Bình Thủy Tương Phùng

Chương 2: Chương 2: Duyên mệnh Tuyệt Tình Cốc




Phần 1: Hoàng thượng Thượng Tình trúng độc.

Hoàng cung Thượng Tình.

Trời ngả bóng, ánh tịch dương bao trùm lên những tòa ngói lưu ly cũ kĩ. Nền trời rộng thênh thang nhuốm màu hoàng hôn u uất, từng vệt mây như những dải lụa mềm mại lửng lơ giữa vòm không. Phía xa xa núi non trùng điệp tựa những ngọn sóng nhấp nhô vỗ vào bờ, sừng sững và hùng vĩ. Mặt trời đã trôi đến lưng chừng núi, hoàng hôn sẫm u buồn.

Cẩm Mịch Cung.

Giữa chính điện, thân ảnh một vị công chúa đang nằm trên tràng kỉ, thủy nhãn dán vào quyển kinh thư đang cầm trên tay, khuôn mặt xinh đẹp lại thể hiện một nổi chán trường không ai có thể tả được.

Hôm nay, nàng vận một bạch y trắng muốt, mái tóc được búi cao ở đỉnh đầu chỉ điểm xuyến một cây trâm vàng.

-Công chúa, người muốn dùng trà chứ? -Bỗng giọng nói của cô cung nữ phát ra, phá tan bầu không khí tĩnh lặng của Cẩm Mịch Cung.

Cô cung nữ này là Tiểu Phiến, đã theo hầu hạ vị công chúa họ Ngạn được 3 năm nên rất hiểu ý nàng. Dung mạo ôn hương nhuyễn ngọc(1) rung động lòng người chỉ kém chủ tử của mình vài phần. Nhưng tính tình có chút nhút nhát, giản dị, hay ngu ngơ với điều đơn giản nhất. Trong một lần trốn cung, Vị Yên Ương đã vô tình cứu thoát Tiểu Phiến khỏi cuộc đời kĩ nữ, và chấp nhận cô làm cung nữ của mình.

[Từ đoạn này gọi bằng tên cho dễ hiểu, cũng như giúp các hạ phân biệt được Yên Ương với Vị Ương nhé!]

-Ừm...cũng được. Yên Ương khẽ gật đầu, đặt quyển kinh pháp xuống bàn. Vươn đôi vai một cái rồi trút ra một tiếng thật dài.

-Công chúa, có điều gì làm người buồn phiền sao? Tiểu Phiến đang rót trà, hai tay dâng cho nàng, thấy chủ tử mình thở dài bèn hỏi.

Yên Ương nhận tách trà, thủy nhãn xoáy sâu vô tận trong như nước ngước nhìn nơi thềm cửa xa xăm.

-Ta cũng không biết, tự nhiên hôm nay ta cảm thấy trong người có chút bất an, hình như sắp có chuyện gì xảy ra?

-Hay là công chúa không được khỏe? Để Tiểu Phiến mời thái y đến. Nói rồi Tiểu Phiến định bước đi thì bị bàn tay nhỏ nhắn, trắng như ngọc ngăn lại.

-Không cần, ta ổn chỉ là cảm thấy như vậy thôi, muội đừng hoảng như thế.

-Vâng, công chúa dùng trà đi để lâu sẽ nguội, không còn thơm nữa đâu. Tiểu Phiến cười nhẹ, nhanh nhẹn trả lời.

Nàng gật đầu, cầm tách trà lên nhấp một ngụm, chưa kịp đặt tách trà xuống thì từ bên ngoài đã có tiếng hốt hoảng, một cung nữ khác chạy vào:

-Không xong, không xong rồi...công chúa... Diệp Khuê định quỳ xuống hành lễ thì bị ngăn lại bởi giọng nói:

-Không cần hành lễ, muội nói đi rốt cục là có chuyện gì? Yên Ương nhìn thấy cung nữ mình như vậy, trong lòng có chút nôn nóng, vội vàng bước xuống, nắm lấy tay Diệp Khuê hỏi.

-Hoàng thượng trên đường đi săn về thì gặp huyệt bạch xà, trong khi định giết nó thì lại vô tình bị trúng độc của nó, hiện tại người đang bị nguy hiểm đến tính mạng. Diệp Khuê đứng lên, kể cho Yên Ương tất cả những gì mà cô biết.

-Sao, phụ hoàng ta trúng độc? Không được- Ta phải đến đó ngay!

Nói xong, nàng liền chạy một mạch ra khỏi Cẩm Mịch Cung, hướng đến Chiêu Vân điện mặc kệ Diệp Khuê, Tiểu Phiến cùng hai hàng thái giám, cung nữ chạy theo sau.

Chiêu Vân Điện.

-Tuệ Hòa Công Chúa giá lâm.

-Tuệ Hòa Công Chúa giá lâm.

Kèm theo một hồi lại một hồi âm thanh thông báo, Ngạn Thuyên Vị Yên Ương đem theo người hầu, điệu bộ hốt hoảng, dẫn đầu chạy vào trong cung.

Chân chưa kịp bước vào cửa, nàng liền cảm thấy không khí cực kì căng thẳng, thậm chí có một chút áp lực phả vào mặt, làm cho lòng người không khỏi nặng nề.

Ở ngoài điện, quan lại trong triều theo chức lớn nhỏ xếp thành từng hàng, quỳ trên mặt đất, im lặng không nói.

Đi qua đội hình quan lại, phía trước là các vị phi tần cùng với hoàng tử công chúa.

Nàng bỏ mặc cả lễ nghi, một mạch đi qua, tiến đến gần giường phụ hoàng nàng. Yên Ương nắm lấy bàn tay to lớn, có chút nhăn do tuổi tác cũng đã cao:

-Phụ Hoàng, người không sao chứ? nói cho Ương nhi biết là người không sao đi..

-Ương nhi, trẫm không sao, con yên tâm đi chỉ chút độc này thì làm sao có thể hại chết trẫm? Âm thanh khàn khàn yếu yếu cố trấn an cô con gái bé nhỏ.

Nghe câu nói của cha mình, hai hàng mi đã ứa lệ. Cố nén đau lòng, nàng quay sang thái ý hỏi:

-Tình hình của Phụ hoàng ta sao rồi?

-Lão y vô dụng, bệnh tình của Hoàng thượng hiện rất nguy cấp. Thần e rằng Hoàng thượng chỉ có thể chịu nổi...không quá 5 ngày! -Nỗi sợ hãi đã dâng cao đến cao trào, vị thái y bỗng quỳ xuống, không dám ngẩng cao đầu lên.

Nghe đến đó, tất cả mọi người trong điện sắc mặt tái mét đến khó coi, không kiềm được nước mắt, thay nhau tìm chỗ mà than mà khóc lóc.

- Ông làm thái y kiểu gì vậy? Chỉ có một loại độc mà cũng không trị nổi. Thượng Tình nuôi một người như ông làm gì chứ? Vị thái tử -Ngạn Càn Long vì quá đau lòng, không kiềm được bèn nổi giận, quát lên.

-Thần đáng chết, thần đáng trách tội... Vị thái y sắc mặt đã tái càng tái hơn, cuối đầu cầm cập van xin.

-Long nhi...được rồi đừng trách thái y nữa. Con không thấy phụ hoàng nằm trên giường mỏi mệt thế kia sao, đừng làm cho mọi chuyện càng rắc rối thêm.

Lúc này, vị Hoàng Hậu -Hàn Nghi Quyển Quân đang ngồi trên chiếc ghế vàng được chạm khắc tinh xảo. Khuôn mặt đầy đặn như trăng tròn lại dịu dàng, phúc hậu lại thoáng thể hiện nét mệt mỏi.

Hoàng Hậu được cung nữ đỡ đứng dậy, bước đến Ngạn Càn Long, bà khẽ vỗ vai trấn an con mình.

-Nhưng mẫu hậu...

-Đủ rồi để cho Phụ hoàng con nghỉ ngơi đi! Còn thái y đứng lên đi, cũng không phải lỗi của ông Thanh âm dịu nhẹ như nước nhưng ngữ khí có vài phần nghiêm khắc.

-Đa tạ Hoàng Hậu. Thật ra, không phải là không có cách...nhưng việc này rất nguy hiểm..Vị thái y đứng lên, cúi đầu suy nghĩ sau đó mới nhớ ra điều gì đó. Khẽ ấp úng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.