Thấy Tôn Tiểu Sở gật đầu chắc nịch, Lục Vân quyết định thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, vì thế hắn dùng tay chỉ lên mắt cô một cái, giúp cô mở âm nhãn.
Hả?
Tôn Tiểu Sở khẩn trương mở hai mắt, sau đó cô liền nhìn thấy hai con mắt đen nhánh giống hai cái chuông đồng, ở trước mặt cô đung đưa qua đung đưa lại.
A……
Tôn Tiểu Sở quả nhiên bị dọa, trượt chân suýt nữa ngã xuống đất.
“Lục tiên sinh, anh định xử lý tiểu quỷ này thế nào?”
Trải qua một hồi kinh hoảng, Tôn Tiểu Sở chớp mắt tò mò hỏi.
Hiện tại cô đã không còn sợ hãi như vừa nãy, thậm chí còn cảm thấy quỷ đồng này có chút đáng yêu, nên đang làm mặt quỷ chọc lại nó.
“Ấu trĩ!”
Lục Vân bất đắc dĩ lắc đầu, nếu để Tôn Tiểu Sở nhìn thấy quỷ đồng hung sát này có bao nhiêu hung ác, phỏng chừng cô sẽ không còn thấy nó đáng yêu nữa.
“Bản thân của quỷ đồng không có gì sai, chỉ là bị tà ác lợi dụng mà thôi, cho nên tôi chuẩn bị giúp nó siêu độ.”
Nói xong Lục Vân liền niệm hai câu Kinh Độ Hồn.
Tôn Tiểu Sở hưng phấn vỗ tay nói: “Được được được, tôi còn chưa nhìn thấy kinh siêu độ chân chính bao giờ, Lục tiên sinh anh nhanh lên bắt đầu đi!”
Đã kết thúc rồi.
“?”
Lúc Tôn Tiểu Sở còn chưa kịp phản ứng, màu xanh tím trên mặt quỷ đồng kia đã tan biến hết, ánh mắt hung ác lúc đầu đã không còn mà thay vào đó là sự biết ơn và cảm kích.
Lục Vân cởi phù ấn cho nó.
Trên không trung quỷ đồng ba quỳ chín lạy về phía hắn, sau đó hóa thành tàn ảnh rồi từ từ biến mất vào hư không.
“Tôi xem trong phim, đạo sĩ siêu độ vong hồn không phải đều bày tế đàn sao, sao Lục tiên sinh làm nhanh như thế được?”
Tôn Tiểu Sở cái gì cũng không có nhìn thấy thì đã độ xong rồi, chuyện này hoàn toàn không guống với trong tưởng tượng của cô.
Không đã ghiền gì cả.
“Cảnh giới đạo pháp của tôi, đã không còn cần mượn tế đàn để làm phép, còn có……”
Lục Vân cười cười, đột nhiên xoay người đập vào đầu Tôn Tiểu Sở: “Vĩnh viễn đừng nói đàn ông nhanh.”
“Tại sao vậy, Lục tiên sinh, anh vốn rất nhanh, đạp xe đạp cũng nhanh, làm gì cũng nhanh.” Tôn Tiểu Sở vô tội nói.
“……”
Sau đó hai người lại ở đỉnh núi chơi một hồi đợi những người bị thôi miên kia dần dần tỉnh táo lại.
“Hả? Hoàng Mi Đại Tiên đâu?”
Mọi người sau khi tỉnh lại đều mờ mịt không biết chuyện gì xảy ra.