Dịch & Biên: Bành Thiên Xích
***
Ở mọi triều đại, người Tu Hành đều là một tầng lớp vô cùng đặc biệt.
Số lượng của họ rất ít nhưng lại sở hữu năng lực mạnh mẽ hơn nhiều so với các võ giả bình thường. Đây chính là lực lượng manh tính quyết định trong chiến tranh.
Các học viện đều gắng sức lựa chọn những đứa trẻ có thiên phú, hết lòng bồi dưỡng. Nhưng dù vậy, trong cả vạn cũng chỉ có một người có thể trở thành người Tu Hành.
Ví như học viện Tề Thiên, những đồng môn năm xưa của Lâm Ý đều là con nhà danh giá, phần lớn từ nhỏ đã được tẩm bổ bằng thuốc tốt. Hơn nữa, không ít người có cha mẹ cũng là người Tu Hành, nhưng không vì đó mà đại đa số đều có thể trở thành người Tu Hành.
Muốn trở thành tồn tại khác biệt này, đầu tiền cần trải qua quá trình suy tưởng, cảm ngộ để đạt được “khí cảm”, có thể nắm bắt được hoàn toàn quá trình hô hấp, thổ nạp của nội khí trong cơ thể. Đây là trạng thái có thể cảm giác được nguyên khí trong trời đất, yếu tố được coi như linh khí, có khả năng kích thích tiềm lực của con người.
Chỉ có thể thông qua một vài cách hô hấp, thổ nạp để cố gắng để thu lấy linh khí. Rồi dựa vào phương pháp tu luyện khiến linh khí lắng đọng trong cơ thể tới một mức độ nhất định. Khi đó, thân thể sẽ bắt đầu thay đổi khiến cơ năng khác hẳn với người thường. Đến đây mới có thể gọi là chính thức bước lên con đường tu luyện, trở thành người Tu Hành.
Việc ngưng đọng được Hoàng Nhà chính là chỉ giai đoạn tu hành này.
Ở cảnh giới này, bên trong cơ thể người Tu Hành, linh khí đã ngưng tụ thành chân nguyên nhưng vẫn còn rất yếu ớt, chỉ như một chồi non. Hơn nữa thông qua suy tưởng, có thể quan sát được chân nguyên ở cảnh giới này chỉ như một sợi dây nửa vàng nửa xanh, rối tung rồi mù, tạo thành một luồng khí xoáy đặc biệt. Để dễ hình dung thì có thể gọi một cách gần đúng nhất là Hoàng Nha.
- ------
Sau khi ôm Lâm Ý thật chặt, Thạch Sung buông hắn ra, ánh mắt sáng rực lên nói nhỏ với bạn mình: “Cậu có biết chúng ta may mắn cỡ nào không. Đến thứ nghìn năm khó gặp như Linh Hoang mà chúng ta còn đâm đầu vào. Không những vậy, ngay khi Linh Hoang bắt đầu chúng ta còn nhanh chân ngưng đọng được Hoàng Nha. Thật là may tới giật mình mà.”
Lâm Ý cũng thấp giọng để chỉ có Thạch Sung nghe được: “Trước đây tôi vẫn ngờ ngợ, tới sáng nay mới có thể xác định. Hồi sáng Trần Bảo Uyển có tới tìm, nói cho tôi biết việc này.”
Hai mắt Thạch Sung trợn lên, ngạc nhiên nói: “Mới sáng ngày ra mà cô ấy đã đến tìm cậu à, còn sớm hơn cả tôi, lại còn nói cho cậu biết này nữa cơ à?”
Thực tế gã đã đi suốt đêm để trở về thành Kiến Khang, hòng báo cho Lâm Ý tin này. Sau khi hỏi thăm được bạn mình đang ở trong căn nhà tàn tạ kia, gã đã tới thẳng đó nhưng không thấy ai. Vì vậy gã đợi cho tới gần giữa trưa mới rời đi.
Bây giờ lại nghe Lâm Ý nói như vậy thì gã hiểu ngay, mình và Trần Bảo Uyển chân trước chân sau tới gặp Lâm Ý. Vậy xem ra cô nàng kia chỉ đợi mặt trời mọc là chạy tới gặp mặt tên tốt số này ngay.
“Lẽ nào cô ấy vẫn thầm thương trộm nhớ cậu sao?” Trước mặt người bạn tốt, Thạch Sung không hề giữ kẽ.
Lâm Ý chẳng nể nang gì mà trừng mắt lườm hắn rồi đáp: “Thế thì sao chứ, giờ đây địa vị của tôi ra sao, địa vị của cô ấy thế nào? Tôi với cô ấy chẳng phải cũng giống như với Thục Phi đấy ư?”
Thạch Sung hơi ngẩn ra, gãi đầu rồi đảo mắt một vòng xung quanh: “Quả nhiên Tiêu Thục Phi không tới.”
Chợt hắn nghiêm túc hẳn lên, hạ giọng nói: “Dựa trên những thống kế thực tế, tương tự khi bắt đầu những lần Linh Hoang trước, linh khí đã trở nên mỏng manh khiến những người tu hành mới rất khó để cải thiện thể chất. Trong những năm gần đây, số lượng người tu hành mới ngựng đọng được Hoàng Nha chỉ bằng một phần mười so với trước. Hiện tượng này hoàn toàn trùng khớp với những lần Linh Hoang trước. Tôi có thể chắc chắn rằng trong số những đồng môn ở đây, sẽ chẳng có mấy người cô đọng được Hoàng Nha. Lâm Ý, nhất định cậu không được nhụt chí.”
Lâm Ý nghe xong mà không biết nên khóc hay cười, hắn đáp: “Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi cam chịu số phận hả, tôi chỉ kể lại tình cảnh hiện tại của mình thôi mà. Nếu như cả người không có khả năng tiếp cận tới những thống kê kia như tôi còn hiểu, thì cậu đương nhiên còn hiểu rõ hơn tôi rằng, trong thời đại Linh Hoang, hạng người Tu Hành không có chỗ dựa như tôi sẽ bết bát ra sao. Sự chênh lệch quá lớn về địa vị khiến những người Tu Hành được các thế lực đỉnh cao bồi dưỡng càng tựa như trăng sáng trên trời, cao tới không thể với tới.”
Thạch Sung cũng trầm mặc lại, gã biết được rất nhiều tin tức cơ mật, nên hiểu rõ điều Lâm Ý vừa nói chính là sự thật.
“Nếu gặp thời bình, cậu chính là một báu vật. Thiên phú của cậu, có mấy ai hơn được chứ.”
Trầm ngâm một lát, Thạch Sung bèn kể cho Lâm Ý thêm tỏ tường: “Thế nhưng, tình hình bây giờ chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với cậu tưởng tượng. Rất nhiều linh dược đã khô héo. Từ năm ngoái, phần lớn đan dược dùng để tu hành đã bắt đầu bị khống chế. Hơn nữa, bởi vì tốc độ tiêu tan linh khí ở ở phương Nam chúng ta nhanh hơn phương Bắc, nên trước mắt chỉ có hai con đường để đi. Một là dồn hết đan dược vào những người Tu Hành đã có sẵn thực lực, để họ nhanh chóng vươn tới đỉnh cao, cách này tuy ít nhưng tinh. Hai là dùng hết khả năng để chiếm lĩnh một vài vùng đất đặc biệt, mà ở đó linh khí không tiêu tán. Nhưng bất luận là con đường nào thì đều dẫn tới một hậu quả.”
Lâm Ý hiểu ngay bèn nghiêm túc nói: “Chiến tranh.”
Sắc mặt Thạch Sung cũng nghiêm lại, khẽ gật đầu nói tiếp: “Hơn nữa chiến tranh giữa hai vương triều, Bắc Ngụy và Nam Lương, là cuộc chiến không có khả năng hòa đàm, người không chết thì ta vong. Bởi đám Bắc man kia đâu phải lũ ngu, chúng biết rõ rằng chỉ cần có thể cầm cự, kéo dài thì chúng ta nhất định bại vong.”
Lâm Ý cười gượng nói: “Mới yên bình được có sáu năm.”
“Có một chuyện mà có thể cậu không để ý, liên quan tới bản thân cậu đấy.” Hai mắt Thạch Sung sáng lên, gã nhìn Lâm Ý nói: “Thánh Thượng đăng cơ mới được sáu năm. Ngôi vị Hoàng Đế là do binh biến mà đoạt được. Nhưng lên ngôi mới sáu năm thì Linh Hoang đã tới. Thực tế, có rất nhiều người đều kháo nhau rằng ông ta mưu triều soán vị, khiến trời già tức giận, giáng thiên tai xuống. Hiện tại, ở nhiều nơi đã phong thanh điều này khiến Thánh Thượng rất kiêng dè. Nhất là những quyền thần của cựu triều không phải tâm phúc, đã bị ông ta giáng chức lưu đầy thì càng kiêng kị. Vì vậy, cử chỉ hành động của cậu càng phải cẩn thận hơn. Mệnh lệnh trước đây của Thánh Thượng xem như khoan dung, cậu mới không bị liên lụy. Nhưng sau này thì khó mà nói lắm, ai mà biết được vào thời kỳ đặc thù này, tâm tư của Thánh Thượng có thay đổi gì hay không. Biết đâu đấy, chính lệnh của ông ta sẽ trở nên cay nghiệt hơn rất nhiều.”
Nghe những lời này, lòng Lâm Ý nặng trĩu, hắn nghiêm túc gật đầu. Điều Thạch Sung nói là sự thật, nhưng thay vì lo lắng cho cảnh ngộ của mình, hắn lại lo lắng cho cha mẹ đang bị đày làm chăn ngựa ở phương Bắc hơn.
Thạch Sung rất hiểu hắn, nhìn ánh mắt mơ hồ của Lâm Ý, gã đã đoán được ý nghĩ trong lòng người bạn thân, bèn vỗ vai an ủi: “Thực ra tôi vẫn nghe ngóng tin tức cha mẹ cậu, yên tâm đi. Hiện giờ, họ tuy phải cực khổ một chút, nhưng vẫn mạnh khỏe. Hơn nữa, nếu chiến sự nổ ra, tình hình của cha cậu khéo lại tốt hơn đấy. Dù sao Thánh Thượng cũng đâu phải hôn quân, ông ta thừa biết chiến tranh là lúc dùng người. Mà cha cậu lại chẳng phải hạng ngu trung hay đám tham quan ô lại tiền triều. Nhưng cậu đấy... thực ra lần này tôi cố ý tới đây để hỏi xem cậu có muốn tòng quân hay không. Tuy rằng năm đó Vũ Đế đã có lệnh rằng đời sau của tội thần thì không thể làm tướng, không thể nắm binh quyền. Nhưng trước tiên cậu cứ đi với tôi, bề ngoài thì là người hầu, tôi nào dám bạc đãi người anh em như cậu chứ?”
“Cậu còn phải phân bua với tôi mấy lời thừa thãi này ư?” Lâm Ý khoát tay, xúc động nói: “Có điều chưa chắc tôi đã tòng quân với cậu. Trần Bảo Uyển cũng có cách đấy, thế mà cô ấy kiếm được một phong thư giới thiệu để tôi vào học tập ở Nam Thiên viện.”
Thạch Sung nghe được câu này thì ngẩn người, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Học viện Tề Thiên là học viện đứng đầu tiền triều. Sư trưởng và giáo tập bên trong đều do cựu hoàng tuyển chọn. Tới khi Lương Vũ Đế lên ngôi, học viện Tề Thiên nhanh chóng bị phế bỏ. Bây giờ, nơi đây chỉ được dùng làm thư viện.
Đất phong trước đây của Lương Vũ Đế là Lương, vì vậy, sau đó quốc hiệu được đặt tên theo vùng đất này. Nam Thiên viện vốn là học viện tốt nhất ở đất Lương, bị Lương Vũ Đế bê ngay tới Kiến Khang, rồi điều rất nhiều danh sư, giáo tập tới. Nơi đây mau chóng thay thế địa vị của học viện Tề Thiên. Bây giờ, đẳng cấp của Nam Thiên viện còn cao hơn cả học viện Tề Thiên khi xưa. Kẻ có thể trở thành học sinh Nam Thiên viện cũng được nhận bổng lộc tương đương với người Tu Hành. Đãi ngộ còn cao hơn cả một số quan viên cấp thấp.
Với gia thế của Trần Bảo Uyển, bản thân cô muốn vào Nam Thiên viện thì không khó khăn gì mấy. Nhưng để có được một phong thư giới thiệu Lâm Ý trở thành học sinh Nam Thiên viện thì không phải chuyện đơn giản.
Theo Thạch sung biết, ngoại trừ những học sinh chính quy được Nam Thiên khảo sát và thu nhận, hàng năm, những học sinh được giới thiệu nhập học đều không quá năm người.
“Cậu đào đâu ra mặt mũi ác thế, lẽ nào bọn cậu đã thầm định chung thân ư?” Sau một thoáng bất ngờ, Thạch Sung tỉnh táo lại bèn trọc ghẹo Lâm Ý: “Hay cả hai đã nọ nọ kia kia rồi?”
“Chớ có nhăng cuội. Chẳng qua giống cậu, cô ấy chỉ muốn giúp tôi mà thôi. Nếu như cậu có thể giúp tôi kiếm được thư giới thiệu, nhẽ nào cậu không giúp?” Lâm Ý mỉm cười rồi hỏi tiếp: “Cậu có tin tức gì của Lâm Huyền Ngư không?”
Thạch Sung chợt im lặng một chút rồi nói: “Lâm Ý, cậu muốn nghe tôi nói thật hoặc giả không nên hỏi thì hơn.”
Bỗng Lâm Ý cũng nôn nào khi nghe vậy, hắn nói: “Nói thật.”
“Cô ấy đã không còn trên đời nữa.” Thạch Sung hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm nói: “Tôi nghe nói cảnh ngộ của cô ấy còn tệ hơn cả cậu. Người trong nhà vì nịnh bợ họ Hoàng ở Ninh Châu nên mới ép gả cô ấy cho con cả của họ Hoàng làm thiếp. Thế nhưng người ta đối xử không tốt với cô ấy. Cô ấy nhiễm bệnh phổi, lại sầu não uất ức mà qua đời từ năm năm trước.”
Nghe xong, Lâm Ý cảm thấy nghẹn lại, tựa như có một tảng đá đè nặng lên ngực.
Sinh lão bệnh tử là việc khó tránh, nhưng hắn đâu có ngờ việc này lại xảy đến với người bạn tốt vẫn còn trẻ trung như thế.
Bóng dáng và lời nói của Lâm Huyền Ngư như đang phảng phất trước mặt hắn.
Lâm Ý còn nhớ rất rõ, có lần hắn chỉ giúp Lâm Huyền Ngư chút việc chân tay mà khiến cô ghi lòng tạc dạ. Cô gái đền đáp bằng cách thường xuyên quét dọn chỗ ngồi của hắn trước khi hắn và những đồng môn khác tới lớp.
Không chỉ với hắn, ai tốt với cô, cô đều nhớ kỹ và trả ơn bằng hết sức của mình. Hơn nữa, cô còn không để người khác biết những việc này.
Lâm Huyền Ngư là một nữ sinh vô cùng lương thiện. Lâm Ý không ngờ đâu chỉ lần hội họp này hắn không thể gặp lại cô, mà là mãi mãi về sau cũng không thể gặp được.
“Là họ Hoàng nào ở Ninh Châu?” Lâm Ý hỏi.
Thạch Sung sững người đáp: “Chính là họ Hoàng nhà Hoàng Thái Phó.”
“Khoản nợ của kẻ trong nhà cô ấy và họ Hoàng này cứ ghi lại đã.” Lâm Ý khẽ gật đầu nói.
Sắc mặt hắn rất bình tĩnh nhưng giọng điệu thì rất lạnh lẽo.
“Quả nhiên vẫn là người anh em tốt Lâm Ý của tôi, không thay đổi chú nào.” Thạch Sung bất giác cười ha hả, trong thâm tấm gã cũng không vui vẻ gì.
“Thạch Sung, Lâm Ý, nói chuyện gì mà vui thế?”
Ngay lúc này, một giọng nói đầy nhiệt tình vang lên. Phỉ Ngọc với gương mặt luôn tươi cười, cùng vài tên đồng môn khác cầm chén tới mời rượu.