Dịch & Biên: Bành Thiên Xích
***
Lâm Ý đoán không sai mấy, tới khi hắn đi đến cây cầu cũ Tam Nhãn nức tiếng trong thành trước đây thì mới thấy những cỗ xe ngựa lần lượt chạy tới, dừng ở trước quán rượu bên sông ngay cạnh cây cầu.
Rất nhanh, Lâm Ý đã nhìn thấy vài dáng người quen thuộc bước xuống từ trên xe ngựa.
“Lâm Ý!”
Một thanh niên nho nhã, mỉm cười niềm nở, khi nhìn thấy hắn thì lập tức cất tiếng chào.
Người đồng môn này là Phỉ Ngọc, tuy không quá thân thiết với Lâm Ý nhưng gã vốn là kẻ mạnh vì gạo, bạo vì tiền, lại cũng chẳng làm mếch lòng ai bao giờ. Hiện giờ, gã thân ở triều đình, mọi việc đều trôi chảy, đã làm tới chức Tư Đồ Tế Tửu. Nếu không tính tới gia thế, hiện tại gã chính là ông quan lớn nhất trong đám đồng môn năm đó. Lần hội họp này cũng do gã và hai đồng môn khác xắn tay tổ chức.
Thực ra Lâm Ý cũng không ưa hạng người đon đả, thớ lợ với bất kỳ ai như gã. Nhưng người ta đã khách khí như thế, thì hắn sẽ không sỗ sàng, nên chỉ mỉm cười đáp lễ.
“Phỉ Tế Tửu, lâu rồi không gặp.”
Phỉ Ngọc vừa tới thì rất nhiều người trong quán rượu đã ùa ra đón tiếp, chào hỏi khiến bầu không khí rộn ràng hẳn lên.
Phần đông cũng nhiệt tình chào hỏi Lâm Ý, nhưng hắn vẫn nhận ra nét khác biết rất nhỏ trên gương mặt họ.
Đối với kẻ là con cháu của tội thần, đường hoạn lộ đã chẳng còn như hắn, không ai muốn trò chuyện quá nhiều bởi sợ phiền toái. Nên phần lớn chỉ nói chuyện loáng thoáng với Lâm Ý một đôi câu, rồi quay sang bắt chuyện cùng đồng môn khác. Một đám người lặng lẽ gạt hắn ra dìa của cuộc vui.
Ấy vậy mà Lâm Ý lại thấy thoải mái vì được yên tĩnh. Bước vào Thanh Liễu phường đã được bao trọn, hắn lựa một chỗ yên ắng trông ra dòng sông rồi ngồi xuống uống trà.
Cũng không ngạc nhiên gì khi có vài vị đồng môn bất đắc chí, không thể gia nhập vào cái vòng tròn của những người còn lại, mà bước tới cùng ngồi.
Nhưng ý chí, tinh thần của những đồng môn này đã sa sút. Họ không nói năng gì nhiều, có người còn tự rót tự uống, nhấm nháp những chén rượu buồn.
Ước chừng nửa canh giờ sau thì không còn ai đến nữa. Bây giờ cũng quá giữa trưa, là thời gian mà đại đa số người dân trong thành Kiến Khang nghỉ ngơi sau bữa trưa. Trên đường ngay cả một tiếng vó ngựa cũng không có.
Lâm Ý một tay chống cằm, tựa vào khung cửa sổ ngắm nước sông lững lờ trôi mà lặng lẽ thở dài.
Không chỉ Tiêu Thục Phi chưa tới, mà ngay cả hai ngươi bạn hắn muốn gặp khác cũng chưa thấy đâu.
Tới lúc này, buổi họp đồng môn đã chính thức bắt đầu. Mấy người cầm trịch trong hội đã bắt đầu nâng cốc chúc mừng, rượu và thức ăn cũng lũ lượt được đưa lên.
Bên tai là những âm thanh chúc tụng mỗi lúc một ồn ĩ nhưng Lâm Ý lại chẳng có lòng dạ nào để ý. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn một chiếc lá rụng đang lênh đênh trôi theo dòng nước, những dòng hồi ức lộn xộn cũng theo đó ùa về.
Trong lòng đã quyết, Lâm Ý định bụng đợi thêm một chút, ăn qua quít vài miếng rồi kiếm cớ rút êm để đỡ lãng phí thời gian, dù sao hắn cũng chẳng phải người được chào đón ở đây.
“Lâm Ý.”
Một tiếng gọi khiến Lâm Ý quay đầu lại.
Thì ra là Tiêu Tố Tâm, cô nàng cầm chén rượu, đi tới nhỏ nhẹ tạ lỗi.
“Vừa nãy trên đường thật xấu hổ quá. Thực ra tôi không có ý lấy lòng đám Diệp Thừa Vũ đâu. Nhưng đang đi thì vừa khéo gặp xe ngựa của họ nên cũng không tiện từ chối.”
Rõ ràng tửu lượng của cô nàng không tốt lắm, hơn nữa cảm xúc lại không ổn định nên ngón tay cứ run lên liên tục.
“Chuyện nhỏ ấy mà, hà tất phải để bụng.” Lâm Ý mời cô một chén, rồi uống cạn chén của mình, chừng tỏ ý cô uống hơi ít.
“Vốn tôi cũng không định tới đây, nhưng lại sợ rằng nếu không tới thì sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại những đồng môn ngày xưa nữa.” Tiêu Tố Tâm nhấp một hớp, cố gắng bình tĩnh rồi lại do dự, sau cùng cô phải lấy hết can đảm cất giọng man mác buồn: “Mấy tháng nữa tôi phải đi lấy chồng ở tận quận Bình Hưng xa xôi rồi.”
“Quận Bình Hưng?” Lâm Ý ngẩn người, hắn thấy sắc mặt nàng không lấy làm vui mừng thì buột miệng hỏi: “Nhà chồng ra sao?”
“Là một hộ buôn giàu có, nhưng chưa gặp bao giờ.” Tiêu Tố Tâm gượng cười rồi đáp.
Nhìn sắc mặt, Lâm Ý có thể hiểu được cảm xúc của cô lúc này.
Với thân phận trước đây, làm sao có thể nghĩ rằng cô sẽ đi làm dâu chốn biên ải xa xôi. Lại càng khỏi phải nói tới nhà chồng chỉ là một hộ buôn giàu có. Hơn nữa cô còn chẳng biết người chồng tương lai của mình đẹp hay xấu, là kẻ tài cán hay không.
“Hy vọng người chồng này sẽ vừa ý cậu.” Lâm Ý chân thành cất lời chúc phúc rồi mời cô thêm một chén.
Lần này thì Tiêu Tố Tâm cũng uống một hơi cạn chén.
Hai hốc mắt cô đỏ ửng, cảm giác say lâng lâng, nhưng không biết do đâu mà cô can đảm tiếp lời: “Nói thật lòng, Lâm Ý cậu chính là một trong những đồng môn tôi muốn gặp dịp này. Có thể cậu không biết, nhưng khi xưa cậu là một trong những người xuất sắc nhất học viện, lại là người có nghĩa khí, vì thế phần lớn nữ sinh đều xem cậu như anh. Nếu không phải cậu và Tiêu Thục Phi ý hợp tâm đầu, khiến cho người khác hết đường tơ tưởng, thì chẳng biết lúc ấy sẽ có bao nhiêu nữ sinh quấn lậy cậu.”
“Vậy ư?” Lâm Ý nghe thấy tên Tiêu Thục Phi mà trong lòng đau xót, nhưng trên mặt lại mỉm cười hỏi lại: “Tôi mà lại được chào đón như vậy sao?”
“Đương nhiên.” Tiêu Tố Tâm gật đầu khẳng định, cô kìm nén đã lâu, giờ đây không kìm được mà nói: “Nếu không phải thay triều đổi chủ, thì giờ đây, cho dù cậu có ngồi ở một góc, không thèm bắt chuyện cùng kẻ khác thì tất cả mọi người ở đây vẫn phải tôn cậu làm đầu?”
“Buổi hội họp hôm nay, cuối cùng tôi cũng nghe được một câu mát lòng hả dạ. Nhưng hết thảy đều thay đổi rồi.” Lâm Ý nghĩ tới việc cô phải lấy chống ở biên ải xa xôi phía bắc thì cố ý nhắc nhở: “Có điều chuyện đời vô thường, nào ai biết sau này ra sao. Cậu đừng sờn lòng, chớ quên một vài ngón nghề tu hành mà học viện đã dạy chúng ta khi trước.”
“Tôi đương nhiên sẽ không quên.” Đã từ rất lâu, Tiêu Tố Tâm không có ai để trải lòng ra trò chuyện, cũng rất lâu cô chưa nghe được những lời động viên khích lệ. Cô nhìn Lâm Ý mà hai mắt sáng ngời, gật đầu, rõng rạc nói: “Đa tạ.”
“Bảo trọng.” Lâm Ý lại mờ cô một chén.
Tửu lượng của hắn không thấp, nhưng buổi sáng chỉ ăn qua quýt, lại thêm bây giờ đã quá bữa nên uống liền ba chén đã khiến hắn nôn nao.
Hắn gắp đại vài miếng để đỡ cảm giác say rồi định rời bước.
Nhưng đúng lúc này, một tràng tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên, như đang chạy về phía quán rượu.
Những âm thanh ồn ào trong quán rượu lập tức dừng lại, hết thảy mọi người đều ngạc nhiên nhìn ra phía ngoài đường. Riêng Lâm Ý thì mừng rỡ tới mức chút nữa kêu lên thành tiếng.
Thứ tạo ra âm thanh không phải xe ngựa mà là hai con tuấn mã thượng hạng.
Trên yên một thớt ngựa trong đó trống không. Cưỡi trên lưng thớt ngựa còn lại là một thanh niên khôi ngô, hào sảng, chính là người mà Lâm Ý tưởng rằng sẽ không tới, “Đầu đá”!
“Đầu đá” là biệt danh của Thạch Sung. Gã và Lâm Ý không phải dạng quen biết sơ sơ. Cả hai đều là hạng người nghĩa khí, khi còn ở học viện đã từng cùng đánh người trút giận, vi phạm quy định của học viện, khiến cả cùng bị phạt nặng.
Lâm Ý ngồi cạnh cửa sổ trong góc quán rượu, nhưng Thạch Sung vừa cưỡi ngựa tới đã nhìn thấy hắn. Ngựa chưa dừng vó gã đã hô lớn: “Lâm Ý, không ngờ cậu đã tới từ sớm, báo hại tôi phải phí công chạy một vòng qua chỗ cậu.”
Lâm Ý chợt cảm thấy ấm lòng. Người bạn tốt này còn có lòng tìm đến tận nơi hắn ở để đón nên mới tới trễ. Vậy ra một thớt ngựa để không kia chính là để dành cho hắn cưỡi.
Cha của Thạch Sung là Thạch Hỗ, trước đây là Trấn Đông tướng quân của tiền triều, vốn không thuộc phe cánh của Lương Vũ Đế. Có điều Thạch Hỗ nổi danh là Man Tướng Quân, đánh trận chỉ tuân lệnh trên, luôn luôn phục tùng quân lệnh. Vừa hay Lương Vũ Đế cũng biết cá tính của vị Man Tướng Quân này, nên sau khi lên ngôi đã để ông ta giữ chức Hữu Du Kích tướng quân, quyền thế không hề thấp hơn xưa.
Năm đó sau khi rời khỏi học viện, Thạch Sung theo cha tòng quân, theo lý gã cũng đã có chút thành tích trong quân đội. Nhưng Lâm Ý và gã đã mất liên lạc, nên Lâm Ý không biết cụ thể hắn đang đóng quân ở đâu.
Thế nhưng những đồng môn có quan chức trong triều lại khá tường tận về Thạch Sung. Nên ngay khi gã tới, không ít người đã ra ngoài chào đón.
“Thạch tướng quân.”
“Thạch tướng quân, đến chậm là phải phạt rượu đấy.”
Trái lại, Lâm Ý không hề có ý đi ra đón tiếp. Với quan hệ của hắn và Thạch Sung thì không cần phải khách sáo như thế.
Thạch Sung chỉ đối đáp qua loa vài câu rồi chẳng thèm đếm xỉa tới sắc mặt của những người còn lại, gã bước thẳng tới trước mặt Lâm Ý, nện vào ngực hắn một đấm rồi nói: “Lâm Ý, thằng nhãi này, có nhớ anh đây không?”
“Nhớ để lại bị phạt cùng với cậu ấy hả?” Lâm Ý cười vang rồi hỏi ngược lại.
Cùng lúc đó, Thạch Sung cảm thấy nắm tay của mình rung lên, một luồng nhiệt lan tới khiến cánh tay gã tê dại. Mà thân thể của Lâm Ý cũng chấn động, chỗ bị đấm nóng ran lên.
Trong nháy mắt cả hai đã kịp hiểu ra, đều ngạc nhiên mừng rỡ.
“Lợi hại đấy, Lâm Ý.” Thạch Sung còn xúc động hơn cả Lâm Ý, gã tựa như một con gấu ôm chặt lấy Lâm Ý rồi nói: “Thế mà cậu cũng ngưng thành Hoàng Nha rồi ư?”