đường lớn. Khi ấy đã khuya lắm rồi, trong thành phố đèn đuốc
vẫn sang trưng, nhưng dòng xe cộ cùng người qua lại đã thưa thớt đi nhiều, dầu
vậy, cái tốc độ chạy xe này của cô vẫn đủ toi mạng như chơi.
“Chậm
chút nào, Chỉ An, nguy hiểm quá!” Anh ghé sát tai cô mà nói, nhưng cảm giác như
tiếng nói của mình lập tức bị tiếng gió ào đến bạt hết về phía sau, hình như cô
chẳng nghe thấy gì, chỉ chăm chăm lao về phía trước. Anh nhìn thấy cách đó
không xa có cột đèn giao thông, trong bụng nghĩ, đợi cô dừng lại chỗ này, bất
kể ra sao cũng phải nói với cô dăm câu ba điều. Không ngờ đèn đỏ sờ sờ trước
mặt, cô không những không giảm tốc, còn rồ ga phóng vụt qua luôn.
“Em
điên rồi!” Anh không thể kiềm chế được nữa, đẩy vai cô một cái, gào toáng lên,
“Có muốn sống nữa không, đèn đỏ cũng vượt luôn hả?”. Lần này cô có phản ứng,
ngoái đầu lại, cười với anh. Anh chỉ nhìn thấy đằng sau tấm kính chắn gió trên
mũ bảo hiểm của cô, khoé môi cô hơi nhếch lên, vẻ không thèm đếm xỉa gì đến
đường xá trước mặt. Lúc cô ngoảnh mặt lại sau tiếng kêu hốt hoảng của Kỉ Đình,
một chiếc mô tô Honda trờ tới, cô vội vã ngoặt đầu xe. Chiếc mô tô lảo đảo một
lúc. Chủ nhân của chiếc Honda hạ cửa kính xuống, chửi bới một tràng bằng tiếng
địa phương, Chỉ An dùng một tay đẩy kính chắn gió của chiếc mũ bảo hiểm, rồi
mỉm cười, đọ với người kia bằng động tác tay còn đơn giản dễ hiểu hơn. Trước nụ
cười cùng cử chỉ lay động lòng người của Chỉ An, người đàn ông trung niên ấy
sững sờ ngơ ngác mất mấy giây, cô không thèm để ý nữa, tiếp tục phóng xe đi
thẳng.
Biến
cố vừa xong khiến Kỉ Đình kinh hãi toát mồ hôi lạnh, khoảnh khắc chiếc xe Honda
kia trờ tới, anh nghĩ rằng mình sắp trở thành vong hồn dưới bánh xe đến nơi
rồi. Xưa nay anh đi lại cẩn thận, tự giác tuân thủ luật lệ giao thông, kể cả đi
đến chỗ tứ phía không một bóng người, anh cũng không vượt đèn đỏ bao giờ, thói
ngỗ ngược cùng thái độ không thèm đếm xỉa đến cái gì của Chỉ An khiến anh bực
tức, nghĩ đến phen hú vía vừa rồi, anh bất giác vừa lo vừa giận, lại thấy cô
tiếp tục tăng tốc, làm sao chịu đựng nổi.
“Cố
Chỉ An, em còn muốn sống không thế, dừng lại ngay! Tôi bảo em dừng lại ngay em
nghe thấy chưa?” Kỉ Đình cuống cuồng, thấy cô nàng không nghe thấy gì, liền
xiết chặt lấy vai cô đầy lo lắng, cô không thèm để ý, còn cố tình bày trò đảo
đầu xe, thân xe đang chạy tốc độ cao liền lảo đảo đầy nguy hiểm, Kỉ Đình lại
cảm thấy trong người nôn nao.
Biết
là không cản nổi cô nên dần dà anh cũng mặc kệ không ngăn nữa, xe cộ, hàng
quán, đèn đường hai bên thân xe…
Tất
cả đều vụt qua như điện xẹt, biến thành một màn mờ ảo, cứ như một bộ phim bị
tua nhanh vậy, chẳng còn thấy rõ thứ gì, chỉ có thể cảm nhận được chút điên rồ
cùng con người mà anh ôm thật chặt trong vòng tay này thôi. Có một số thứ, một
khi đã được số mệnh định đoạt, muốn chống đỡ cũng chẳng được, chi bằng cứ đón
nhận nó, cái kết cục cần đến rồi sẽ đến. Khi cơn khiếp sợ qua đi, thế chỗ cho
nó là thứ khoái cảm mãnh liệt đến mức khiến máu nóng trong người anh dâng lên,
tựa hồ đây mới là cảm giác anh khao khát suốt cuộc đời này, cảm giác sung sướng
điên cuồng, bất chấp tất thảy của bản năng. Thậm chí anh còn mong cô sẽ không
bao giờ dừng lại, nếu có thể như thế này mãi, xung quanh đều mờ nhoà hư thực,
rũ bỏ hết những vướng bận, lao về nơi vô định không có điểm tận cùng, chẳng
phải đó chính là vĩnh cửu sao?
Anh
không biết đã theo chiếc xe của cô luồn lách qua bao nhiêu con phố, dần dà càng
đi càng xa, dường như họ đang men theo một con đường núi quanh co. Đường núi
càng lúc càng heo hút, người đi mỗi lúc một thưa thớt, đến lúc Chỉ An dừng xe,
lòng Kỉ Đình thoắt trống rỗng.
Cô
chống một chân xuống, bỏ mũ bảo hiểm ra, ngoái đầu lại nhìn anh, “Sao rồi, tỉnh
rượu chưa?”.
Anh
cười nhăn nhó, nhìn bốn bề, hình như đây là khoảng bằng phẳng nằm ở vị trí cao
nhất trên một quả núi ở rìa thành phố, phía trước, ánh đèn nhà cửa lung linh. Anh
bỗng nghe thấy tiếng côn trùng rỉ rả đã lâu không gặp, âm thanh này thật thân
thuộc, dặt dìu bay bổng, khơi gợi trong anh hết thảy ký ức xa xăm.
“Tạ
Tư Niên từng dẫn em đến chỗ này, nhữ lúc thấy chán nản em đều đến đây hóng gió.
Đứng ở nơi này nhìn xuống, lúc nào thành phố cũng sáng trưng.”
Kỉ
Đình cố gắng ngăn bản thân không nghĩ đến đủ chuyện nọ kia dính dáng đến Tạ Tư
Niên, anh chỉ hỏi, “Chỉ An, hai năm vừa rồi em sống ổn không?”.
“Chẳng
tốt, cũng chẳn đến nỗi không tốt, rốt cuộc cũng sống được”, cô tiện miệng đáp
bừa.
Kỉ
Đình biết cô chỉ nói vậy thôi, chứ lặn lội đến đây, làm gì mà không nếm đủ nhọc
nhằn, “Em là con gái một thân một mình, biết xoay xở thế nào?”.
Chỉ
An quay lưng lại cười, “Kỉ Đình, em biết anh định nói gì, chẳng qua anh muốn
biết có phải em dựa dẫm vào người đàn ông nào đó nên mới sống được tử tế đến
bây giờ, ví dụ, Tạ Tư Niên chẳng hạn, đúng không?”.
Anh
không hề phủ nhận, “Hôm ấy…”.
“Hôm
ấy những gì anh nhìn thấy là sự thật đấy.”
“Tại
sao?” Anh biết câu hỏi này rất ngu ngốc, nhưng cuối cùng vẫn cứ hỏi.
Anh
không ngờ cô lại trả lời.
“Tạ
Tư Niên… Anh ta rất đặc biệt đối với em, có điều anh cũng không cần biết làm
gì.”
“Việc
của anh ta đương nhiên anh không cần biết làm gì, cái anh cần biết là vì sao em
lại đến đây.” Anh ý thức được vẻ phật ý trong lời nói của mình, nhưng cũng
chẳng định giấu giếm.
“Để
kiếm tiền nuôi sống bản thân có ai không phải nếm trải nọ kia cơ chứ. Việc gì
cũng đã làm qua, phục vụ, pha chế rượu, đổi hết chỗ này đến chỗ khác, về sau
vào được Tả Ngạn, mới gọi là ổn định một chút.”
Anh
bỗng thấy buồn khôn xiết, tuy biết rõ cô đã trải qua nhiều cay đắng, nhưng đến
khi nghe chính miệng cô nói ra, anh lại có cảm giác khác, “Em đã từng nghĩ đến
việc… học tiếp chưa?”. Đáng lẽ anh không nên hỏi câu này, nhưng Chỉ An đã từng
có thành tích đáng tự hào đến thế, anh thấy tiếc thay cho cô.
Quả
nhiên cô chỉ lắc đầu, “Lúc đầu em nghĩ là ổn định cuộc sống rồi mới dần dà tính
tiếp, về sau Tạ Tư Niên giới thiệu em với ông thầy hồi trước của anh ta, cũng
là kiểu thầy trò thân thiết hiếm hoi đấy. Bấy lâu em chỉ nghĩ vẽ vời là thú vui
thôi, ai ngờ nó lại trở thành công cụ mưu sinh”.
Anh
cũng biết vị ân sư của Tạ Tư Niên, nhân vật đáng xếp vào hàng đại sư torng giới
tranh sơn dầu trong nước, Chỉ An có thể làm học trò của anh ta, đúng là một
việc may mắn hiếm có. Anh chỉ tiếc rằng, mỗi lần cô cần đến một cánh tay nâng
đỡ, xưa nay người giúp cô lại không phải anh.
“Chỉ An, anh xin lỗi”.
Anh không biết tại sao mình lại nói như vậy.
“Ha!” Quả nhiên cô bật
cười chế nhạo, “Đừng có nói với em bằng cái giọng đấy, Kỉ Đình, em thích sống
như thế này, và cũng chẳng thấy có gì không ổn, thậm chí, em còn thấy thương
hại cho anh”.
“Thế thì em cứ thương hại
anh đi.”
Chỉ An ngắm nhìn những
ngọn đèn ở phái trước, hồi lâu chẳng nói năng gì.
Xung quanh họ không có
lấy một ngọn đèn, chỉ có ánh sáng từ đằng xa cùng ánh trăng mờ tỏ rọi xuống.
hai người vẫn ngồi nguyên trên xe, nhìn tứ phía Kỉ Đình, mái tóc ngắn của Chỉ
An bị gió lùa rối tung, một cô gai ngạo nghễ như thế mà lại có một mái tóc tơ
mềm mại làm vậy.
Anh thấy hơi lơ mơ, suýt
nữa không nghe thấy câu cô đột ngột thốt ra.
Cô bảo, “Chị ấy vẫn ổn
chứ?”.
Anh nhớ đến người con gái
điềm đạm, hiền lành ấy, đôi mắt trống huơ mà bình lặng, cô gái vẫn đưa tay cho
anh đầy tin tưởng, bảo rằng, “Có anh bên cạnh thật là may, anh Kỉ Đình ạ”.
“Cô ấy rất ổn… Mắt cô ấy
không nhìn thấy gì, nhưng mọi người chăm sóc cô ấy kỹ lắm, thêm nữa, cô ấy cũng
là người kiên cường mà.”
Anh ngồi sau lưng Chỉ An,
ngắm nhìn cô, không biết cô đang nghĩ gì. “Anh không nên đến đây thì hơn” vẻ ủ
rũ này trước nay đâu có thuộc về Cố Chỉ An.
Kỉ Đình bật cười, tiếng
cười lạnh lẽo tựa màn đêm, “Em không thể áp đặt cho anh được, Chỉ An ạ”.
Cô cúi đầu mò mẫm một
lúc, chẳng mây chốc, những tia sáng từ bật lửa đã loé lên, anh ngửi thấy mùi
thuốc lá, cô rít một hơi, rồi gắng sức phả ra, tấm lưng thẳng đơ lúc này biếng
nhác tựa về phía sau. Kỉ Đình bị bất ngờ, lưng của cô áp thẳng vào ngực anh,
dưới sức nặng của cơ thể cô, người anh hơi ngả về phía sau. Theo bản năng, anh
ôm chặt người cô, khói thuốc xanh nhàn nhạt vấn vít ngay trước mắt, lần đầu
tiên anh cảm thấy hơi thuốc lá không kinh khủng như mình nghĩ.
Cô không nghĩ gì, cũng
không giằng ra, cứ tựa vào ngực anh như thế, đốt thuốc chẳng kiêng nể ai. Lúc
điếu thuốc đã cháy quá nửa, Kỉ Đình đưa tay gỡ điếu thuốc khỏi miệng cô, cô
ngoái đầu lại, nhìn anh cười cười.
Cô cứ ngỡ rằng, như mọi
khi, anh sẽ dập tắt điếu thuốc chẳng hề do dự, sau đó tuôn ra một tràng giáo
huấn. Thế nhưng anh chỉ nhìn điếu thuốc trong tay, rồi đưa nó lên miệng mình,
điếu thuốc vẫn còn vương chút ẩm ướt nơi môi cô. Lòng anh thoắt xao động, học
theo kiểu của cô, cũng hít mạnh một hơi, một luồng khói đột ngột xốc thẳng vào
phổi, anh lập tức ho sặc sụa.
Chỉ An cười phá lên. Anh
đưa tay bụm miệng, nghiêng đầu ho sù sụ, đến lúc đỡ hơn, gương mặt trắng trẻo
của anh đã đỏ lựng, anh bật cười, lắc đầu, rồi lại ngậm chặt điếu thuốc. Cô
quay người về phía anh, không nói không rằng đưa kẹp điếu thuốc, gỡ khỏi miệng
anh, “Anh không hợp với cái này đâu”.
“Trả lại cho anh”, anh
cau mày.
Cô huơ huơ điếu thuôc
trước mặt anh, “Dựa vào cái gì chứ?”.
“Nó có vị của em.” Anh cứ
như một đứa trẻ, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của cô.
Chỉ An ngửa đầu cười,
lòng bàn tay đang cầm điếu thuốc áp vào khuôn mặt anh, rồi cô lấy đôi môi mình
thay thế cho điếu thuốc mà anh đang khát khao kia.
Đốm lửa đỏ nhỏ nhoi ấy
khẽ rung rung giữa màn đêm, không biết đã im lìm rơi xuống đất tự khi nào, khẽ
loé lên vài tia lửa, cuối cùng hoá ra tàn tro.
Thấp thoáng có tiếng Kỉ
Đình thở hổn hển, gần như rên rỉ, “… Không, Chỉ An, thế này không ổn mình đổi
chỗ đi...”.
Cô khẽ cười ,vẫn tiếp tục
hành động của mình , không thèm để ý đến cái lý trí không thật lòng của anh.
Cảm thấy cái xe già lụ khụ không thể chịu nổi động tác của hai người nữa, anh
xuống xe, ôm theo cả cô, Chỉ An nằm lên chiếc áo ngoài mỏng manh của anh, cảm
thấy làn hơi ẩm ướt rất riêng của sương đêm và cỏ xanh, đầu ngón tay anh lướt
tới đâu, cô lại cong gập người cười tới đó, rồi cô gặp ánh mắt mê dại mà ướt
sương của anh, “Ngứa!”.
Kỉ Đình luống cuống, căn
môi nhìn ngắm thân hình tươi trẻ, rực rỡ bên dưới mình, điều anh khao khát bấy
lâu giờ đã ở ngay trước mắt, anh ham muốn cô biết dường nào. Cô choàng hai tay
ôm lấy anh, thì thầm bên tai anh, “Nói em nghe, vì mong đợi điều này nên anh
mới đến đúng không?”. Anh gật đầu, vẻ hơi lúng túng, áp người vào cô, bảo, “Anh
khó chịu quá”. Cô trề môi, lật người đè lên anh, dưới ánh trăng mỏng manh, hai
người vấn vít tự dây leo cuốn vào nhau. Cô thoả sức bày trò nghịch ngợm trên
thân thể trần trụi của anh, cho đến khi anh không thể chịu đựng nổi, phải ôm
lấy eo cô mà rướn mạnh người lên, hai tay cô chống lên ngực anh, cổ lập tức hất
mạnh về phái sau, gương mặt đẹp mê hoặc gợn vẻ lạnh lùng không rõ là đớn đau
hay vui sướng, bất kể cô có bướng bỉnh đến đâu, giây phút này đây mới thấu hiểu,
đàn ông và đàn bà, cứng rắn và mềm mại, khác nhau rõ rệt đến thế.
Cặp đùi thon dài của cô kẹp chặt lấy người của anh,
một giọt mồ hôi lăn từ cằm cô xuống ngực, sau đó rớt trên người anh, như thể
giọt mưa thấm trên lớp dung nhan, khuôn mặt ôn hoà, tuấn tú của anh xộc xệch
hẳn đi giữa cơ dục vọng, anh run rẩy mãnh liệt giữa cơn khoái lạ. Cùng nỗi bất
an mạnh mẽ tới nỗi có thể chon vùi bản thân, cỏ mềm ẩm ướt và lạnh lẽo dưới
thân người bỗng nóng ran như thiêu đốt, chỉ thấy dất trời đều đang hỗn độn, giữa
khoảnh khắc mông lung ấy, anh ôm chặt lấy cô, “Chỉ An, hãy đưa anh đi với!”.