Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 167: Chương 167




Chi……

Quỷ đồng hung sát thét chói tai một tiếng, bay nhào ra, nhưng không phải đánh về phía Lục Vân, mà chui vào trong cơ thể Tôn Tiểu Sở bên cạnh hắn.

Sát khí trong mi tâm Tôn Tiểu Sở càng ngày càng nồng đậm, ánh mắt trần đầy sát khí mở to ra, giờ phút này trong đôi mắt đấy không có linh hồn mà chỉ có ngây dại mơ màng.

“Tiểu tử thối, xem ra chúng ta kết thù từ đây, ngày sau chắc chắn ta sẽ hoàn trả cậu gấp mười lần!”

Hoàng Mi Đại Tiên giận dữ gầm lên một tiếng, từ Thiên Đãng Sơn nhảy xuống, biến mất không thấy tăm hơi đâu.

Ông ta không còn lựa chọn khác, chỉ có thể bỏ tốt giữ soái mà thôi!

Lục Vân khẽ nhíu mày, không đuổi theo Hoàng Mi Đại Tiên mà bắt lấy Tôn Tiểu Sở, đặt nàng nằm sấp, sau đó giơ bàn tay lên tát xuống.

Bốp bốp bốp!

Mấy cái tát đi xuống cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, bộ mặt dữ tợn của quỷ đồng hung sát từ trên người Tôn Tiểu Sở chui ra.

Lục Vân một tay chụp lấy, trong nháy mắt đem quỷ đồng hung sát khóa ở trong phù ấn.

Lục tiên sinh……

Tôn Tiểu Sở tỉnh táo lại, nỉ non một tiếng, nhưng rất nhanh liền lộ ra đau đớn.

Có chuyện gì vậy?

Tôn Tiểu Sở dùng sức xoa xoa chỗ đau của mình, đột nhiên lại phát hiện tình hình của Tạ Văn không đúng lắm, còn có Đường Húc cũng vậy.

“Văn Văn, cậu làm sao vậy?”

“Đường Húc, cậu mau tỉnh lại!”

Tôn Tiểu Sở phát hiện tất cả mọi người xung quanh, ngoại trừ Lục Vân, đều nhắm mắt giống như đang ngủ.

Cho dù cô gọi như thế nào cũng không có phản ứng, vì thế nghi hoặc nhìn về phía Lục Vân nói: “Lục tiên sinh, bọn họ làm sao vậy?”

Lục Vân giải thích: “Bọn họ bị Hoàng Mi Đại Tiên thôi miên, vừa rồi cô cũng vậy, là tôi đánh cho cô tỉnh.”

Thì ra Lục tiên sinh dùng bàn tay tát mình, là để đánh thức mình!

Tôn Tiểu Sở suy nghĩ một chút xong hỏi tiếp: “Vậy tại sao Hoàng Mi Đại Tiên muốn thôi miên chúng tôi?”

“Ông ta không phải người tốt lành gì.”

Lục Vân liền đem chuyện vừa xảy ra kể qua một lần, Tôn Tiểu Sở nghe xong hết tròn mắt đến há miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê sứ ngơ ngác như không tin vào những lời Lục Vân vừa kể.

“Lục tiên sinh, ý của anh là, hiện tại bàn tay kia của anh, đang cầm một con…… quỷ?”

Tôn Tiểu Sở hỏi, thấy Lục Vân gật đầu, không khỏi càng thêm tò mò nói: “Có thể để cho tôi xem một chút được không, tôi còn chưa nhìn thấy quỷ bao giờ!”

“Tôi sợ cô xem xong tối ngủ sẽ thấy ác mộng.”

“Không đâu, không đâu, Lục tiên sinh, xin anh cho tôi xem một chút đi!”

“Cô chắc chắn?”

“Ừm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.