Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 150: Chương 150




Xuất phát từ khứu giác nghề nghiệp, chủ quán vẫn quyết định hỏi Lục Vân, lý do mua chiếc xe đạp rách nát này để làm gì.

Sắc mặt Lục Vân giả vờ đăm chiêu, nói: “Ách… Quên đi, vừa rồi tôi nói cho vui thôi, không mua nữa đâu!”

“Khoan đã!”

Chủ quán vội vàng gọi Lục Vân lại: “Cậu vừa rồi nói muốn mua, giá cả đều đàm phán xong, làm sao có thể đổi ý đây?”

“Tôi không cần.”

“Không được không được, cậu không thể làm ăn như vậy được, nếu không…… Một trăm năm mươi tệ, thế nào?”

“……”

Cuối cùng, Lục Vân mua chiếc xe nát này với giá một trăm tệ.

Tôn Cẩm Vinh nghi hoặc hỏi: “Lục tiên sinh, cậu mua đống sắt vụn này làm gì?”

Chiếc xe đạp này từ giá xe đến dây xích, tất cả đều rỉ sét, căn bản là không dùng được nữa, hoàn toàn là một đống sắc vụn không thua không kém.

“Chiếc xe này bán cho đồng nát, phỏng chừng cũng chỉ bán được hai mươi tệ là cùng.”

Một trăm đồng, mua bị hố rồi.

Lục Vân thần bí cười cười nói: “Tôi tự có cách.”

Nói xong liền khiêng xe đạp rời khỏi phố đồ cổ, đi tới một cửa hàng chuyên bán xe đạp cũ, gọi ông chủ cửa hàng tới nói: “Đến đây, giúp tôi sửa bảo bối sét rỉ này cho tôi với.”

Ông chủ tiệm đi ra nhìn chiếc xe, nhất thời cả người choáng váng, hai mắt quay tròn.

“Xe đạp của cậu hỏng hết rồi, tôi thấy không cần thiết phải khử gỉ, hay là đến cửa hàng của tôi xem những chiếc khác, mặc dù là hàng second hand, nhưng không khác chiếc mới là bao.”

“Không cần, tôi thích chiếc này, anh giúp tôi khử gỉ là được rồi!”

“……”

Ông chủ cửa hàng chưa từng thấy khách hàng nào kì quái như vậy, đi vòng quanh xe đạp quan sát một vòng, sắc mặt trầm xuống: “Nhóc con, tôi thấy cậu không phải tới khử gỉ mà là tới làm khó tôi.”

Cái này ấy à.

Đừng nói khung xe và dây xích, ngay cả đinh ốc phía trên, cũng không có một cái nào còn dùng được.

Cái này còn khử gỉ gì nữa trời.

Không phải tới gây sự thì là cái gì?

Sắc mặt ông chủ tiệm nói thay đổi là thay đổi, Lục Vân cũng hơi trầm tư, vì chứng minh mình không phải tới gây chuyện, hắn trực tiếp rút từ trong túi ra chiếc thẻ đen để tỏ rõ thành ý.

Thẻ VIP chí tôn của Long Quốc thương hội!

Sắc mặt ông chủ tiệm lật còn nhanh hơn lật tờ giấy.

Anh ta ý thức được điều gì, vội vàng xin lỗi Lục Vân: “Tiên sinh, thật ngại quá, vừa rồi là tôi mạo phạm, tôi sẽ khử gỉ theo yêu cầu của ngài.”

Có thể xuất ra thẻ VIP chí tôn của Long Quốc thương hội, nói rõ thân phận của Lục Vân không tầm thường, vậy vì sao hắn còn kiên trì khử gỉ cho chiếc xe đạp rách nát này? Chứng tỏ chiếc xe đạp này rất quan trọng với hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.