Lâm Thanh Đàn hỏi: “Lục Vân, em và em ba không có xảy ra chuyện gì sao?”
Lục Vân sửng sốt.
Thì ra hai bà chị yêu quý là đang lo lắng vấn đề này.
“Yên tâm đi hai chị yêu dấu, em và chị Yên nhi không có làm gì lắng lút sau lưng hai người đâu”
Đêm qua, Liễu Yên Nhi và Bạch Vô Thường đánh nhau một phen kịch chiến, ra một thân mồ hôi nên phải đi tắm.
Lúc trở về phòng.
Cô cảm thấy nên giải thích một số chuyện với Lục Vân, một số chuyện về thân phận sát thủ của cô.
Vì thế liền đi tới phòng Lục Vân.
Nhưng Lục Vân nói cho cô biết, không cần giải thích bất cứ chuyện gì, cho dù cô làm gì, hắn đều ủng hộ, bởi vì cô là chị ba của hắn.
Liễu Yên Nhi rất cảm động.
Hai chị em lại hàn huyên một hồi, đột nhiên cơn buồn ngủ kéo tới, bất tri bất giác liền ngủ say, thật sự chuyện gì cũng không làm.
Về chuyện tối hôm qua có sát thủ lẻn vào biệt thự, hai người cũng ngầm hiểu, không nói cho Diệp Khuynh Thành và Lâm Thanh Đàn biết, sợ mọi người nghe xong sẽ sợ hãi.
Đó là tất cả sự thật đã diễn ra.
Phố đồ cổ.
Trải qua chuyện tối hôm qua, Lục Vân quyết định chế tác cho mọi người một ít đồ dùng phòng thân.
Ví dụ như trận pháp Ý Niệm.
Như vậy một khi mọi người gặp phải nguy hiểm, hắn có thể dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra mọi người.
Nhưng mà.
Khắc họa pháp trận Ý Niệm, yêu cầu đối với chất ngọc vô cùng cao, ngọc bình thường, căn bản không đạt yêu cầu.
Vì thế Lục Vân quyết định đến phố đồ cổ thử vận may xem sao.
Dạo qua hơn nửa vòng, cái gì tốt cũng không vớt được, ngược lại gặp được một người quen.
Tôn lão gia tử, Tôn Cẩm Vinh.
Tôn Cẩm Vinh thích sưu tầm đồ cổ, không có việc gì sẽ đến phố đồ cổ dạo chơi.
Thấy Lục Vân, ông ta cười híp mắt đi tới nói: “Thật trùng hợp a, Lục tiên sinh!”
Lục Vân gật gật đầu: “Lão gia tử, thân thể khôi phục thế nào rồi?”
Ấn tượng của hắn đối với ông già này rất tốt.
“Tốt hơn nhiều rồi, nhờ có Lục tiên sinh ra tay cứu giúp, nếu không lão già này đã nhập thổ vi an.”
“Vậy là tốt rồi, sau này phải chú ý ăn uống, ăn ít đồ béo và đồ ngọt thôi.”
“Tất cả đều ghe Lục tiên sinh dạy bảo.”
Hai người vừa tán gẫu, vừa dạo quanh phố đồ cổ.
Hồi lâu sau, Lục Vân thất vọng lắc đầu.
Không có gì cả.