Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 149: Chương 149




Ban đầu Tôn Cẩm Vinh cũng cho rằng Lục Vân cũng giống như hắn, chỉ là đến cửa hàng đồ cổ đi dạo một vòng, thấy hắn lắc đầu chán nản, ông ta nhịn không được tò mò hỏi: “Lục tiên sinh là đang tìm thứ gì sao?”

“Ừ, tôi tới tìm mấy khối ngọc, hoặc là một ít đá có độ cứng tương đối cao, nhưng đi mấy vòng rồi, một khối cũng không thấy.”

Tôn Cẩm Vinh lắc đầu, cười nói: “Ở chỗ này, nếu muốn tìm được ngọc tốt càng khó hơn mò kim đáy bể, nhưng mà..”

Ông ta dường như nhớ ra điều gì đó.

“Tôi nhớ hình như Thiên Lỗi từng nhận được một tảng đá, cảm giác rất đặc biệt, cũng không biết có thể thỏa mãn yêu cầu của Lục tiên sinh hay không.”

Lục Vân nhất thời vỗ trán một cái.

Đúng vậy, Tôn gia mở phòng đấu giá, nhất định có thể thu được rất nhiều vật quý, đáng lẽ nên hỏi Tôn Thiên Lỗi sớm hơn thì cần gì ở phố đồ cổ này lãng phí thời gian.

Trên mặt Tôn Cẩm Vinh bỗng nhiên nở một nụ cười đắc ý, nói: “Lục tiên sinh, không bằng giữa trưa hôm nay, ngài tới nhà tôi ăn cơm trưa thì thế nào, tôi bảo Thiên Lỗi lấy tản đá kia ra cho ngài xem.”

“Cũng được.”

Lục Vân không nghĩ nhiều đồng ý ngay.

Hai người lại đi dạo một hồi, đang chuẩn bị rời đi thì hai mắt Lục Vân đột nhiên tỏa sáng. .

Hả?

Có vẻ như có thứ gì đó tốt.

Hắn trực tiếp đi thẳng tới một quầy hàng.

Quầy hàng này to hơn với mấy quầy khác, chuyên bán đồ vật kỳ lạ cổ quái.

Mục tiêu của Lục Vân, là một chiếc xe đạp thời thập niên 80 đặt ở phía sau quầy hàng, thân xe đã bị rỉ sét, nhìn qua rất cũ kỹ.

Lục Vân chỉ chỉ về phía chiếc xe, hỏi chủ quán nói: “Ông chủ, ông không phải bán đồ cổ sao, sao lại bán cả xe đạp cũ thế?”

“Đừng nói nữa, ngày hôm qua đụng phải một tên điên, nhất định đòi phải dùng xe đạp rách nát này trao đổi với tôi, còn nói đây là bảo bối, làm tôi tức cả một ngày trời.”

Nói đến việc này, chủ quán liền hằn học.

Ngày hôm qua hắn bày sạp bán hàng, nhưng đột nhiên có một ông già điên từ đâu chạy tới, nhất định muốn đem chiếc xe đạp cũ nát này bán cho hắn, còn nói rất nhanh sẽ có người hữu duyên đến mua đi.

Chủ quán đương nhiên không đồng ý.

Hắn thu mua đồ cổ, không phải thu đồ rách nát, đống đồng nát sắt vụn này, chỉ có kẻ ngốc mới mua lại thôi.

Kết quả lão già điên kia không nói đạo lý, vội vàng bốc đại trên quầy hàng vài món đồ rồi ném xe đạp xuống bỏ chạy.

Bởi vì việc này, đêm qua hắn cũng không có hứng thú ngủ cùng với vợ.

Lục Vân cười cười nói: “Hai trăm tệ, tôi muốn mua chiếc xe đạp rách nát này.”

“Cậu mua?”

Chủ quán sửng sốt một chút, tựa hồ như không tin vào tai mình, thật đúng là xe đạp rách nát này chỉ có kẻ ngốc mới mua lại thôi!

“Tôi có thể hỏi lý do không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.