Ngày hôm sau đi làm, mũi
Kỉ Đình đặc nghẹt, húng hắng ho liên hồi. Mạc Úc Hoa ở ngay bên cạnh vô tư hỏi
một câu, “Bị cảm đấy à?”.
Anh gật đầu, “Chắc bị
nhiễm lạnh”.
Cô tỏ vẻ hồ nghi, “Mấy
hôm nay nhiệt độ ngoài trời thấp nhất cũng chừng hai mươi độ cơ mà”.
Nói xong, cô phát hiện
ra, anh chàng Kỉ Đình vốn chỉn chu, thanh bạch, giờ đây lại lúng túng quay lưng
lại với cô, vờ xem xét nhật ký trực ban đêm qua, làn da phía sau cổ áo blouse
trắng đỏ lựng một cách đáng ngờ.
Kỉ Đình cúi đầu nhìn chăm
chú vào quyển sổ, nhưng những hàng chữ trước mắt lại cứ nhảy nhót biến thành
thảm cỏ đẫm sương đêm qua, những ngọn cỏ dài mảnh dẻ, cọ vào làn da trần trụi,
nhột nhạt ướt át, trong khoảnh khắc, trong mùi chất tiệt trùng đặc trưng của
bệnh viện dường như phảng phất cả vị nồng của đất bùn đồng cỏ, ngọt ngào mà
khêu gợi. Chỉ trong buổi sang hôm nay thôi, anh đã lơ mơ mất tập trung như thế
này bao lần, Kỉ Đình vội vã xốc lại mình mẩy, chuyển sang trạng thái làm việc.
Công việc của một ngày cứ
diễn ra êm thấm và bình lặng, lúc mới bắt đầu chính thức được tiếp bệnh nhân,
Kỉ Đình luôn thấy lòng dạ nhuốm chút buồn đau, lâu dần, đã quen với cảnh sinh lão
bệnh tử, anh lại cảm thấy mọi sự trên đời dường như đã được an bày hết thảy.
Ba giờ chiều luôn là thời
điểm đông bệnh nhân nhất, bác sĩ Ngô từ ngoài bước vào mang theo một nụ cười
đầy ẩn ý, “Kỉ Đình, có cô nào đang tìm em kìa”. Kỉ Đình còn đang kinh ngạc thì
bóng dáng Chỉ An đã xuất hiện ngay trước cửa phòng khám, “Kỉ Đình, anh ra đây
một chút đi”.
Cô đứng ngay ở cửa nói
vọng vào.
Anh giật thót, vội vàng
đứng dậy, đi ra cửa. Cô dẫn anh tới một mé cửa lối đi, “Anh đi với em đến chỗ
này được không?”. Cô không rào đón rườm rà.
“Đi đâu cơ?” Sau sự việc
đêm qua, đến lúc đối mặt với cô, anh cảm thấy ít nhiều ngượng ngập, vành tai
bắt đầu nóng ran.
Còn cô dường như không hề
hay biết những biến chuyển tâm lý ở anh, chỉ nhìn anh chòng chọc, “Anh đừng hỏi
gì cả, cứ đi rồi biết”.
Kể từ lúc gặp lại cô, anh
vẫn chưa từng nhìn thấy cô vào ban ngày, Chỉ An của giờ phút này mặt mũi thiếu
hẳn huyết sắc, thế nhưng dưới ánh mặt trời chiếu rọi, vẻ âm u ma mị của cô cũng
đỡ hơn rất nhiều, cô đứng ngay trước mặt anh, nhìn anh, hệt như một đứa trẻ
mong manh mà rắn rỏi.
“Cũng được, chờ anh một
chút, anh đi dặn mọi người một câu.“ Xưa nay anh chưa từng biết phải từ chối cô
thế nào.
Lúc anh trở lại phóng
khám, trên lối đi đã có vài đồng nghiệp dòm ngó đầy tò mò, anh tìm gặp bác sĩ
Ngô, nói là có việc gấp nên phải chạy đi một lúc, bác sĩ Ngô cũng chỉ cười cười
đồng ý.
Kỉ Đình không ngờ chỗ Chỉ
An định dắt anh đến lại không cần phải bước ra khỏi cổng bệnh viện, họ vòng qua
toà nhà khám bệnh, rồi đi thẳng đến khu điều trị ở phiá sau. Lúc bước vào thang
máy, Chỉ An bấm lên tầng năm. Kỉ Đình đã quá thuộc đường đi lối lại ở đây, tầng
năm là khu gan phổi nặng của bệnh việ, anh thấy hơi lạ lùng, “Chỉ An, em đưa
anh đến chỗ này làm gì?”. Chỉ An đứng nghiêng mặt lại với anh, hình như đang
chăm chú nhìn vào đèn tín hiệu của thang máy, chẳng đáp lời chi.
Thang máy không dừng lại
giữa đường mà chạy thẳng lên tầng năm, họ đi xuyên qua một dãy hành lang âm u,
dọc đường chỉ nghe tiếng bước chân hai người. Cùng trong bệnh viện thôi, nhưng
chốn này có thêm vài phần tịch mịch so với những nơi khác.
Kỉ Đình ở bệnh viện này
cũng đã lâu, thế nên anh biết, tỷ lệ tử vong của bệnh nhân gan phổi thường khá
cao, rất nhiều người nằm ở tầng này là bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, cơ hồ
mỗi ngày đều có người chết, sau đó bệnh nhân mới lại thế chỗ, một nơi chẳng mấy
sinh khí, đương nhiên mang vẻ âm u rõ rệt.
Anh cứ thế theo bước Chỉ
An đi về phía trước, mối nghi ngại cùng nỗi thắc thỏm cứ bám riết lấy anh,
nhưng cô vẫn chẳng nói gì, chỉ im lặng dẫn anh đi. Cuối cùng, lúc bọn họ dừng
chân trước cửa phòng bệnh 528, anh cảm thấy bàn tay cô đang nắm tay anh lạnh
toát khác thường.
“Chỉ An…” Không hiểu sao,
sao anh đã cảm nhận được nỗi hốt hoảng của cô.
Cô cúi đầu nhìn xuống
ngón chân mình, dường như đang tự tranh đấu lần cuối cùng, rồi cương quyết đẩy
cửa bước vào.
Phòng bệnh trước mắt Kỉ
Đình là kiểu phòng dành cho hai người mà Kỉ Đình vốn quen thuộc, có điều ở
khoảng trống giữa hai giường lại kê thêm một tấm bình phong dày, đứng ở vị trí
của họ hoàn toàn không thể nhìn thấy phía bên kia, giường bệnh còn lại thì bị
thay thế bằng một chiếc sofa.
Nếu những thứ này còn
chưa đủ khiến Kỉ Đình ngạc nhiên, thì người đang ngồi trên sofa lúc này thực sự
khiến anh phải kinh ngạc một phen. Tạ Tư Niên không thèm để ý tới vẻ ngỡ ngàng
tột độ của Kỉ Đình, trông thấy Chỉ An bước vào, anh ta chỉ chậm rãi nhổm dậy,
“Đến rồi à?”.
Chỉ An mím môi gật đầu
không nói gì, rồi hướng về phía tấm bình phong, lớn giọng hơn chút bảo rằng,
“Uông Minh, con bé đến rồi đây”.
Kỉ Đình đưa mắt liếc nhìn
Chỉ An, chẳng nói một lời, chỉ nén lòng chờ đợi phản ứng bình tĩnh đợi chờ phản
ứng của phía bên kia, một lúc lâu sau, phía bên kia bình phong vẫn chẳng có
chút động tĩnh, đến lúc Tạ Tư Niên lộ rõ nét lo lắng trên mặt, một giọng noi
mới cất lên, “Tư Niên, anh giúp tôi gọi y tá với!”. Giọng nói rất khẽ rất chậm,
nhưng lời nào cũng rành rọt rõ ràng.
Tạ Tư Niên hiểu ý liền
nhấn chiếc đèn ngay bên cạnh sofa, rất nhanh chóng một y tá mới ngoài ba mươi
vội vã đi vào, không nói không rằng, bước thẳng ra phía sau bình phong. Bên
trong vẫn không hề vang lên lời trao đổi nào, phải vài phút sau, họ mới nghe
thấy tiếng giường bệnh kẽo kẹt khe khẽ.
Người y tá đó bước ra bảo
với Tạ Tư Niên, “Vào được rồi đấy, thế nhưng với tình trạng bây giờ của bà ấy,
tốt nhất là không nên ở lại quá lâu”.
Tạ Tư Niên gật đầu, nhìn
sang Chỉ An. Kỉ Đình cảm thấy tay mình bị Chỉ An lặng lẽ siết chặt, rồi anh bị
cô lôi tuột vào phía sau tấm bình phong , Tạ Tư Niên không đi theo họ.
Sự bày biện ở phía trong
tương đối đơn giản, chỉ có một giường bệnh và một chiếc tủ thấp kê ở đầu
giường, rèm cửa được vén lên, ánh mặt trời buổi xế chiều rọi vào người đang
ngồi tựa đầu vào giường. Đó là một khuôn mặt quắt queo đến mức không thể tưởng
tượng nổi, được phủ một lớp điểm trang nhàn nhạt, từ xa trông lại, khí sắc vẫn
chưa đến nỗi tàn tạ lắm, trên đầu còn đội chiếc mũ khá điệu đàng, nếu nhìn kỹ,
không khó xác định ra rằng, ở dưới chiếc mũ ấy chẳng còn lại mấy tóc tai.
Chỉ An bước lên phái
trước, tay cô vẫn chưa rời khỏi tay Kỉ Đình, thế nên anh cũng đành bước lên
cùng cô. Người ngồi trên giường rõ rang đã rệu rã vô chừng, cơ hồ tư thế này đã
là một công trình khó nhọc với bà ta, bà ta đang nhìn Chỉ An đang đứng trước
giường, đến tiếng thở thôi cũng khẽ khàng đến mức không thể nghe thấy gì.
Bệnh tật và chết chóc đã
chẳng còn là chuyện gì ghê gớm với Kỉ Đình, ngay từ giây phút bước vào đây, từ
đôi mắt mờ đục kia, anh đã đoán được tình hình, người phụ nữ ở trên giường bệnh
tên gọi Uông Minh ấy, như Kỉ Đình biết - có thể chính là mẹ ruột của Chỉ An –
giờ đã bước vào giai đoạn cuối cùng của sự sống. Lớp phấn son khéo léo cũng
không che giấu nổi hơi hướm chết chóc trước kỳ mê sảng. Anh đã gặp vô số bệnh
nhân, trong đó không ít người đã cận kề cái chết, thế nhưng trước nay anh chưa
từng trông thấy cảnh tượng nào giống như ở trước mặt, đôi môi đỏ tươi càng tôn
thêm gương mặt khô héo, một thứ tương phản về thị giác mạnh mẽ đến tuyệt vọng,
đây chẳng phải “hồng nhan đến độ héo tàn” đó sao? Đây đang ra phải là một cảnh
đáng sợ, kỳ dị thế nhưng vẻ bình tĩnh sáng suốt của chủ nhân gương mặt ấy khiến
người ta có cảm giác rằng, cho dù người trước mặt có hư nhược tới mức hít thở
cũng khó khăn, cốt cách ngạo nghễ toát ra từ xương tuỷ của bà ta vẫn sẽ còn
mãi.
Việc nhổm dậy và điểm trang
vừa rồi dường như đã tiêu hao hết thảy sức lực của Uông Minh, lúc này bà ta chỉ
tựa vào đầu giường, đăm đăm bất động nhìn Chỉ An, rồi đột nhiên khẽ mấp máy
môi, mỉm cười.
Chỉ An cứ ngây ra nhìn
gương mặt ấy, cho đến lúc người nằm trên giường cất tiềng, giọng bà nhỏ xíu
tưởng chừng không thể nghe thấy được, “Con là Chỉ An”.
Bà ta không hỏi, chỉ lấy
giọng bình tĩnh đến lạnh lẽo mà nói ra một sự thật, Chỉ An cũng không đáp lời,
cô đứng một bên, cứng cỏi đến mức gần như vô tình. Kỉ Đình cảm thấy tay mình
khẽ đau nhói, móng tay Chỉ An hình như đã chọc cả vào da thịt anh.
Uông Minh hoàn toàn không
để ý gì, bà ta nhìn Chỉ An, nhưng cứ như đang đắm chìm trong thế giới riêng,
“Con là con gái của ta, thế nhưng trước nay ta chưa từng yêu thương con”. Kỉ
Đình không ngờ bà ta sẽ nói những lời thế này, anh bỗng nhiên cảm thấy trong
lòng đau đớn, đau đớn thay cho Chỉ An.
Giọng nói Chỉ An cũng
đượm vẻ u ám, “Tốt quá, tôi cũng chưa từng coi bà là cái quái gì của tôi hết”.
Uông Minh nghe thấy lại
mỉm cười, đôi môi đỏ càng thêm phần rực rỡ, “Bất kể thế nào, trông con cũng
giống ta quá!”. Ánh mắt bà bắt đầu rời khỏi Chỉ An, hướng vào Kỉ Đình đang dứng
ngay bên cạnh cô, hình như có đôi chút kích động.
Trước ánh nhìn chăm chăm
của bà ta, Kỉ Đình hơi bối rối sau đó anh nghe thấy Chỉ An đột ngột nói một
câu, “Anh ấy họ Kỉ”.
Uông Minh chẳng phản ứng
gì, chút kích động ấy cũng tan dần, chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo, bà ta cũng không
nói thêm, đôi mắt bắt đầu chuyển sang trạng thái nửa khép nửa mở, cuối cùng đến
cái phập phồng trên lồng ngực cũng chẳng còn thấy nữa. Chỉ An sợ hãi nhìn sang
Kỉ Đình, Kỉ Đình bước tới xem xét tình hình của Uông Minh, sau đó kéo Chỉ An
sang một bên, khẽ giọng bảo, “Tạm thời không sao, chỉ là yếu quá thôi... Có
điều, chắc cũng chỉ được vài ngày”. Lúc nói câu cuối cùng ấy, anh có vẻ rất
thận trọng, sợ rằng sẽ nhìn thấy vẻ đau đớn ở cô, thế nhưng cô ấy chỉ cúi đầu,
sau đó bảo, “Chúng mình đi thôi”.
Lúc hai người bước đến
chỗ bình phong, họ nghe thấy từ giường bệnh phát ra tiếng nói thì thào cực khó
nghe, “Cảm ơn con…”.
Chỉ An không ngoái đầu
lại, bước chân hơi chững, nhưng cuối cùng cũng vẫn cứ cùng Kỉ Đình bước ra khỏi
tấm bình phong.
Tạ Tư Niên vẫn ngồi trên
sofa hệt như lúc bọn họ vừa đến, không rõ ràng nghĩ ngợi gì.
“Thế nào rồi?” Anh ta hỏi
Chỉ An.
“Còn thế nào được nữa”,
Chỉ An mặt mũi lạnh tanh. “Đến thì đã đến rồi, em phải về đây.”
Tạ Tư Niên thở dài một
tiếng , nhổm dậy tiễn họ đến cửa, lúc họ mở cửa ra, vừa hay đụng phải một đám
người lao xao lố nhố. Kỉ Đình nhận ra người dẫn đầu chính là Chủ nhiệm khoa gan
phổi, ở bên cạnh ông chính là phó viện trưởng Triệu, đằng sau còn có vài ba
người hình như là bác sĩ điều trị chính và y tá trưởng, bọn họ đều vây quanh
một người đàn ông trẻ tuổi đang bước vào. Người đàn ông đó mới ngoài ba mươi,
đeo kính, mặc một chiếc sơmi trắng tinh không vướng chút bụi bặm, trông vừa nho
nhã vừa cao sang, đằng sau anh ta còn có một ông trung niên vận cả bộ complet,
trên tay ôm một bó hoa bách hợp.
Kỉ Đình không quen người
này, nhưng nhìn thái độ cẩn thận mang chút xun xoe của Phó Viện trưởng Triệu và
đám bác sĩ, y sĩ khoa gan phổi, không khó đoán ra người này vai vế không nhỏ.
Anh chàng đó chạm mặt với ba người bọn họ, liền mỉm cười rất thoải mái, “Cố
tiểu thư ở đây đấy à? Lại còn cả thầy Tạ nữa, xem ra tôi đến không đúng lúc
rồi, hy vọng không làm phiền các vị tâm sự thân tình”. Nụ cười của anh ta ung
dung, dáng bộ , cử chỉ toát lên vẻ được học hành tử tế và cả nét ưu nhã không
phô trương. Tạ Tư Niên nhìn người vừa đến, chẳng biểu lộ gì, còn trên gương mặt
Chỉ An lại mang vẻ cười cợt khinh bỉ.
“Có việc gì khiến Lục
tiên sinh phải “rồng” đến nhà “tôm” thế này?”
Người đàn ông được Chỉ An
kêu bằng “Lục tiên sinh” đưa mắt nhìn người ôm hoa đứng phía sau rồi bảo, “Nói
gì thì nói, Uông nữ sĩ là bạn cũ của ba tôi, giờ đây ba tôi không còn nữa, Uông
nữ sĩ đột ngột mắc bệnh hiểm nghèo, tôi đến thăm hỏi cũng là việc nên làm”.
Tạ Tư Niên cười nhạt, “Bà
ấy sống chẳng được bao lâu nữa đâu, anh việc gì phải giả vờ giả vịt thế?”.
Người đàn ông họ Lục tỏ
vẻ kinh ngạc, giọng nói thể hiện rõ sự thành tâm, Hôm nay tôi đến đây, thực
lòng muốn thăm Uông nữ sĩ, nếu như không tiện, tôi không làm phiền nữa vậy, chỉ
mang đến tấm lòng của nhà họ Lục chúng tôi là được rồi, chắc Uông nữ sĩ sẽ
không quở trách hậu bối chúng tôi không biết cư xử”. Anh ta nói xong, người đàn
ông ở đằng sau hiểu ý liền đưa bó hoa vào tay cô y tá trực đứng phía cuối đoàn,
cô ta liền chạy vụt đi, kiếm về ngay một lọ hoa, rồi cắm bó bách hợp vào lọ,
xăm xăm mang vào phòng bệnh.
Lúc cô y tá đó đi ngang
Tạ Tư Niên, anh ta liền chặn ngay cô lại, “Không cần, bà ấy đang đau ốm, hương
hoa nồng qua không tốt cho sức khoẻ của bà ấy đâu. Ý tốt của anh chúng tôi xin
ghi nhận, nhưng phiền anh về cho”.
Cô y tá không đi tiếp
nữa, ngoái đầu xem ý tứ gã đàn ông kia, anh ta không tỏ vẻ tức giận, chỉ thở
dài một hơi, “Thế thì tiếc thật đây, tôi vẫn nhớ có lần ba tôi nói rằng, Uông
nữ sĩ bấy giờ chỉ yêu thích hoa bách hợp cánh đốm, bao nhiêu kẻ si tình chỉ hận
một nỗi không rải hoa được đầy phòng ngủ của bà, không ngờ giờ hoa vẫn nở rộ,
mà người thì…”.
Tạ Tư Niên chau mày,
nhưng dường như lý trí đã nhắc nhở anh ta phải kiềm chế.
Gã kia thấy anh ta không
nói năng gì, liền tiếp tục, “Có điều, tôi rất khâm phục thầy Tạ đây, nghe nói
từ hồi bị bệnh đến giờ, Uông nữ sĩ không chịu nhìn mặt anh, thế mà anh vẫn kiên
trì túc trực bên giường bệnh, đúng là quý hoá vô cùng, có được người tri kỷ như
anh đây, Uông nữ sĩ cả đời này chắc không có gì phải hối tiếc, càng không uổng
phí ngày xưa bà đã đổ biết bao nhiêu tiền bạc cùng tâm huyết vào bồi dưỡng cho
anh”. Gã nhìn Tạ Tư Niên, trong mắt thể hiện rõ thâm ý, sau đó, không đợi Tạ Tư
Niên mở miệng, đã chuyển ngoặt ngay , “Có điều tiện đây tôi cũng muốn nói rõ
một chuyện nhỏ thế này. Luật sư Tôn…”.
Người đàn ông vận âu phục
ở phía sau gã lập tức tiến lên một bước, rút từ trong túi công văn ra một xấp
tài liệu, “Là thế này, Lục lão tiên sinh lúc sinh thời đã từng tặng cho Uông nữ
sĩ một phòng tranh, thế nhưng, sau khi tiên sinh qua đời, chúng tôi phát hiện
ra thủ tục trao tặng có chút vấn đề, có nghĩa là, phòng tranh này tính đến nay
vẫn thuộc quyền sở hữu của nhà họ Lục. Nhưng xét đến quan hệ khăng khít giữa
Uông nữ sĩ và nhà họ Lục, chúng tôi không thay đổi quyền kinh doanh của bà đối
với phòng tranh, tất cả lợi nhuận của phòng tranh thu được đều thuộc về Uông nữ
sĩ, thế nhưng, giờ đây Uông nữ sĩ bệnh tình trầm trọng, chúng tôi bắt buộc phải
nói rõ cho các vị cùng biết, nếu như chẳng may, Uông nữ sĩ từ trần, Lục gia sẽ
thu hồi toàn bộ quyền hạn đối với phòng tranh. Nếu người thừa kế của Uông nữ sĩ
có bất cứ ý kiến nào khác, hoàn toàn có thể đến gặp văn phòng luật sư của chúng
tôi, chúng tôi sẽ giải thích đầy đủ”.
Tạ Tư Niên điên tiết quá
phá lên cười, “Lục gia các người tài lực hùng hậu, tất nhiên nói thế nào chả
được. Người chết rồi mọi sự hoá không, đã đến nước này, có gì đáng để bàn cãi
nữa chứ?”
“Nếu chúng ta có thể đạt
được thoả thuận về việc này thì quả là quá tốt, có điều tôi cảm thấy bắt buộc
phải hỏi ý kiến của Cố tiểu thư.” Người đàn ông kia nói vẻ khách khí.
Chỉ An kéo tay Kỉ Đình
bước lên phía trước, “các người muốn làm thế nào thì làm, chẳng dính dáng gì
đến tôi hết”.
Lúc đi ngang qua gã đàn
ông kia, thốt nhiên cô nở một nụ cười rạng rỡ vô ngần, “À, phải rồi, suýt nữa
thì quên, Lục Sênh à, đã có ai nói với anh rằng, anh là một thằng biến thái từ
đầu đến chân chưa?”.
Giọng của cô không to
không nhỏ, vừa để tất cả mọi người xung quanh nghe không sót chữ nào. Luật sư
Tôn đứng sau lưng gã mặt thoắt biến sắc, “Cố tiểu thư, cô phải nghĩ đến hậu quả
của những lời thế này chứ!”.
Mắt Lục Sênh thoáng một
vẻ kỳ lạ, nhưng vẫn ngẩng đầu lên ngăn luật sư Tôn lại, gã cũng nở nụ cười đáp
lại Chỉ An, “Xưa nay tôi không so đo với chị em bao giờ, nhất là các cô gái
xinh đẹp cá tính. Cố tiểu thư cũng xinh đẹp mê hồn hệt như lệnh đường năm xưa
vậy, nhưng mong là cô sẽ may mắn hơn bà ấy”.
Lúc này, Kỉ Đình vẫn mặc
áo blouse trắng như luc đi làm, trước vẻ nghi ngờ soi mói của Phó Viện trưởng
Triệu, anh ngượng ngùng cùng Chỉ An rời bước. Trên đường, anh cảm thấy có rất
nhiều điều muốn nói với Chỉ An, thế nhưng tâm tư ngổn ngang quá đỗi, anh cứ
lặng lẽ dán mắt vào vẻ lạnh lẽo như băng của cô, anh hiểu rõ một điều, giờ
không phải lúc thích hợp để nói về chuyện của hai người họ.
Chỉ An đi cùng anh đến
cửa phòng khám, bảo rằng, “Anh về đi làm đi, em còn có chút việc”.
“Em đi đâu? Anh phải làm
thế nào để tìm được em?” Kỉ Đình cuống cả lên, anh sợ rằng, giống như hồi
trước, chỉ cần quay người đi thôi, anh sẽ chỉ còn trơ lại một mình.
“Em tìm anh thì dễ hơn
đấy.” Cô buông tay anh ra.
Kỉ Đình có đôi chút thất
vọng, thế nhưng do quá rành tính khí của Chỉ An, anh cũng chẳng nói thêm điều
gì. Thấy Kỉ Đình vẫn đứng tần ngần một chỗ, Chỉ An bèn nói xẵng, “Anh còn đứng
đây làm gì thế?”
Kỉ Đình mỉm cười, “Anh
nhìn em đi thôi, băn khoăn không biết em có ngoái lại nhìn anh lấy một lần
không”.
Chỉ An cúi mặt, không rõ
nghĩ ngợi thế nào, Kỉ Đình còn đang lúng túng không biết có nên bước lên trước
không thì cô đã tiến lên vài bước, hai tay vít lấy cổ anh, anh cảm thấy làn môi
cô áp tới, hôn anh chẳng chút ngại ngùng, lúc đôi má họ áp vào nhau, anh cảm
thấy khoé mắt cô ươn ướt.
Lúc quay trở về phòng
khám, anh cảm nhận được những ánh mắt soi mói của đồng nghiệp, đến cả thầy Viên
cũng nói mát, “Anh chàng này bình thường trông tẩm ngẩm tầm ngầm, không ngờ lại
đào hoa thế, có cô bạn gái xinh như hoa vậy, thảo nào hết lượt bác sĩ, y tá của
bệnh viện này chẳng người nào lọt được vào mắt”.
Chưa được mấy ngày, Kỉ
Đình bắt đầu nhận ra rằng, không lưu lại địa chỉ liên lạc của Chỉ An quả là
việc cực kỳ ngu xuẩn. Anh thực sự tin rằng cô sẽ lại đến tìm anh, thế nhưng anh
vẫn cứ trải qua từng ngày trong đợi chờ và hụt hẫng, mỗi lúc nhìn thấy bóng
dáng dong dỏng, mong manh nào đó trong bệnh viện, anh đều thoắt nhiên vui
sướng, liền sau đó là cảm giác thất vọng não nề.
Anh luôn nhớ lại buổi đêm
hôm ấy trên đỉnh núi, trong đời mình, đó là lần đầu tiên anh nếm trải khoái lạc
tột đỉnh, nỗi khoái lạc chia sớt cùng người anh vẫn hằng ôm ấp trong mộng. Khi
đi vào trong cơ thể Chỉ An, anh mới cảm thấy bản thân mình trọn vẹn. Cuối cùng
anh cũng có được điều thầm kín và bí mật nhất, riêng tư nhất giữa anh và người
anh yêu.
Thế như, cô không đến tìm
anh, đến cả người ở Tả Ngạn cũng bảo là, cô đã xin nghỉ dài.
Sau khi chia tay với cô ở
cổng bệnh viện một tuần, anh nhận được tin về cái chết của bệnh nhân ở phòng
528 khoa Gan phổi. nghe y tá trực bên ấy nói lại, cả quá trình ra đi của bà ta
khá bình lặng, không hề có giằng xé quẫy đạp lúc lâm chung, cũng không có tiếng
gào khóc thê thiết của người nhà, chỉ có một người đàn ông tự xưng là bạn của
bà ta đứng ra đưa tiễn, có điều từ đầu đến cuối, người đàn ông ấy không nhìn
trực tiếp vào di thể lấy một lần, toàn bộ mọi việc đều uỷ thác cho nhân viên
bệnh viện và nhà tang lễ thay mặt giải quyết, chỉ đến lúc cuối cùng mới đứng ra
nhận tro cốt.
Kỉ Đình biết người đàn
ông ấy là ai, anh không ưa gì tạ Tư Niên, thế nhưng giờ phút này đây, anh lại
đồng cảm với người đàn ông đó.
Anh vẫn nhớ câu nói mà Chỉ An thốt ra trước giường
bệnh của Uông Minh trước lúc bà lâm chung, anh nhớ đến dáng vẻ đôi khi thảng
thốt của người cha thành tích lẫy lừng trong giới học thuật của anh, có những
câu trả lời rõ ràng đến thế, nhưng anh không muốn truy đến cùng làm gì, người
cũng đã ra đi rồi, tất cả những yêu hận quá vãng cũng nên theo đó mà hoá thành tro
bụi. Đương nhiên, anh cũng không có ý định hở chuyện này ra với bất cứ ai, việc
gì phải khơi lại những vết thương năm cũ, những việc của lớp người đi trước anh
không có quyền tra hỏi, anh chỉ muốn được sống yên ổn bên Chỉ An mà thôi.