" Cộc cộc." Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt hồi tưởng của ả.
" Có chuyện gì?" Hoàng Chi Nhi ngồi dậy, đạm mạc nói.
Nữ tỳ cung kính bẩm báo:
" Có một vị công tử muốn diện kiến Hoàng Dược Sư ạ."
Ánh mắt ả liền lóe lên tia nghi hoặc sau đó trở lại bình thường đáp:
" Gặp ở đâu?"
Nữ tỳ nhanh nhẹn trả lời:
" Ở đình Tường Vân ạ."
Sẽ là ai trong những người đó đây. Thật đáng mong chờ. Chỉnh trang lại y phục ả bình thản đi ra. Nhìn nữ tỳ nói:
" Dẫn đường."
Nữ tỳ mau chóng đi trước. Mặt hơi ửng hồng.
Hoàng Chi Nhi nhìn thấy cảnh này càng thêm hứng thú với hắn.
Vân gia không hổ là thế gia đứng hàng thứ hai. Cảnh sắc xinh đẹp, tinh xảo đến từng chi tiết.
Kẻ hầu người hạ đi chuẩn bị cho buổi yến tiệc thập phần náo nhiệt.
Những ai thấy ả đều cúi đầu chào tôn kính.
Mỉm cười nhàn nhạt đi tiếp.
Ả không có ý định sẽ làm người bình dị.
Ôn hòa với những tên gia nô này khác gì hạ thấp thân phận.
Cái ả muốn vươn tới là ngôi vị Đế Hậu.
Nhưng muốn đạt được điều đó ả phải có được sự trợ giúp của Giang Dĩ Bác.
Đưa tay lên khẽ chạm vào miếng ngọc bội. Khóe miệng liền nhếch lên một nụ cười toan tính.
Ngước mặt nhìn dòng chữ Tường Vân đình lấp lánh ánh vàng Hoàng Chi Nhi liền dừng lại, khoác tay cho nữ tỳ lui xuống.
Chứng kiến vẻ mặt mất mát của nữ tỳ làm tâm trạng ả vui vẻ hơn một tầng. Thật là một con gà rừng không biết lượng sức.
Tuy trong lòng đang cao hứng, đắc ý không thôi nhưng ả vẫn giữ nét mặt đạm mạc, chầm chậm đi vô.
Thờ ơ quan sát thì thấy một bóng dáng cao to, áo bào lam nhạt đơn giản nhưng mặc trên người này thật thích hợp.
Đang tán thưởng trong lòng thì hắn quay lại.
Nhìn thấy nàng thì nở một nụ cười điên đảo chúng sinh, đôi môi bạc gợi lên như muốn nói gì rồi lại khép lại.
Giang Dĩ Bác vốn rất vui mừng khi gặp lại nàng nhưng khi nhìn rõ lại có cảm giác hụt hẫng.
Nàng thay đổi.
Người con gái làm rối loạn tâm trí hắn một thời gian dài như vậy mà bây giờ khi đã gặp được lại giống người xa lạ.
Đã tưởng tượng ra rất nhiều biểu cảm khi gặp mặt nhưng khi thấy được kết quả hắn muốn nhất lại không thấy cao hứng một tý nào.
Tâm rất bình thản. Chả lẽ cảm xúc lúc đó chỉ là một thoáng ngây ngô của thiếu niên.
Thất vọng rất nhiều nhưng bề ngoài vẫn tươi cười như cũ. Hắn muốn biết là hắn không còn thích nàng hay là....
Bên kia Hoàng Chi Nhi khi nhìn thấy diện mạo người đối diện thì như trúng một đạo sét đánh. Mặt đỏ, tim đập liên hồi.
Có kí ức cũ nên ả dễ dàng đoán ra được người đàn ông hoàn mỹ này là Giang Dĩ Bác.
Thầm hô với lòng phải bình tĩnh. Ả giả trang điềm đạm nói:
" Đã lâu không gặp."
Liễm mắt, che đi sự khó chịu trong lòng, hắn thâm tình nói:
" Đúng vậy."
Sau đó vươn tay vuốt ve khuôn mặt Hoàng Chi Nhi đầy vẻ tưởng niệm nói:
" Nàng vẫn còn nhớ gia?"
Ả cũng bày ra vẻ mặt ủy khuất nói:
" Thiếp vẫn luôn nhớ buổi chiều đó. Gia nắm lấy tay thiếp trao tín vật."
Nói xong thì đưa tay vuốt ve miếng ngọc đeo trên cổ.
Ánh mắt Giang Dĩ Bác sáng lên, vẻ mặt càng thêm thâm tình nói:
" Vậy bây giờ nàng có thể cho gia biết, nàng muốn gì? Gia đều đáp ứng!"
Hoàng Chi Nhi trong tâm ngàn xoay vạn chuyển. Kế hoạch có lẽ cần sửa lại rồi. Tuy nhiên bây giờ không cần nôn nóng.
Gấp quá sẽ mất khôn. Ả cần một thời gian để sắp xếp lại ổn thõa.
Ả chân thành nói:
" Bây giờ không vội. Giang công tử hôm nay đến đây chỉ để ôn lại chuyện cũ chăng?"
Là thật.
Giang Dĩ Bác ôn hòa nói:
" Đúng vậy."
Vẻ mặt ả xẹt qua tia không vui. Chuyện này đáng lý là rất tốt nhưng nghĩ đến người hắn chân chính để ý ....thì ả thật sự nuốt không trôi. Một đứa con gái đáng sợ, nhạt nhẽo như vậy có gì hay chứ?
Nhưng vẫn mỉm cười vui vẻ nói:
" Thế thì gia có thể nể mặt tham dự yến tiệc với thiếp?!"
Vẫn nụ cười đó, hắn đáp:
" Đương nhiên. Không ngờ sau bao năm xa cách nàng lại học được bản lĩnh bậc này. Gia thật cao hứng."
Lần này sự đắc ý càng như được thổi gió, ả bày ra tư thế như một con phượng hoàng cao quý, ánh mắt cao ngạo nói:
" Thiếp như vậy mới có thể xứng với gia.